• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Thanh Dạ
Buổi sáng tinh mơ ngày hôm sau, Vệ Lam vội vã thu dọn hành lý chuẩn bị chuyển nhà.
Đoàn Chi Dực vẫn còn đang ngủ, nhưng lơ mờ nghe thấy có tiếng động, mở đôi mắt kèm nhèm ra, nhìn Vệ Lam đang thu dọn hành lý, giật mình tỉnh dậy, nhảy xuống giường, giữ cô lại vội hỏi: “Em muốn làm gì hả?”
Vệ Lam liếc nhìn anh một cái, nói: “Phải chuyển nhà chứ, chiều nay mẹ em đến rồi.”
Lúc này Đoàn Chi Dực mới lúng túng buông tay cô ra, nhưng trên gương mặt vẫn còn chút khuông bằng lòng, ngồi chồm hổm xuống ôm cô từ phía sau, nói: “Em sẽ không dọn đi luôn, không quay trở lại chứ?”
Vệ Lam cười khúc khích, quay đầu hỏi anh: “Anh sợ em chạy mất sao?”
Mặt Đoàn Chi Dực đơ ra, nhưng vẫn thành thật gật đầu.
“Ngốc à, giấy tờ tùy thân của em bị anh giữ hết rồi, muốn chạy cũng không chạy được đâu.” Vệ Lam mỉm cười lắc đầu, cúi người tiếp tục thu dọn.
Đoàn Chi Dực nghĩ cũng phải, thái độ bình thường lại, xê dịch đến trước mặt cô, giúp cô thu dọn.
Vệ Lam sợ anh làm ọi chuyện rối ren hơn, nên vội ngăn lại: “Anh đừng làm, em cũng sắp xong rồi.”
Nói xong, bàn tay vốn đang trống không, lại có thêm một chiếc áo lót, cầm lên lật qua lật lại xem thật tỉ mỉ.
Mặt Vệ Lam đỏ ửng, giật lại thú vui trong tay anh, nói: “Anh làm gì đó? Chẳng biết ngại ngùng gì hết.”
Đoàn Chi Dực bực bội làu bầu vài câu, mấy giây sau, đột nhiên lấy hai món giống nhau từ trong vali ra, có chút vô liêm sỉ nói: “Cho anh hai chiếc này.”
“Anh có bệnh ả! Đưa em!” Mặt Vệ Lam đỏ lên, muốn giật lại theo bản năng, nhưng anh lại tránh đi.
“Anh cũng không biết đến khi nào em mới qua trở lại đây? Đến lúc anh nhớ đến em, anh có thể lấy cái này ra ngắm.” Đoàn Chi Dực cầm áo lót không hề cảm thấy thẹn.
Còn Vệ Lam thì thẹn đến đỏ cả mặt, mắng một câu “đồ lưu manh”, nhìn thấy anh quyết định như vậy, cũng không muốn giành giật với anh nữa, đành phải thở phì phì sắp xếp lại vali.
Căn phòng thuê được có lẽ đã không có người ở từ lâu, trong phòng bụi đóng một lớp dày. Sau khi hai người kéo vali vào, lại phải bận thêm chập nữa.
Làm xong những chuyện này, Đoàn Chi Dực lo lắng nhìn những chủ hộ khác trong khu nhà này, nhưng mọi người dù không đi làm thì cũng đóng kín cửa, chẳng nhìn thấy được gì. Nhìn thấy Vệ Lam ung dung như không có chuyện, lông mày anh lại nhíu chặt hơn, vội vã gọi điện thoại cho trợ lý, kêu cô ta tìm giúp một căn hộ nhỏ, thậm chí còn hạ lệnh, phải tìm được trong vòng một ngày.
Ngược lại Vệ Lam thấy chả sao cả, căn phòng dọn dẹp một chút cũng được xem là sạch sẽ bóng loáng, chỉ là nhà vệ sinh công cộng không được thuận tiện cho lắm.
Mẹ Vệ Lam buổi chiều mới đến.
Dọn dẹp xong căn phòng, hai người chào tạm biệt rồi chia nhau ra hành động, Vệ Lam đến nhà ga đón người, còn Đoàn Chi Dực bực dọc về công ty.
Trên đường đi, Vệ Lam cảm thấy chuyện đời thật khó hiểu, mới hai tháng trước đây thôi, cô nhất định không nghĩ ra sẽ có một ngày mình ở bên Đoàn Chi Dực, còn bởi vì xa nhau mà luyến tiếc không nỡ.
Nhưng mà, tình yêu chính là không có lý lẽ như thế đó? Cô cho rằng người cô mãi mãi không thể làm cô thích được, lại hết lần này đến lần khác làm trái tim cô rung động.
Tất nhiên, cô càng không ngờ đến, người họ Đoàn nào đó sau khi rời xa cô, trên đường cứ nghiến răng đến muốn rụng rời.
Trong lòng Đoàn Chi Dực ấm ức, anh và Vệ Lam chỉ mới không còn thù hằn gì mà ở bên nhau, vừa cảm nhận được sự thỏa mãn và hạnh phúc, lại bị chặt đứt như thế này đây, anh làm sao có thể không ấm ức trong lòng chứ?
Vệ Lam đón được mẹ, nhìn thấy trên tay bà túi lớn túi nhỏ, mới biết bà cụ nhà cô muốn đến đây ở thật rồi.
Mẹ Vệ Lam là một người nóng tính, chỉ tạm thời ở chung nhà với Vệ Lam thôi, đã lớn tiếng ồn ào, hỏi cô tại sao lại ở cái chỗ như thế này.
Vệ Lam đành phải giải thích là do lúc đó dọn ra ngoài hơi gấp gáp, cho nên tìm đại một gian phòng nào đó, sau này bận quá lại quên mất, bây giờ mới bắt đầu tìm chỗ khác.
Giận thì cũng giận rồi, nhưng mẹ Vệ Lam nhìn thấy tâm trạng của con gái không tệ, không hề giống một người đang thất tình, cho nên cũng có chút nhẹ lòng.
Sau đó hùng hổ mở máy tính lên, tìm nhà cho con gái.
Nhưng mà nhà thì đâu dễ tìm đến vậy, hai mẹ con bận rộn ở trên mạng suốt cả buổi chiều, cũng không tìm được chỗ nào ưng ý, vừa hay, điện thoại của Đoàn Chi Dực đến đúng lúc, nói đã tìm cho cô một căn hộ nhỏ.
Vệ Lam nghe từ trong miệng anh nói một căn hộ nhỏ, cô không dám tin lắm, nhưng nhìn thấy mẹ tỏ ra ghét bỏ nơi này, đành phải thử một chuyến, đến nơi Đoàn Chi Dực nói.
Cũng may, căn hộ nhỏ này đúng với cái tên căn hộ nhỏ, một căn phòng bốn mươi lăm mét vuông, không thể tốt hơn nữa. Vệ Lam giả vờ hỏi người dẫn cô xem phòng giá cả thế nào, nghe thấy giá tiếng hợp lý, mẹ Vệ Lam đương nhiên chụp ngay.
Cho nên trong vòng một ngày, Vệ Lam chuyển nhà đến hai lần. Người mô giới ở nơi đó cũng rất nhiệt tình, còn chủ động giúp Vệ Lam gọi xe, làm ẹ Vệ Lam càng hài lòng hơn.
Tất nhiên Vệ Lam biết rõ người mô giới tại sao lại như vậy, còn không phải do Đoàn Chi Dực sắp xếp. Nhưng nhìn mẹ vui vẻ như vậy, trong lòng cô cũng có hơi cảm động.
Có lẽ vì muốn bù đắp lại khoảng thời gian bận rộn công việc không thể chăm sóc cho con gái, cho nên mẹ Vệ Lam bắt đầu chăm sóc cho Vệ Lam ân cần hơn. Điều này làm cho Vệ Lam dở khóc dở cười, cô đã hơn hai mươi mấy tuổi đầu rồi, đâu cần ba mẹ phải chăm sóc nữa. Nhưng dù sao cô cũng ngại đả kích tính nhiệt tình của mẹ cô, cho nên đành phải chấp nhận hết.
Mẹ Vệ Lam là người nóng nảy bộp chộp, chưa được mấy ngày, vô tình nghe được đồ ăn trong công ty Vệ Lam không ngon. Cho nên ngày hôm sau liền làm đồ ăn ngon bỏ vào hộp, đánh thẳng đến nhà ăn lớn của Azure.
Vệ Lam đang ngồi ăn cơm cùng với đồng nghiệp, nhìn thấy mẹ cô cầm hộp cơm đi vào, sợ đến nhảy dựng lên, đứng cách nhau vài met, hét lớn: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Mẹ Vệ Lam tươi cười hớn hở đi đến, những người khác nghe Vệ Lam hết to, rồi lại nhìn người phụ nữ trung niên cầm theo hộp cơm, tự động hiểu ra là chuyện gì, mỉm cười chào hỏi người lớn rồi đẩy một chỗ ngồi ra.
Mẹ Vệ Lam đã đoán trước được chuyện này, bày đồ ăn dinh dưỡng chất lượng ra trước mặt cô, rồi vẫy tay nói với mọi người: “Bác làm cơm cho Lam Lam, mang đến rất nhiều, mọi người cùng ăn đi.”
Mặt Vệ Lam hiện ra ba vạch đen, mẹ cô không phải được mệnh danh là nhà khoa học sao? Sao lại làm những chuyện còn hơn mấy bác nội trợ nhỉ?
Mẹ Vệ Lam nhìn thấy con gái mình còn ngơ ngác đứng nhìn bà, vẫy vẫy tay: “Con mau đến ăn đi! Dù sao mẹ cũng rãnh, khoảng thời gian này, mẹ sẽ mang cơm đến cho con.”
“Không cần đâu mẹ…..” Vệ Lam bày ra vẻ mặt cam chịu.
Hứa Tiểu Đông ngồi kết bên nói: “Vệ Lam, cô ở trong phúc mà không biết phúc nha, nếu mẹ tôi ngày nào cũng mang cơm cho tôi, tôi sẽ cười đến tận mang tai đó.”
Vệ Lam lau mồ hồi, cô làm gì sống trong phúc mà không biết phúc chứ, cô chỉ sợ mẹ cô gặp được Đoàn Chi Dực, nếu bà biết mình làm trong công ty của Đoàn Chi Dực, biết được hai người ở bên nhau, không biết sẽ thế nào đây?
Vệ Lam ngượng ngùng nở nụ cười tươi như hoa với mẹ, cúi đầu bắt đầu ăn. Ăn được vài miếng, lúc ngẩng đầu lên lau miệng, ánh mắt chợt nhìn thấy Đoàn Chi Dực đang bước từng bước đến bên này.
Trái tim cô đập mạnh, ánh mắt trợn to. Vội vã làm dấu với anh.
Đoàn Chi Dực vừa vào cửa, đương nhiên sẽ tìm kiếm bóng dáng của Vệ Lam trước, cho nên lúc cô nháy mắt với anh,cô tự động biết rõ anh nhìn thấy cô rồi.
Có lẽ thấy vẻ mặt của Vệ Lam quá kỳ lạ, tuy anh không hiểu, nhưng vẫn tự giác dừng bước.
Vệ Lam nhìn thấy anh ngừng lại, lại gấp gáp bĩu môi.
“Con làm gì vậy?” Mẹ Vệ Lam nhìn thấy con gái tỏ vẻ kỳ lạ, nghi ngờ hỏi.
Vệ Lam vội tỏ ra bình thường lại, cười khan hi hi hai tiếng: “Có làm gì đâu mẹ, chỉ con thấy cơm mẹ con nấu ăn quá ngon thôi.”
“Điều đó là tất nhiên.” Mẹ Vệ Lam đắc chí nói.
Vệ Lam lặng lẽ liếc nhìn chỗ hồi nãy, chỉ thấy đôi mày điển trai của Đoàn Chi Dực nhíu lại, ánh mắt dời đến dáng người mẹ Vệ Lam, dường như đang ngớ ra, do dự vài giây, cuối cùng quay người bỏ đi.
Ho! Vệ Lam lặng lẽ thở ra, như vừa trút được gánh nặng.
Mẹ Vệ Lam là người hòa đồng, chỉ trong chốc lát cũng hòa mình với đám trẻ.
Hứa Tiểu Đông nói vài câu chọc cười, đột nhiên a lên một tiếng: “Lúc nãy không phải vừa thấy Joe đi vào sao? Sao lại không thấy nữa rồi?”
“Joe là ai vậy?” Mẹ Vệ Lam tiện thể hỏi.
“Anh ấy là ông chủ của chúng cháu.”
“Ông chủ sao?” Mẹ Vệ Lam vô thức quay đầu lại, nhưng bà chẳng thấy được gì, nhưng vẫn nhìn rồi gật đầu: “Lam Lam nè, chừng nào con mới dẫn mẹ đi gặp ông chủ của bọn con hả? Con là người mới, phải làm cho người ta quan tâm con hơn chứ.”
“Mẹ à……..” Vệ Lam rơi nước mắt. “Công ty của tụi con, đâu có áp dụng cái luật của mẹ đâu.”
Hứa Tiểu Đông cười ha ha hùa theo: “Dì yên tâm đi, ông chủ của tụi con quan tâm Vệ Lam lắm đó.”
“Vậy sao?” Mẹ Vệ Lam yên tâm mỉm cười. “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Đoàn Chi Dực quay trở về phòng làm việc, nín nhịn muốn điên lên, từ sau khi Vệ Lam dọn đi, mỗi ngày anh với cô chỉ có thể gặp nhau ở công ty. Nhưng một người trên lầu mười tám, còn một người ở lầu mười bảy, không phải muốn gặp là gặp được, hơn nữa ai cũng bận rộn công việc của mình.
Buổi trưa ở nhà ăn, mặc dù có thể gặp nhau, nhưng Vệ Lam không muốn bị người khác đem ra bàn tán lung tung, cho nên hai người phải giả bộ tỏ ra không quan biết nhau, mỗi lần quay về, đều làm cho anh buồn bã. Bây giờ mẹ Vệ Lam lại đánh thẳng đến công ty, ngay cả một chút thời gian vào buổi trưa cũng cướp của anh.
Anh thật rất muốn, giết, người!
Vệ Lam biết rõ Đoàn Chi Dực buồn. Buổi trưa tiễn mẹ đi rồi, mới lén lút đến phòng làm việc của Đoàn Chi Dực.
Cô vừa đẩy cửa vào, liền nhìn thấy người nào đó đang hờn giận ngồi trước máy tính vi.
Đoàn Chi Dực chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, giống như đang giận dỗi, tiếp tục vùi đầu vào máy tính.
“Anh vẫn chưa ăn cơm sao?” Vệ Lam đi vòng đến bên anh, làm ảo thuật lấy hộp cơm từ phía sau để trước mặt anh.
Đoàn Chi Dực ngẩng đầu lên, nhận lấy hộp cơm, giọng nói buồn bã: “Khi nào anh mới có thể gặp mẹ em?”
Vệ Lam ngạc nhiên: “Anh muốn gặp mẹ em sao? Anh không sợ bà ấy hả?”
Đoàn Chi Dực quái gở hừ một tiếng: “Có gì phải sợ! Dù sao sớm muộn gì cũng phải gặp thôi.” Ngừng một chút, lại nói: “Thôi đi, vẫn nên đợi vậy. Để tránh dọa người lớn sợ!”
Vệ Lam cười: “Cũng đúng đó. Mẹ em vẫn còn để bụng chuyện của anh trong lòng, nếu không để cho bà ấy có thời gian lắng xuống, chúng ta đều sẽ tiêu tùng.” Nói xong, thúc anh vài cái, nói: “Anh mau ăn cơm đi.”
Ai biết được, Đoàn Chi Dực lại để hộp cơm trên bàn, kéo cô ngồi lên đùi mình, ôm vào trong lòng, hôn lên môi cô: “Anh không muốn ăn cơm, anh muốn ăn em.”
Nhìn thấy hai má cô hơi ửng hồng, cho nên cứ mút lấy cánh môi cô, rồi lại đi vào bên trong miệng cô, ngọt ngào chơi đùa đầu lưỡi của cô.
Hôn nhau như vậy, liền hôn đến có có cảm, hai cánh tay của anh đang vòng bên eo, không biết từ lúc nào đã chạy xuống dưới chui vào bên trong, từ dưới lên trên, đi thẳng đến nơi mền mại nhô ra kia.
“Lưu manh!” Vệ Lam đẩy tay anh ra, nhảy khỏi, kéo lại quần áo bị anh cởi ra, vẻ mặt thẹn thùng, nói: “Ở đây là phòng làm việc, anh đừng có nghĩ đến những thứ đó.”
Đoàn Chi Dực gắt hỏng gãi đầu, nói: “Nếu em còn không dọn về, mấy cái áo lót của em sẽ bị anh xài đó.”
Vệ Lam còn thẹn hơn, gắng gỏng một tiếng: “Vậy lúc trước anh chịu đựng như thế nào hả? Anh mà còn nói bậy nữa, em không dọn về đâu.”
Nói xong, bặm môi nhịn cười đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK