Phong cảnh vùng ngoại ô có chút trống trải, nàng nhìn chung quanh, tổng cảm thấy nơi này không phải hiện trường đầu tiên, đẩy ra vài vật ngăn cản tầm mắt, phát hiện thấy dấu bánh xe mơ hồ vừa rẽ khỏi cổng thì đã biến mất. Nghiêm Văn Khâm nhìn nhìn còn đường mòn trước mặt, lại đi trở về, nói với những người đang tìm kiếm: "Nơi này có thể đã được xử lý, rất khó để phát hiện cái gì".
"Không sao, dù là hiện trường phạm tội gì, cũng không sợ có phải là hiện trường đầu tiên hay không đều sẽ để lại manh mối, chắc chắn sẽ có sai lầm. Chúng ta cứ tìm lại một lần, nếu không có thì liền để người mở rộng phạm vi tìm kiếm".
"Vất vả cho anh rồi, kiểm sát Lưu, ngày nghỉ mà vẫn khiến anh hỗ trợ như vậy". Trên mặt Nghiêm Văn Khâm lộ ra ý cười nhàn nhạt.
"Cô nói lời này là quá khách khí rồi a, Văn Khâm". Kiểm sát Lưu cũng là vẻ mặt ý cười thoải mái.
Lưu Vĩ là kiểm sát trưởng Viện kiểm sát thành phố A, cùng công tác nhiều năm với Nghiêm Văn Khâm, hai người có thể được nói là bạn tốt.
"Kiểm sát Lưu, có phát hiện". Cách đó không xa truyền đến thanh âm của người Viện kiểm sát, Lưu Vĩ cùng Nghiêm Văn Khâm lập tức chạy đến.
Đó là một mảnh khăn tay, Lưu Vĩ nhặt lên cho vào túi nilon rồi đưa cho Nghiêm Văn Khâm, nàng lật trước lật sau xem xét, phát hiện trên khăn tay có thêu tên in hoa.
"Nơi này tôi có biết". Lưu Vĩ nhận lấy túi nhìn kĩ một lần, xác định nói: "Chỗ này tôi có đi qua vài lần, là một hội sở suối nước nóng vùng ngoại ô".
"Hội sở suối nước nóng?". Nghiêm Văn Khâm thấp giọng nhắc lại, trong đầu nháy mắt hiện lên một ý nghĩ. Ngành vui chơi giải trí của thành phố A cơ hồ là đã bị Diệp Tiêu Nhiên nắm gần hết, không biết bà chủ sau lưng của hội sở này có phải là Diệp Tiêu Nhiên hay không?
Nghĩ đến đây ý cười trên mặt Nghiêm Văn Khâm liền rút đi, biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc.
"Như vậy đi Văn Khâm, tôi sẽ để người bên Viện kiểm sát đến điều tra hội sở này". Lưu Vĩ nói xong thì tháo bao tay xuống, ý muốn nhận việc này, Nghiêm Văn Khâm chỉ khoát khoát tay, nói: "Không phiền toái kiểm sát Lưu nữa, tôi có biện pháp tra ra được. Chuyện còn lại cứ để tôi tự mình lo liệu là được rồi. Lần này phiền toái mọi người, hi vọng không có ai ngoài chúng ta biết chuyện hôm nay chúng ta đã đến đây".
"Đây là tất nhiên, hôm nay thời tiết đẹp, dạo chơi ở ngoại ô thật tốt a. Đi thôi, chúng ta tiếp tục hóng gió". Nói xong thì cười cười, lên xe rời khỏi hiện trường.
Nghiêm Văn Khâm nhìn mấy người kia rời đi thì ánh mắt không tự giác nhìn tới nơi nào đó, tay theo bản năng siết thành quyền, lại nhìn thấy Tiểu Đường vội vàng chạy đến, nói: "Đã xảy ra chuyện!". Nói xong liền đưa điện thoại đến trước mắt Nghiêm Văn Khâm.
Nhìn trên màn hình chỉ thấy Vu Bối Nhi đem toàn bộ quá khứ hít ma túy và quá trình ở trại cai nghiện nói ra với truyền thông, nhưng tin tức mới đưa được một nửa thì đã bị người của truyền thông Trung Á tiến lên chặn mất.
