Chương 39
Nhờ ánh lửa, Vương Nhân Tương thấy sắc mặt hai người âm tình bất định, đã hiểu suy nghĩ trong lòng bọn họ, thấp giọng nói: “Ta cũng biết cách này có chút quá đáng, nhưng di mệnh tổ tiên ở đó, ta cũng không dám tự tiện sửa đổi.”
Ninh Vọng Thư lắc đầu: “Người sống sống theo nguyên tắc của người chết… Nếu một đứa nhỏ rơi xuống, chẳng lẽ cũng phải chết sao.”
Vương Nhân Tương nghe xong không lên tiếng, đi phía trước tìm kiếm.
Thông đạo này khúc khúc chiết chiết, đường đi khá phức tạp, tuy đi xuống dưới, nhưng có khi lại đi lên hơi nghiêng. Càng kì lạ là, bốn phía có tiếng vang mỏng manh…
“Chúng ta đến đâu rồi?” Ninh Vọng Thư đẩy đẩy vai Hàn Chương. Hắn được xưng là Triệt Địa thử, dưới mặt đất đương nhiên cũng có cách cảm ứng phương hướng.
Hàn Chương thầm tính toán, nói ngay: “Đại khái chúng ta đi về phía tây nam được hơn một dặm rồi… Chắc ở dưới Thái Hồ! Hèn gì ta nghe giống như có tiếng nước chảy.”
1 dặm = 1,609344 km
“Huynh cũng nghe thấy sao!” Ninh Vọng Thư khó tin nói, “Ta còn tưởng nghe nhầm. Chúng ta thật sự ở dưới Thái Hồ?”
Vương Nhân Tương đi phía trước quay đầu cười nói: “Không nghe sai đâu, trên đầu chúng ta đúng là Thái Hồ.”
“Tổ tông nhà ông đúng là không ngại khó khăn.” Hàn Chương lắc đầu thở dài.
Nghe tiếng nước chảy róc rách nhẹ nhàng, Ninh Vọng Thư thầm nghĩ, đến Thái Hồ để xây lăng mộ, là công trình khổng lồ cỡ nào, còn phải che giấu người khác, năm đó làm sao Tức gia có khả năng một sớm một chiều mà xây nên, chắc tất đã sớm có chuẩn bị.
“Đến rồi!”
Ninh Vọng Thư phục hồi tinh thần, bọn họ đã đến cuối hành lang, trước mặt là một cửa đá rất to dày, trên mặt khắc đóa hoa sen, hoa văn tinh tế, nhìn rất sống động, khá giống hoa sen trên đao của Vương Nhân Tương.
“Mong hai vị quay người lại.” Vương Nhân Tương áy náy nói.
Biết hắn muốn mở cơ quan, không muốn để bọn họ thấy, Ninh Vọng Thư cười nhẹ, không muốn làm hắn khó xử, cùng Hàn Chương quay người. Chỉ nghe phía sau vang lên một tiếng động nhỏ, cũng không biết hắn đã mở chỗ nào, tường đá hai bên rung nhè nhẹ, như có móc xích rất lớn đang lăn từ từ…
Khi quay người lại, cửa đá đã mở, một luồng hàn khí đập vào mặt, nàng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Vương Nhân Tương thắp lửa, thắp sáng ngọn đèn hai bên mộ, ánh sáng mặc dù ảm đạm, nhưng cũng đã đủ thấy rõ tình hình trong mộ.
Giữa mộ có một cái quan tài làm bằng gỗ lim rất to, màu đen nặng nề, đè ép làm người khó thở. Nơi này… Ninh Vọng Thư nhăn mày nhíu mi, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng không nên lời.
Thực ra mộ này không lớn, nàng có thể dùng mắt để ước lượng, dài tầm năm trượng, rộng ba trượng, nhưng đỉnh lại cực cao. Lăng mộ bình thường cao chỉ tầm hai ba trượng, mà mộ này lại cao tầm năm sáu trượng. Hơn nữa trong mộ đúng như lời Vương Nhân Tương nói lúc trước, không chỉ bố trí đơn giản, ngay cả đồ vật bài trí cũng chỉ là chút tơ tằm và đồ gốm thô sơ, mấy thứ đồ bằng vàng ngọc xa hoa lãng phí thế mà không thấy một cái nào.
