• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Mon
Trải qua chuyện tối hôm qua, suýt nữa thì Vệ Lam đã quên mất quan hệ giữa Đoàn Chi Dực và Quách Chân Chân. Bây giờ, khi nhận được cuộc điện thoại này thì cô mới nhớ ra. Cảm giác này, không biết nên hình dung thế nào nữa.
Cô quay đầu sang nhìn cái người đang không được vui vẻ kia, bình thản nói: “Chân Chân nhập viện rồi, bị xuất huyết dạ dày.”
Không ngờ Đoàn Chi Dực lại hết sức thờ ơ, làm như không liên quan gì đến mình vậy: “Liên quan gì đến tôi?” Xong, lại nói tiếp: “Chuyện tôi vừa nói em đã nghĩ xong chưa?”
Nếu không phải vẫn còn sợ anh, Vệ Lam nghĩ chắc mình sẽ đập vỡ đầu anh ra, nhưng cuối cùng cô chỉ có thể hét lớn một câu: “Anh là bạn trai của cậu ấy đấy! Người nhà cậu ấy không ở Giang Thành, bây giờ nằm viện có một mình, là do đồng nghiệp gọi đến đó, vậy mà anh còn nói là không liên quan gì đến anh!”
Mặt Đoàn Chi Dực còn khó coi hơn cả cô, anh gân cổ lên cãi: “Tôi và cô ta hoàn toàn không có quan hệ gì cả, đến cả ngón tay cô ta tôi cũng chưa chạm vào, là do cô ta tự cho là đúng, mấy năm nay cứ bám riết lấy tôi, thấy tôi không xua đuổi thì lại nói với người ta mình là bạn gái của tôi.”
Vệ Lam không hề tin những lời anh nói. Cô đã nhìn thấy dáng vẻ e ấp của Chân Chân khi ở trước mặt anh, thái độ của anh đối với cô ấy cũng ôn hòa và thân mật, hoàn toàn không giống như anh nói, đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của mình Chân Chân. Nếu ảo tưởng, cũng phải là anh, kẻ có tư duy biến thái khác người này.
Quả nhiên, Đoàn Chi Dực hét xong thì ngập ngừng, rồi lại nói tiếp, chỉ có điều giọng trở nên nhỏ hơn: “Tôi thấy có cô ta theo đuôi thì những cô gái khác cũng ít tới làm phiền nên sau đó cứ ngầm thừa nhận.”
Quả là thế! Suýt nữa là Vệ Lam tức chết. Đây là chuyện mà những người bình thường sẽ làm sao? Cô không muốn truy hỏi cặn kẽ về quan hệ của anh và Chân Chân nữa, chỉ hy vọng Chân Chân sẽ không quá tổn thương, nhất là rất có thể sự tổn thương này sẽ xuất phát từ chuyện của cô.
Cô xoa bóp trán, uể oải nói: “Lái xe tới bệnh viện đi, tôi phải đi thăm Chân Chân.”
Rõ ràng là Đoàn Chi Dực không muốn nhưng cuối cùng cũng sa sầm mặt, khởi động xe. Nhưng khi lái xe tới bệnh viện, anh hoàn toàn không hề tính xuống xe vào thăm Chân Chân.
Vệ Lam thấy anh đóng mặt lạnh như thế thì biết có cưỡng cầu cũng vô ích nên đành phải lên lầu một mình. Huống chi cô cũng hiểu, nếu cô và Đoàn Chi Dực cùng xuất hiện, e là Chân Chân sẽ hiểu lầm, cho dù thật sự thì cũng không phải là hiểu lầm.
Sau khi Vệ Lam hỏi y tá trực ban thì vội vội vàng vàng lên lầu, tìm thấy phòng bệnh, đẩy cửa bước vào.
Đây là phòng bệnh đơn, trong phòng có một người đàn ông trẻ, Vệ Lam đoán chắc anh ta là người đã gọi điện thoại tới. Người ấy thấy cô thì cười lịch sự, rồi nói: “Chắc cô là Vệ Lam, tôi là đồng nghiệp của Chân Chân. Thật ngại quá, bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ, ba mẹ Chân Chân ở xa nên chỉ có thể liên lạc với bạn bè trong điện thoại của cô ấy. Tôi đã gọi điện thoại cho bạn trai cô ấy nhưng không có ai nghe nên chỉ có thể gọi cho bạn bè thường liên lạc mà thôi. Tôi cũng không biết Chân Chân đã xảy ra chuyện gì nhưng nghe bác sĩ nói là do ăn uống không điều độ trong thời gian dài, cộng thêm uống rượu nên dẫn tới xuất huyết dạ dày.”
Trong đầu Vệ Lam lướt qua hình ảnh Đoàn Chi Dực quăng điện thoại khi nãy, lòng rối bời, cảm thấy buồn bã. Dù biết đó không phải là lỗi của mình nhưng cô vẫn không khỏi áy náy.
Cô bước tới, đứng cạnh đầu giường, nhìn Chân Chân đang nằm trên giường với gương mặt tái nhợt. Trước đây cô là một cô gái hoạt bát sôi nổi, sau khi gặp lại tính cách vẫn không hề thay đổi. Bây giờ cô ấy trở nên như vậy, chắc là có liên quan tới tên Đoàn Chi Dực chết tiệt kia.
Có lẽ là cảm thấy có người đến gần nên Quách Chân Chân từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Vệ Lam thì nước lập tức tuôn trào: “Vệ Lam, Đoàn Chi Dực không cần mình nữa rồi, mình tìm anh ấy rất lâu nhưng làm thế nào anh ấy vẫn không chịu gặp mình.”
Biết ngay là mình đoán trúng phóc mà, Vệ Lam nắm chặt nắm tay. Tên khốn này, hại cô thì thôi đi, ít nhất là qua chuyện 8 năm trước, đối với anh, tâm lý của cô vẫn chịu đựng nổi. Thế nhưng bây giờ anh lại đi hại người khác làm gì, mà đó còn là người rất yêu anh nữa chứ.
Cô nghĩ ngợi một chút rồi ngồi xuống cạnh đầu giường, nắm lấy đôi tay lạnh như băng vì đang truyền dịch kia, và nói: “Chân Chân, Đoàn Chi Dực là hạng người nào, trước đây không phải cậu không biết. Rõ ràng biết anh ta không phải là người tốt mà cậu còn lao vào như thiêu thân. Nếu anh ta đã không chịu trách nhiệm như thế thì cậu cũng đừng ngĩ nhiều nữa, cứ ráng mà nghỉ ngơi. Đợi khỏe lên rồi thì lo gì không tìm được người đàn ông tốt hơn.”
Nước mắt Chân Chân lập tức ùa ra, cô lắc đầu, thút thít nói: “Cậu không hiểu đâu, mình yêu anh ấy, rất yêu anh ấy. Mình biết thời gian này anh ấy luôn ở bên Trần Vũ Yên. Cho dù anh ấy không thích mình, muốn chia tay cũng không sao, nhưng anh ấy không thể đột nhiên né tránh không chịu gặp mình như thế. Mình chỉ muốn gặp anh ấy một lần, nói xong những lời muốn nói thì mình sẽ buông tay.” Nói xong, cô bỗng nhiên nắm lấy tay Vệ Lam, vội vàng nói: “Đúng rồi, Vệ Lam, cậu gọi điện thoại liên lạc với anh ấy giúp mình được không? Các cậu cũng là bạn học, có lẽ anh ấy sẽ nghe lời cậu.”
Vệ Lam có vẻ khó xử, nhưng nhìn vẻ mong ngóng của Quách Chân Chân thì đành phải rút điện thoại ra, gọi số của Đoàn Chi Dực. Dù sao dó gọi cũng như không, điện thoại của Đoàn Chi Dực đã bị anh ném hỏng một tiếng đồng hồ trước.
Vệ Lam cho Quách Chân Chân nghe âm thanh ‘không thể liên lạc được’ rồi bất đắc dĩ nhún vai. Nhưng nhìn vẻ mặt mất mát đau thương của cô ấy, tim cô như thắt lại, cô buột miệng nói: “Chân Chân, cậu đừng lo, mình sẽ đi tìm Đoàn Chi Dực giúp cậu, bất luận thế nào cũng bắt anh ta đến đây gặp cậu.”
Mắt Chân Chân lập tức lóe lên vẻ vui mừng, cô nắm tay Vệ Lam, nói: “Thật sao? Vệ Lam, cậu nhất định phải tìm được anh ấy, cậu nói với anh ấy mình chỉ muốn gặp anh ấy một lần thôi, nói rõ ràng với anh ấy rồi sau này tuyệt đối không làm phiền anh ấy nữa.” Nói xong, Quách Chân Chân đẩy cô: “Cậu đi ngay đi, không cần ở đây trông mình.”
Vệ Lam gật đầu, rồi lại quay sang người đàn ông vẫn đứng im từ nãy giờ kia, liếc mắt tỏ ý nhờ vả anh ta. Sau khi tạm biệt Chân Chân, cô nhẹ nhàng ra cửa mà không yên lòng cho lắm.
Vệ Lam ra khỏi bệnh viện, cảm thấy ánh mặt trời chói chang đến lóa mắt, thế mà trong lòng lại rét căm căm.
Đoàn Chi Dực vẫn đậu xe ở nguyên đó, thấy cô đi ra thì hạ cửa xe xuống, nhìn cô với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Cô bước tới từng bước một, không mở cửa xe ra ngồi vào mà chỉ đứng bên cạnh ghế lái, cúi người nói nhỏ với anh: “Anh lên thăm Chân Chân chút đi, cậu ấy rất muốn gặp anh, chỉ gặp lần cuối nữa thôi, sau này sẽ không làm phiền anh nữa. Anh hãy nói với cậu ấy cho rõ ràng.”
Đoàn Chi Dực bực bội quay mặt đi: “Cô ta có phiền không vậy, đã nói là đừng có tìm tôi nữa rồi, thế mà vẫn cứ hết lần này đến lần khác. Em nói với cô ta là tôi sẽ không gặp cô ta, bảo cô ta đừng có làm phiền tôi nữa.”
Vệ Lam nói với giọng giận dữ: “Đoàn Chi Dực, xin anh hành động cho giống đàn ông một chút đi. Anh hại đời tôi còn chưa đủ sao, bây giờ ngay cả Chân Chân cũng hại tiếp.”
Đoàn Chi Dực cũng sầm mặt lại, gầm lên: “Đó là do cô ta tự nguyện.”
“Còn tôi thì không tự nguyện.” Nói xong câu này, Vệ Lam biết mình lỡ lời, lúc này họ đang nhắc tới Chân Chân, sao tự nhiên lại nói đến cô.
Quả nhiên, mặt Đoàn Chi Dực đen lại, quay đầu qua định khởi động xe chạy mất. Vệ Lam bất lực nắm lấy cửa sổ, ngăn anh lại: “Đoàn Chi Dực, anh dừng lại, tôi xin anh đi gặp Chân Chân, chỉ một lần này thôi.”
Cuối cùng thì Đoàn Chi Dực cũng hạ hỏa, im lặng một lát, anh liếc xéo cô, cười lạnh: “Được, tôi lên đó thăm Quách Chân Chân, nhân cơ hội này nói rõ ràng với cô ta luôn.”
Vệ Lam cả kinh: “Anh định nói gì?”
Đoàn Chi Dực chậm rãi nói: “Đương nhiên là quan hệ giữa em và tôi.”
“Anh…” Vệ Lam tức đến nỗi nói không nên lời: “Anh đừng có quá đáng quá!”
“Tôi chỉ nói sự thật, có gì mà quá đáng!”
Vệ Lam giận đến nỗi không kiểm soát được lời nói: “Sự thật là anh đã cưỡng bức tôi!”
Tuy là buột miệng, nhưng đây cũng là sự thật, chỉ có điều nói ra thì không khỏi hại người hại mình.
May mà Vệ Lam nói không lớn lắm nên người xung quanh không nghe thấy những lời này.
Cô tức giận, Đoàn Chi Dực cũng tức giận, anh sa sầm mặt, im lặng trong giây lát rồi bỗng đẩy cửa ra, bước xuống xe, dữ dằn nói theo cô: “Vậy được, để tôi nói tôi cưỡng bức bạn thân của cô ta.”
Nói xong, không đợi Vệ Lam hồi đáp, anh đã đi thẳng về phía bệnh viện.
Vệ Lam giận đến điên người mà đuổi theo anh, kéo cánh tay anh lại: “Đoàn Chi Dực, tôi xin anh đừng như thế, chúng ta từ từ nói chuyện có được không?”
Cô biết anh có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Đoàn Chi Dực dừng bước, từ từ xoay người lại, nhìn sâu vào mắt cô, im lặng một lát rồi nói từng câu từng chữ: “Tôi có thể không nói những chuyện này, cũng có thể từ từ nói chuyện với Quách Chân Chân cho rõ ràng, với điều kiện là cô ta không quấn lấy tôi thì cô ta muốn gì tôi cũng có thể đáp ứng. Có điều Vệ Lam à, tôi lặp lại lần nữa, một cách rất nghiêm túc, em phải nhanh chóng chia tay với Minh Quang, tôi chỉ cho em 3 ngày, sau đó em phải dọn ra ngoài, nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm gì nữa. Mặc kệ là Quách Chân Chân hay Minh Quang, tôi đều không dám bảo đảm bọn họ sẽ ra sao.”
Trước đây, khi nói những lời này, anh còn mang theo chút giận dỗi, nhưng Vệ Lam biết lúc này đây, mỗi một câu anh nói đều rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc.
Mà trước đây, lòng Vệ Lam cũng hết sức kiên định, kiên định rằng sẽ không bao giờ dao động trước sự uy hiếp của anh, bởi vì cô nghĩ mình không còn là cô gái không hiểu gì của 8 năm trước, vì sợ hãi và thương hại mà mặc anh khống chế trong tay. 8 năm sau, cô có năng lực làm nhiều thứ, chẳng hạn như báo cảnh sát, chẳng hạn như đi khỏi đây. Thế nhưng ai có thể bảo đảm rằng sau khi cô đi rồi, những người vô tội như Chân Chân và Minh Quang sẽ không bị vạ lây vì cô. Cô không thể lấy những người vô tội này ra để đánh cược.
Phải, giờ phút này đây, cô đã dao động.
Đoàn Chi Dực thấy cả buổi trời mà không cô không có phản ứng gì, đang định lên tiếng nói tiếp thì Vệ Lam bỗng gật đầu thật mạnh rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi nhận lời với anh.”
Anh ngẩn ra một lát, sau đó môi lập tức nhếch lên, giọng cũng trở nên nhẹ hơn: “Tôi lên gặp Chân Chân, yên tâm, tôi sẽ nói chuyện tử tế với cô ta, sẽ không làm hại cô ta.” Nói xong, trước mặt bao nhiêu là người, anh vuốt ve gương mặt cứng đờ của cô: “Em về trước đi, mau nói cho rõ ràng với Minh Quang, đến lúc đó tôi đến đón em.”
Vệ Lam lúng túng gật đầu.
Sau khi Đoàn Chi Dực bước vào tòa nhà trắng kia, Vệ Lam vẫn còn ngơ ngác đứng đó. Không biết qua bao lâu, điện thoại của cô bỗng vang lên, khi ấy cô mới hoàn hồn lại.
Cô cầm điện thoại lên nhìn qua màn hình, lắc đầu buộc mình phải tính táo lại, rồi bấm phím nghe: “Mẹ, có chuyện gì ạ?”
“Lam Lam, mẹ vừa nói chuyện điện thoại với Minh Quang, ngày mai ba mẹ sẽ đến Giang Thành với các con, tiện thể bàn bạc chuyện hôn lễ của hai đứa luôn. Minh Quang nói ba mẹ nó cũng sẽ đến trong một hai ngày nữa, hai bên thông gia chính thức gặp nhau một lần.”
“Cái gì?” Vệ Lam chợt thấy hoảng hốt, giống như là nghe mà không hiểu.
Mẹ cô giả vờ giận mắng cho vài câu: “Con bé này làm sao vậy chứ? Sao mẹ nói mà con không nghe? Mẹ nói mai mẹ và ba con sẽ đến Giang Thành, bàn chuyện hôn lễ của con và Minh Quang. Ai da, thôi đi thôi đi, có chuyện gì chờ ba mẹ tới Giang Thành rồi nói.”
Tính mẹ cô vẫn nóng vội như ngày nào, chắc là bên đó còn có việc nên không đợi Vệ Lam trả lời đã vội vội vàng vàng ngắt máy.
Lúc này, Vệ Lam nhìn điện thoại mà ngẩn ngơ người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK