"Anh tức giận sao? Đừng vậy nữa mà, không phải là ngày đó anh vẫn tới sao? Làm gì có "nếu như" chứ." Tâm tình Du Duyệt Duyệt rất tốt, cô không thích đặt giả thiết, một là một, hai là hai, không có "nếu như"
Nhưng Quý Lâm lại không như vậy, anh là kiểu người suy nghĩ nhiều và hay để tâm những chuyện vụn vặt, nếu không thì lúc trước Du Duyệt Duyệt đã không phải là người tỏ tình đầu tiên.
Thấy anh không mở miệng nói chuyện, cô liền biết rằng anh vẫn còn đang rất giận.
"Anh thật là ấu trĩ, thời còn đi học cũng vậy, nhất định là phải một hai làm rõ mọi chuyện để bản thân khó chịu mới vừa lòng."
Hồi ức khi xưa ùa tới, Du Duyệt Duyệt càng nói càng tức giận.
Quan trọng nhất chính là, lúc ấy cô còn chưa tỏ tình với anh thì anh đã tự mình ghen tuông lung tung.
Quý Lâm nói: "Anh chỉ đưa ra giả thiết hợp lý mà thôi."
"Vậy em hỏi anh, tại sao hồi cao trung Vu Tử Tấn đưa đồ ăn vặt cho em, anh lại không vui? Em không nghĩ rằng Vu Tử Tấn thích em."
Quý Lâm mím môi rồi nói, "Anh có thể cảm nhận được là cách đối xử của cậu ta với em khác hẳn những người khác."
Đương nhiên Du Duyệt Duyệt không tin, cô chỉ cảm thấy anh là đang ăn dấm bậy bạ.
"Vu Tử Tấn còn mua đồ ăn vặt cho Linh Linh nữa, chẳng lẽ cậu ta cũng thích Linh Linh luôn sao? Hơn nữa lúc ấy Linh Linh còn đẹp hơn em gấp trăm lần."
"Những thứ mà cậu ta đưa cho em đều là loại mà em thích."
Du Duyệt Duyệt bỗng nhiên phát hiện ra điểm bất thường, quay sang trợn tròn mắt hỏi: "Nói như vậy có nghĩa là anh biết em thích ăn gì ngay trước khi em tỏ tình rồi đúng không?"
Đáy lòng chôn giấu sâu kín bấy lâu của Quý Lâm bị cô vạch trần ngay tức khắc khiến anh chỉ biết ậm ừ một tiếng
Du Duyệt Duyệt cực kỳ hạnh phúc, đối với hành vi ghen tuông lung tung của Quý Lâm cũng bỏ qua.
"Đột nhiên tâm trạng của em tốt hơn nhiều rồi...!Ủa! Quý Lâm, không phải anh nói sẽ đưa em về nhà sao? Hình như đây là nhà anh mà?" Du Duyệt Duyệt có chút bối rối mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quý Lâm bình tĩnh trả lời, "Em ăn no rồi nhưng anh thì chưa."
"Ồ! Vậy giờ chúng ta nên đến nhà hàng nào đó đi? Em ăn với anh." Du Duyệt Duyệt còn chưa ý thức được nguy hiểm đang cận kề.
Lúc này Quý Lâm đã đỗ xe vào bãi đậu, bóng tối bao trùm xung quanh.
Tắt động cơ, bánh xe dừng lại, Quý Lâm cởi dây an toàn.
"A...!An...!Anh muốn làm gì?" Du Duyệt Duyệt chớp chớp mắt, cơ thể bất giác lùi về phía sau.
Lúc này cô mới hiểu được câu nói vừa rồi của anh là có ý gì, "Quý Lâm, anh học mấy cái câu bậy bạ này từ hồi nào vậy?"
Quý Lâm giữ chặt hai tay Du Duyệt Duyệt, khuôn mặt anh càng lúc càng gần cô, mang theo một cảm giác áp bức cực kỳ lớn.
Trước giờ ở trên giường, Du Duyệt Duyệt luôn là người ở thế chủ động, đây vẫn là lần đầu tiên cô bị động trước Quý Lâm.
Loại cảm giác kỳ quái này khiến cô khó chịu muốn thoát khỏi nó, nhưng không gian trong xe có hạn, dây an toàn còn chưa kịp tháo ra, phạm vi chuyển động của cơ thể cực kỳ nhỏ, vì vậy nên không hề có chút khí thế nào khi đối diện với anh.
"Quý Lâm, chẳng lẽ anh muốn chơi xe chấn hả? Tuy rằng em không ngại, nhưng anh không nghĩ rằng làm như vậy quá trẻ con rồi hay sao? Em mới vừa dùng bữa với đàn anh xong, bây giờ anh lại muốn làm em? Em cảm thấy vẫn là nên chờ anh ăn no đã rồi chúng ta cùng lên giường sẽ tốt hơn."
Quý Lâm dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ không ngừng đóng mở của người phụ nữ trước mặt, vừa hồng hào vừa căng mọng, luôn nói ra những điều khiến anh không kìm lòng lại được.
Sự chán ghét làm anh muốn hung hăng hôn lên nó, làm cái miệng nhỏ này không thể thốt ra những lời khó nghe nữa.
Ham muốn sâu trong nội tâm đã thúc đẩy Quý Lâm cúi đầu hôn lên môi Du Duyệt Duyệt.
Quả thật giống như anh tưởng tượng...!vừa phấn nộn vừa mềm mại, làm anh càng muốn thâm nhập vào sâu hơn, hấp thu càng nhiều chất lỏng ngọt ngào.
truyện tiên hiệp hay
Du Duyệt Duyệt trợn tròn mắt, hàm răng bị người đàn ông cạy ra, đầu lưỡi dây dưa quấn lấy nhau, hơi thở thuộc về Quý Lâm không ngừng ập đến, không ngừng xâm chiếm tâm trí cô..
Danh Sách Chương: