Dùng khoảng thời gian ngắn nhất xử lý tốt hiện trường, hơn nữa suốt đêm đem sự kiện ngoài ý muốn lần này khai trong hồ sơ, Niên Thiếu Dương xử lý cực kì cẩn thận. Vốn dĩ trình tự sẽ rất phiền toái nhưng Tô Hoằng tự mình ra mặt an bài. Hắn liên tiếp hướng về Diệp Tiêu Nhiên biểu lộ thái độ tích cực của mình, mà việc hắn âm thầm hợp tác với Diệp Tiêu Nhiên cũng không muốn để ai biết.
Tập đoàn Tân Nghiệp tiến hành tổng hợp tài nguyên vô cùng khua chiêng gióng trống, đầu tiên là hội sở của công ty cũ cho đến việc thu nạp các sản nghiệp mới, giống như vô số nhánh sông đều hướng về phía biển. Mà trong lúc đang chỉnh đốn ngành vui chơi giải trí Diệp Tiêu Nhiên phát hiện có một số cổ đông nhỏ lẻ tiến hành thu mua cổ phần, mặc dù không cùng một người nhưng cũng không thể che giấu ác ý muốn chia miếng ăn ở thị trường béo bở này.
Băng đảng của Lưu Hưởng còn cần thu thập nhưng Diệp Tiêu Nhiên lại muốn mượn chuyện lần này tìm hiểu nguồn gốc, tra ra còn có người nào muốn như hổ rình mồi với mình.
"Sau khi Lưu Hưởng nắm quyền thì hắn vì muốn gom góp tài chính mà tiến cử các hộ cá nhân bên ngoài tiến hành đầu tư, toàn bộ mấy chục hộ hắn cũng thu tiền không ít, có thể giải quyết được vấn đề vốn quay vòng, đồng thời cũng không mất đi quyền chủ động của mình". Trong tay Niên Thiếu Dương cầm bản danh sách hộ cá nhân rót tiền vào công ty.
"Đáng tiếc một cái đầu thế này lại không biết vận dụng đúng chỗ". Mặt Diệp Tiêu Nhiên không chút thay đổi nói, giương mắt hỏi lại: "Tìm được người thích hợp chưa?".
"Tìm được rồi, bây giờ tôi dẫn cô đi gặp".
Diệp Tiêu Nhiên đứng lên theo Niên Thiếu Dương đi về một phòng họp nhỏ, bên trong có một người đàn ông trung niên nơm nớp lo sợ đang ngồi, mặt mày đầy mồ hôi, có vẻ rất khẩn trương. Hắn vẫn luôn cúi đầu, bên ngoài có chút động tĩnh gì cũng có thể dọa hắn hết hồn, có lẽ là chột dạ nên hai tay nắm nắm chặt góc áo, không ngừng vân vê.
Trong lúc đang lo lắng thì cửa phòng họp được mở ra, hắn vội đứng lên, vẫn cúi đầu như cũ, không dám nhìn người trước mặt. Diệp Tiêu Nhiên đánh giá hắn, hắn vẫn thỉnh thoảng nâng tay lên sờ sờ mái tóc của mình, lau lau mồ hôi trên thái dương.
Cô rót một ly nước, đặt trước mặt hắn, nói: "Thả lỏng đi, tôi cũng không có ăn thịt người". Người đàn ông rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, có thể cảm giác được có một người phụ nữ đứng trước mặt mình, hắn chậm rãi nâng mắt, tầm mắt vừa tới người cô thì không dám ngẩng đầu nữa.
Diệp Tiêu Nhiên thấy hắn thả lỏng một chút thì kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện hắn.
"Anh ở Macao thua táng gia bại sản, vay nặng lãi của Trầm Uy, lấy công ty và nhà của mình đề gán nợ, thế nhưng vẫn còn tiền đến nơi của tôi, thật sự là rất giỏi". Diệp Tiêu Nhiên trực tiếp vào thẳng vấn đề.
"Tôi, tôi không biết cô đang nói gì". Người đàn ông tận lực chống chế.
Khóe miệng Diệp Tiêu Nhiên kéo lên một độ cong, thân thể hơi nghiêng về trước, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Ngay cả nhà anh cũng đem cầm cố, sau này vợ và con anh làm sao bây giờ?". Người đàn ông tránh đi ánh mắt truy vấn của cô.
"Anh có biết nhiều người như vậy nhưng tại sao tôi lại chỉ tìm đến anh không?". Diệp Tiêu Nhiên ngồi thẳng thân mình, người đàn ông lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô, lắc lắc đầu.
"Bởi vì con gái của anh bằng tuổi với con gái tôi, tôi không muốn lãng phí thời gian, tôi không cần anh trả giá cái gì, tôi chỉ hỏi một vấn đề, anh chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu. Chi phiếu trên bàn là của anh, chừng này tiền đủ để làm lại một lần nữa". Diệp Tiêu Nhiên đem chi phiếu chậm rãi đẩy đến trước mặt hắn.
Hắn liếc mắt nhìn chi phiếu một cái, ánh mắt có chút sáng rực, nhưng nháy mắt lại do dự. Nhìn thấy con số trên đó hắn muốn vươn tay lấy đi nhưng lại không dám, hắn nhìn lại Diệp Tiêu Nhiên, giống như có chút bán tín bán nghi, cảm thấy trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.
"Có phải là Trầm gia không?". Diệp Tiêu Nhiên hỏi, hắn cúi đầu không nói, ánh mắt không ngừng đảo quanh, Diệp Tiêu Nhiên ngầm hiểu, đứng lên, nói: "Anh có thể đi rồi".
"A, này.......". Hắn cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng ánh mắt cuối cùng vẫn dừng trên tấm chi phiếu, trong lòng run sợ nhìn Diệp Tiêu Nhiên.
"Tôi đã biết được chuyện mình muốn, đây là thứ anh nên có". Lưu lại những lời này cô liền rời khỏi phòng họp.
Lấy giao tình của Diệp Tiêu Nhiên và Trầm Uy mấy năm nay, Trầm Uy căn bản không có lý do gì sau khi mình thất thế lại làm chuyện mờ ám. Xem ra thế lực sau lưng hắn ta cũng đang dần nổi lên khỏi mặt nước, người này chỉ cần không phải người của Tô gia, không phải người của PE, thì đều có thể dùng đến.
Một nhân vật như Chu Huy liên tiếp xuất hiện ở thành phố A đã là điều rất bất ngờ, nhưng cố tình trùng hợp chính là mỗi khi hắn xuất hiện đều sẽ xảy ra một số chuyện. Diệp Tiêu Nhiên sớm đã biết sau lưng Tầm Uy có người, vốn dĩ thời điềm Chu Huy xuất hiện cô luôn cố ý dò xét hướng đi của Trầm Uy, thế nhưng lại có vẻ cực kì thần bí.
Rất nhiều lúc càng muốn che giấu thì bại lộ càng nhanh, cô vốn là hoài nghi người sau lưng Trầm Uy là Chu Huy nhưng vẫn không xác định được, cũng không có tìm được căn cứ xác minh, mãi cho đến khi cô phải ngồi tù. Trầm Uy như thế nào lại bỏ mặc mình, cho dù không muốn đắc tội Nghiêm gia và tập đoàn PE thì cũng không cần cắt đứt sạch sẽ như vậy, tốt xấu gì ở thành phố A này hắn cũng không phải nhân vật nhỏ nhoi gì. Cho nên chỉ có một loại khả năng, đó là người đứng trên hắn ra lệnh như vậy.
Lại nói về quá khứ, Chu Huy và Nghiêm Văn Khâm là giao tình như thế nào, thời đại học theo đuổi không có kết quả, hiện giờ vẫn chưa lập gia đình, đối với Nghiêm Văn Khâm không hẳn là nói gì nghe nấy, nhưng nhất định cũng hết lòng đối đãi. Mà lúc ấy mình đang cùng Nghiêm Văn Khâm trở mặt, thậm chí là thù địch, cho nên Chu Huy có hỗ trợ Nghiêm Văn Khâm thì cũng không có gì lạ.
Sau khi vén lên tầng quan hệ này, phân tích kỹ càng, Diệp Tiêu Nhiên rốt cuộc cũng tìm được cơ hội cho mình. Hiện giờ thế lực của PE ngày càng mạnh, đa số đều phụ thuộc vào phe phái sau lưng tiên sinh, nếu muốn đánh tập đoàn PE thì cô phải tìm được chỗ dựa cho bản thân.
