- A di đà Phật, Trọng Tôn đại hiệp thử coi Băng Tâm đại sư xưa nay vẫn là người tâm cao khí ngạo, không ngờ cũng nói ra được những câu đó, đủ thấy võ học, thiền công của đại sư độ này đều tiến đã khá sâu.
Trọng Tôn Thánh mỉm cười gật đầu, chú ý nhìn vào chiến trường, chỉ thấy Thiết Quán đạo trưởng cau đôi mày rậm đôi mắt đảo lia, lạnh lùng nói :
- Đại sư xưa nay vẫn được tiếng là Băng Tâm Thiết Uyển sao tự nhiên hôm nay lại nảy ra ý niệm từ bi? Ngươi đã chắc Thiết Quán này biết đài cử sao?
Băng Tâm thần ni nói :
- “Nghiệt hải vô biên, hồi đầu thị ngạn”. Ngươi đã trông thấy kết quả của Tư Đồ Kính hôm nay, chẳng lẽ còn chưa ăn năn tỉnh ngộ ư?
Thiết Quán đạo trưởng lẳng lặng giây lâu, thốt nhiên ngửa mặt lên trời cười sằng sặc.
Băng Tâm thần ni cho là hắn chế nhạo mình, bất giác nổi giận hỏi :
- Ta nói vậy có gì là trái? Nếu ngươi quả tội nghiệt thâm sau, chấp mê không tỉnh, ta sẽ vui lòng siêu độ cho ngươi mau thoát cõi hồng trần dơ bẩn này!
Bất ngờ Thiết Quán đạo trưởng lại chỉ mỉm cười đáp :
- Cái ý niệm bi thiên mẫu nhân của đại sư thật hiếm có, Thiết Quán xin tuân mệnh! Hôm nay chúng ta chỉ nên thi triển một môn thần công, hai bên cùng tiến tới một điểm nào đó thì thôi.
Mấy câu nói đó không những vượt ra ngoài ý niệm của Băng Tâm thần ni mà quá nửa nhân vật có mặt tại đó cũng đều lấy làm kinh ngạc, chỉ có Thích Đại Chiêu là hiểu rõ mười phần.
Bạch Cốt tam ma cũng cho là Thiết Quán đạo trưởng quá mềm yếu, cùng hừ khẽ một tiếng. Thích Đại Chiêu vội phải đem ý đoán của mình giải thích cho ba vị hộ pháp rõ.
Băng Tâm thần ni cũng đoán được một phần nào là Thiết Quán đạo trưởng tính tình hung tàn bạo ngược, có khi nào chỉ vì một câu nói mà chịu xóa bỏ cựu thù, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vui vẻ, cười nói :
- Đạo trưởng đã sáng suốt như vậy thì may lắm, chúng ta thử đấu một trăm chiêu giải trí cũng hay!
Nói xong, lập tức tà áo đen phấp phới, hai bên cùng tiến chiêu động thủ.
Một đạo, một ni đều đứng địa vị Chưởng môn một phái, võ công hỏa hầu đâu phải tầm thường? Hai bên quá chiêu tuy đứng ngoài trông thì chỉ nhẹ nhàng thong thả tưởng như đánh chơi, nhưng kỳ thực sức mạnh khác nào cặp Thái Sơn, như vượt Bắc Hải, chưởng nào cũng đều ngưng tụ thần công nhằm những chỗ sơ hở của đối phương mà tiến đánh không hề sao nhãng một ly, vì không ai muốn đem thanh danh của mình cũng như thanh danh môn hộ phó theo dòng nước chảy.
Chỉ trong nháy mắt đã được bảy mươi chiêu, Thiết Quán đạo trưởng và Băng Tâm thần ni đều không tìm thấy một ly sơ hở nào của đối phương.
Thân Đồ Hợi liền quay sang hỏi Huyền Huyền Tiên Lỗ :
- Tiên Lỗ thử đoán xem Băng Tâm thần ni liệu có thắng nổi Thiết Quán đạo trưởng không?
Huyền Huyền Tiên Lỗ lắc đầu cười nói :
- Cuộc giao đấu này khó đoán lắm. Nhưng theo ý tôi, nếu đấu tới ngoài ba trăm chiêu thì may ra Băng Tâm thần ni có thể thắng được nửa chưởng!
Sài Vô Cấu nhân Tư Đồ Úy đã được Tái Hàn Khang cho uống linh dược, dẫn khí quy nguyên xong, thương thế không có gì đáng ngại nữa nên cũng yên tâm, nghe Huyền Huyền Tiên Lỗ nói vậy bèn mỉm cười nói nhỏ :
- Tiên Lỗ cứ yên tâm, Chưởng môn sư tỷ tôi vì cớ ứng phó với đại hội hôm nay đã phải đem môn tuyệt học Bồ Thiên Hồi Lan Nhất Thập Nhị Thủ của phái La Phù khổ công rèn luyện đã khá tinh thục, phần thắng có thể cầm chắc!
Huyền Huyền Tiên Lỗ kinh sợ nói :
- Môn tuyệt học ấy thất truyền đã lâu lắm, không ngờ lệnh sư tỷ đã luyện thành công! Thật là hiếm có!
Vừa nói tới đó, trong chiến trường Băng Tâm thần ni đã thi triển luôn mấy chiêu tuyệt diệu làm cho Thiết Quán đạo trưởng đã hơi lộ vẻ luống cuống.
Thì ra Băng Tâm thần ni nhận thấy hai phái Điểm Thương, La Phù tích oán đã lâu, không bao giờ gỡ được nên muốn nhân cơ hội này hòa giải cho xong, vì thế mới không dùng những chiêu tuyệt học đã tham ngộ được gần đây. Nhưng khi đấu đến tám mươi chiêu, chợt nhận thấy Thiết Quán đạo trưởng chiêu nào cũng ngừng đủ chân lực tựa hồ muốn đánh bại mình, bèn cười nhạt một tiếng, thi triển liên tiếp ba chiêu tuyệt học tinh diệu trong Hồi Lan Lục Thủ.