Trong khi Vương Nhân Tương đang châm lửa vào mấy chén dầu, Hàn Chương đã vòng hai vòng trong mộ, lắc đầu nói: “Nơi này không giống lăng mộ, ngược lại giống nơi bế quan tu luyện hơn.”
Một lời của Hàn Chương nêu rõ, Ninh Vọng Thư lập tức hiểu ra, khó trách mình cảm thấy không thích hợp.
Hàn Chương được xưng là triệt địa thử, mặc dù bây giờ khiêm tốn rất nhiều, nhưng mấy năm nay hắn vào vô số mộ cổ, đương nhiên liếc mắt một cái đã nhìn ra chỗ không thích hợp.
Vương Nhân Tương châm xong mười sáu chén dầu hai bên, xoay người ngạc nhiên nói: “Hàn nhị gia nói đây là nơi bế quan?”
“Mộ bình thường thời Hán quay về hướng đông, mà này mộ lại tọa theo hướng nam như thời Bắc triều, hơn nữa nói về kích thước cũng quá nhỏ, nam bắc hai phòng, phòng giữa để trống toàn bộ, chỉ có một phòng sau. Nếu chỉ để một cái quan tài đã gọi là lăng mộ thì cũng quá gượng ép.” Hai tay Hàn Chương ôm ngực, cười nói, “Ta nghĩ, ngày xưa khi xây nơi này, cũng không phải để làm mộ. Có lẽ là sau lại xảy ra chuyện, vội vội vàng vàng, cho nên không thể không lấy nơi này làm lăng mộ.”
Bắc triều: Tên gọi chung của Bắc Châu, Bắc Tề, Bắc Nguỵ, sau phân thành Đông Nguỵ và Tây Nguỵ.
“Việc năm đó ta cũng không rõ.”
Vương Nhân Tương nhìn quan tài cúi đầu nói, nghĩ đến ngày xưa tổ tiên Tức Ninh oan uổng bị ban thưởng rượu độc, không biết là phẫn hận bất bình ra sao, lại là không biết phải làm thế nào… Bị trả thù, người nhà ly tán, là ai đã lén an táng ngài, bảo toàn thi thể?
Bao năm qua đi, một thế hệ truyền một thế hệ, lịch sử đã sớm biến thành chuyện xưa không trọn vẹn không đầy đủ. Ái thê chết sớm, nhân duyên khó nối, đến bây giờ dưới gối hắn không có con trai, trách nhiệm này đành kết thúc ở đời hắn.
Ninh Vọng Thư nhìn chằm chằm quan tài thật lâu, chỉ cảm thấy trên bề mặt quan tài có một lớp màu xanh rất mỏng, như ẩn như hiện, vô cùng kỳ lạ. Trong lòng tò mò, nhưng không muốn thất lễ trước mặt Vương Nhân Tương, nàng cũng không thể chạm vào.
“Ngày đó ông trúng độc thế nào?” Nàng hỏi.
Vương Nhân Tương im lặng một lúc lâu, mới nói: “Ngày ấy… Ta đã mở quan tài.”
Nghe vậy, Ninh Vọng Thư và Hàn Chương không hé răng, hai người họ đều từng vào mộ cổ, cũng từng mở quan tài, nhưng mấy cái mộ đó đều chẳng liên quan đến bọn họ. Mà Vương Nhân Tương lại mở quan tài tổ tiên mình, bất trung bất hiếu, phạm vào chuyện tối kỵ.
“Ngày ấy, ta đi ra từ phủ Nam Cung gia, nhớ tới lời cô nương…” Hắn nhìn Ninh Vọng Thư, dừng một chút, nàng hiểu hắn nói chuyện dây vàng áo ngọc.
“Trong lòng có nghi hoặc, suy nghĩ nửa ngày, vẫn quyết định vào mộ nhìn một cái.” Hắn tiếp tục nói, “Sau khi đi vào, mọi nơi như thường, ngoại trừ quan tài này.”