Mặc dù Chu Huy chung tình nhiều năm với Nghiêm Văn Khâm nhưng hắn có thủ đoạn của quan trường, Diệp Tiêu Nhiên có nghe ngóng qua, cô kết luận rằng Chu Huy không phải là kẻ chỉ biết nữ nhi tình trường, hắn tuyệt đối sẽ không vì một người phụ nữ mà không để ý đến lợi ích hai bên, tùy tiện giúp đỡ Nghiêm Văn Khâm. Dù sao thì bây giờ Nghiêm Văn Khâm cũng là người của tập đoàn PE, là thuộc về phe của tiên sinh, hắn cùng lúc che giấu ý đồ của mình, cùng lúc lấy lòng Nghiêm Văn Khâm, còn biết cách sử dùng Trầm Uy, sự khôn ngoan và quyết đoán này rất đáng sợ.
Nhưng Diệp Tiêu Nhiên cũng không có chủ động đi tìm Chu Huy, ngược lại là cố ý đem tất cả cổ phần được các hộ cá nhân nắm giữ thu mua trở về, lại cố tình đem tin tức của tập đoàn Tân Nghiệp chậm rãi thả ra ngoài.
"Diệp Tiêu Nhiên quả nhiên phát hiện sự tình không đúng, tìm được người chúng ta cho đi đầu tư, đánh bại từng người một". Trầm Uy dâng một ly trà lên cho Chu Huy.
"Diệp Tiêu Nhiên này đúng là không làm tôi thất vọng, lúc trước xem trọng cô ta là vì có thể giúp tôi đánh hạ Tô gia, hiện tại tôi cơ hồ là sắp buông tay cô ta thì lại âm thầm đông sơn tái khởi". Hắn đùa bỡ chiếc nhẫn trong tay, trên mặt mang theo ý cười âm lãnh.
"Cô ta chẳng những xử lý sạch sẽ Lưu Hưởng mà con đem tập đoàn Tân Nghiệp chậm rãi đi lên, vừa ra tù liền có hành động. Boss, như vậy xem ra cô ta vẫn còn rất hữu dụng với chúng ta". Trầm Uy dùng ngữ khí dò hỏi nói, Chu Huy nâng mắt, tản ra mạt cười ý vị thâm trường.
"Cô ta làm lớn như vậy kỳ thực là muốn cho tôi thấy năng lực và thực lực của mình, không phải là muốn để tôi tìm đến cô ta sao? Tôi thích người thông minh như vậy, lấy lui làm tiến, hẹn cô ta đi, tôi muốn nói chuyện". Chu Huy nhấp một ngụm trà, nhắm mắt hưởng thụ mùi hương nồng đậm.
Mà Trầm Uy trong lòng cũng mừng thầm, chỉ cần Chu Huy ra mặt thì ít nhất có thể cam đoan về sau Nghiêm gia và tập đoàn PE sẽ không dám quá mức lộ liễu đối phó với Diệp Tiêu Nhiên, hắn cũng không cần vô lực đứng nhìn cô bị người người xâm lược như vậy.
Nhân sinh trên đời, không bao giờ hoàn mỹ, nếu có thể sống sót thì sẽ thành đế vương.
Trầm Uy, nhìn như cái gì cũng không thiếu nhưng với hắn mà nói thứ hắn thiếu nhất chính là quyền lợi, quyền lợi có thể tùy tâm sở dục làm điều mình muốn, quyền lợi có thể giúp đỡ cho Diệp Tiêu Nhiên.
Cuộc sống trong tù người thường không thể tưởng tượng, thân thể bị giày vò không tính là gì, nội tâm thống khổ mới đủ để đoạt đi mạng người. Mười lăm tháng trong này Diệp Tiêu Nhiên đã thành công lột xác, nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết. Cô vẫn sống sót, là ông trời đã ban ân.
Trong sinh mệnh của cô đã mất đi người quan trọng nhất, hiện giờ cô còn phải luôn luôn nhớ thương một người không thể buông xuống, đó là con gái của cô. Tô Tử Lăng ra nước ngoài đã gần hai năm, Tô gia luôn dùng đủ mọi lời nói dối để bào chữa cho nguyên nhân mẹ con bé không xuất hiện. Mà đứa nhỏ này cũng không có hỏi nhiều, chỉ cố gắng học tập, điểm các môn đều cao kinh người, mà tuổi con bé còn nhỏ như vậy nhưng hạ bút như thần, hoa văn và màu sắc trên tranh của con bé luôn làm giáo viên sợ hãi thầm than. Con bé tham gia một ít cuộc thi vẽ tranh, chiếm được tán thưởng của các họa sĩ nổi danh, nếu đem tác phẩm của con bé để giữa một nơi trưng bày tranh thì không ai có thể biết được đó là tác phẩm của một đứa bé mới chín tuổi.
Cảm hứng bức tranh lần này của bé là xuất phát từ mẹ của mình, được đặt tên là "Đứa trẻ của sao trời", hình ảnh hoang vắng sầu não, giống như có thể đem con người nhốt vào trong đấy. Bức tranh của con bé vừa xuất hiện ở hiệp hội mỹ thuật thì tất cả mọi người đều thấy được đây là một thiên tài nhi đồng, nhưng mà con bé một chút cũng không thấy vui vẻ hay vinh dự.
Tất cả cố gắng của bé là muốn cho mẹ nhìn thấy, làm đứa con kiêu ngạo của mẹ, bé khi thì trầm mặc ít lời, khi thì sáng sủa hoạt bát, chỉ là tâm tình càng ngày càng nặng. Ban đầu thì Tô Hoằng cứ hai tháng thì qua thăm một lần, sau này cũng chậm rãi ít đi, bọn họ thuê bảo mẫu tốt nhất, nhà ở xa hoa nhất, nhìn qua giống như cuộc sống của công chúa, nhưng không hề biết thứ mà công chúa muốn có.
Ai cũng không thể tưởng tượng được một đứa bé chín tuổi mà có thể làm ra chuyện kinh người như vậy. Con bé tiêu tiền thuê một người đàn ông tầm ba mươi tuổi mang mình đi, lấy danh nghĩ cha con đáp máy bay về nước. Vốn tiếng anh lưu loát của con bé có thể thoải mái giao tiếp với tiếp viên hàng không cùng với người được thuê, con bé hiểu được ý nghĩa của đồng tiền, và cũng biết cách để sử dụng.
"Chỉ cần cháu an toàn về nước thì số tiền còn lại sẽ tự động chuyển vào tài khoản của chú. Nếu cháu không thể thuận lợi về nước, chú nổi lên lòng xấu gì, thì tội buôn bán trẻ em ở trong nước là tội rất nặng đấy. Understand?". Con bé nghiễm nhiên là một bộ tư thái bà chủ nhỏ, cùng người mình thuê nói rõ mọi thứ.
"Yes, I know". Người đàn ông liên tục gật đầu, một bộ dạng người cha tốt sờ sờ đầu con bé.
Tô Tử Lăng thông minh động lòng người, lớn lên xinh đẹp, ở trên máy bay có thể người xa lạ nói cười, rước lấy một trận tiếng cười trong khoang máy bay, vốn dĩ là một chuyến bay dài nhưng lại ngắn đi vì những tiếng cười đùa.
"Con gái của anh thật sự rất tuyệt". Người trên máy bay đều dựng ngón tay cái về phía người đàn ông được thuê.
Hắn bất đắc dĩ nhún nhún vai, cười có chút vô lực, nếu hắn thật sự có một cô con gái như vậy thì chính là ân sủng của ông trời rồi. Hắn nhìn thấy tiểu Tử Tô Tử Lăng đang ngủ say, lấy thảm nhung đắp lên cho con bé, trong lòng của thiên hạ nhỏ này cất giấu ít nhiều tâm sự, cho dù là ngủ say mà vẫn nhẹ nhíu mày.
Đứa trẻ cô độc đều là ân sủng của tạo hóa. Tô Tử Lăng chính là một đứa bé như vậy.
Khi con bé xuất hiện trước cổng lớn Tô gia thì người trong nhà đều sợ hãi, chưa bao giờ nghe nói qua tiểu công chúa sẽ về nước, người làm vội vàng muốn điện thoại cho Tô Hoằng cùng lão gia tử thì bị đứa nhỏ ngăn lại.
"Cha của cháu đang ở đâu?".
"Này, chúng tôi cũng không biết a, không phải ở công ty thì là đi xã giao". Quản gia có chút khó xử trả lời.
"Không cần trả lời có lệ với cháu, chú thân là quản gia, không biết chủ nhân ở nơi nào có phải là quá thất trách hay không?". Tô Tử Lăng ngữ khí sắc bén hỏi, quản gia cơ hồ là khúm núm, liên tục nói phải.
"Cháu muốn đi gặp cha, chú lập tức an bài tài xế, còn nữa, không cần cố ý thông báo với cha, bằng không bọn chú sẽ mất tin tức của cháu. Nếu cháu mất tích, mấy người các chú ai cũng không gánh nổi". Tô Tử Lăng cực kì có phong phạm của chủ nhân, khí tràng mười phần dặn dò. Nếu không phải vì con bé không cao, diện mạo non nớt thì rất khó để người ta tin những lời này là phát ra từ miệng của một đứa trẻ.
Quản gia nào dám chậm trễ, hỏa tốc dựa theo phân phó của con bé mà an bài tài xế, vì muốn tìm Tô Hoằng mà tài xế trong nhà đành phải liên hệ với tài xế của Tô Hoằng để biết chỗ của hắn.
Xe rốt cuộc chạy đến một tòa nhà công ty, tài xế muốn xuống xe mở cửa cho con bé thì Tô Tử Lăng lại nói: "Chú xác định cha ở trong này?". Tài xế gật gật đầu.
"Được rồi, chú không cần đi theo". Tô Tử Lăng bình tĩnh xuống xe, con bé giương mắt nhìn nhìn, trên tòa nhà có khắc bốn chữ "tập đoàn Tân Nghiệp", con bé quay đầu nhìn thoáng qua tài xế, tài xế vẫn đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Con bé dứt khoát nâng lên cước bộ, hướng về tòa nhà, lại bị bảo an ngăn lại, hắn nhìn thấy bộ dạng đáng yêu cùng lễ phép của đứa nhỏ thì ngữ khí ôn hòa: "Em gái nhỏ, em tìm ai nha?".
"Tìm ba của con, chú ơi, chú có thể dẫn con đi vào không?". Tô Tử Lăng rất lễ phép nói.
Nhân viên bảo an nghĩ con bé nói giỡn, đi nhầm chỗ, nhưng lại thấy dáng vẻ xinh xắn, chọc người trìu mến của con bé thì hỏi lại: "Vậy ba của con tên là gì?".
"Tô Hoằng". Tô Tử Lăng bình tĩnh nói ra cái tên này, sắc mặt bảo an liền thay đổi, có chút khó tin cùng cẩn thận nhìn con bé, phát hiện mặt mày quả thật có bóng dáng của Diệp Tiêu Nhiên, vừa định cầm bộ đàm lên thông báo thì đã thấy Liễu Thi đi đến.
"Tử Lăng?". Liễu Thi liếc mắt một cái liền nhận ra con bé, khó có thể tin nổi đi đến gần, hỏi: "Sao con lại ở chỗ này? Không phải con đang ở nước ngoài sao?".
"Em tới tìm ba của em, chị có thể dẫn em đi tìm ba không?". Tô Tử Lăng tiến lên, tuy rằng cảm thấy người trước này không quen lắm, nhưng hình như là người bên cạnh mẹ, cho nên liền biết người này có thể mang mình đi gặp cha.
Nhìn thấy Liễu Thi còn chưa hoàn hồn, có chút do dự thì Tô Tử Lăng tiến lên dắt tay nàng, cười nói: "Em biết chị sẽ dẫn em đi mà, chúng ta đi thôi".
"A?". Liễu Thi còn chưa có nói gì thì đã bị Tô Tử Lăng kéo đến thang máy, nàng bất đắc dĩ cười cười, quỷ tinh linh này, thật sự làm cho người ta yêu thích.
Chân Liễu Thi còn chưa có lành, đi đường không tốt, Tô Tử Lăng nhìn về phía chân của nàng, nói: "Chị ơi, chân của chị bị thương không cần dẫn em đi đâu, chị nói cho em biết ở chỗ nào, em tự mình đi".
"Chị??". Sau ót Liễu Thi hiện lên ba đường hắc tuyến, tuy rằng xưng hô này đối với một người phụ nữ mà nói thật rất vui vẻ, nhưng tình hình này lại làm cho người ta dở khóc dở cười.
"Chị không có chuyện gì, mau đi thôi". Liễu Thi xấu hổ cười cười.
Tô Hoằng cùng Diệp Tiêu Nhiên đang trao đổi công trình cơ bản của hạng mục tập đoàn PE ở thành phố H, hạng mục này do Nghiêm Văn Khâm phụ trách, chỉ là quan viên đứng sau lưng còn chưa rõ là ai, tựa hồ chỉ có tiên sinh và Nghiêm Văn Khâm biết được, đối với Tô gia cũng không nói gì. Tiên sinh vẫn luôn cẩn thận tiến hành hoạt động của tập đoàn, mỗi thứ mà mỗi người nắm giữ không hề giống nhau. Vốn dĩ sau khi ra tù thì Diệp Tiêu Nhiên muốn ngừng hợp tác với Tô Hoằng, những thứ cô biết đã vượt qua sự tưởng tượng của Tô Hoằng, Tề Phi trước khi chết đã đem tất cả tư liệu sửa sang lại, mã hóa liều chết chuyển cho cô.
Hắn cũng là một trong những người hại chết Tề Phi, đời này Diệp Tiêu Nhiên sẽ không tha thứ cho hắn, càng sẽ không như mong muốn của hắn cùng nhau nối lại tình xưa. Hắn quả thật xuất toàn lực giúp cô, nhưng chung quy thì cũng có một ngày hắn sẽ bị cô hủy hoại, chỉ là không phải bây giờ. Động tác của tập đoàn PE bây giờ lớn như vậy, đúng lúc cần mượn dã tâm của Tô Hoằng để ly gián hắn và Tô Kính, để cha con trở mặt thành thù gây ảnh hưởng đến PE, đến lúc đó cô sẽ liên hợp với Chu Huy, dùng tất cả bằng chứng cùng sinh mệnh thì mới có thể diệt trừ đám người này.
"Kiêu tỷ.....". Thanh âm Liễu Thi vang lên, Diệp Tiêu Nhiên ngẩng đầu, cửa chậm rãi mở ra, nhưng không phải là Liễu Thi xuất hiện mà là thân ảnh cô mong nhớ ngày đêm, luôn luôn tưởng niệm kia.
"Bảo bối.......". Diệp Tiêu Nhiên đứng lên, đi vọt về trước, Tô Tử Lăng cũng là kinh hỉ, vốn là muốn tìm phụ thân, ai ngờ người đầu tiên nhìn thấy lại là người mẹ mà mình ngày đêm mong chờ.
"Mẹ!". Tô Tử Lăng sôi nổi cười chạy đến, giang hai tay, Diệp Tiêu Nhiên ôm con bé, kéo nó vào lòng mình, trong lòng tràn đầy vui mừng và kinh hỉ, nháy mắt khiến cô quên đi tất cả thống khổ của những ngày qua.
"Tử.... Tử Lăng?". Tô Hoằng đã muốn kinh sợ đến không nói nổi câu nào, hắn nghĩ là mình nghe nhầm, giờ phút này càng là ảo giác. Con gái ở nơi cách đây mấy ngàn km nhưng bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mình. Sự bất ngờ này làm người ta không kịp trở tay, có chút kinh hỉ, lại có chút nghĩ mà sợ.
Con bé như thế nào về được? Con bé một mình ngồi máy bay? Ai đến đón nó? Ai bồi bó? Nó làm sao lại có thể tìm đến chỗ này? Đứa con gái này thật sự khiến hắn sợ hãi than, thế nhưng trong lòng hắn lại vô cùng chua xót, nghĩ kĩ lại thì đã lâu chưa có đi thăm nó, thời gian này nhiều chuyện cũng không có rảnh. Làm cha, nhiều năm qua hắn vẫn thẹn với con bé.
Có lẽ là ân sủng của ông trời mới có thể để cho cô có được tiểu thiên sứ này, cô ôm thân hình bé nhỏ trong lòng, cảm thấy như có sức mạnh vô hạn. Cô thế nào lại có thể dễ dàng chết đi? Cô còn muốn dùng nhân sinh còn lại của mình làm bạn với con gái, thiếu con bé tình thương của mẹ, cô nhất định sẽ từng chút từng chút trả lại cho nó.
Nhìn một màn trước mắt khiến Tô Hoằng cảm động, hắn bỗng nhiên dâng lên một suy nghĩ, có lẽ đời này không cần theo đuổi gì nhiều, giống như một nhà ba người như bây giờ mỗi ngày cùng một chỗ, đối với hắn là cỡ nào trân quý. Tiền tài, quyền lợi, danh dự với hắn rất quan trọng, nhưng một khắc ấm áp hạnh phúc này cũng khiến hắn thấy quan trọng, trước kia chưa từng cảm nhận qua cảm giác này, bây giờ lại ngày càng mãnh liệt.
Không thể cùng đồng thời có được những thứ đó sao? Từ đáy lòng hắn vang lên một thanh âm, có lẽ đứa nhỏ là vãn hồi của hắn và Diệp Tiêu Nhiên, là lợi thế làm tiêu tan đi hiềm nghi trước đây của hai người.