Ba chiêu tuyệt học uy lực thật vô cùng ghê gớm, quả nhiên làm cho Thiết Quán đạo trưởng luôn luôn lùi tránh.
Băng Tâm thần ni mỉm cười, dùng công lực Nghi Ngữ Truyền Âm nói với Thiết Quán đạo trưởng :
- Thiết Quán đạo trưởng, chúng ta nên kể là không phân thắng phụ, hòa đi là hơn!
Tiếng nói vừa dứt, một chiêu Lan Thạch Bổ Thiên lại đã phóng ra.
Chiêu này tinh diệu nhất trong Bổ Thiên Lục Thức biến hóa vô cùng, chu vi trong vòng vài trượng, đều bị bao trùm bởi uy thế trong hai bàn tay của Băng Tâm thần ni.
Thiết Quán đạo trưởng nhân vì hai bên đều là địa vị Chưởng môn, vừa rồi bị đối phương làm quẩn, đã cảm thấy sượng sùng, lúc này chẳng lẽ lại hoảng hốt bỏ trốn thì còn đâu là uy phong của phái Chấn Thiên?
Nghĩ vậy, hắn nghiến chặt hai hàm răng lại, không để ý đến lời khuyến cáo của Băng Tâm thần ni, đem công lực mấy chục năm dồn vào tay phải, dùng chiêu Lực Sĩ Thôi Sơn nghênh đón lại thế Luyện Thạch Bổ Thiên của đối phương, định nhờ nội lực trầm hùng nhất quyết thắng phụ để cứu vãn thể diện.
Chiêu thức của Thiết Quán đạo trưởng tuy ngưng tụ công lực, nhưng lại ngầm vận sức âm nhu, từ từ đánh ra, trước khi hai chưởng gặp nhau chưa phóng hết sức mình. Băng Tâm thần ni sơ ý không xét kỹ, nên chiêu thức Luyện Thạch Bồ Thiên phóng ra nửa chừng lại thu về mỉm cười nói :
- Thiết Quán đạo trưởng, chúng ta nên ngừng tay đi, từ nay mối túc cừu bất giải giữa hai phái La Phù, Điểm Thương cũng nên hóa giải. Ngươi nghĩ thế nào?
Nói vừa dứt lời, hai chưởng đã tiếp xúc, Thiết Quán đạo trưởng chợt lật ngược lòng bàn tay, dùng Tiểu Thiên Tinh chưởng lực, phóng hết sức mạnh ra, miệng thì cười một cách nanh ác, quát to :
- Băng Tâm yêu ni, đừng có mơ mộng, ai hóa giải tiền cừu với ngươi? Ta đang định sau khi đại hội kết liễu, sẽ xuất lĩnh môn hạ phái Chấn Thiên lấy máu rửa sạch La Phù để trả thù cho tam sư đệ ta nữa kia!
Băng Tâm thần ni thực không ngờ Thiết Quán đạo trưởng bụng dạ lại hung hiểm đến thế, lập tức sầm nét mặt, phóng Ban Thiền chưởng lực ra.
Công lực hai bên xưa nay vốn vẫn không hơn kém nhau bao nhiêu nhưng Thiết Quán đạo trưởng đã cố ý liều mạng, dồn sức mạnh để chờ phóng ra, tất nhiên lợi thế hơn. Băng Tâm thần ni thì vì trong lúc vội vàng, miễn cưỡng chống đỡ, nên phải chịu thiệt. Lúc này hai chưởng giao nhau nội lực cùng phóng ra, Băng Tâm thần ni bất giác hự một tiếng, bước lùi lại nửa bước, biết rằng mình chỉ vì chút ý niệm từ bi, đến nỗi bị người thừa cơ đắc thế, làm cổ tay trái của bà bị thương rất nặng.
Thiết Quán đạo trưởng đắc ý cười một cách độc ác, vừa định phóng thêm chưởng nữa, trước hết hãy giết chết Băng Tâm thần ni đã, rồi nói chuyện sau. Bất đồ giữa lúc ấy một luồng gió mạnh từ trên không ùa xuống rồi cái lưng cao lớn của Lãnh Bạch Thạch đã sừng sững trấn ngang trước mặt.
Lãnh Bạch Thạch không thèm ngó đến Thiết Quán đạo trưởng chỉ cung kính vái Băng Tâm thần ni một vái rồi nói :
- Chín cõi mênh mông, chúng sinh khó độ, dù nguyện lực của đại sư có rộng lớn đến đâu cũng không thể cảm hóa được những loại ma quỷ bụng dạ như rắn rết sài lang! Xin mời đại sư về rạp, để Lãnh Bạch Thạch này thử xem đối phương còn bao nhiêu quỷ kế độc ác vô sỉ nữa?
Băng Tâm thần ni cũng tự biết mình đã bị thương, ngay lúc này không thể tiếp tục chiến đấu được nữa, bèn đưa mắt lạnh lung nhìn Thiết Quán đạo trưởng rồi cười nói với Lãnh Bạch Thạch :
- Lãnh huynh nên ghi nhớ lấy, nếu không có lòng từ bi độ thế định cắt thịt mình cho hổ ăn thì nên kiệt lực thi vi, đừng nể nang gì hết. Tôi đã nhận ra là hễ gặp rắn độc không đánh rập đầu thì nó cũng cắn lại.
Nói xong thì mỉm cười quay về bản trận.
Khi Lãnh Bạch Thạch vừa xuất trận, Bạch Cốt Võ Sĩ đã nhận ra đối phương võ công rất cao, bèn nói nhỏ với Thích Đại Chiêu.
- Thích chưởng môn nhân, Thiết Quán đạo trưởng đã đấu với Chưởng môn phái La Phù gần một trăm chiêu, chân lực cũng hao tổn, huống chi người ta vừa ra trận, thân thủ cao lắm, Chưởng môn nhân nên tuyển người khác ra thay mới được.
