Bất ngờ không kịp đề phòng, tôi bị dọa đến hết hồn. Nhưng Chu Tam lại không chế giễu tôi làm có tôi có chút không ngờ tới
Chu Tam vẫn còn bận đâm đâm chọc chọc, sau một lúc lâu hắn mới lắc lắc đầu đứng dậy nói, “Không đúng, cái này không bình thường”
“Cái gì không đúng cơ?”
Tôi nhìn cái đầu Chu Tam lắc qua lắc lại, hơi khó hiểu.
“Tiểu tử cậu lại đây mà xem, pho tượng này nửa quỳ trên đất, một tay nâng thạch quan, phải không?”
Tôi nhìn thạch quan cùng pho tượng, rồi lại nhìn nhìn Chu Tam, “Thì là vậy, có vấn đề gì à?”
“Ai nói không có vấn đề?”
Chu Tam một mặt toàn là vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép (tiếc không thể để Tiểu Tùng khôn hơn), lại nói, “Đó gọi là ‘sinh ra không áo, chết về tay không’*, dưới tình huống bình thường thì chẳng có gì để nói, nhưng cậu xem, trên lưng pho tượng kia rõ ràng có một cái tên”
Nói rồi đưa lưng pho tượng ra.
Tôi im lặng giương mắt nhìn, vừa hay thấy một cái tên được khắc rất chỉnh tề
“Nhật Đồ, cái này có phải tên riêng không?”
Chu Tam liếc mắt nhìn tôi, chỉ lắc đầu chứ không trả lời, nhưng từ đôi mắt của hắn, tôi đã hiểu đại khái rồi, bằng không hắn cũng sẽ chẳng nói đây là một cái tên người
“Theo ý tứ của anh, thứ này là bị người ta cố ý làm sao, sau đó khắc tên, chính là để người đó đến nâng cái thạch quan này lên, vĩnh viễn không được siêu sinh?”
Chu Tam nghe tôi nói xong, cuối cùng cũng hài lòng đật đầu
“Đó là điều tôi muốn nói, sỡ dĩ tôi cảm thấy kỳ quái, ngoại trừ pho tượng cùng cái tên đằng sau lưng nó thì còn có cái quan tài này”
Chu Tam dường như nhìn ra cái gì đó, tôi muốn hỏi hắn nhưng tên này miệng còn nhanh hơn cả tôi, hắn phất tay nói, “Tiểu tử cậu mau lui lại phía sau vài bước đi, tốt nhất là lui đến vách đá luôn. Rồi nhìn lại nơi này thử, nhớ kỹ phải đứng thẳng hàng với tôi”
Tôi chẳng biết trong hồ lô Chu Tam bán thuốc gì, bất quá vẫn làm theo lời hắn
Nhưng đến khi tôi đụng vào vách đá, nhìn về hướng cái quan tài vẫn không thấy có gì lạ, tên này rốt cuộc là muốn tôi thấy cái gì?
Chu Tam vẫy gọi tôi, tôi bắt đầu đi về phía cái quan tài, tuy nhiên mới đi được ba bước tôi lại trở về, lui một bước, sau đó lại tiến lên phía trước một bước, rồi lui một bước.
Kỳ quái!
Vừa nãy rõ ràng tôi trông thấy chỗ đáy thạch quan kia có gì đó lóe lên một cái, mà lúc tôi lui về đằng sau thì lại chẳng thấy nữa. Cứ tới tới lui lui như vậy vài lần, tôi vẫn không thể nhìn kỹ được thứ lập lòe kia là gì. Chu Tam ở một bên mỉm cười, nói, “Thấy được chưa, đến gần một chút sẽ thấy”
Quả nhiên, khi còn cách thạch quan hơn ba mét, thứ tôi vừa thấy lại lóe lên lần nữa, nhưng mà nhanh quá, tôi căn bản không nhìn được gì cả
Chỉ là nó đang ở rất gần, tôi nghĩ tôi biết đại khái lúc nãy Chu Tam lấy xẻng gấp đâm chọc cái gì rồi
Vị trí vừa rồi hắn chọc, không phải điểm nhấp nháy tôi thấy sao?
Tôi tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi Chu Tam ở ngay trước mắt, nó lại lóe lên một cái
Hóa ra Chu Tam lúc nãy không phải không bị pho tượng người kia dọa, nhưng lực chú ý của hắn đã hoàn toàn bị thu hút bởi thứ nhấp nháy này
“Khi cậu nói có người bên dưới, tôi cúi đầu xuống thì vừa hay thấy nó lóe lên, sau đó tôi cũng giống cậu, tới tới lui lui lắc đầu qua lại nhưng căn bản không có cách nào nhìn rõ thứ kia. Sau đó tôi mới dùng xẻng gấp chọc một cái. Kết quả rất rõ ràng, vô dụng”
“Chỉ là!”
“Chỉ là cái gì!”
Tôi nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Chu Tam, tên này khi nào mới học được cách xoa dịu người khác chứ.
Chu Tam cười hắc hắc một tiếng, “Chỉ là tôi nghĩ chúng ta có thể mở thạch quan ra, nhìn xem trong đó có gì. Tôi cảm thấy chỉ cần nhìn được nó chứa thứ gì, liền sẽ biết rõ thôi”
Lời Chu Tam nói làm tôi giật cả mình. Tôi không có nghĩ tới, thậm chí chưa từng nghĩ tới chuyện phải mở quan tài.
“Không phải chúng ta đến chỗ này để tìm bí mật về cổ quan ở Hồng Hà à? Sao lại muốn cành mẹ đẻ cành con rồi, anh có biết thứ nào đang nằm trong quan tài không? Nếu nó nguy hiểm thì tình cảnh của chúng ta bây giờ không phải ngày càng tội tệ hơn à?Tôi thấy chúng ta vẫn là đừng làm chuyện dư thừa, hiện tại điều đầu tiên cần nghĩ là làm sao tìm lối vào mộ ở chỗ này đã”
Kiến nghị của Chu Tam bị tôi trực tiếp cự tuyệt. Một phần là do tôi căn bản không có kinh nghiệm khai quan, mặt khác, cũng là điểm quan trọng nhất, nơi đây rõ ràng không phải chỗ lúc trước Chu Tam tới, chuyện này đã đủ khiến tôi bận tâm liệu giây tiếp theo mình có gặp nạn hay không rồi, ai ngờ Chu Tam còn muốn mở quan tài ra
Tôi nhìn cái túi bên hông Chu Tam, đột nhiên hiểu rõ, không phải là tên này nghĩ xuống đây sẽ kiếm bộn của đấy chứ?
“Tiểu tử cậu đừng có mà nhiều lời. Cái gì cành mẹ đẻ cành con cơ, cậu nhìn cho rõ một chút, nơi này trừ cái quan tài đá thì có gì khác nữa không? Còn đòi tìm cửa vào, căng mắt ra đi, ngoài cái cửa hang chúng ta đi xuống, nơi này dư thêm cái cửa hang nào à?”
Lời Chu Tam nói nhắc nhở tôi, lúc trước tuy rằng tôi đã đại khái nhìn được bốn phía xung quanh nhưng cũng không cẩn thận đi tìm cửa ra vào. Hiện tại Chu Tam mở miệng tôi mới phản ứng lại. Đúng là như Chu Tam nói, ngoại trừ cái hang chúng tôi đi xuống, bốn phía vách đá bóng loáng như mới, căn bản không có cửa nào cả, đừng nói đến thứ khác.
Bên trong cái hố này, trừ bỏ mười hai cây cột đá, chỉ còn lại cái quan tài đá!
“Cậu nhìn đáy thạch quan đi, dùng một người nâng lên, điều đó đủ để chứng minh thạch quan này chứa thứ không tầm thường. Nếu muốn tìm được lối vào, biện pháp duy nhất chính là khai quan, nếu chỗ này có cơ quan chắc cũng chỉ có thể ở trong đó thôi”
“Sao anh chắc chắn vậy?”
Không ngờ Chu Tam hừ lạnh một tiếng, “Đây không phải là chắc chắn, mà là kinh nghiệm. Cậu từng xuống mộ bao giờ chưa? Cậu có biết ở trong mộ hầu hết các cơ quan nằm ở đâu không? Còn đòi không muốn cành mẹ đẻ cành con”
Chu Tam nói xong, cả người tôi ngu ngơ lại chỗ. Thành thật mà nói tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Nói nhảm, tôi cũng chưa xuống mộ bao giờ, biết nghĩ thế nào được.
Trực giác của tôi nói rằng không được mở quan tài ra, nhưng loại trực giác này đối với Chu Tam mà nói cũng chỉ như một cái xì hơi
Quả nhiên, sau khi quở trách tôi, Chu Tam đã cầm xẻng nhảy lên trên quan tài. Tôi thấy hắn bắt đầu dùng xẻng gấp gõ gõ mặt ngoài quan tài trước, rồi sau đó lại nhảy xuống, lấy xà beng bẩy nắp quan tài lên
Nhưng còn chưa cạy ra, biến cố đã tới.
(*Nguyên tác viết 生不受人财。死不还人礼 tạm dịch là “sinh bất thụ nhân tài, tử bất hoàn nhân lễ” hiểu đại khái là sinh ra không cho của, chết đi chẳng trả lễ, cát bụi rồi cũng là cát bụi. Ý Chu Tam ở đây có lẽ muốn nói người chết rồi không mang theo tên lúc sống nữa mà đi đầu thai làm người khác, việc khắc tên lên tượng giống như kiểu mượn danh vậy, trên thực tế thì người đã chết, nhưng lại bị gọi về trong tượng đá, không sống không chết, vĩnh viễn không siêu sinh. Vì tiếng Việt cũng có một câu gần nghĩa như vậy nên editor xin phép sửa lại để thuần Việt và đọc dễ hiểu hơn)