"Đi công ty!". Còn chưa xem hết thì Nghiêm Văn Khâm liền phân phó, Tiểu Đường lập tức đem xe hướng về phía công ty.
Trước cổng lớn truyền thông Trung Á xuất hiện rất nhiều phóng viên, vừa mới ở nơi họp báo của Vu Bối Nhi thì liền tiến về đây bao vây. Truyền thông Trung Á cơ hồ là xuất động toàn bộ đội bảo an, dọn dẹp đường đi, di tản phóng viên và quần chúng mới có thể chừa ra một lối.
Nhìn thấy cửa bị vây chật như nêm cối, Nghiêm Văn Khâm vội vàng né qua một bên, làm một người bình thường không thu hút ánh mắt tiến vào truyền thông Trung Á. Đi vào phòng nghỉ của Vu Bối Nhi, người đang giữ trước cửa liếc mắt một cái liền nhận ra Nghiêm Văn Khâm, không dám chậm trễ mở cửa cho nàng. Nghiêm Văn Huy lúc này đang cùng ban giám đốc mở cuộc họp khẩn cấp, bàn bạc cách giải quyết.
Đi vào phòng nghỉ thì thấy Vu Bối Nhi đang đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Nghe được âm thanh mở cửa thì nàng quay đầu nhìn Nghiêm Văn Khâm, khóe miệng mỉm cười vô lực, sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng lại bình tĩnh như nước.
"Em có khỏe không?". Nghiêm Văn Khâm chậm rãi đi đến gần nàng, Vu Bối Nhi gật gật đầu, khóe miệng vẫn lưu lại mỉm cười nhàn nhạt, làm gương mặt vốn đang mệt mỏi càng thêm tái nhợt, khiến Nghiêm Văn Khâm thập phần đau lòng.
Nghiêm Văn Khâm cũng không mở miệng chấp vấn, chỉ nhẹ nhàng tiến lên ôm lấy bả vai nàng, Vu Bối Nhi có chút vô lực tựa vào người Nghiêm Văn Khâm, giống như đứa nhỏ ủy khuất vì bị lạc đường. Hiện giờ lời bàn tán cơ hồ là không thể áp chế được nữa, tin tức nháy mắt sẽ được truyền khắp cả nước. Thời đại này internet rất phát triển, chỉ chốc lát nữa thôi lời mắng chửi Vu Bối Nhi sẽ nổi lên, các trang web lớn sẽ lao vào cuộc đấu tin tức, có người sẽ bảo vệ nàng, có người sẽ phỉ nhổ nàng. Mà những ca sĩ đối đầu lâu nay luôn ghen tị với nàng cũng sẽ nhân cơ hội này tung ra tin tức thêm mắm dặm muối.
"Không có việc gì, dù trời có sập xuống thì vẫn có chị và Văn Huy". Nghiêm Văn Khâm giống như người chị lớn, sự tình phát sinh rất đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn sẽ nổi lên biến động, nàng là sợ Vu Bối Nhi không chịu nổi, sẽ bị tổn thương, thậm chí sẽ liên lụy đến Nghiêm Văn Huy.
Kì thật công khai như vậy đã là thương tổn lớn với Vu Bối Nhi, thế nhưng em ấy vì sao phải làm như vậy? Vì sao ngày cả một người vô tội như Bối Nhi cũng sẽ bị người ta lợi dụng? Nghiêm Văn Khâm nghĩ đến đây, trong lòng dâng lên cỗ tức giận mãnh liệt.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Đường tiến vào nói nhỏ vài câu vào tai Nghiêm Văn Khâm, chỉ thấy sắc mặt Nghiêm Văn Khâm dần bình tĩnh lại, để cho Tiểu Đường chuẩn bị xe đợi mình dưới lầu.
Chốc lát sau Nghiêm Văn Huy đã từ phòng họp trở lại phòng nghỉ, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ Nghiêm Văn Huy còn chưa chạm mặt với Vu Bối Nhi, sắc mặt nàng lúc này vô cùng nghiêm túc liếc Vu Bối Nhi một cái, quay sang nói với Nghiêm Văn Khâm: "Chị, chị cứ đi làm việc của mình đi, chuyện này giao cho em được rồi".
"Chị hôm nay đến đây tìm em là có chuyện khác. Chị đã tra được người bắt cóc Bối Nhi". Nghiêm Văn Khâm cố ý làm trò với Nghiêm Văn Huy trước mặt Vu Bối Nhi. Vu Bối Nhi vốn đang ngồi yên thì giật giật thân mình, nàng hơi nhướng mắt nhưng không có ngẩng đầu.
Nghiêm Văn Huy hiểu được ý tứ của Nghiêm Văn Khâm, cố ý hỏi lại: "Là ai to gan như vậy, dám động đến người của Trung Á". Nghiêm Văn Khâm không có lập tức trả lời, chỉ liếc nhìn Vu Bối Nhi một chút. Lấy ra manh mối tìm được đưa đến, Nghiêm Văn Huy vừa nhìn thì hiểu được, nàng than nhẹ một tiếng, đi đến bên người Vu Bối Nhi, nói: "Em thà đi tin tưởng người ngoài cũng không muốn tin chị và chị Văn Khâm sao".
"Em.... Không....". Vu Bối Nhi hơi cúi đầu, nhìn thấy nàng không có nói về chuyện mình bị bắt cóc, cũng không giải thích nguyên nhân mình vi phạm nguyên tắc của công ty, Nghiêm Văn Khâm và Nghiêm Văn Huy nhìn nhau bất đắc dĩ lắc đầu. Di động của Nghiêm Văn Huy lúc này lại vang lên, màn hình hiện lên là chủ tịch Trung Á Nghiêm Quốc Lương, Nghiêm Văn Khâm xua tay, làm động tác im lặng với Nghiêm Văn Huy, chính mình nhận điện thoại.
"Văn Huy, thế này là làm sao, con sao có thể phạm phải sai lầm tệ hại như vậy hả". Điện thoại truyền đến thanh âm chấp vấn, Nghiêm Văn Khâm nghe được giọng của Nghiêm Quốc Lương thì ảm đạm cười, nói: "Chú hai, là con, Văn Khâm".
"Ách, Văn Khâm a, Văn Huy đâu rồi?". Nghe được giọng nói của Nghiêm Văn Khâm thì ngữ tốc Nghiêm Quốc Lương hơi hoãn lại, tâm tình vốn dĩ đang trách móc liền khôi phục bình thường.
Nói với Nghiêm Quốc Lương vài câu trong điện thoại, Nghiêm Văn Khâm rời khỏi phòng nghỉ, đi đến chỗ vắng người, lấy ngữ khí dò hỏi nói: "Chú hai, sự tình lần này ảnh hưởng rất lớn, con thấy phản ứng của công chúng rất cao, cần cho mọi người lời giải thích, nếu không đối với ban giám đốc và cổ phiếu của Trung Á đều sẽ bị ảnh hưởng".
"Ừ, chú cũng nghĩ vậy, chuyện này Văn Huy có trách nhiệm rất lớn. Thật không ngờ chuyện nhỏ như vậy mà cũng không giải quyết được, còn nháo lớn như vậy khiến người ta chê cười".
"Kia, vậy chú hai định xử lý thế nào? Con là lo lắng cho Văn Huy a". Ngữ khí Nghiêm Văn Khâm cực kì thân mật, một bên muốn Nghiêm Quốc Lương tư vấn, một bên lo lắng cho Nghiêm Văn Huy.
"Này phải xem con bé làm sao giải quyết sóng gió lần này đã, còn về việc trách phạt thì đến lúc đó họp ban giám đốc rồi nói sau. Cứ như vậy đi". Nói xong liền cúp máy, Nghiêm Văn Khâm thu hồi hiện thoại cười cười, nhìn lại thì thấy vẻ mặt bình tĩnh của Nghiêm Văn Huy đi ra từ phòng nghỉ, nàng cho Nghiêm Văn Khâm một ánh mắt, hai chị em hiểu ý nhau liền rời khỏi đi đến văn phòng của Nghiêm Văn Huy.
