• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khách sạn Minh Tuyền nằm phía tây thành Cô Tô, khách sạn không lớn, nhưng có nhiều món ngon nổi tiếng. Gần đến giờ cơm chiều, mùi thơm bay ra từ phòng bếp, làm người xốn xao.

Trên lầu, trong phòng chữ thiên thứ hai, Ninh Vọng Thư mở to mắt, miễn cưỡng lật mình. Chỗ bị thương còn ẩn ẩn đau, nàng nhăn mặt nhíu mày, cố gắng cử động, nửa ngồi xuống, xem xét miệng vết thương. Tuy rằng đã dùng kim sang dược đặc chế, miệng vết thương sâu ba tấc vẫn khép lại rất chậm, nàng thở dài, âm thầm ảo não, đêm qua thật lỗ mãng.

Xem ra người thủ lăng trong truyền thuyết có tồn tại, thân thủ thật sự rất cao. Cho dù mình mang theo đao, phần thắng cũng không lớn. Huống chi đêm qua chỉ gặp một người, nếu có người đến giúp, sợ là không thể toàn thân trở ra.

Đổi dược, băng bó miệng vết thương cho tốt, nàng mặc áo ngoài, ngửi ngửi mùi, xuống lầu dùng cơm.

Tùy ý gọi một tô canh, nàng ngủ mờ mịt một ngày, bụng đã sớm đói, ăn cơm cũng không lưu ý người ra vào. Cách nàng vài bàn có một người cứ nhìn nàng chằm chằm, người nọ là Thành Tư Nguy.

Từ ngày từ biệt trên hồ, Ngu Thanh trở về liền lệnh bọn họ tìm chỗ ở của Ninh Vọng Thư, liên tục mấy ngày đều tìm không ra, không nghĩ tới hôm nay lại không tốn chút công phu. Thành Tư Nguy thấp giọng ra lệnh cho thủ hạ bên cạnh nhanh chóng trở về báo Ngu Thanh, còn mình ở lại khách sạn theo dõi nàng.

Ăn một chén cơm, uống xong nửa bát canh chân giò, Ninh Vọng Thư mới cảm thấy hơi no, nên ăn cơm chậm lại. Nàng gọi tiểu nhị mang thêm chén cơm, lại thêm nửa bát canh, mới từ từ thưởng thức.

Đúng lúc đó, một bóng người che ở trước mắt, Ninh Vọng Thư vừa ngẩng đầu liền thấy Ngu Thanh đang đứng trước mặt mình, phía sau nàng còn có vài người.

“Ninh cô nương, tìm cô thật khó đấy!” Ngu Thanh ngồi xuống đối diện nàng, không chút khách khí nói.

Ninh Vọng Thư buông đũa, bất đắc dĩ nói: “Có việc gì sao?”

“Cô có biết ta tìm cô bao lâu không hả?” Ngữ khí của vị đại tiểu thư này rất không tốt, khí thế bức người, cứ như cho rằng đều là lỗi của Ninh Vọng Thư.

“Ngu cô nương tìm ta có việc?” Ninh Vọng Thư kiên nhẫn hỏi lại một lần.

“Cô…” Ngu Thanh gần như cắn răng, “Cô cũng là người Phi Long môn, vậy có biết Lí Hủ?”

Ninh Vọng Thư bình tĩnh gật đầu, trong lòng lại thầm kêu không tốt, Lí Hủ là lục sư đệ của nàng, không biết gây họa gì ở ngoài rồi.

“Hắn đánh cắp túi vàng hình chiếc lá của ta.” Ngu Thanh trầm giọng nói.

“Sao cô biết là hắn đánh cắp?”

“Bởi vì… bởi vì hắn bị ta bắt.”

Ninh Vọng Thư mạc danh kỳ diệu nói: “Bắt được hắn rồi, vậy cô tìm ta làm gì?”

Ngu Thanh cả giận nói: “Hắn lại chạy!”

“À.” Ninh Vọng Thư thật sự rất muốn cười, lại ngại bộ dáng vị đại tiểu thư trước mặt, không thể không cố nén, “Đó là vật yêu thích của Ngu cô nương, ngày sau nếu ta gặp hắn, tự nhiên sẽ khuyên hắn đem vàng trả lại.”

“Cô…” Ngu Thanh tức giận đến nói không nên lời, “Cô cho ta là đồ ngốc sao?”

“Ý tốt của tại hạ, Ngu cô nương cần gì phải xuyên tạc.”

“Không cần nhiều lời, cô với hắn cùng một môn phái, ta bắt cô trước, hắn nhất định sẽ đến!” Mấy người phía sau Ngu Thanh đã xuất binh khí, bày trận.

Ninh Vọng Thư chậm rãi đứng lên, nói: “Nếu muốn đánh, nên tìm một nơi rộng rãi, đừng làm hỏng sinh ý nhà người ta. Huống chi nơi này đông người, bí mật khó giữ, nếu đồn ra ngoài nói Thái Hồ thủy trại lấy nhiều địch ít, làm hỏng quy củ giang hồ, cũng không dễ nghe.” 

“Đối với loại đạo chích vô sỉ các người thì cần gì nói đến quy củ giang hồ!” Ngu Thanh hừ lạnh, vung tay, hoàn toàn không để ý đang ở trong tiệm ăn, thẳng đến mặt Ninh Vọng Thư.

Ninh Vọng Thư ngửa người ra sau, thuận thế đá lăn cái bàn, ngăn bọn họ. Thừa dịp đối phương chậm lại, nàng nhún mình, xoay người nhảy lên lầu, chạy về phòng. Tiếng bước chân bên ngoài đã lên tới trên lầu, nàng đạp cửa, mang theo loan đao, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Khi nàng rơi xuống đất, đùi phải mềm nhũn, đứng thẳng không được, dường như ngã qụy. Một cơn đau kịch liệt từ chân truyền đến, nàng mặt nhăn mày nhíu, không cần xem cũng biết miệng vết thương đã nứt ra rồi.

“Cô ta ở dưới kia!” Phía trên cửa sổ có người quát lớn, trong nháy mắt, mấy người kia dồn dập nhảy xuống, vây quanh nàng.

Ninh Vọng Thư cắn chặt răng, nhìn bốn phía, đúng lúc mới lên đèn, trên đường rất thưa thớt, chỉ có năm ba người, nhìn thấy loại trận thế này, đã tránh xa từ lâu.

Ngu Thanh nhanh mắt, thấy chân nàng ẩn ẩn chảy ra vết máu loang lổ, cười lạnh nói: “Ninh cô nương, trong người đã có thương tích, vẫn nên nhanh chóng thúc thủ chịu trói, miễn có thêm vài vết thương.”

Ninh Vọng Thư chống đao mà đứng: “Không phiền lo lắng.”

Chuôi đao trong tay là Tân Nguyệt loan đao, thậm chí Ninh Vọng Thư có thể cảm giác được chuôi đao có khắc hoa văn quen thuộc, quang mang kỳ dị từ đá mắt mèo đính trên vỏ đao phát ra.

Thân hình nàng nhẹ nhàng, hào quang như trăng sao chuyển động.

Nháy mắt, hơn ba mươi đao ra như mưa, bức mọi người lui hơn trượng, thân hình không ngừng, bay vút mà ra. Khi mọi người phục hồi tinh thần, thân ảnh Ninh Vọng Thư đã xa.

Mọi người đứng nguyên, không phải không muốn đuổi theo, nhưng đuổi theo phải có năng lực như thế nào. Đao pháp sắc bén như vậy, muốn đả thương bọn họ là chuyện nhỏ, nhưng… đao trong tay nàng thậm chí chưa ra khỏi vỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK