• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thuốc tác dụng rất nhanh, Tiêu Vĩnh Thụy có thể cảm nhận rõ mồn một, cơ thể cậu tê rần, hai tay hai chân không còn nghe theo điều khiển của cậu nữa. Đầu cậu nặng trịch, khuỵu xuống bàn thở hổn hển, một chút hành động thôi cũng làm cho cậu mệt muốn xỉu.


Tiêu Vĩnh Ngôn nhìn hiệu quả của thuốc, hài lòng gật đầu, vỗ vỗ má Tiêu Vĩnh Thụy, còn nâng cằm cậu lên xem xét như một món đồ, "Đệ ngoan ngoãn như bây giờ có phải tốt hơn không."


Tiêu Vĩnh Thụy bị thuốc hành hạ, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, giương ánh mắt căm thù nhìn anh. Tiêu Vĩnh Ngôn không để ý, nâng cằm cậu lên, dò hỏi, "Thụy Thụy ngoan, buổi tối vài hôm trước, đệ viết thư cho ai?"


"Phi!" Tiêu Vĩnh Thụy nhổ nước bọt vô người anh, quay đầu không chịu nói. Tiêu Vĩnh Ngôn nhíu mày, động tác mạnh hơn, ép cậu nhìn thẳng vào anh.


"Nói! Đó là ai?"


Tiêu Vĩnh Thụy cười nhẹ, nói "Quỳ xuống, sủa vài cái đi ta liền cho ngươi biết."


Chát!


Tiêu Vĩnh Thụy bị một bạt tay đánh thật mạnh vào má, khóe miệng cậu chảy máu.


"Hỗn xược!" Lửa giận của anh lại bùng lên. "Không nói phải không? Được, ta sẽ làm cho đệ cầu xin ta được nói!"


"Người đâu, kéo đệ ấy xuống tầng hầm trong Dưỡng Tâm điện!" Tiêu Vĩnh Ngôn ra lệnh, anh đứng dậy, chỉnh lại quần áo, bước ra ngoài, bỏ lại Tiêu Vĩnh Thụy vô lực nằm trên sàn, má phải in rõ vết hằn của bàn tay, chật vật không chịu được.


Tầng hầm Dưỡng Tâm Điện được xây vài năm gần đây, lúc trước được dùng để chứa những trân bảo quý hiếm, nay chúng được dọn đi hết, thay vào đó là chứa một Tiêu Vĩnh Thụy. Thuốc đã ngấm trong người, cậu cảm thấy toàn thân đều vô lực, một ngày chắc cũng chỉ quơ tay múa chân được vài lần. Nhưng Tiêu Vĩnh Ngôn không yên tâm, trói hai tay cậu ra đằng sau, chân còn đeo thêm hai sợi xích nặng trịch.


Tiêu Vĩnh Thụy mệt mỏi nên cứ ngủ mãi, lúc tỉnh lúc không. Xung quanh đều im lặng không một tiếng động, cậu bỗng cảm thấy thật cô đơn.


Thế giới này không còn gì khiến cậu lưu luyến nữa.


Nhưng dù vậy trước hết vẫn phải nghĩ cách thoát ra trước đã. Câu miên man nghĩ, bỗng thấy cánh cửa tầng hầm mở ra.


Tiêu Vĩnh Ngôn đến....


"Một ngày không ăn uống gì rồi, có muốn ăn chút gì không?


Tiêu Vĩnh Thụy không đáp, anh cũng mặc kệ, nói tiếp. "Trẫm mang đồ ăn đến rồi, có cả nước nữa, uống cho đỡ khát đi."


"Hay để trẫm đút đệ ăn nhỉ?" Tiêu Vĩnh Ngôn độc thoại, nói liền làm, anh tới gần cậu, đỡ cậu dậy đút ăn.


Tiêu Vĩnh Thụy chán ghét nhìn anh, căng da đầu đề phòng Tiêu Vịnh Ngôn có ý định xấu.


"Đệ là người đầu tiên trẫm hầu hạ đấy"


Tiêu Vĩnh Ngôn đút thức ăn cho Tiêu Vĩnh Thụy. Cậu cắn chặt răng không hé miệng. Sau vài lần không được, anh cường thế bóp miệng Tiêu Vĩnh Thụy ra, nhét thức ăn vào cho cậu. Tiêu Vĩnh Thụy lắc đầu yếu ớt giãy dụa, "Trong thức ăn... có, có độc...Tưởng, tưởng ta không biết ý đồ của ngươi sao?"


Tiêu Vĩnh Ngôn nhíu mày, nói "Đúng là làm gì cũng không thể qua mặt được đệ"


"Rốt cuộc ngươi đã cho ta ăn thứ gì?" Tiêu Vĩnh Thụy cáu gắt nói, tên phiền phức này mau tránh ra đi, bẩn cả mắt!


"Dược liệu ta cho đệ ăn là Hoại Cốt tán, ăn một chút thì không sao, nhưng mỗi ngày ăn đều đặn ăn một lượng Hoại Cốt tán nhất định sẽ làm cơ thể dần suy yếu, khi ăn một viên Hoại Cốt Tán có dược tính cao thì.... sẽ thành như bây giờ. Cốt tủy của đệ sẽ bị mục rữa nhanh thôi."


"Ngươi! Tiêu Vĩnh Ngôn, ngươi còn chút nhân tính nào không?" Tiêu Vĩnh Thụy nhìn anh như nhìn một vật thể không thể nào phục hồi được. "Ta... Ta là đệ đệ của ngươi đấy! Ngươi giết mẫu hậu của ta, giờ ngươi sẽ giết luôn đệ đệ của mình có phải không?"


Tiêu Vĩnh Ngôn giơ tay, nắm lấy tóc cậu giật ngược lên, cúi gần mặt cậu, nói "Sao có thể chứ? Trẫm thương ngươi như thế mà, sao lại để ngươi chết được. Ngay cả khi ngươi chết trẫm cũng có biện pháp cướp lại ngươi, phải không nào? Trẫm có giải dược, ngươi cứ an phận ở đây sám hối những tội lỗi của bản thân mình đi, rồi sẽ biết hoàng huynh khi trước nuông chiều đệ đến như thế nào."


"Ta phi!" Tiêu Vĩnh Thụy nhổ nước bọt vào mặt của anh, "Miệng chó không mọc được ngà voi!" Cậu quơ chân đạp đổ hết thức ăn Tiêu Vĩnh Ngôn đưa, quay đầu sang một bên từ chối giao tiếp, ra lệnh đuổi người.


Anh nhìn đống đổ nát trên sàn, tức đến bật cười "Không muốn ăn? Vậy được, chúng ta làm chuyện khác đi." Tiêu Vĩnh Ngôn nhẹ nhàng nói, động tác anh rất lớn, cầm một bả vai của Tiêu Vĩnh Thụy, cưỡng ép cậu xoay người lại đối diện anh. Tiêu Vĩnh Thụy linh tính cảm thấy nguy hiểm, quát lên, "Khốn khiếp, ngươi định làm gì?"


"Làm cái chuyện không thể làm đấy, đệ ngăn được trẫm à?" Tay Tiêu Vĩnh Ngôn xé vạt áo của cậu xuống, đè cậu dưới sàn. Tiêu Vĩnh Thụy bị đụng đến điểm mấu chốt, nổi khùng lên, hai tay cậu bị trói không làm gì được. Cậu cực kỳ ghê tởm hành vi của Tiêu Vĩnh Ngôn, hai mắt cậu đỏ lừ nhìn lên trần nhà, hàm răng cắn chặt kiềm chế tức giận, hít sâu một hơi, dùng hết sức lực toàn thân của ngày hôm nay, giơ chân đạp một phát vào "của quý" của Tiêu Vĩnh Ngôn.


Anh đau điếng người, vội vã khom người xuống vừa che vừa xoa hạ bộ.  Anh tức giận vung tay tát mạnh vào mặt cậu, Tiêu Vĩnh Thụy đá xong liền tê liệt cả người, không còn sức mà né cú tát "con của Trời" giáng xuống. Cậu trơ mặt chịu trận.


Một cái tát làm đầu cậu hoa hết cả lên, mắt cũng chỗ đen chỗ trắng không nhìn rõ, một bên má ê ẩm không còn tri giác. Tiêu Vĩnh Thụy gục đầu, ngất đi.


Lúc Tiêu Vĩnh Thụy tỉnh lại, Tiêu Vĩnh Ngôn đã không thấy đâu, có lẽ đi tìm thái y kiểm tra xem cái đó còn dùng được không rồi.


Không dùng được càng tốt! Đỡ gieo tai họa!


Tiêu Vĩnh Thụy tự mình đỡ người ngồi dậy, nhìn xuống cơ thể mình, quần áo thì rách rưới, mặt thì bầm dập, đầu tóc bù xù, thật xấu chết đi được. Một bên má cậu vẫn còn tê tái, đau đến không thể nói chuyện.


Cậu cứ vật vờ như vậy, kiên nhẫn chờ đến khi Hàn Trạch đến. Dù gì một ngày ba bữa đều có người mang đến, sau sự việc lần trước Tiêu Vĩnh Ngôn không hề sai người bỏ Hoại Cốt tán vào thức ăn. Nên chỉ cần Tiêu Vĩnh Ngôn không lảng vảng trước mặt cậu làm tâm tình cậu không tốt thì mọi ngày trôi qua vẫn bình thường.


Tiêu Vĩnh Thụy không nhớ rõ mình đã ở trong này bao lâu nữa, vì bây giờ ngay cả khi hoạt động cậu cũng thấy cả ngươi đau nhức, chỉ muốn nằm một chỗ. Cứ như vậy cho đến một ngày, Quốc Sư đến.


Trước kia Hoàng Cung không có cái ghế nào cho Quốc Sư cả, vì Tiên Hoàng không mê tín dị đoan. Nhưng khi đến thời Tiêu Vĩnh Ngôn, chức vị Quốc Sư này phải nói là dưới một người mà trên vạn người. Tiêu Vĩnh Thụy chán ghét Tiêu Vĩnh Ngôn, nên giờ nhìn tâm phúc của Tiêu Vĩnh Ngôn cũng đâm ra chán ghét.


Quốc Sư đến gần, ông ta cúi người nói "Điện hạ, đắc tội rồi." Nói xong trong tay cầm một con dao nhỏ, cứa vào đầu ngón tay của cậu, máu ở đầu tay cứ thế chảy ra. Tiêu Vĩnh Thụy vô duyên vô cớ bị lấy máu ở tay, khó hiểu nhìn ông ta.


Quốc Sư cảm thấy vị Điện hạ này cũng khá ngoan chứ không có cứng đầu như miêu tả của Hoàng Thượng, an ủi cậu vài câu, "Điện hạ này, ngài cần gì phải đối nghịch với Hoàng Thượng chứ."


"Hoàng Thượng quan tâm ngài lắm đấy, lúc ngài được coi là đã chết, Hoàng Thượng cuống cuồng tìm đến thần. Hiện trạng của điện hạ quả thật vô cùng kỳ lạ, tuy nói chết nhưng thật ra không chết, chỉ là còn mỗi thể xác, linh hồn đã bay biến đi chỗ khác."


Tiêu Vĩnh Thụy gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu, giả bộ nói, "Hoàng Thượng nói chuyện này với ta rồi. Ta có thể quay lại đây, là Quốc Sư ra sức sao?"


"Thật không dám nhận là ra sức, trong nhà có chút sách về huyền thuật có ghi chép lại, may mắn giành được linh hồn của ngài về thôi." Quốc Sư giải thích.


"Ra là vậy. Ta có thể hỏi, Quốc Sư đại nhân làm sao làm được vậy không?"


"Hoàng Thượng chưa nói với ngài sao?"  Quốc Sư kinh ngạc nói.


"Hoàng Thượng sợ ta lo lắng nên vẫn chưa có nói, ta rất tò mò muốn biết chuyện này."