Nghiêm Văn Huy nhìn Nghiêm Văn Khâm, lại nhìn về chứng cớ của Diệp Tiêu Nhiên, nói: "Chị, rời khỏi Diệp Tiêu Nhiên đi, người này bụng dạ thâm sâu khó lường, em hoài nghi động cơ tiếp cận chị của cô ta cũng không phải chính đáng gì".
"Em không cần lo lắng, lúc trước chị và Diệp Tiêu Nhiên vẫn đang cùng điều tra chuyện của Tô gia, chị là hoài nghi cô ấy tra ra cái gì có liên quan đến tập đoàn Trung Á". Nghiêm Văn Khâm bình tĩnh phân tích.
"Công ty thiếu một khoản tiền lớn chúng ta đã muốn tra rõ, chỉ là dùng để đầu tư, không chỉ có truyền thông Trung Á mà còn không ty khai thác mỏ, bất động sản, từng công ty đều thiếu tài chính, mà người có quyền hạn điều động số tiền lớn như vậy thì cả tập đoàn chỉ có mấy người. Mấy sản nghiệp đầu tư trong nước em cũng đã tra xét, chỉ có một nhà có quy mô đầu tư như vậy, chính là tập đoàn PE của Tô gia. Nơi này tập hợp nhiều tập đoàn tài chính trong nước, chỉ là không ngờ đến ngay cả Trung Á chúng ta cũng gia nhập vào đó". Nghiêm Văn Huy có chút mệt mỏi dựa lưng ghế sofa, đuôi lông này nhíu chặt.
"Chuyện trong này sợ rằng không đơn giản như vậy. Chị chỉ là không ngờ Diệp Tiêu Nhiên vì chính mình mà ngay cả Bối Nhi cũng lợi dụng được". Khi nhắc đến Diệp Tiêu Nhiên thì ngữ khí Nghiêm Văn Khâm trở nên u oán, nhưng vẫn khôi phục bình tĩnh, hỏi: "Chuyện này em tính xử lý thế nào?".
Còn chưa kịp để Nghiêm Văn Huy trả lời thì trợ lý Tiểu Chu đột nhiên tiến vào, kêu lên: "Nghiêm tổng, đã xảy ra chuyện". Hai chị em lập tức đứng dậy tiến đến phòng nghỉ.
Còn chưa đến cửa thì đã nghe được tiếng mắng chửi truyền ra từ bên trong, nhìn vào chỉ thấy một cô gái đang chỉ vào Vu Bối Nhi mắng mỏ, người bên ngoài căn bản không thể ngăn cản.
"Cô chính là đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, hít ma túy còn chưa nói, thế mà còn làm liên lụy cả truyền thông Trung Á, làm hại hoạt động của tôi cũng bị ngâm nước đá. Cô thế nào lại là tai họa như vậy a?". Người nói là minh tinh Hứa Vy, là người debut cùng lúc với Vu Bối Nhi, được chọn từ đám ca sĩ thực lực của truyền thông Trung Á. Vốn dĩ cũng không nổi bật lắm nhưng ngay đoạn thời gian Vu Bối Nhi mất tích thì sự nghiệp lên như diều gặp gió, nhận được lời mời của phim điện ảnh và đại hội âm nhạc vốn dĩ là trên tay của Vu Bối Nhi, danh tiếng không ngừng tăng cao, số lượng fan cũng ùn ùn kéo đến.
"Đừng nói nữa, bà cô của tôi ơi, Nghiêm tổng còn ở văn phòng đấy". Người đại diện tận tình khuyên bảo nhưng hoàn toàn vô dụng. Vốn dĩ tính tình của Hứa Vy cũng không ngoan hiền gì, vất vả lắm mới vượt lên Vu Bối Nhi, sắp chiếm lấy vị trí của nàng thì không ngờ được nàng sẽ quay trở lại. Hứa Vy cảm thấy địa vị bị uy hiếp, vốn đang ưu sầu tình cảnh của mình thì lại xảy ra chuyện này, cứ nghĩ muốn ngồi cười nhìn Vu Bối Nhi xấu mặt thì không ngờ những nghệ sĩ của công ty cũng vì chuyện lần này mà chịu liên lụy không nhỏ.
Vu Bối Nhi bị cô ta chỉ thẳng mũi mà mắng, vẫn không hé răng, không có ai dám tiến lên khuyên giải. Ở giới giải trí thì chính là dùng thực lực mà nói chuyện, ai kiếm tiền cho công ty thì chính là nhất tỷ, người đại diện đều phải hầu hạ như tiểu công chúa.
"Nếu truyền thông Trung Á sa thải một nghệ sĩ, không biết có công ty nào dám dùng lại cô ta không nhỉ?". Hiện trường náo loạn chậm rãi an tĩnh lại, thanh âm Nghiêm Văn Huy đã vang lên, ngay cả Hứa Vy cũng không dám nói cái gì.
Nghiêm Văn Huy đi đến bên người Vu Bối Nhi, quét mắt nhìn những người đang vây quanh đây, ánh mắt sắc bén, nói: "Nếu mỗi người lúc làm việc đều suy nghĩ vì lợi ích công ty giống như Hứa Vy thì tôi đây mỗi ngày liền có thể thảnh thơi uống trà rồi". Ý tứ của Nghiêm Văn Huy mỗi người ở đây đều ngầm hiểu, cả hiện trường im lặng đến không có một âm thanh nào.
"Chỉ là Nghiêm tổng, chuyện này truyền thông Trung Á cũng cần phải ra mặt xử lý, cho công chúng một lời giải thích, bằng không nhất định sẽ liên lụy đến những nghệ sĩ khác". Thanh âm Hứa Vy rõ ràng thu liễm hơn rất nhiều. Đối mặt với Nghiêm Văn Huy nàng không dám lỗ mãng, nghệ sĩ dưới tay Trung Á rất nhiều, nếu thật sự chọc giận Nghiêm Văn Huy hủy hợp đồng thì mọi công sức của nàng nhất định sẽ thành bọt biển.
Nghe được vấn đề của Hứa Vy, Nghiêm Văn Huy liền tiến đến gần nàng, quét mắt nhìn những người khác, bỗng nhiên mỉm cười, đó chính là nụ cười bình thản ôn nhu như trước đây, nhưng ánh mắt lại sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc cực kì.
"Tôi sẽ để Bối Nhi tạm rút khỏi giới giải trí, né tránh sóng gió lần này. Về phần tôi, tôi cũng không trốn tránh trách nhiệm, sẽ nhận trách phạt từ ban giám đốc của Trung Á". Giọng nói của nàng hữu lực, mười phần phong phạm lãnh đạo, loại uy hiếp hồn nhiên vô hình này lại khiến cho mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau nuốt nước bọt.
" Tôi sẽ giải nghệ, chấm dứt hợp đồng với công ty, tất cả tổn thất một mình tôi sẽ gánh chịu, sẽ không có quan hệ gì đến công ty". Vu Bối Nhi bỗng nhiên đứng bên người Nghiêm Văn Huy nói, Nghiêm Văn Huy kinh ngạc nhìn nàng nhưng ánh mắt Vu Bối Nhi không hề dừng trên tầm mắt Nghiêm Văn Huy, trong mắt hiện lên cỗ kiên nghị chưa từng có.
"Nói nhảm, cá nhân cô gánh vác sao, cô nghĩ mình có năng lực gánh vác sao?".
"Câm miệng!". Nghiêm Văn Huy giận dữ quát lên, khiến Hứa Vy chấn kinh. Chưa có ai gặp qua bộ dáng này của Nghiêm Văn Huy cho nên rốt cuộc không một ai dám tiến lên. Không hề cố kị ánh mắt của người khác, vẻ mặt Nghiêm Văn Huy không có ý cười nói với Vu Bối Nhi: "Đến văn phòng của chị ngay".
Không biết từ khi nào thì trong đám người đã không thấy bóng dáng của Nghiêm Văn Khâm, nàng lúc này đang ngồi trên xe đi đến một nơi. Sắc mặt nàng có chút âm trầm giống như thời tiết lúc này, buổi sáng vốn dĩ sáng sủa nhiều mây, không biết từ lúc nào đã bắt đầu u ám kéo đầy mây đen. Trời bắt đầu tối dần, gió cũng lớn hơn, dùng sức lay động hàng cây cổ thụ hai bên đường, gió như là đang nổi giận, đem tất cả khí lực thổi bay mọi vật.
Tập đoàn giải trí của Diệp Tiêu Nhiên cách truyền thông Trung Á không xa, hôm nay cũng là ngày Diệp Tiêu Nhiên khó có được ở lại công ty cùng các chi nhánh họp hội, mà lúc Nghiêm Văn Khâm xuất hiện ở công ty thật đúng là khiến mọi người sợ hãi. Phàm là người có chút hiểu biết thì không ai không biết vị đệ nhất thẩm phán thanh danh hiển hách này, hơn nữa ngành vui chơi giải trí này có liên quan đến pháp luật, người biết Nghiêm Văn Khâm có nhiều thì cũng không có gì lạ, hơn nữa gần đây nàng thường xuyên ra vào truyền thông Trung Á, bối cảnh thâm hậu đang dần được hé lộ.
Một nhân vật lớn như vậy đến công ty thì tất nhiên không ai dám chậm trễ, tuy nói bà chủ nhà mình có quan hệ tốt với cả hai giới hắc bạch nhưng vị đại thẩm phán nổi danh chính trực này xuất hiện ở đây cũng khiến bốn phía nổi lên lời đồn. Không biết vị khách này của bà chủ một khi xuất hiện là may mắn hay phiền toái nhưng khí tràng cường đại quanh thân nàng không chỉ lộ ra uy hiếp của một thẩm phán mà còn có hơi thở khiến người ta khiếp sợ, là hơi thở nguy hiểm không khác gì Diệp Tiêu Nhiên.
Một mình chờ trong văn phòng Diệp Tiêu Nhiên, chỉ chốc lát đã thấy đám người Diệp Tiêu Nhiên từ phòng họp đi đến văn phòng, cô nhìn thoáng qua Nghiêm Văn Khâm, để bọn họ lui đi. Nghiêm Văn Khâm cũng bảo Tiểu Đường ở ngoài chờ, bên trong văn phòng chỉ còn lại hai người.
"Em nắm trong tay cả ngành vui chơi của thành phố A, hội sở suối nước nóng này cũng sẽ không bỏ qua đi". Nghiêm Văn Khâm nói xong ném túi nilon đến trước mặt Diệp Tiêu Nhiên.
Diệp Tiêu Nhiên giương mắt nhìn thoáng qua logo mờ ảo kia, sau đó nhìn về phía Nghiêm Văn Khâm, trả lời: "Là hội sở của tôi".
"Vì sao phải làm như vậy?". Ngữ khí Nghiêm Văn Khâm lạnh nhạt, nhìn thẳng Diệp Tiêu Nhiên, chờ đợi đáp án.
"Không phải chị đã đoán được rồi sao?". Diệp Tiêu Nhiên hỏi lại Nghiêm Văn Khâm.
"Tôi đoán không ra, Diệp Tiêu Nhiên, tôi đoán không được em, tôi muốn biết vì sao em lợi dụng tôi còn chưa đủ, bây giờ còn muốn thương tổn Bối Nhi và Văn Huy?". Thanh âm Nghiêm Văn Khâm đề cao lên, ngữ khí thậm chí có chút kích động.
Hai chữ lợi dụng này như cây đinh đóng thẳng vào trái tim nàng, thế nhưng nhìn thấy trên mặt Diệp Tiêu Nhiên không có tia khác thường, thái độ lạnh lùng của cô càng đem sự tuyệt vọng trong lòng nàng nhấm chìm xuống vực sâu.
Giờ phút này nếu cô biểu hiện một chút áy náy và bất an thì có lẽ Nghiêm Văn Khâm sẽ tha thứ cho cô, nàng có thể cùng cô đối mặt tất cả, không cần quan tâm người bên ngoài, chỉ cần hai người cùng nhau đối mặt. Cũng không sợ không có tình cảm với nhau, nàng nguyện ý giúp đỡ cô, thế nhưng nhìn lại chỉ thấy được ánh mắt lạnh nhạt của cô, ngay cả một tia nhu hòa cũng không có.
"Đây là chính cô ấy chọn, tôi cũng không có bức cô ấy". Diệp Tiêu Nhiên chỉ thản nhiên nói, Nghiêm Văn Khâm cười khẽ, chậm rãi đến gần Diệp Tiêu Nhiên, nhìn đôi con người của cô, bên trong phản chiếu gương mặt có chút tuyệt vọng của mình.
"Giống như em cũng không có bức tôi, đúng không?". Lời nói Nghiêm Văn Khâm đâm thẳng đến lòng Diệp Tiêu Nhiên, nhưng cô vẫn nâng mắt chống lại tầm mắt Nghiêm Văn Khâm. Trong mắt nàng bây giờ đã rút đi tia sáng trong suốt của ngày xưa, chỉ còn lại một tia ưu thương, nhiều hơn chính là tuyệt vọng, thậm chí là đau đớn.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Diệp Tiêu Nhiên cuối cùng vẫn phải tránh đi ánh mắt Nghiêm Văn Khâm, đi đến bàn làm việc, châm một điếu thuốc, đây là lần đầu tiên Nghiêm Văn Khâm thấy được Diệp Tiêu Nhiên hút thuốc trước mặt mình, từng làn khói lượn lờ xung quanh cô, hư hoảng thảng thốt. Giờ phút này cô vẫn xinh đẹp như vậy, mị lực tản ra từ trong xương vẫn khiến Nghiêm Văn Khâm mê muội, thế nhưng mê luyến càng sâu lại càng khiến nàng đau đớn.
Giờ khắc này nàng cảm nhận được khoảng cách của hai người, nàng căn bản nhìn không thấu lòng của cô, càng không thể tiến vào trái tim cô. Diệp Tiêu Nhiên dùng sức dập điếu thuốc trong tay, nhìn về phía Nghiêm Văn Khâm, hỏi: "Chị đã biết hết rồi thì sau này chuyện của tôi không cần chị xen vào nữa".
"Như thế nào, quân cờ như tôi đây nhanh như vậy đã trở nên vô dụng?".
"Văn Khâm~". Diệp Tiêu Nhiên khóa mi, kéo dài âm cuối, bất đắc dĩ gọi tên nàng.
"Tôi còn tưởng từ nay về sau em sẽ gọi tôi là Nghiêm đại tiểu thư chứ". Nghiêm Văn Khâm cười lạnh một tiếng, bước đến bên cạnh cô, huơ đi khói thuốc đang lượn lờ, đưa tay nâng mặt của cô, nhẹ giọng hỏi: "Có phải ngay cả lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là do em cố ý an bài?".
"Phải".
"Có phải em cảm thấy bối cảnh của Nghiêm gia rất hữu dụng không?"
"Phải".
"Tình cảm em dành cho tôi cũng là giả?"
"Thực xin lỗi...". Diệp Tiêu Nhiên chậm rãi phun ra mấy chữ này, Nghiêm Văn Khâm đã khôi phục lạnh nhạt như trước, trên mặt cô rút đi ý cười, xoay người, nói: "Tôi có thể tha thứ thương tổn em gây ra cho tôi, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép em động đến người bên cạnh tôi. Diệp Tiêu Nhiên, em thật khiến cho tôi nể phục, tự giải quyết cho tốt đi". Nói xong liền rời khỏi văn phòng của Diệp Tiêu Nhiên.
Ra khỏi công ty, ngoài trời đã đổ mưa, Nghiêm Văn Khâm xé nát kết quả báo cáo mà không ai có thể biết được, kết quả chẩn đoán não bộ: U não.
Quay đầu nhìn thoáng qua văn phòng của Diệp Tiêu Nhiên trên cao, trong đáy mắt nàng tản ra tia lạnh lùng chưa từng có.