Sau khi cô đi, anh lật tung cả thành phố lên tìm cô.
Hôm sau báo tin cho mẹ cô, anh đứng làm bị thịt cho bà chửi mắng, đánh đập tới hai ngày mà không một lời oán trách. Chỉ một mực nói câu xin lỗi với bà.
Không còn sức chửi mắng, mẹ cô cũng tuyên bố không nhìn mặt anh nữa.
Sau 1 tuần đầu tiên, anh tìm cả những nơi cô chưa bao giờ tới.
Tuần thứ 4 cô đi, anh quay lại căn hộ của hai người lần đầu tiên, cười ngây ngốc tới điên dại. Sao anh có thể lạc mất tình cảm của anh dành cho cô chứ?
Tháng đầu tiên sau khi cô đi, không ngày nào anh ngủ ngon, lúc nào cũng là vật vờ tìm kiếm, chỉ cần có điện thoại thông báo, bất kể lúc nào, anh cũng sẵn sàng. Đôi khi vội tới mức quên cả giày.
Tuần thứ 5, mẹ cô ốm. Anh ở bên chăm sóc mẹ cô, mặc bà chửi rủa. Lương Uyển không chịu nổi, bèn đuổi anh qua một bên. Anh liền đứng ngoài phòng bệnh. Chỉ cần mua thứ gì, gọi bác sĩ, anh đều làm. Bà khỏi ốm thì anh cũng đổ bệnh. Nguyên nhân: kiệt sức, lo lắng quá độ.
Triệt Hàn sau đó lãnh một cú tát trời giáng của mẹ vợ!
Bà nói anh như vậy sao trụ nổi tới lúc cô liên lạc lại với bà. Bà hiểu rõ tính con mình, cô sẽ không để bà lo lắng quá lâu. Bà không ủng hộ chuyện hai đứa quay lại, nhưng cũng không muốn con bà tạo nghiệp chướng.
Nhưng cô không rõ,
Lúc biết cô ở đâu, anh đã tới tìm cô, rồi chỉ dám lặng lẽ đứng bên ngoài nhìn cô hạnh phúc đi cùng một người con trai khác.
Định bước chân tới giữ cô lại, nhưng rồi kiềm chế, không cầm lòng được. Đến tận khi cô và người con trai đó vào nhà, mới nhận ra mình đã giằng co như vậy cả quãng đường.
Anh cứ trong tình trạng như vậy hai tháng liền, theo cô, muốn nói chuyện với cô, nhưng lại cảm thấy bản thân không có đủ tư cách.
Anh gửi gắm vài người bạn thân trong trường quan tâm tới cô, gửi cho anh tin tức về cô. Mỗi lần mở ra lại là một lần đau lòng, nhìn thấy cô cạnh một người khác, nhưng vẫn không thể không xem, không thể không muốn biết.
Anh thường xuyên uống rượu mỗi lần bạn anh gửi tin tức về cô. Uống trước để có dũng cảm nhìn thấy cô hạnh phúc, uống sau khi xem để quên đi nỗi đau vì người bên cô không phải là anh. Anh có thể dứt khoát, tỉnh táo, khôn khéo trong những cuộc giao kèo, làm ăn, nhưng vĩnh viễn mù quáng trong tình yêu của mình. Bởi vậy, anh mới để mất cô.
Những chuyện này, cô chỉ biết khi nói chuyện với Tiểu Yến.
Nhưng đó là quá khứ, quá khứ cả rồi.
Hiện tại…
Anh đang cùng cô trải qua lễ giáng sinh “đầu tiên” từ sau khi họ chính thức hẹn hò.
Cô tới muộn cuộc hẹn lễ tình nhân của họ. Bù lại, Triệt Hàn được thưởng thức bánh chocolate cô tự tay làm. Anh cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Họ học cách “yêu” lại nhau từ đầu, lần này vô cùng từ từ.
Hai năm sau đó, dù bạn nào vô cùng không hài lòng vẫn phải về báo cáo với hai mẹ ở nhà về cái bụng sắp to của mình. Hai bà mẹ vui mừng tất nhiên là không tả nổi, hai bà sắp có cháu bế rồi mà.
Triệt Hàn cũng rất vui mừng, một năm qua không biết đã cống hiến bao nhiêu tiền máy bay cho hãng hàng không quốc gia rồi, biết thế anh đã làm sớm hơn. (Nhi Nhi: ta vẫn như thường lệ, không còn gì để nói về chuyện này +..+||, dù sao anh cũng không như trước đây, có tiến bộ).
Một năm sau, cô hạ sinh được một bé trai kháu khỉnh, hai bên nội ngoại đều vô cùng cưng chiều. Có điều, lúc còn bé tẹo, gặp được con gái lên 8 của nhà Tiêu Thanh liền cuốn mãi không chịu rời. Hai nhà cũng hết cách. Còn Gia Hân xác định, con trai mình đúng là thừa hưởng mọi tính xấu từ bố. Chỉ biết thầm cầu nguyện cho bé gái nhà Tiêu Thanh.
Còn Triệt Hàn thì rất mừng, tất nhiên rồi, anh mất bao nhiêu công mới đưa được cô về, hiện tại, cuối cùng cô cũng có thời gian dành cho anh mà không phải cho con. Không sinh, không sinh nữa, anh tâm nguyện, hơn nữa lần trước nghe cô kêu trong phòng đỡ đẻ, anh vẫn còn ám ảnh, đau như vậy, không nên làm lần nữa.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn chiều theo ý vợ, sinh thêm vài nhóc kháu khỉnh. Dù sao, anh cũng không sợ việc làm bố nữa rồi. Anh tự tin mình có khả năng nuôi tốt con mình thành nam nhân hay mĩ nhân vạn người phải ngoái nhìn. Không tin thì cứ xem con đầu lòng của anh đi. Đẹp trai xuất chúng lại chung tình, giống hệt bố nó vậy.
(Nhi Nhi: anh tự sướng vừa thôi, ta thấy ngứa tai quá, Triệt Hàn + Gia Hân: ý bà là con chúng tôi không xuất chúng sao?*hàn khí*, Nhi Nhi: ta nào có ý đó *toát mồ hôi**sao ai cũng dữ vậy trời TToTT)
Họ vẫn sống chung với nhau, vợ chồng không phải lúc nào cũng hòa thuận, cuộc sống cũng đầy những trúc trắc. Có điều, vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa thuận, Triệt Hàn cảm thấy cô là điều hạnh phúc nhất mà anh từng có.
Họ đã từng đi một vòng lớn, rồi lại một vòng nữa, để may mắn nhận ra, họ vẫn chưa lạc mất nhau.
Cảm ơn em đã quay lại với anh!
---- TOÀN VĂN HOÀN----