Quốc Sư lau vết máu trên tay cậu, nói "Thuật pháp này gọi là thuật Nhiếp Hồn. Chính là lấy một vật tùy thân của ngài là vật dẫn, Hoàng Thượng đã lấy ngọc bội mà thời thiếu niên ngài đã tặng cho ngài ấy. Sau đó thần sẽ khắc một rối gỗ, khắc một đồ đằng lên trên rối gỗ đó, vào ngày rằm của tháng đó sẽ cúng tế thần linh. Sau đó rối gỗ và ngọc bội đều sẽ biến mất, bay đến nơi có sự xuất hiện của ngài, tận tay đưa cho ngài vật dẫn thì rối gỗ đó sẽ hoàn thành nhiệm vụ và tiêu biến khỏi thế gian."


"Ta cầm lấy ngọc bội, vài tiếng sau sẽ trở về đây ư?" Tiêu Vĩnh Thụy hỏi.


"Chính xác là vậy."


"Ta hiểu rồi." Cậu hiểu rồi, tất cả mọi chuyện cậu đều hiểu cả rồi.


Tiêu Vĩnh Thụy nhìn ngón tay của mình, hỏi Quốc Sư "Ngài lấy máu của ta làm gì vậy?"


"Thật không dám giấu, thuật pháp này có một lỗ hổng là có thể hồn ngài sẽ bị một vật dẫn khác dẫn ngài quay trở lại, cho nên thần đến đây lấy máu đầu ngón tay của ngài để củng cố linh hồn cho ngài."


Tiêu Vĩnh Thụy kinh ngạc, "Có thể quay trở lại ư?"


Quốc Sư vội vàng an ủi, "Ngài đừng sợ, mỗi tháng thần sẽ củng cố linh hồn ngài một lần, nhưng đây là biện pháp tạm thời thôi. Nếu muốn triệt để phải tìm ra vật dẫn sau đó phá hủy nó đi mới được. Nhưng vật dẫn bị mất rồi, thần và Hoàng Thượng tìm hoài không thấy, ngài có thấy nó không?"


"Là ngọc bội sao?" Tiêu Vĩnh Thụy hỏi.


Quốc Sư gật đầu.


Cậu lắc đầu, nói "Thật xin lỗi, từ lúc ta trở về ta không nhìn thấy ngọc bội nào cả."


"Không phải lỗi của ngài. Thôi thần còn có việc, xin cáo từ."


"Được, tạm biệt Quốc Sư đại nhân." Tiêu Vĩnh Thụy nở nụ cười chào tạm biệt.


Chờ Quốc Sư đi khuất, Tiêu Vĩnh Thụy nhịn không được nở nụ cười thật tươi, cậu hiểu rồi, không chỉ hiểu hết mà còn biết cách làm sao để quay về.


Chuyện phải nói đến buổi chiều trước khi cậu và Hàn Trạch đều xuyên về cổ đại. Cả hai đều gặp một ông lão, ông lão đó chính là rối gỗ mà quốc sư khắc, truyền đời hàng trăm hàng ngàn năm để đưa vật dẫn đến tay Tiêu Vĩnh Thụy.


Thật không may trước đó cậu nổi hứng bẻ ngọc bội làm đôi, nửa cho Hàn Trạch, nửa để lại cho mình. Thành ra cả hai đều nối tiếp nhau xuyên qua. Là cậu làm liên lụy hắn.


Muốn trở về thì chỉ cần ghép hai mảnh ngọc bội lại với nhau, ở đêm trăng rằm là có thể trở về được rồi.


Tiêu Vĩnh Thụy vui mừng, khi nào Hàn Trạch đến phải nói cho hắn biết mới được.


---- Hết Chương 85 ----


Kiều: Huhu gánh nặng của tui đến đây là xong rồi, tiếp theo là chạy theo con đường ngọt sủng thôi.


Tiểu kịch trường


Trạch Trạch: Phần diễn của tôi đâu?


Kiều: Xin lũi, chương tiếp anh mới được lên, kiên nhẫn kiên nhẫn.


Trạch Trạch: Không cho tôi lên bọn họ sẽ quên mất ai là công chính đấy!!!!!


Kiều: Xin lũi, con rể mẹ "công" nhất QAQ.


Thụy Thụy: Ma ma! Con nhớ chồng con quá! Con muốn chồng, con muốn chồng con cơ.


Kiều: Được, có chồng có chồng. Thụy Thụy bảo bối cũng kiên nhẫn đợi mama xíu. Tui khổ quá huhu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang