"Ưmm...!Mèo con, sao em lại cứng quá vậy?" Du Duyệt Duyệt nhắm mắt sờ soạng đầu "con mèo".
Cô vuốt vuốt dần xuống lỗ tai, nhưng lại phát hiện ra chỗ này không có lông.
Phải qua mười mấy giây sau, Du Duyệt Duyệt mới giật mình mở mắt.
Cô lập tức cúi đầu nhìn xuống, hóa ra nãy giờ đầu cô xoa không phải là đầu mèo, mà là đầu của Quý Lâm
Diện mạo của anh vốn rất hoàn mỹ, ngày thường nhìn như thần tiên giáng trần không dính khói lửa phàm tục, nhưng giờ phút này do mái tóc rối bời mà có vẻ giản dị và tự nhiên hơn hẳn.
"Tỉnh rồi sao?" Sáng sớm mới vừa thức giấc nên giọng của Quý Lâm có chút trầm thấp, lười biếng.
Du Duyệt Duyệt lập tức đỏ mặt, đầu óc choáng váng, "Sao tóc anh lại rối tung lên thế? Để em chỉnh giúp anh."
Khóe miệng Quý Lâm hơi nhếch lên, cố ý cúi đầu dựa vào tay cô, để tiện cho cô sửa lại tóc giúp anh.
Do đang chột dạ nên Du Duyệt Duyệt chỉ tùy tiện vuốt vuốt vài cái cho có lệ rồi xuống giường.
"Em đói quá, sáng nay chúng ta ra ngoài ăn đi."
"Được." Quý Lâm từ trên giường ngồi dậy, nửa người dưới bị lớp chăn mỏng che khuất, nửa người trên lõa lồ hiện rõ những dấu hôn và vết cắn trầy xước.
Du Duyệt Duyệt đứng trước tủ quần áo nhưng lại không có ý định thay đồ mà chỉ lén lút nhìn cơ thể Quý Lâm.
Dáng người của anh thật sự rất đẹp, vai rộng eo thon, cơ bắp rắn chắc rõ ràng, hình ảnh khiến cô cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.
Nhưng suy đi nghĩ lại vẫn là nên thôi đi, nếu thật sự làm thêm một lần nữa thì xem như cả ngày hôm nay phải nằm trên giường rồi.
Ngay lúc Du Duyệt Duyệt còn đang phát ngốc, suy nghĩ lung tung thì Quý Lâm đã khoác thêm áo ngủ, đi tới phía sau cô.
"Hôm nay mặc cái này nhé?" Anh hơi khom lưng, đưa tay cầm lấy một chiếc váy màu xanh da trời.
Cô ngửa đầu nhìn khuôn mặt anh rồi bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, "Đây không phải là nhà của anh sao? Sao trong nhà anh lại có quần áo của phụ nữ?"
Quý Lâm không hề hoảng loạn bởi vì anh chẳng làm gì có lỗi cả, "Đây là quần áo anh chuẩn bị sẵn cho em, mau mặc thử xem có vừa người không?"
Du Duyệt Duyệt nhìn cái váy kia, trong đầu đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên cô hẹn anh ra ngoài, lần đó cô cũng mặc cái váy giống y như vầy.
Sau ngày hôm đó, quan hệ giữa cô và anh cũng có chút tiến triển, không còn gọi tên nhau một cách xa lạ nữa.
Tuy nhiên điều đáng ngạc nhiên ở đây chính là anh vẫn nhớ rõ cái váy cô mặc ngày đó, thậm chí còn bí mật mua kiểu dáng y như đúc.
Du Duyệt Duyệt xoay người nhìn thẳng vào mắt Quý Lâm, "Quý Lâm, anh nói thật cho em biết đi.
Anh thích em từ lúc nào?"
Quý Lâm theo bản năng lảng tránh tầm của cô, im lặng không nói.
Du Duyệt Duyệt cười thầm trong lòng, chắc chắn là có bí mật gì đó ở đây.
Anh không muốn nói? Vậy thì cô càng muốn biết.
"Vấn đề này rất khó trả lời sao? Nếu anh không chủ động nói cho em biết, vậy thì em phải đành tra tấn bức cung anh thôi." Du Duyệt Duyệt vừa nói vừa bước tới gần Quý Lâm.
Do mới ngủ dậy nên cô còn chưa mặc nội y, hai luồng nhũ thịt đẫy đà trước ngực trực tiếp đè lên người anh.
Cả cơ thể Quý Lâm lập tức cứng lại, anh hoàn toàn không thể chịu đựng được mỗi khi cô dựa vào gần như vậy.
Du Duyệt Duyệt đưa tay vuốt ve xương quai xanh của anh, sau đó nhẹ nhàng sờ soạng xuống phía dưới.
Quý Lâm khẽ nuốt nước bọt, mu bàn tay bắt đầu nổi gân xanh, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào muốn ôm lấy cô.
Nhưng khi Du Duyệt Duyệt sắp chạm tới chỗ mấu chốt thì cô lại rút tay về rồi cười một cách tinh nghịch với anh, "Quý Lâm, anh không thể cứ như cầm thú được, đã áp bức em suốt cả một đêm rồi mà ban ngày ban mặt còn muốn tới thêm một lần nữa."
Đối phó với những người đàn ông khác thì cách này hoàn toàn không dùng được, thậm chí còn khiến cho dục vọng của họ càng thêm bùng cháy.
Nhưng mặt khác, cách này lại có thể sử dụng được với Quý Lâm.
Chỉ cần anh còn giữ vững lý trí thì ngay cả khi cơ thể nóng như lửa đốt, anh cũng sẽ khắc chế dục vọng của bản thân.
.
Danh Sách Chương: