Hạ Thiên Tường vừa mừng vừa ngạc nhiên, vội hỏi :
- Tiểu Bạch cũng biết xem tướng ngựa à?
Tiểu Bạch nghe chàng hỏi nghênh mặt tỏ vẻ đắc ý khe khẽ rít lên hai tiếng, Phi Quỳnh cũng bật cười nói :
- Tường đệ không biết à? Từ sau hồi Tôn Ngộ Không đã phong làm Bật Mã Ôn trở về sau, phàm những con khỉ nào hơi có linh tính một chút, là đều có tài hàng phục ngựa cả! Nhưng Tiểu Bạch trừ tài hàng phục những con ngựa hung dữ, lại còn biết xem tướng ngựa rất giỏi nữa, thế mới lạ chứ!
Hạ Thiên Tường nghe nói liền xoa đầu Tiểu Bạch cười :
- Tiểu Bạch nếu vậy thì ta xin nhờ mày tìm giúp ta một con ngựa thật tốt nhé!
Tiểu Bạch đôi mắt long lanh gật đầu tỏ vẻ ưng chịu.
Phi Quỳnh chợt nhớ ra một việc lại hỏi Hạ Thiên Tường :
- Lăng lão tiền bối dặn Tường đệ khi nào tham gia đại hội xong, thì nên đi tìm Lộc Như Ngọc câu ấy là ý thế nào?
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Vì Lộc Như Ngọc muốn tìm nơi am thanh cảnh vắng thế phát đi tu, nên Lăng lão tiền bối mới chỉ cho tôi bốn địa điểm mà bà ngờ là nàng ẩn cư ở đó để tôi tới tìm.
Phi Quỳnh ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao Lộc Như Ngọc lại thế phát đi tu?
Hạ Thiên Tường hai má đỏ bừng tự nghĩ mình xưa nay vốn là người tâm địa quang minh thanh bạch, việc gì phải che đậy giấu diếm câu chuyện võ lâm gây thành tội lỗi ở động Ba Sơn dạo nọ. Và đối với Phi Quỳnh cũng nên thành thực tường khai để nàng tha thứ còn hơn. Phi Quỳnh thấy chàng mặt đỏ tưng bừng, mắt không dám trông thẳng lại lấy làm lạ bàn hỏi :
- Tường đệ mọi khi kẻ cả lắm cơ mà? Sao bữa nay lại lúng túng như vậy? Hoặc giả Lộc Như Ngọc chán đời đến thế là tự Tường đệ chăng?
Hạ Thiên Tường mặt đỏ như gấc, cố gắng lấy can đảm ngẩng đầu trông lên, nhìn Phi Quỳnh đôi mắt thẳng thắn nghiêm trang nói :
- Tôi làm việc này thực có hơi hoang đường, nói ra xin tỷ tỷ đừng cười và tha thứ cho, tôi mới dám nói?
- Tường đệ cứ nói đi!
Hạ Thiên Tường bèn ngập ngừng đem câu chuyện trên Đại Ba sơn và cuộc gặp gỡ trong núi Ai Lao giữa chàng và Như Ngọc thế nào, kể tỉ mỉ cho Phi Quỳnh nghe. Phi Quỳnh lẳng lặng nghe xong, lập tức lưng ong khẽ uốn, thân hình đã nhảy lên ngựa, dong cương đi thẳng.
Hạ Thiên Tường cho là Phi Quỳnh giận mình, muốn đoạn tuyệt tình nghĩa, bất giác sợ cuống lên, cơ hồ suýt khóc, giậm chân gọi với :
- Trọng Tôn tỷ tỷ, việc đó không phải tại tôi, mà là tại thứ hoa quái quỷ kia mê hoặc! Tỷ tỷ nhất định không tha thứ cho tôi ư?
Phi Quỳnh chẳng nói chẳng rằng, cứ việc thúc ngựa phi nước kiệu chỉ trong nháy mắt đã biến mất dạng. Hạ Thiên Tường lòng đầy oan uổng, không biết nói với ai, cúi xuống đất khóc nức nở. Nhưng khóc được một lúc chợt thấy Tiểu Bạch và Đại Hoàng vẫn đứng bên cạnh, đang nhìn mình bằng đôi mắt chế giễu, chàng chợt nghĩ: Phi Quỳnh bỏ đi thật sao không đem hai con thú này đi?
Chàng vùng đứng lên thi triển công phu truyền âm cập viễn gọi to :
- Trọng Tôn tỷ tỷ, Trọng Tôn tỷ tỷ!
Gọi luôn mấy tiếng nhưng rừng núi vẫn im lặng như tờ, ngoài tiếng chim kêu lá rụng thì không còn tiếng gì khác nữa, chàng tuyệt vọng lại ngồi phịch xuống đất thẫn thờ như người mất hồn.
Tiểu Bạch lại giương đôi mắt đỏ như lửa trừng trừng nhìn chàng hai tay vỗ vào nhau cười khành khạch. Hạ Thiên Tường bị con vượn chế giễu vừa thẹn vừa giận quát to :
- Con khỉ này dám cười ta, ta quật chết bây giờ!
Vừa nói dứt lời, chợt nghe phía sau lưng nổi một tràng cười giòn khanh khách như tiếng vàng reo!
- Nếu ngươi đánh Tiểu Bạch của ta thì ta nhứt định không tha thứ cho ngươi!
Hạ Thiên Tường mừng quá vội quay lại, quả thấy Trọng Tôn Phi Quỳnh không biết đã trở lại từ lúc nào, tay dắt dây cương đang đứng phía sau mình hai ba trượng. Chàng mừng rỡ chỉ thốt lên được một câu :
- Trọng Tôn tỷ tỷ...
Trọng Tôn Phi Quỳnh đã bĩu môi nói :
- Thế mà cũng tự nhận là nghệ nghiệp tinh tiến, người ta dắt ngựa đến bên cạnh lúc nào mà cũng không biết! Tai mắt trì độn như thế còn làm nổi trò gì nữa!
Hạ Thiên Tường hơi có ý thẹn cười gượng đáp :
- Không phải là tai mắt tôi trì độn, chỉ vì tôi thấy tỷ tỷ giận dữ bỏ đi, nhứt quyết tuyệt tình, nên tôi lo quá đến nỗi tâm thần bối rối không để ý...
Phi Quỳnh thấy chàng luống cuống một cách đáng thương bất giác cũng bật phì cười, Hạ Thiên Tường thấy nàng cười sắc mặt lại hớn hở như trẻ thơ vớ được cái bánh hớn hở hỏi :
- Tỷ tỷ tha thứ cho tôi rồi chứ?
Phi Quỳnh mỉm cười nói :
- Tôi không phải hạng con gái theo thế tục tầm thường, xú diện đố nga mi việc gì mà không tha thứ? Vả nếu quả đúng như lời Tường đệ vừa nói thì hai người không có lỗi gì hết!
Hạ Thiên Tường mừng lắm lại hỏi :
- Tỷ tỷ không giận tôi sao vừa rồi đùng đùng bỏ đi làm tôi hết hồn?
Phi Quỳnh lườm chàng một cái rồi nói :
- Chàng ở núi Ai Lao giả chết làm Lộc Như Ngọc phải tức giận bỏ đi tu, nên tôi báo thù cho nàng cũng thử dọa chàng một lúc chơi, đã làm sao chưa?
Hạ Thiên Tường cười một cách đau khổ :
Sao cái gì tỷ tỷ cũng trút lên đầu tôi thế? Việc giả chết ở núi Ai Lao là do Trọng Tôn lão bá chỉ thị, đâu phải lỗi tại tôi?
Phi Quỳnh sẽ chau đôi mày liễu nói :
- Cha tôi xưa nay làm việc gì cũng chỉ theo hứng thú, mà không nghĩ tới kết quả! Bây giờ Lộc Như Ngọc đã đau khổ bỏ đi nếu không tìm được nàng về thì không những Mai Khôi nguyện lực của chàng không trọn vẹn, mà lương tâm cũng cắn rứt không yên, còn muốn tìm thì biết tìm vào đâu?
Hạ Thiên Tường đáp :
- Lăng lão tiền bối đã chỉ cho tôi bốn chỗ, tôi định sau ngày đại hội sẽ...
Phi Quỳnh chợt nhảy phắt lên lưng ngựa, vẫy Hạ Thiên Tường rồi nói :
- Tường đệ lên đây, chúng ta phải đi tìm Lộc Như Ngọc ngay mới được!
Hạ Thiên Tường cũng nhảy lên mình ngựa vui mừng hỏi :
- Tỷ tỷ định cùng tôi đi tìm Lộc Như Ngọc ư? Sao không đợi khi đại hội bế mạc đã?
Phi Quỳnh nói :
- Bây giờ mới là tháng mười cách ngày đại hội còn xa, chúng ta không có việc gì sao không lên Côn Luân bây giờ có phải tiện không. Vả Lộc Như Ngọc vừa hờn giận Tường đệ, vừa khổ tâm về việc gia đình, dù cho chỉ muốn đi tu nhưng lòng chắc chưa yên được, bây giờ Lệ lão tiền bối và hai bà vợ đã hòa hợp với nhau, sao chúng ta không đi tìm nàng báo cho nàng biết tin mừng đó để nàng yên tâm có hơn không?
Hạ Thiên Tường khâm phục vô cùng, ghé sát mặt vào má nàng âu yếm nói :
- Tỷ tỷ đúng là một vầng hạo nguyệt thánh khiết thanh cao, không gì sánh kịp!
Phi quỳnh bật cười nói :
- Chàng dừng tâng bốc tôi quá đáng, nếu tôi giống như một vầng hạo nguyệt giữa trời thì chàng tức là một đám mây đen bên cạnh mặt trăng luôn luôn quấy phá ám ảnh làm cho mảnh gương trong suốt của tôi bị lu mờ, đạo tâm xáo trộn!
Hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, muôn dặm đường trường cũng không thấy xa nữa. Không bao lâu đỉnh chót núi Côn Luân đã từ từ hiện ra trước mặt. Phi Quỳnh bèn bảo Đại Hoàng, Tiểu Bạch Và Thanh Phong Ký dừng lại dưới chân núi tùy ý rong chơi còn mình và Hạ Thiên Tường thì thi triển khinh công vịn vách đá leo lên đỉnh núi. Lên tới tả cận Côn Luân cung, nơi cư trú của nhân vật phái Côn Luân, xa xa trông thấy một vị lão nhân mặc áo rộng thùng thình đai lưng buông lỏng, đang chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại ngắm cảnh trời mây ở ngay trước cửa cung, thái độ nhơn nhơn tự đắc.
Hạ Thiên Tường nhận rõ người ấy chính là Côn Luân Dật Sĩ Hướng Phiêu Nhiên, bất giác ngạc nhiên đứng dừng lại nói nhỏ với Phi Quỳnh :
- Hướng Phiêu Nhiên mưu toan đoạt danh vị Chưởng môn ám hại Tri Phi Tử. Tâm địa của hắn độc ác hèn hạ vô cùng cái tội của hắn đã bị Lộc Như Ngọc tuyên bố trước mặt các môn hạ phái Côn Luân, tôi tưởng hắn không còn dám vác mặt về đây nữa, không ngờ hắn vẫn nhơn nhơn đứng kia!
Phi Quỳnh nghĩ một lúc rồi nói :
- Chúng ta tới đây cốt tìm Lộc Như Ngọc còn các việc khác tạm gác sang một bên. Bây giờ ta hãy đến hỏi thăm tin Lộc Như Ngọc xem hắn trả lời thế nào rồi sẽ liệu.
Hai người bèn vòng qua sườn núi bước thẳng tới cửa cung Côn Luân. Côn Luân cung đã giáp giới đỉnh Côn Luân quanh năm ít người đi lại, nên Hướng Phiêu Nhiên thấy hai người đi tới rất lấy làm sửng sốt trố mắt ra nhìn. Khi trông rõ hai người đi tới một người con trai, một người con gái, người con trai chính là Hạ Thiên Tường người đã được chứng kiến câu chuyện mớ ám của hắn bị Lộc Như Ngọc tuyên bố ở trên Đại Hạ sơn dạo nọ, thì hắn càng kinh ngạc vô cùng, bước ra chắn lối sầm nét mặt hỏi :
- Phái Côn Luân đã định bế quan mười năm, các môn hạ đại tử đều tụ tập trong cung để nghiên cứu tuyệt học, không giao thiệp với bất cứ nhân vật vũ lâm nào. Hai vị tới đây có việc gì xin hãy dừng bước!
Hạ Thiên Tường dừng lại mỉm cười hỏi :
- Chúng tôi thuận đường không phải định lên Côn Luân, chỉ vì có chút việc ở Tây Thùy thuận đường qua đây phó ước với một người bạn cũ.
Hướng Phiêu Nhiên hỏi :
- Phái Côn Luân ta, ai có hẹn với các ngươi?
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Tôi có hẹn với Triệu Ngọc, Phan Sa, xin Hướng bằng hữu hãy gọi bọn họ ra đây cho chúng tôi nói chuyện một lát.
Hướng Phiêu Nhiên ngẫm nghĩ cười thầm, vì Hạ Thiên Tường chưa biết Triệu Ngọc, Phan Sa và Vân Giã Hạc đã bị hắn dùng Thiên Kinh độc thích ám toán hóa thành ba đống xương trắng ở trong Đại Ba sơn từ dạo nọ rồi. Khi nghe Hạ Thiên Tường hỏi, hắn chỉ làm bộ thản nhiên đáp :
- Phái Côn Luân đã phẫn chí cải tổ mưu đồ thượng tiến trong mười năm, không những tạ tuyệt ngoại khách ngay đến bọn đệ tử, trừ kẻ nào tới phiên ra ngoài núi mua bán, còn thì không ai được ra khỏi cung nửa bước. Các ngươi muốn gặp Triệu Ngọc, Phan Sa phải đợi thêm mười năm nữa.
Hạ Thiên Tường sở dĩ nói muốn gặp Triệu Ngọc, Phan Sa chỉ là lấy cớ che đậy ý định chính, thấy Hướng Phiêu Nhiên nói vậy bèn thừa cơ chuyển vào chính đề, nhưng lại vờ làm như thuận miệng hỏi chơi :
- Hai vị Phan, Triệu đều bận việc còn Lộc Như Ngọc đâu?
Hướng Phiêu Nhiên vốn là tay lão gian cự hoạt, tuy Hạ Thiên Tường đã cố sức che đậy, chung quy cũng đã bị hắn xét thấu nội tình, hắn nghĩ bụng: “Thì ra Lộc Như Ngọc còn chưa chết vì mũi tên độc của mình, hai người này lên đây chắc cốt tìm nàng”. Phi Quỳnh thấy hắn trầm ngâm không đáp liền hỏi :
- Hướng bằng hữu đừng có ngại, chúng tôi hội kiến Lộc Như Ngọc hay không, bằng hữu chỉ cần trả lời một câu là xong.
Hướng Phiêu Nhiên đã xét rõ tâm sự đối phương bèn nghĩ ra một mẹo gật đầu đáp :
- Vì Lộc Như Ngọc không có ở trong cung nên ta còn nghĩ xem có nên để cho nàng tiếp các ngươi mà không hại gì đến chuyện bế quan của bản phái chăng?
Hạ Thiên Tường nghe nói Lộc Như Ngọc quả có ở trong cung Côn Luân thì mừng lắm vội hỏi :
- Hiện giờ nàng ở đâu?
Hướng Phiêu Nhiên thấy chàng tỏ ý bồn chồn nóng nảy thì biết mình đoán không lầm, bèn đáp.
- Lộc Như Ngọc hình như có sự gì bất mãn, nên sau khi trở về Côn Luân người cứ lẩn thẩn như mất hồn, ta phải cho nàng lên ở đỉnh núi Côn Luân một mình, dưỡng sức ít lâu!
Mấy câu nói dối ấy chẳng những bịa chuyện rất khéo, lại còn đúng với lời Lăng Diệu Diệu nữa, nên Trọng Tôn Phi Quỳnh và Hạ Thiên Tường đều không nghi ngờ gì cả.
Hạ Thiên Tường bèn nói với Hướng Phiêu Nhiên :
- Hướng bằng hữu vui lòng cho tôi và Trọng Tôn thư thư lên thăm Lộc Như Ngọc, may ra chúng tôi có thể chữa được chúng bệnh thần kinh của nàng cũng nên.
Hướng Phiêu Nhiên ngẫm nghĩ cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ trầm ngâm, một lúc sau mới giả bộ miễn cưỡng gật đầu nói :
- Các ngươi đã nói vậy ta cũng bằng lòng để các ngươi lên Bách Trượng Bích nói chuyện với Lộc Như Ngọc một lúc. Nhưng các ngươi phải hứa rằng trước khi mặt trời lặn các ngươi nên về đi và đừng trở lại đây quấy nhiễu nữa!
Trọng Tôn Phi Quỳnh gật đầu cười :
- Hướng bằng hữu yên tâm chúng tôi xin đi khỏi đây trước mặt trời lặn.
Hướng Phiêu Nhiên nói :
- Vậy thì ngươi cứ tự tiện. Nhưng Bách trượng bích vách đá thẳng trơn trừ mấy cây mây có thể vịn vào mà leo lên được, còn thì rất khó đi các ngươi có cần ta cho mượn hai đôi giày Đăng Sơn Kiếm Lý hài của phái Côn Luân ta đặc chế không?
Hạ Thiên Tường xua tay cười nói :
- Không cần, không cần! Vài chục trượng vách đá có nghĩa lý gì? Chúng tôi có thể leo được.
Nói xong chắp tay vái chào rồi cùng Trọng Tôn Phi Quỳnh song song thi triển tuyệt thế khinh công, vòng qua cung Côn Luân sang Côn Luân tuyệt đỉnh. Chỉ trong chốc lát đã tới chân núi, quả thấy trước mặt hiện ra một vách núi sừng sững, cao tới bảy tám mươi trượng. Phi Quỳnh ngắm nghía bức vách một lúc, rồi mỉm cười nói với Hạ Thiên Tường :
- Tường đệ chúng ta du hiệp giang hồ tối kỵ là cái tính kiêu ngạo cậy tài! Chàng thử coi tòa núi này cao tới bảy tám chục trượng, xung quanh phủ một lớp rêu dày mà vách núi phía trên thì thò ra, dưới thụt vào trông giống như một chiếc nấm khổng lồ, thẳng tới sát từng mây, nếu không có những sợi dây mây to tướng rủ xuống kia, chỉ nhờ vào công lực của mình liệu có leo lên nổi không?
Hạ Thiên Tường gật đầu cười, rồi vận đề chân khí, lăng không nhảy cao tới bốn trượng, nắm sợi dây mây, tiếp luôn ba thế Viên Lý Phiên Thân, đã leo lên tới mười tám mười chín trượng. Phi Quỳnh bất giác buột miệng khen :
- Tường đệ khinh công giỏi thật leo núi có phần còn nhanh hơn Tiểu Bạch!
Hạ Thiên Tường đắc ý cười nói :
- Thư thư đừng “chửi chữ” tôi nữa, mau lên đây ngắm cảnh mặt trời lặn trên đỉnh núi Côn Luân chắc là đẹp tuyệt!
Phi Quỳnh cũng theo lối Hạ Thiên Tường phi thân bám vào dây mây leo lên. Hai người vừa thi triển khinh công vừa nói chuyện cười đùa, chỉ trong chốc lát đã lên tới tuyệt đỉnh.
Nhưng trên đỉnh núi chỉ thấy mây trắng kết thành gió lạnh thấu xương, nào đâu thấy tăm hơi Lộc Như Ngọc. Hạ Thiên Tường chỉ tay lên cái động nhỏ xíu chỉ chứa vừa một người trên vách đá chót đỉnh, nói :
- Có lẽ Lộc Như Ngọc ở trong động kia chăng, chúng ta lên xem thử đi.
Phi Quỳnh nhìn lên lắc đầu cười gượng :
- Theo ý tôi đoán thì Lộc Như Ngọc không có ở trên ấy đâu.
Hạ Thiên Tường sẽ đề vận chân khí, nhảy lên cửa động nhìn vào bên trong ngạc nhiên nói :
- Thư thư đoán không sai, căn động này chỉ sâu vài thước thì ra là một cái động giả!
Phi Quỳnh cười nói :
- Chúng ta chỉ sốt ruột đi tìm Lộc Như Ngọc, mà không để ý kỹ thái độ và giọng nói của Hướng Phiêu Nhiên đến nỗi bị hắn đánh lừa.
Nói chưa dứt lời chợt ngửi thấy một mùi khét lẹt từ dưới chân vách núi xông lên. Hạ Thiên Tường hít luôn mấy hơi ngạc nhiên hỏi :
- Thư thư có biết mùi gì khét thế không?
Phi Quỳnh cau mày nói :
- Cái mùi ấy tôi đã đoán từ trước, chắc là Hướng Phiêu Nhiên đốt những dây mây để chúng ta hết đường xuống.
Hạ Thiên Tường còn không tin, chạy tới bên vách đá nhìn xuống quả thấy những sợi dây mây đều bị đốt cháy vì dây có tẩm dầu nên cháy rất nhanh chỉ trong giây lát mấy cụm mây đã bị thiêu sạch không còn sót một sợi. Hạ Thiên Tường nhướng cao đôi mày kiếm cười nhạt nói :
- Cho hắn đốt hết dây mây cũng chẳng làm gì ta nổi!
Phi Quỳnh nói :
- Chúng ta đã bị dụ vào cảnh nguy hiểm, Tường đệ còn không biết sao? Tôi hỏi nếu chúng ta không có lối xuống thì ở đây lấy gì mà ăn, mà uống?
Hạ Thiên Tường chỉ ngẩn người không biết trả lời làm sao, Phi Quỳnh lại tiếp :
- Đã không có cơm ăn nước uống Hướng Phiêu Nhiên chỉ việc chờ cho chúng ta đói lả không còn sức kháng cự nữa, lúc ấy hắn mới trèo lên bắt có phải giản dị bao nhiêu không?
Hoặc giả hắn cứ mặc chúng ta nằm trên này, năm mười hôm nữa không hỏi gì đến, chúng ta cũng đến chết đói chết rét hết.
Lúc ấy Hạ Thiên Tường mới thấy hơi lo hỏi :
- Vậy thì làm thế nào bây giờ?
Phi Quỳnh cười nói :
- Không sợ, ta đã có cách!
Nói xong liền rút ra một con ốc bể, chế theo một lối đặc biệt đặt lên môi thổi thành một điệu nhạc nghe thật kỳ dị. Lần đầu tiên Hạ Thiên Tường gặp Phi Quỳnh trên núi Đại Biệt cũng đã thấy nàng dùng con ốc ấy để truyền âm, bây giờ lại thấy nàng ngưng đủ chân khí thổi mạnh âm vang truyền đi rất xa thì chợt nghĩ ra liền mỉm cười hỏi :
- Thư thư định gọi Tiểu Bạch và Đại Hoàng đúng không?
Phi Quỳnh cất con ốc đi rồi gật đầu :
- Vách núi cao chót vót hàng trăm trượng thế này trừ Tiểu Bạch và Đại Hoàng thì ai leo lên nổi!
Hạ Thiên Tường vỗ tay cười nói: Có thế mà tôi không nghĩ ra! Thư thư bảo chúng kiếm cho một sợi dây mây rõ dài đem lên đây là chúng ta có thể xuống được rồi!
Phi Quỳnh lắc đầu nói :
- Không được làm lối ấy nguy hiểm lắm, ngộ chẳng may chúng ta leo xuống nửa chừng bị Hướng Phiêu Nhiên trông thấy lại tung lửa đốt nữa thì làm thế nào?
Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :
- Vậy thư thư gọi chúng lên đây làm gì?
Phi Quỳnh cười nói :
- Chúng ta còn phải ở đây mười ngày nửa tháng, nếu không sai hai con thú kia đi kiếm lương thực cho mà ăn thì đành đợi chết đói hay sao?
Hạ Thiên Tường chau mày nói :
- Chúng ta làm gì mà phải ở đây lâu thế?
Phi Quỳnh gật đầu cười :
- Theo tôi đoán thì ít nhất phải mười ngày nữa cứu tinh của chúng ta mới lên tới đây kịp. Trong khi cứu tinh chưa đến chúng ta làm cách gì mà xuống nổi ngọn núi trăm trượng này mà không bị nguy hiểm được?
Hạ Thiên Tường càng nghe lại càng mù tịt khó hiểu, giương đôi mắt tròn xoe hỏi lại :
- Cứu tinh của ta là ai?
Phi Quỳnh cười nói :
- Cởi chuông thì lại chính là người buộc chuông!
Hạ Thiên Tường kinh ngạc vội kêu lên :
- Thư thư định nói cứu tinh của chúng ta là Hướng Phiêu Nhiên ư?
Phi Quỳnh gật đầu :
- Trừ hắn ra còn ai trèo lên đỉnh núi Côn Luân này cứu ta nữa? Tường đệ thử nghĩ xem, bất cứ người nào, ai không muốn chính mắt mình trông thấy cái kết quả đắc ý tự tay mình làm ra? Vậy thì căn cứ vào chỗ đó tôi dám cam đoan thế nào Hướng Phiêu Nhiên cũng phải bò lên đây xem chúng ta chết đói thật chưa?
Hạ Thiên Tường chợt tỉnh ngộ liền à một tiếng rồi nói :
- Thư thư xét đoán cao thật nhưng sao thư thư biết ít nhất mười hôm nữa hắn mới lên?
Phi Quỳnh cười nói :
- Hắn cho là chúng ta như con thú trong cũi, không cần giết cũng chết, tội gì mà lên sớm? Ngộ nhỡ chúng ta có đem theo lương thực phòng thân trong vòng năm ba ngày chưa chết thì sao? Vì vậy tôi đoán thế nào hắn cũng chờ ít nhất là mười ngày hoặc nửa tháng cho mình chết hẳn, rồi mới bò lên như thế thì không còn phải lo ngại gì nữa!
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Thú vị, thú vị! Trong khi Hướng Phiêu Nhiên tưởng là ta chết đói thì ta đã nhờ Tiểu Bạch và Đại Hoàng tiếp tế lương thực ung dung ngồi đây chờ hắn đâm đầu vào lưới! Khoái thật! Hì! Hì!
Vừa nói tới đấy, đã thấy hai cái bóng một vàng một trắng nhảy lên đỉnh núi quả nhiên là Tiểu Bạch và Đại Hoàng.
Tiểu Bạch cởi chiếc túi ở thắt lưng ra quả nhiên có hai con gà quay thật béo và một miếng thịt thú rừng. Đại Hoàng đưa cho Phi Quỳnh một chiếc bầu thật lớn trong chứa đầy rượu ngon. Phi Quỳnh hỏi Tiểu Bạch :
- Tiểu Bạch những rượu thịt này chúng mày ăn trộm trong cung Côn Luân phải không?
Tiểu Bạch gật đầu lia lịa Phi Quỳnh lại nói :
- Chúng ta còn phải ở đây tu hành độ nửa tháng, không cần phải ăn uống những món ngon lành, cứ cách ba ngày chúng mày lại tiếp tế cho ta một ít lương khô và nước lã là đủ. Bây giờ mày và Đại Hoàng hãy xuống núi chơi với Thanh Phong Ký, nhưng cần phải trốn lẩn không được để ai trông thấy nghe chưa?
Tiểu Bạch khe khẽ kêu lên mấy tiếng nhỏ rồi cùng Đại Hoàng thoăn thoắt leo xuống núi. Hạ Thiên Tường đưa mắt nhìn hai con thú một lát rồi quay lại hỏi Phi Quỳnh :
- Vừa rồi thư thư dặn Tiểu Bạch là chúng ta ở đây tu hành nửa tháng ư?
Phi Quỳnh gật đầu, Hạ Thiên Tường lại hỏi :
- Chúng ta không làm điều gì thất đức tại sao lại phải tu hành?
Phi Quỳnh nghiêm sắc mặt nói :
- Tường đệ nghĩ coi, gần đây về phương diện ngoại lực Tường đệ đã học được mấy môn Mai Khôi tam thức và Độ Thế tam chiêu lại được cây Thiên Cầm Ngũ Sắc Vũ Mao là một vật hàng ma chí bảo, còn tôi cũng học được môn Vô Tướng Câu Hồn Long Phi Tam Tuyệt uy lực cường mạnh, so với mấy tay cao thủ đương thời cũng đủ chống chọi, nhưng về phương diện căn bản nội lực vì độ này bận nhiều việc quá, không tiến thêm được một chút nào, chẳng có thế sao mà Tường đệ đã được Mai Khôi sứ giả chuyển chú công lực cho mà không nhổ nổi cây gậy sắt của Thích Đại Chiêu trước cửa động Giáng Tuyết bữa nọ? Bữa nay nhân dịp ta còn phải lưu lại đây chừng nửa tháng chính là một cơ hội tốt cho ta dẹp bỏ dục niệm, lắng chí dụng công, không nên bỏ lỡ và ngày hội Chấn Thiên khai phái cũng gần kề trước mặt, Tường đệ đã chịu sự ủy thác của Mai Khôi sứ giả sao không biết lo, ở đây tiết trời lạnh lẽo yên tĩnh chính là nơi tu luyện nội công rất tốt, chúng ta ăn uống xong nên nhập định ngay đừng nói chuyện nữa!
Hạ Thiên Tường nghe mấy câu nghiêm nghĩa chính của Phi Quỳnh bất giác toát mồ hôi, trong bụng vừa thẹn vừa sợ nghĩ bụng: “Phi Quỳnh thật đáng một vị tiên trên trời, từ phẩm cách trí tuệ cho đến kiến thức, võ công từ bất cứ phương diện nào cũng đều vượt hơn người một bực, ta ví nàng với vừng hạo nguyệt kể cũng không phải là quá!”
Đỉnh chót núi Côn Luân là nơi phong cảnh tuyệt đẹp, lại hấp thu được linh khí của trời đất tinh hoa của nhật nguyệt, nên Thiên Tường và Phi Qùynh sau khi hành công xong đều cảm thấy thần khí thịnh vượng, bách huyệt khí huyết lưu thông, thư thái dễ chịu vô cùng.
Thấm thoát đã hết mười ngày, trong vòng mười ngày đó, trừ Tiểu Bạch và Đại Hoàng mang lương khô và bước uống lên, còn thì tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Hướng Phiêu Nhiên đâu cả. Phi Quỳnh mỉm cười hỏi Thiên Tường :
- Tường đệ nhận thấy chúng ta tĩnh tọa mười hôm ích lợi như thế nào chưa?
Thiên Tường cũng cười nói :
- Đa tạ thư thư chỉ giáo, trong mười ngày tĩnh tọa không có việc gì phiền nhiễu, tôi tận tâm tham cứu đã có thể đem công lực chuyển chú của Mai Khôi sứ giả và Càn Thiên khí công của sư môn dung hợp với nhau chờ Hướng Phiêu Nhiên lên đây, tôi sẽ dùng hắn làm vật thí nghiệm trước.
Nói xong giơ tay phải ấn vào chỗ không một cái, tức thì viên đá lớn cách đó chừng ba bốn thước, hiện ra một dấu bàn tay rất rõ! Phi Quỳnh biết công lực của chàng lúc này đã không kém Chưởng môn tám môn phái lớn hiện tại, nhưng không muốn nói ra mà cũng không khen, chỉ mỉm cười nói :
- Tường đệ muốn dùng Hướng Phiêu Nhiên làm vật thí nghiệm, có lẽ phải đợi chừng ba hôm nữa!
Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :
- Sao thư thư biết?
Phi Quỳnh cười nói :
- Tôi cũng chỉ lấy lý mà đoán thế thôi. Trong mười hôm nay Hướng Phiêu Nhiên tất cũng nóng lòng sốt ruột muốn lên xem lắm, nhưng hắn vốn là một kẻ gian ác điêu ngoa, nên cẩn thận đề phòng không dám lỗ mãng, sợ xảy ra sự ý ngoại nào chăng? Nhưng chậm lắm cũng chỉ ba hôm nữa là cùng, thế nào hắn cũng phải bò lên!
Nói đến đây chợt ngừng lại một chút rồi lại tiếp :
- Sở dĩ Hướng Phiêu Nhiên muốn giết bọn ta chỉ vì Tường đệ đã biết việc hắn mưu hại Tri Phi tử. Và tôi đoán chắc là hắn sẽ lên đây vào ban đêm, để giấu nhẹm việc này, khiến thần không hay, quỷ không biết. Sau này không ai tra cứu được!
Hai người chuyện trò một lúc, ăn uống xong, lại ngồi nhập định.