Thích Đại Chiêu ngẫm một lúc rồi quay lại nhìn Bào Tam Cô nói :
- Bào sư tỷ, Lãnh Bạch Thạch công lực bất tục, tất phải phiền sư tỷ ra tay mới có thể nắm chắc phần thắng.
Bào Tam Cô nghe nói đứng phắt ngay lên, thủng thỉnh bước vào vòng chiến, nói với Thiết Quán đạo trưởng :
- Xin mời Phó chưởng môn về bản trận, để lão bà này lĩnh giáo vài chiêu tuyệt học phái Tuyết Sơn!
Thiết Quán đạo trưởng cũng nhân cơ hội chuồn thẳng. Bào Tam Cô nhân vừa rồi thủng thỉnh bước ra đã chuẩn bị sẵn môn kỳ công Tuyết Đống Cương Thi bèn nhìn Lãnh Bạch Thạch cười một cách quái gở hỏi :
- Lãnh Bạch Thạch, chúng ta định giao đấu thế nào?
Lãnh Bạch Thạch cười một cách ngạo mạn :
- Quyền, cước, binh nhận, nội lực, huyền công tùy ngươi lựa chọn, bất cứ môn nào, Lãnh Bạch Thạch này cũng xin được phụng bồi.
Bào Tam Cô lạnh lùng cười nói :
- Ngươi ngụ trên Đại Tuyết sơn Huyền băng nguyên là một xứ rất lạnh, ta ngụ ở Kỳ Liên sơn Giáng Tuyết động cũng là một nơi tuyết đóng quanh năm, vậy trước hết chúng ta hãy so công phu Băng Đống đã rồi sau hãy thử năng lực chiến đấu được không?
Lãnh Bạch Thạch nhướng cao đôi mày gật đầu đáp :
- Ta đã bảo tùy ngươi lựa chọn thế nào cũng được mà!
Bào Tam Cô quay ra dặn bọn đệ tử Chấn Thiên đi kiếm hai khối tuyết lớn mới giáng.
Núi Kỳ Liên địa thế rất rộng, trên đỉnh núi và dưới khe rãnh chỗ ấm chỗ lạnh không đều nhau, trước cửa động Giáng Tuyết nguyên là một khu đất, khí lạnh ghê hồn quanh năm tuyết đóng, nên muốn kiếm một đống tuyết thật lớn không phải sự khó, chỉ trong chốc lát, bọn đệ tử phái Chấn Thiên đã xếp được hai đống tuyết lớn vuông vắn chừng ba thước, đặt giữa phiến đã phẳng dùng làm võ trường.
Lãnh Bạch Thạch nhìn đóng tuyết rồi hỏi :
- Có phải mụ định tỷ thí huyền công Tọa Tuyết Thành Băng không?
Bào Tam Cô gật đầu cười, hỏi lại :
- Ngươi có biết huyền công Tọa Tuyết Thành Băng phải cần những điều kiện gì không?
Lãnh Bạch Thạch cười ha hả :
- Đối với công lực “tay nghề” sao lại không biết? Lối huyền công này trước hết hãy tọa tuyết thành băng, rồi sau lại tọa thủy thành băng nữa! Nhưng phải làm thế nào cho băng cao lên tới ba tấc, mới đáng gọi là công phu đã tới bực thượng thừa.
Nói xong, mỗi người đề trèo lên một đống tuyết, ngồi xếp chân bằng tròn, tĩnh tọa.
Chỉ trong khoảng khắc, hai đống tuyết đã bắt đầu tan ra thành băng.
Hạ Thiên Tường lấy làm lạ bèn ghé tai Phi Quỳnh nói nhỏ :
- Hôm tôi ở núi Ai Lao cũng đã cùng Bạch Cốt Tiên Tử tỷ thí lối ngồi băng sàng. Lối ấy cần phải giữ sao cho băng khỏi tan thế mà thực khó, còn lối Tọa Tuyết Thành Băng này không biết khó ở chỗ nào? Tôi tưởng chỉ cần người nào biết đề tụ chân hỏa Đan Điền là làm được hết!
Phi Quỳnh chưa kịp trả lời, Mai Ngọc Thanh ngồi bên đã mỉm cười nói :
- Hạ lão đệ hãy để ý kỹ đã rồi hãy phê bình, loại công lực này Lãnh Bạch Thạch và Bào Tam Cô là tay cực xuất sắc cả, dẫu Bạch Cốt tam ma cũng vị tất đã tập luyện đến bực ấy.
Hạ Thiên Tường đỏ mặt, chú ý trông vào trận, quả nhiên dần dần đã thấy hứng thú.
Hai khối tuyết lúc này đã tan hẳn thành nước, nhưng không hề chảy ra một giọt, hình như bị một vật vô hình gì giữ lại, thành ra hai cột nước.
Lãnh Bạch Thạch và Bào Tam Cô vẫn nghiễm nhiên ngồi trên cột nước không những không hề lún xuống chút nào mà quần áo cũng khô như không, không hề ướt át.
Càng hay hơn nữa là các nhân vật có mặt tại chỗ đều là những tay võ lâm cao thủ, mục lực tinh tường cũng xác nhận là cả hai cây cột nước đều chưa kết thành băng.
Bạch Cốt tam ma xem đến đây đều mỉm cười đưa mắt cho nhau gật gù tỏ vẻ thán phục.
Qua một lúc nữa, hai cây cột nước đã dần biến thành màu khác rồi chỉ trong khoảnh khắc tất cả đều kết lại thành băng.
Lãnh Bạch Thạch và Bào Tam Cô thân hình khẽ động, cùng song song đứng lên, đưa mắt nhìn sang cột đá băng của đối phương.
Bào Tam Cô nhận thấy trên cột băng của Lãnh Bạch Thạch hiện ra một cái khuôn hình ngồi xếp bằng tròn, không những không lõm xuống mà còn lại lồi lên khỏi mặt cột chừng bốn tấc nữa.
Lãnh Bạch Thạch cũng nhận thấy trên cột băng của đối phương một cái hình giống hệt như thế. Bất giác cười ha hả, nhìn Bào Tam Cô nói :
- Bào lão bà tử. Trận này kể là hòa, còn trận thứ hai đấu thế nào? Nói thử ta nghe.
Bào Tam Cô cười một giọng quái gở nói :
- Trận thứ hai là chịu đòn, dễ lắm! Ta sẽ tìm một cách tối ư giản dị, mỗi người đều chịu ba chưởng, nhưng chỉ được ngưng tụ công lực đón đỡ, cấm không được tránh, mà cũng không được đánh trả.
Lãnh Bạch Thạch gật đầu nói :
- Ừ thế cũng tiện, ta cho mụ đánh trước!
Bào Tam Cô tỏ ý không bằng long hỏi :
- Tại sao ta lại được chiếm quyền ưu tiên?
Lãnh Bạch Thạch cười ha hả :
- Vì mụ là đàn bà, ta là đàn ông, cái quyền ưu tiên cố nhiên là về phần mụ!
Bào Tam Cô lạnh lùng nói :
- Ta đã ra đề mục, khi nào lại còn đánh trước, thế ra có bao nhiêu lợi thế, mình ta chiếm cả sao được?
Lãnh Bạch Thạch ép mụ không được còn đang chưa biết tính cách gì, chợt trông lên trời, thấy từ phía xa xa có một đàn nhạn đang bay lại bèn trỏ tay nói :
- Chúng ta ai đánh trước đánh sau, khỏi cần tranh chấp, cứ nghe đàn nhạn kia, nếu nó kêu tiếng lẻ thì ta đánh mụ trước, nó kêu tiếng chẵn thì mụ đánh ta trước.
Bào Tam Cô vừa gật đầu, chợt nghe con nhạn bay đầu kêu lên ba tiếng.
Lãnh Bạch Thạch cười hềnh hệch :
- Vận ngươi hôm nay xui quá, thế là con chim nhạn đã giúp ta! Thôi mau dồn tụ công lực, sửa soạn mà ăn đòn!
Bào Tam Cô ngửa cổ lên nhìn trời, cười hinh hích một tràng nghe như tiếng cú rúc, rồi nói :
- Lão bà tử đây, thân đã thành kim cương bất hoại, ngươi muốn phát chưởng lúc nào cũng được!
Lãnh Bạch Thạch ngầm tụ thần công, nhận thấy đối phương tuy tuổi đã cao, nhưng dù sao cũng là đàn bà, nên không muốn dùng đòn thực bèn đổi dùng nội gia ám kích, giơ chưởng nhằm giữa ngực Bào Tam Cô lăng không phóng tới, tiếng rít lên như tiếng gió hú.
Bào Tam Cô quả không tránh, cũng không đánh trả, bị Lãnh Bạch Thạch phóng một chưởng, than hình chỉ hơi lảo đảo, lùi lại phía sau nửa bước, miệng khẽ hừ một tiếng, nói :
- Chưởng lực khá quá! Ta bình sinh mới gặp một tay kình địch như ngươi là lần thứ nhất.
Lãnh Bạch Thạch thấy chưởng thứ nhất mình đã dồn tới mười một thành công lực, sức đủ khai sơn phá thạch, vậy mà chỉ làm cho mụ bật lùi lại phía sau nửa bước, không hề bị thương tổn gì cả, thật là một sự quái lạ.
Bào Tam Cô lại giục :
- Lãnh Bạch Thạch, sao ngươi không tiếp tục động thủ đi, còn chờ gì nữa?
Lãnh Bạch Thạch chẳng nói chẳng rằng, ngầm vận mười hai thành nội gia chân lực dồn vào tay phải, lại nhằm ngực Bào Tam Cô lăng không phóng tới.
Chưởng này uy thế càng mạnh hơn nữa, quả nhiên làm cho Bào Tam Cô phải lảo đảo lùi lại mấy bước, sắc mặt hơi tái. Mụ dừng lại một lúc để định thần mắt quắc lên dữ dội, cười nhạt nói :
- Lãnh Bạch Thạch, nội gia kình lực của ngươi tuy mạnh nhưng lão bà tử này dám tự tin là còn có thể chịu nổi mười chưởng nữa.
Hoằng Pháp Chân Nhân nghe xong, liền cau mày khẽ nói với Thân Đồ Hợi ngồi bên :
- Nếu Lãnh huynh đánh luôn ba chưởng mà không làm cho Bào Tam Cô bị trọng thương thì không khéo nguy với mụ mất!
Thân Đồ Hợi mỉm cười nói :
- Chân nhân cứ yên tâm, Lãnh Bạch Thạch nội công tu vi còn thâm hậu hơn vợ chồng tôi, vả lại được hưởng cái lợi động thủ trước, dẫu hắn phóng luôn ba chưởng không công hiệu gì, nhưng Bào Tam Cô phủ tạng cũng bị rung động, chân nguyên bị hao tổn, vị tất đã đủ sức làm cho Lãnh Bạch Thạch bị trọng thương!
Hoằng Pháp Chân Nhân lặng im không nói gì nữa, nhưng Hạ Thiên Tường thấy Lãnh Bạch Thạch sắp bị đánh đến nơi, bất giác lại thấy lo thay, vội vàng đứng lên chạy ra đến cửa rạp, đề khi cất giọng gọi to :
- Lãnh đại ca, mụ ấy có luyện kỳ công Tuyết Đống Cương Thi, không những chống lại được nội gia chưởng lực, mà đến bảo đao, bảo kiếm cũng không chém được vào người. Còn một chưởng cuối cùng này, đại ca phải dùng công lực gì đặc biệt mới mong thắng nổi mụ!
Bào Tam Cô thấy Hạ Thiên Tường nói toạc sự bí mật của mình ra trước công chúng thì giận lắm, trừng mắt lườm chàng mấy cái.
Hạ Thiên Tường cười ha hả nói :
- Bào lão bà tử lườm gì ta? Mụ hãy để ý xem Lãnh đại ca ta ngưng tụ thần công gì kia, uy lực của chưởng này, đại khái mụ chịu hết nổi!
Bào Tam Cô quay lại nhìn, quả thấy Lãnh Bạch Thạch miệng hơi tủm tỉm, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào mặt mình, thân hình hơi run, nước da trở nên trắng bệch.
Bào Tam Cô đã nhân ngay ra loại thần công tuyệt thế đó, bất giác cũng cảm thấy rùng mình. Mụ thấy Lãnh Bạch Thạch từ từ cuốn tay áo bên phải lên, từ cổ tay trở xuống đã biến thành màu đồng màu với cây cột băng. Hắn cười khẩy mấy tiếng, đôi mắt quắc lên như tóe lửa, thủng thẳng nói :
- Mụ đã luyện được kỳ công Tuyết Đống Cương Thi. Chẳng lẽ lại còn sợ ngón Cửu Chuyển Thiên Hàn Thủ của ta sao?
Bào Tam Cô nghiến răng nói :
- Ngươi đừng đắc ý vội, ngón Cửu Chuyển Thiên Hàn Thủ uy lực tuy mạnh, song ngươi chỉ còn một chưởng cuối cùng, nếu lão bà này nhờ công lực tu vi lâu năm, không đến nỗi xương đóng thành băng, thì ngươi cũng khó thoát khỏi ba chưởng của ta!
Lãnh Bạch Thạch cười ha hả, thu bàn tay phải vào bọc, sau đó thốt nhiên mới lật ngược lại, nhằm giữa ngực Bào Tam Cô phóng tới.
Vì chưởng này quan hệ rất lớn, nên không những các nhân vật chính phái đều nín thở hồi hộp ngóng đợi, mà cả quần ma ngồi bên rạp phía trái cũng đều bồn chồn nhốn nháo đứng cả dậy chờ xem.
Kể thì cũng lạ, hai chưởng nội gia trọng chưởng trước của Lãnh Bạch Thạch phóng ra, tiếng hú lên như gầm như thét, uy thế tưởng chừng có thể lay chuyển cả núi rừng, mà cũng không làm cho Bào Tam Cô phải khốn đốn, vậy mà lúc này chỉ bị một chưởng Cửu Chuyển Hàn Huyền thần công, nhè nhẹ phóng ra làm cho thân hình mụ bật lên trên không rơi cách xa chừng năm bước.
Quần ma vừa kêu lên một tiếng kinh hoàng, đã bị Thích Đại Chiêu xua tay ngăn lại, tỏ vẻ hết sức bình tĩnh.
Chỉ thấy Bào Tam Cô ngồi xếp bằng phía trước cách Lãnh Bạch Thạch chừng năm thước, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân run lên bần bật.
Cử tọa toàn là người trong làng võ, ai cũng biết Bào Tam Cô sở dĩ run lên như thế chính là mụ đang dùng nội công tinh thuần kháng cự lại hàn độc.
Nếu sức kháng cự của mụ thất bại, thì xương sẽ đông lại thành băng, chết cứng, còn nếu sức kháng cự thành công, thời Lãnh Bạch Thạch chỉ còn nước sửa soạn chịu những đòn ác liệt của đối phương trả thù.
Quan khách ngồi hai bên rạp đều ngẩng mặt nhìn không chớp mắt, trong bụng ai cũng hồi hộp lo lắng, bồn chồn, ngóng đợi từng giây, từng phút.
Tất cả chỉ có một đôi mắt tuy cũng đăm đăm nhìn Bào Tam Cô nhưng vẫn giữ được vẻ ung dung tự đắc.
Đôi mắt đó chính là mắt Lãnh Bạch Thạch, trong lúc mọi người băn khoăn lo sợ, thì ông ta vẫn chắp hai tay ra sau lưng, bình tĩnh chờ đợi.
Ước chừng nguội ba chén nước trà, tình trạng khẩn trương đó cũng dần dần trôi qua.
Thân hình Bào Tam Cô đã hết run, hai mắt hé mở, lóe lên những tia sáng hung dữ, nhưng thần tình có vẻ mỏi mệt, từ từ đứng lên.
Lập tức, tiếng hoan hô của phái Chấn Thiên vang lên như sấm.
Thích Đại Chiêu mặt mày hớn hở, trong bụng nhẹ nhõm như người vừa trút được khối đá nặng.
Vợ chồng Thân Đồ Hợi đưa mắt nhìn nhau, lông mày cau lại. Hạ Thiên Tường thì kéo tay Phi Quỳnh, thở dài nói :
- Trọng Tôn tỷ tỷ, chỉ tại tôi mách Lãnh đại ca về việc Bào Tam Cô luyện Tuyết Đống Cương Thi muộn quá, không khéo Lãnh đại ca dừ đòn với mụ mất!
Phi Quỳnh mỉm cười an ủi :
- Tường đệ đừng lo, vừa rồi Thân Đồ thần quân đã nói Lãnh đại ca nội công rất tốt, đủ sức chịu đòn mà!
Vừa nói tới đấy, Lãnh Bạch Thạch đã bị một chưởng rất mạnh đánh vào huyệt Tướng Đài trên ngực.
Thì ra Bào Tam Cô không kiêng kỵ nam nữ phân biệt như Lãnh Bạch Thạch, mụ nhằm đúng ngay yếu huyệt đối phương, vận chưởng đánh thẳng đến tận nơi. Vì là thực kích, uy lực mạnh hơn phách không phóng ra nhiều. vì thế nên mới chưởng thứ nhất, Lãnh Bạch Thạch đã bật lùi lại phía sau hai bước.
Lãnh Bạch Thạch tự biết nếu Bào Tam Cô động thủ trước mà cũng đánh cái lối độc ác Nhận Huyệt Hạ Chưởng như vậy, thì mình khó lòng thoát chết, nhưng lúc này đối phương đã bị mình đánh cho ba chưởng, chân lực ít nhất cũng giảm đi bốn phần, vậy thời mình nhờ công tu vi tinh thuần, khổ luyện lâu năm, cũng có thể chịu đựng nổi, quá lắm thì đến bị trọng thương là cùng.
Trong khi nghĩ ngợi, chưởng thứ hai của Bào Tam Cô lại đã phóng ra lần này thì mụ đánh vào tử huyệt Thất Khảm của Lãnh Bạch Thạch.
Nhân đã có lời giao hẹn trước, chỉ được dồn tụ sức khỏe chống giữ, chớ không được né tránh, cũng không được đánh lại, Lãnh Bạch Thạch nguyên là một bực nam nhi lỗi lạc, khi nào lại chịu ăn lời, đành chỉ vận hết công lực trong mình, dồn cả vào huyệt Thất Khảm để chống đỡ lai thế.
Bào Tam Cô bụng dạ độc ác như sài lang, chờ khi ngón tay chạm vào áo đối phương, mới đột nhiên phóng nội lực Tiểu Thiên Tinh ra, lòng bàn tay lật lại, đánh cho Lãnh Bạch Thạch bật lùi lại phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo suýt ngã.
Cái lối đòn độc hiểm như thế đừng nói là con người, dẫu xương thịt đúc bằng gang thép cũng khó lòng chịu đựng nổi cũng may Lãnh Bạch Thạch nhờ nội công thâm hậu, và Bào Tam Cô chân lực đã suy yếu, nếu không tất nhiên chỉ một chưởng ấy cũng đủ làm cho đối phương chết không kịp ngáp.
Hoằng Pháp Chân Nhân không chịu nổi cái hành vi độc ác ấy, đôi mắt tỏa hào quang đăm đăm nhìn vào vòng chiến, quần hiệp, cũng nhao nhao đứng cả dậy.
Thân Đồ Hợi biết rõ Lãnh Bạch Thạch tính tình cao ngạo, bèn cau mày khẽ nói :
- Các vị đừng nên ra tay trợ trận, cứ để Lãnh Bạch Thạch chịu đủ ba chưởng, may ra còn có hy vọng sống được, nếu không tất bức hắn phải xấu hổ tự tử mất.
Hạ Thiên Tường giận dữ kêu :
- Lãnh đại ca chắc thế nào cũng chết còn hy vọng gì nữa? Bây giờ tôi mới nghĩ ra trong khi hai bên giao ước, Lãnh đại ca đã bị con mụ kia lừa! Chưởng thứ ba này, thế nào mụ cũng đánh vào tử huyệt trên hoa cái của Lãnh đại ca, chớ không thể khác được.
Câu nói của Hạ Thiên Tường đã thức tỉnh quần hiệp, khiến ai nấy đều giậm chân than thở, Thân Đồ Hợi và Mai Ngọc Thanh đều ứa nước mắt, đau đớn vô cùng.
Lúc này Bào Tam Cô lấy tay vuốt ngực, nghỉ ngơi một lát rồi lại đề tụ chân lực, thủng thỉnh bước lên, quả như Hạ Thiên Tường dự đoán, mụ giơ cao chưởng, nhằm đúng thiên linh cái của Lãnh Bạch Thạch đánh xuống.
Hai tử huyệt Thất Khảm, Tương Đài của Lãnh Bạch Thạch đã bị trúng đòn nặng, phủ tạng đảo lộn cả lên, lại thấy đối phương nhằm vào óc mình mà đánh, không còn sức chống cự nữa, lại cũng không chịu né tránh, đành chỉ thở dài một tiếng, nhắm mắt chờ chết.
Quần hiệp đều lấy tay áo che mặt, không ai nỡ trông thấy cảnh tượng Lãnh Bạch Thạch vỡ óc ngã lăn ra đất chết.
Nhưng trong con mắt Trọng Tôn Thánh, người đứng thống xuất quần đội, chợt nảy ra một tia sáng lạ.
Hoằng Pháp Chân Nhân cũng tỏ vẻ mừng rỡ nói một mình :
- Hộ thiện trừng ác, thiên đạo không lầm. Lãnh huynh đã có cách cứu được rồi!
Nói vừa dứt lời, áo bào phấp phới, lập tức cùng Trọng Tôn Thánh biến thành hai luồng khói xanh bay xuống vòng trận nhanh như chớp nhoáng.
Trọng Tôn Thánh và Hoằng Pháp Chân Nhân thân hình vừa động, thì bên rạp phía trái cũng có hai bóng người bay vụt ra.
Hai bóng người đó chính là Bạch Cốt Tiên Tử và Thích Đại Chiêu. Hai bên công lực tuy ngang nhau, nhưng Trọng Tôn Thánh và Hoằng Pháp Chân Nhân vì nhảy ra trước, nên đến sớm hơn được một bước.
Bàn tay phải của Bào Tam Cô chỉ còn cách ba tấc nữa thì đã chạm tới đầu Lãnh Bạch Thạch, thốt nhiên trước mắt thoáng hiện bóng người, cổ tay đã bị Hoằng Pháp Chân Nhân thi triển ngón Cầm Long Thủ khóa chặt lại.
Nếu là lúc bình thường, Bào Tam Cô công lực không yếu, dù phép Cầm Long Thủ của Hoằng Pháp Chân Nhân có tinh diệu, cũng chưa chắc đã khóa được tay mụ một cách dễ dàng! Nhưng lúc này mụ vừa bị ba chưởng của Lãnh Bạch Thạch trong mình đã bị thương ngầm, nguyên khí sút kém, nên vị Trưởng giáo Võ Đang mới khắc chế được.
Lãnh Bạch Thạch yên trí là mình tất chết, chợt cảm thấy hai luồng gió lạnh, lăng không cuốn tới, biết có cứu tinh, bèn mở mắt ra nhìn, thấy Hoằng Pháp Chân Nhân đã khóa chặt cổ tay phải của Bào Tam Cô đang sắp giáng xuống đầu mình, liền thở dài một tiếng rồi nói :
- Trưởng giáo chân nhân, Lãnh Bạch Thạch tuy cảm hậu đức, nhưng lúc lâm nguy được người cứu vớt, còn mặt mũi nào mà sống nữa đành tự tận chết đi cho rồi!
Vừa nói dứt lời, bỗng nghe đánh huỵch một tiếng, thân hình đã ngã khuỵu xuống đất thì ra ông ta bị Trọng Tôn Thánh đoán biết tâm sự, đang đứng phía sau lưng hộ vệ đã thừa cơ điểm vào Vựng Huyệt.
Lúc này Bạch Cốt Tiên Tử và Thích Đại Chiêu cũng vừa bay tới, Bạch Cốt Tiên Tử lạnh lùng hỏi Hoằng Pháp Chân Nhân :
- Ngươi thân phận là Trưởng giáo phái Võ Đang tại sao trong khi hai bên đánh nhau chưa phân thắng phụ, ngươi lại xen vào tiếp ứng? Ngươi xử sự như vậy có xấu hổ với hai chữ công chính mà người ta vẫn dùng để tán tụng phái Võ Đang không?
Hoằng Pháp Chân Nhân cười ha hả nói :
- Nếu không vì hai chữ công chính thì bần đạo đã không xuống đây! Tâm địa thủ đoạn của Bào lão bà bà thật quá ư thâm độc!
Thích Đại Chiêu giận dữ nói :
- Hai bên đã giao ước, mỗi người chịu ba chưởng, vả lại Bào sư tỷ ta đã bị đánh trước, vậy còn chỗ nào là không công bằng?
Hoằng Pháp Chân Nhân cười nói :
- Lãnh đại hiệp bị hai chưởng đầu, tuy tính mệnh chỉ còn trong hô hấp nhưng vì đã có lời ước hẹn từ trước, mặc dầu đối phương ra đòn độc hiểm như thế nào cũng phải ráng chịu, vì vậy nên bao nhiêu bè bạn chỉ đành đứng ngoài lo lắng thương tiếc, quyết không ai ra tay tiếp viện!
Bạch Cốt Tiên Tử lạnh lùng nói :
- Có thế mới đúng luật lệ giang hồ và bản sắc của các nhân vật võ lâm chứ!
Hoằng Pháp Chân Nhân nghe mụ mỉa mai, vẫn mỉm cười nói tiếp :
- Nhưng đến chưởng thứ ba, nếu cứ để mặc Bào lão bà bà đánh xuống, thời thanh danh cũng như tính mệnh của Lãnh huynh đều bị đạp tống một cách oan uổng, chết xuống suối vàng cũng không sao nhắm mắt được!
Thích Đại Chiêu giận dữ thét lớn :
- Mỗi người ba chưởng, còn oan uổng gì nữa! Nếu không trả lời được một cách công bình, Thích Đại Chiêu này sẽ lập tức hạ lệnh, thống xuất tất cả nhân vật phái Chấn Thiên, lấy máu rửa sạch núi Võ Đang đi cho mà coi!
Hoằng Pháp Chân Nhân lúc này mới biến sắc mặt, nhướng cao đôi lông mày, tay phải nắm cổ tay Bào Tam Cô lật ngược trở lại, Bào Tam Cô rú lên một tiếng đau quá suýt ngất đi.
Thích Đại Chiêu thấy thế vừa định cất tiếng quát mắng, nhưng mắt vừa nhìn vào tay Bào Tam Cô, thốt nhiên mặt đỏ bừng bừng, câu nói thâm độc đã tuôn ra gần cửa miệng, lại vội nuốt ực ngay vào cuống họng.
Nguyên do giữa khe ngón tay cái và ngón tay trỏ của Bào Tam Cô vẫn gài một mũi Thiên Kinh độc thích.
Thì ra trong khi Bào Tam Cô cố đánh xong chưởng thứ hai, đưa tay vuốt ngực nghỉ ngơi đã ngầm lấy ra một cây Thiên Kinh độc thích. Vì mụ đứng quay lưng về phía rạp bên trái nên quần ma phái Chấn Thiên không một ai biết, bất đồ lại bị Trọng Tôn Thánh và Hoằng Pháp Chân Nhân trông thấy.
Hoằng Pháp Chân Nhân cầm cây Thiên Kinh độc thích giơ lên không cất cao tiếng nói :
- Bần đạo xin thỉnh giáo Bạch Cốt Tiên Tử và Thích chưởng môn nhân việc cái cử chỉ dùng chưởng đánh vào Thiên Linh Cái của người ta lại còn thủ ngầm một mũi ám khí Thiên Kinh độc thích có đáng kể là quy củ giang hồ, bản sắc võ lâm không?
Nói xong buông tay ra, Bào Tam Cô lại kêu rú lên một tiếng ngã chúi xuống đất. Thích Đại Chiêu nghiến chặt hai hàm răng, mắt tóe ra lửa, Bạch Cốt Tiên Tử thì mặt đỏ như gấc không biết đáp làm sao.
Chân tướng đã sáng tỏ, quần hùng hai bên rạp đang trong tình trạng khẩn trương, nín im thin thít, bất giác nổi lên những tiếng bàn tán xì xào.
Hạ Thiên Tường cao hứng nhất, nhướng mày cười khúc khích nói :
- Trọng Tôn lão tiền bối và Trưởng giáo Võ Đang cao minh thật! Làm thế này không những cứu được tính mệnh của Lãnh đại ca mà Bào Tam Cô cũng không còn mặt mũi nào sống ở trên đời nữa! Nhất định mụ sẽ tự tử cho mà xem!
Uất Trì Xảo cười nói :
- Hạ lão đệ đoán sai rồi, nhân vật giang hồ không những chỉ phân ra tà chính, mà ngay trong bọn ma đầu cũng có kẻ cứng rắn, người hiểm độc khác nhau. Vậy nên Chưởng môn Tri Phi Tử bị lộ ác tính, xấu hổ cắn lưỡi tự tận, Tang Môn Ác Sát Vũ Văn Hồng bại trận với Trọng Tôn cô nương nên bị Bạch Cốt Thiên Quân xử tử. Nhưng còn Bào Tam Cô thì lại khác, ta đoán mụ không những vẫn cố nhịn nhục cầu sinh mà lại còn tìm cách cực kỳ tàn ác báo thù phái Võ Đang cho đã giận chớ khi nào chịu tự tử!
Lúc này ở trong trận, Thích Đại Chiêu đã đỡ Bào Tam Cô dậy, ân cần khẽ hỏi :
- Sư tỷ thấy trong mình thế nào?
Bào Tam Cô thở hổn hển một lúc, rồi nghiến răng nói :
- Thằng tặc đạo Hoằng Pháp thừa cơ ta bị nội thương không ngưng tụ được công lực Tuyết Đống Cương Thi nên hắn dùng thần công Tử Dương bẻ gãy tay phải của ta.
Hoằng Pháp Chân Nhân nghe nói, bèn nghiêm sắc mặt đáp :
- Bào Tam Cô mụ thật không biết điều chút nào! Cứ cái hành vi hèn hạ của mụ, chỉ bị ta dùng Tử Dương thần công bẻ gãy một tay là ta còn thể lòng hiếu sinh của thượng thiên, khoan dung cho mụ đó.
Bạch Cốt Tiên Tử nhân người của mình có lỗi rành rành, không sao che đậy được bèn dung Nghi Ngữ Truyền Âm nói với Thích Đại Chiêu :
- Thích chưởng môn nhân hãy đem lệnh sư tỷ về động Giáng Tuyết để dưỡng thương đi đã, còn việc báo thù để mặc ta?
Thích Đại Chiêu nghe lời cúi xuống đỡ Bào Tam Cô về bản trận.
Hoằng Pháp Chân Nhân cũng quay lại nói với Trọng Tôn Thánh :
- Chúng ta cũng nên đưa Lãnh đại hiệp về nghỉ, rồi hai bên lại cử người khác xuất trận.
Nói vừa dứt lời chợt nghe Bạch Cốt Tiên Tử cười khẩy mấy tiếng, thủng thỉnh nói :
- Chúng ta đã xuất trận, việc gì còn phải chọn ai nữa? Vô luận Thiên Ngoại Tình Ma hoặc Trưởng giáo Võ Đang xin một trong hai vị ở lại cho lão bà tử này thỉnh giáo.
Hoằng Pháp Chân Nhân đã biết trong Bạch Cốt tam ma thì Bạch Cốt Thiên Quân công lực mạnh hơn hết mà bên quần hiệp chỉ có một mình Trọng Tôn Thánh là đủ sức đối địch, vậy phải dưỡng uy sức nhuệ để chờ đấu thủ, mình đành phải liều mạo hiểm ứng phó với Bạch Cốt Tiên Tử trận này mới được! Nghĩ vậy bèn mỉm cười nói với Trọng Tôn Thánh :
- Trọng Tôn đại hiệp xin cứ đưa Lãnh huynh về rạp, để bần đạo đem chút tài mọn ứng phó với môn tuyệt học danh tiến lẫy lừng của Bạch Cốt Tiên Tử xem sao!
Trọng Tôn Thánh không biết làm sao được, đành phải gật đầu nói :
- Đạo huynh nên cẩn thận ứng phó, nhân vật võ lâm quá thủ thua được là sự thường, không nên nhận chân thái quá!
Hoằng Pháp Chân Nhân khẽ cười nói :
- Trọng Tôn đại hiệp cứ yên tâm, bần đạo đã hiểu rõ thâm ý của đại hiệp.
Trọng Tôn Thánh ẵm Lãnh Bạch Thạch về rạp, giải huyệt xong lại nói cho ông ta rõ tình hình vừa xảy ra, Lãnh Bạch Thạch mới yên tâm không còn thắc mắc nữa.
Vợ chồng Thân Đồ Hợi cùng bước đến trước mặt Hoằng Quang đạo trưởng cung kính thi lễ, đoạn Thân Đồ Hợi nói :
- Trưởng giáo Võ Đang ban ơn cho phái Tuyết Sơn chúng tôi nhiều lắm, vợ chồng tôi xin ghi tâm khắc cốt và nguyện xin hết lòng đền đáp!
Hoằng Quang đạo trưởng cũng từ tốn không dám nhận, Trọng Tôn Thánh cười nói :
- Đạo trưởng bất tất phải quá khiêm, tôi đã nhận thấy trong con mắt chị em Bào Tam Cô, biết rằng họ giận phái Võ Đang đến nhập cốt. Sau này Tam Nguyên quan tất không khỏi sinh lắm chuyện, nếu được phái Tuyết Sơn hợp lực chống địch thì vẫn hơn!
Đoạn ông quay đầu lại lắc đầu gượng cười nói với vợ chồng Thân Đồ Hợi :
- Nếu vừa rồi Bào Tam Cô không giấu ám khí trong tay, thì tính mệnh Lãnh huynh cũng khó lòng toàn vẹn, mà chúng ta cũng không tiện ra tay tiếp cứu. Thế mới biết câu: “người lành trời giúp”, quả thực không sai!
Lãnh Bạch Thạch đã thoát nguy hiểm, lúc này hai phái quần hiệp quần tà lại chăm chú nhìn vào võ trường xem hai tay cao thủ tranh đấu.