Con ngươi như mắt chim ưng đần dần trở nên ảm đạm, thoáng qua vài tỉa mệt mỏi.
“Chuyện của công ty tôi cũng không muốn quản nữa, nhưng chuyện thành gia lập nghiệp từ trước đến giờ đều là bố mẹ làm chủ, nó thì ngược lại, lúc nào cũng muốn đối đầu với tôi! Giai Thiến có chỗ nào không tốt? Sao mà không xứng với nó cơ chứ? Đúng là thằng khốn! Cứ nhất quyết muốn người phụ nữ này... Quả nhiên là hồng nhan hoạ thuỷ! Không ngờ rằng nhiều năm như thế nó vẫn chưa cắt đứt được suy nghĩ ấy...”
Ngô Ngọc Khiết tất nhiên biết ý tứ trong lời nói của ông là gì, mỉm cười: “Xem ra đứa trẻ Giản Li này đã bị mê đắm rồi...Ông à, ông lẽ nào vẫn muốn làm mối cho Giản Li và Giai Thiến sao? Không sợ thằng bé làm loạn à?”
Haizzz....
Ông cụ Quyển thở dài ra một hơi, vết nhăn. trên mặt ngày càng nhăn lại, trong mắt toàn là sự thê lương.
" Giai Thiến đối với tên nghiệp chướng kia, một lòng không đổi, bởi vì nó mà đến mạng cũng không cần, huống hồ năm ấy nhà họ An có ơn với tôi, tôi không thể mặc kệ nhà họ An không quan tâm...”
Ông vẫn luôn là người trọng tình trọng nghĩa, có ơn tất trả.
Lại nói thêm, An Giai Thiến ngoan ngoãn lễ phép, là con dâu lý tưởng của ông.
“Thật ra tôi ngược lại cảm thấy không thể ép nó quá mức. Chuyện tình cảm thì để bọn trẻ tự giải quyết đi, còn ông ý cũng đừng lo lắng: chuyện này nữa. Dù gì bây giờ cũng có Vũ Hàn, nó với Giản Li giống như từ một khuôn đúc ra, tuổi còn nhỏ mà đã thông minh hơn người như thế, sau này chắc chắn sẽ không kém gì Giản Li, chỉ có hổ phụ sinh hổ tử mà thôi...”
Nhắc đến cháu nội bảo bối, không khí u ám lạnh lẽo cũng dần dần trở nên ấm áp.
Trong mắt của Ngô Ngọc Khiết đều là cưng chiều không thể che giấu.
Ánh mắt của ông cụ Quyền cũng địu đàng hơn, từ từ nói: “Đúng vậy, lúc đầu thằng nghiệp chướng muốn vào công ty chính, tôi mới đưa ra điều kiện kết hôn trước lập nghiệp sau, không ngờ rẳng nó vậy mà giở trò tìm người mang thai hộ cũng không chấp nhận chuyện liên hôn...”
Vừa nhắc đến chuyện lúc trước, sắc mặt của. lão gia liền trở nên hốc hác.
Trong cuộc chiến đấu này với Giản Li, cho dù ông có lập bao nhiêu kế hoạch thì đến cuối cùng. tất cả cũng đều vô dụng. Tên nghiệp chướng kia dường như có hàng vạn chiêu trò đang đợi so tài với ông vậy.
Ngô Ngọc Khiết đường như cũng đang nhớ lại chuyện cũ, tiếp lời của ông ấy chậm rãi nói: “Vẫn may, ông đã âm thầm lên kế hoạch tìm được một người bối cảnh thân phận trong sạch, thế nên mới có được bảo bối Vũ Hán của chúng ta... Đứa bé Vũ Hán này thật sự rất thông minh sáng đạ, tôi càng. nhìn càng thấy yêu... Đặc biệt là những ngày này thằng bé có vẻ thay đổi không giống với lúc trước nữa, ừm... trở nên càng hoạt bát hơn rí
Nói đến điều này, ông cụ Quyền cũng có cảm giác giống như vậy.
Lúc trước Vũ Hàn giống hệt với người bố mặt lạnh của nó, tuổi thì còn nhỏ nhưng mặt lúc nào cũng lạnh băng băng, đáng vẻ như đang coi thường người khác vậy.
Nhưng những ngày gần đây, hoạt bát hiếu động đến mức không tin nổi.
Cái miệng nhỏ xinh kia cũng cực kì ngọt ngào, một
g ông nội hai tiếng bà nội, gọi đến mức hai người già trong lòng còn ngọt hơn cả uống, mật.
“Đúng vậy, tỉnh nghịch hơn rất nhiều, khiến trong nhà lộn xộn hết cả lên, nhưng cái miệng nhỏ kia thật sự rất đáng yêu...”
Ông cụ cũng bất giác vui vẻ lên.
“Đúng, đứa bé ngoan ngoãn như thế có ai là không thích cơ chứ, cho dù nó có muốn hái sao trên trời, tôi cũng sẽ hái xuống cho nó...”
“Bà cũng học theo đứa nhỏ đùa giổn à...”
Vốn dĩ là một ông già mặt mày u ám lại vì chủ để về cậu chủ nhỏ Vũ Hàn mà từ từ chuyển thành vẻ mặt rạng rỡ.
Trong phòng, chốc chốc lại truyền đến tiếng cười vui vẻ của hai người.
Bệnh viện trung tâm thành phố, hành lang khu phòng VIP.
Mười mấy người mặc đồ đen xếp thành hàng, trên mặt không biểu cảm, ánh mắt hung dữ, nhìn có vẻ vô cùng dọa người.
Cả tầng đều cực kì yên tĩnh, không hề có một chút âm thanh nào.
Thân thể yếu ớt của Lâm Mặc Ca đứng sau cánh cửa, nhìn trộm đám người mặc áo đen ở cuối hành lang, trong lòng dâng lên từng cơn chột đạ.
Cô tìm hiểu qua rồi, Quyền Giản Li có lẽ nằm trong phòng bệnh kia.
Bởi vì phòng VIP của bệnh viện trung tâm thành phố chỉ có mỗi chỗ này.
Hơn nữa mấy ngày trước cô còn từng đến đây.
Chỉ là lúc ấy bị Quyền Giản Li bắt đến diễn. kịch cùng anh.
Khi đó người ở trong phòng bệnh vẫn còn là thiên kim của thị trưởng An Giai Thiến, không ngờ rằng chỉ hai ngày ngắn ngủi anh đã thế chỗ cô ta rồi.
Sự việc thay đổi quá nhanh, thật sự khiến con người ta bất ngờ.
Bên ngoài có mười mấy người mặc áo đen đứng canh, tình thế cũng có hơi dọa người đến mức mà cô đã đứng ở đây hơn một tiếng đồng hồ rồi vẫn không đám tiến lên phía trước hỏi thăm.
“Lâm Mặc Ca, cố lên! Mày là người ông cụ Quyền phái đến giám sát anh mài Nếu như không biết sống chết của anh như thế nào thì phải biết báo cáo với ông ra sao? Ngộ nhỡ ông cụ Quyền tức giận, nửa đêm gọi điện đến trong tuyệt vọng vậ thì xong rồi. Đúng, có ông cụ Quyền chống lưng, không phải sơ gì cả! Cố lên! Mày có thể làm được!"
Tự mình tẩy não xong, hít sâu vào một hơi, lấy 12 phần dũng khí, ưỡn ngực ngầng cao đầu, bước đi vững vàng tiến về phía trước.
“Đứng lại! Người phục vụ không được tiến đến gần!"
Vừa đi chưa được mấy bước, cô bị dọa đến mức run lẩy bẩy.
“Cái này... tôi không phải người phục vụ, tôi tên Lâm Mặc Ca, là thư kí của tổng giám đốc Quyền... có... có việc cần báo cáo với anh ấy... có thể châm chước được không?”
Cô đang rất chột dạ vì thế đến giọng nói cũng nhẹ bằng.
Cô làm gì có công việc gì cẩn báo cáo, chỉ là một cái cớ vừa mới nghĩ ra mà thôi.
“Xin đợi một chút.”
Người mặc áo đen lạnh lùng nói một câu, quay người đi báo cáo.
Một thoáng sau liền đi ra, trầm giọng nói: “ "hư kí Lâm, mời đi theo tôi.”
“Ùm, cảm ơn.”
Cảm ơn xong, ngoan ngoãn đi đẳng sau lưng, đi xuyên qua mười mấy người mặc áo đen về phía phòng bệnh.
Khi đi từ trong đám người mặc áo đen di đến, cô căng thẳng đến mức không thở được, cảm giác đó thật sự rất ngột ngạt.
Cho đến khi vào được phòng bệnh cô mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Cái tên Quyền Giản Li này cũng hay thật, không phải chỉ là nhập viện thôi sao, có phải làm to lên như thế không? Người không biết còn tưởng. anh ta là đại ca xã hội đen nữa.
Cô lẩm bẩm phải câu rồi thu lại suy nghĩ của mình. Trong phòng khách trống vắng không một bóng người, vô cùng yên tĩnh, lẽ nào tình hình của Quyền Giản Li vô cùng nguy kịch?
Cô liền trở nên lo lắng, vội vàng đi về hướng phòng ngủ, vậy mà lại va phải người đi từ phía bên trong ra.
“Aiyo Tiểu Mặc Mặc, tôi đặc biệt ra đón cô vào đó, cô biết không, mấy ngày nay không gặp nhớ chết tôi rồi.
Ngữ điệu khoan khoái, lại thêm cái tên buồn nôn, không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.
Mạc Dịch Vân cười tươi còn hơn cả ánh nắng bên ngoài, trong con ngươi giống như người lai của anh ta sáng lấp lánh, một phát kéo cô vào bên trong ấn trên ghế sofa.
““Mau ngồi mau ngồi, nói với tôi mấy ngày hôm nay cô đi làm những gì rồi? Tại sao không, đến quán bar tìm tôi chơi vậy? Cô không biết là sau ngày hôm ấy gặp được cô tôi vẫn luôn rất nhớ côà...”
Bla bla.
Lâm Mặc Ca từ trước đến giờ vẫn không biết thì ra đàn ông đẹp trai cũng có thể nói được như thế.
Chủ đề này một khi được nói ra thì muốn kết thúc cũng không kết thúc nổi.
"Cái đó...giám đốc Quyền anh ấy..."
Lâm Mặc Ca nhẹ giọng cắt ngang lời nói của anh ta, từ phía sau lưng anh trộm nhìn về phía trước.
Mạc Dịch Vân xoay người sang một bên, bĩu môi nói: “Nhìn đi, vẫn sống sờ sờ kia...”
Lâm Mặc Ca lúc bấy giờ mới nhìn rõ dáng người nằm trên giường bệnh, nhịn không được mà ngơ ra một lúc.
Ga giường màu trắng, quần áo bệnh nhân. màu trắng, còn có một khuôn mặt trắng bệch.
Người đàn ông mắc bệnh sạch sẽ này cho dù nhập viện cũng phải làm sạch sẽ đến mức này sao?
Anh nằm nửa người trên giường bệnh với khuôn mặt nghiệm nghị, chân trái được bó bột dày cộp, đến bột bó chân cũng là màu trắng như tuyết. Nhưng nếu như nhìn kĩ thì bên trên sẽ có. mấy vết chân màu đen, có lẽ là tác phẩm của Mạc Dịch Vân to gan.
Trên đầu cũng được quấn mấy lớp băng gạc nhưng vẫn không che được khuôn mặt đẹp trai anh tuấn, so với bình thường còn càng khiến người khác rung động hơn.
Người đàn ông đáng chết, tại sao đến lúc bị tai nạn cũng đẹp trai như thế cơ chứ?
Lâm Mặc Ca thừa nhận trong lòng cô trong, một tích tắc đã bị anh mê hoặc.
Nhưng tình hình như thế này cũng quá ảm đạm đi?.
||||| Truyện đề cử: Bé Chanh Siêu Chua |||||
“Giám đốc Quyền... anh không phải gặp tai nạn xe sao?”
Cái gì mà tai nạn xe?
Cái gì mà không rõ sống chết?
Cái gì mà đã qua giai đoạn nguy hiểm?
Sau khi từ chỗ An Giai Thiến biết được thông. tin anh nhập viện, hại cô suýt chút nữa vứt hết hình tượng mà khóc đau khóc đớn rồi, nhất là câu không rõ sống chết của An Giai Thiến khiến cô bị dọa sợ đến mất đi nửa cái mạng.
Nhưng người đàn ông này vậy mà vẫn yên ổn nằm ở đây, có chỗ nào giống người vừa quay về từ quỷ môn quan không?
Nghe thấy lời của cô, Quyển Giản Li ngơ ra. một lúc, con ngươi lạnh lùng lướt qua một tỉa phẫn nộ.
Người phụ nữ đáng chết, ăn nói kiểu gì vậy?
Nhưng không đợi anh lên cơn tức giận, Mạc Dịch Vân ở bên cạnh liền cười lớn, cười đến mức người run bần bật.
“Ha ha, quả nhiên giống hệt với phản ứng của tôi...”
Lâm Mặc Ca ngây ngốc nhìn chằm chằm anh, không hiểu lời này của anh có ý gì.
Mạc Dịch Vân khó khăn mãi mới nhịn được cười, lắp bắp nói: “Có phải cô cũng tưởng tình hình của anh ta cực kì thảm thương đúng không? Có phải là cô tưởng tượng ra cảnh sinh ly tử biệt, máu chảy thành sông, thiếu tay thiếu chân? Chuẩn bị vừa xông vào liền khóc lớn, muộn rồi đến không kịp rồi?”
Sắc mặt của ngài Li càng ngày càng u ám, cái gì mà muộn rồi đến không kịp rồi?
Cái gì mà thiếu chân thiếu tay? Sinh ly tư biệt?
Hai con người này rốt cuộc có bao nhiêu hi vọng mong anh ta chết?
Bên này Lâm Mặc Ca lại không tự chủ được gật đầu, bởi vì lời của Mạc Dịch Vân từng câu đều chọc trúng tim đen của cô.
Từ lúc biết được tin anh xảy ra tai nạn đến bây giờ, trong khoảng thời gian hai tiếng, cô hồn bay. phách lạc, lo lắng sợ sệt, tưởng tượng ra không. biết bao nhiêu cảnh tượng thê thảm.
Vẫn còn nghĩ sau khi gặp được anh, nhất định phải nhịn không được rơi nước mắt mà khóc lên thành tiếng.
Nhưng không ngờ rằng, ông trời lại trêu đùa cô một trận lớn như vậy, anh ta vậy mà vẫn còn ở đây nguyên vẹn, đến biểu cảm cũng hoàn mỹ đến mức không giống người thường. Đả kích này, đúng thật là có hơi lớn.
Nhìn đáng vẻ gật đầu ngơ ngác của cô, Mạc Dịch Vân trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, nắm chặt lấy tay cô giống như tìm thấy hồng nhân tri kỷ nhiều năm vậy, suýt chút nữa cảm động đến mức khóc thành tiếng rồi.
"Tôi biết ngay mà, Tiểu Mặc Mặc cô quả nhiên giống như tôi nghĩ, xem ra hai người chúng ta đến linh hồn cũng tươg thông... Chúng ta mỗi bước đều giống nhau, không hẹn hò với nhau thì có lỗi với ông tơ bà nguyệt lắm anh nói có phải không...”
Hả?
Chuyện này với ông tơ bà nguyệt có quan hệ gì?
Lâm Mặc Ca nhịn không được há hốc miệng, nhìn Mạc Dịch Vân vẫn như thường ngày phấn khích thật sự không nỡ cắt đứt sự vui vẻ ấy của anh.
Ngài Li bên cạnh không vui, ánh mắt lạnh xuống, trong phòng trong phút chốc như biến thành hầm băng.
“Mạc Dịch Vân! Anh đủ rồi đấy! Còn ồn ào nữa thì cút ra ngoài cho tôi!”
Danh Sách Chương: