Nghĩ thông không có nghĩa là sẽ vui.
Trong lòng Bách Dĩ Phàm vẫn là không vui.
Mùng 1 mà mẹ Bách vẫn phải tăng ca, Bách Dĩ Phàm ở nhà một mình cả ngày thì cả ngày làm bài tập,
Tâm tình không tốt dẫn đến hiệu suất cao, buổi sáng làm hóa.
6h chiều thì nấu cơm, nấu một nồi cháo hoa, rồi ra đầu ngõ mua sáu cái bánh bao.
Chờ đến khi mẹ Bách về thì hai mẹ con ăn cơm, Bách Dĩ Phàm một mình chén hết bốn cái bánh bao với hai bát cháo.
"Bánh bao thịt kiểu gì mà càng ngày càng ít thịt.
Cắn một miếng mà không thấy nhân đâu.
Bánh bao này chả khách gì bánh bao căn tin trường con cả." Bách Dĩ Phàm oán giận.
Mẹ Bách an ủi con trai: "Chờ vài ngày nữa mẹ hết bận thì nhà mình tự gói bánh bao nhé."
Bách Dĩ Phàm vui vẻ ngay: "Mẹ là tốt nhất! Nhân không cho nấm nhưng nhiều măng khô vào nhá."
Dừng lại một lúc, Bách Dĩ Phàm nói: "Nhưng lúc nào có thời gian thì hẵng làm.
Mẹ đừng cố kẻo mệt."
Mẹ Bách vừa nghe con trai nói câu này thì hận không thế gói luôn mấy trăm cái bánh bao đầy nhân con con trai.
Chuyện bánh bao thì còn phải bàn kỹ hơn, Bách Dĩ Phàm ăn xong thì rửa bát, rửa xong tiếp tục trận chiến sinh tử với bài tập toán.
Đến tối, ba Bách gọi điện về báo lịch trình, mẹ Bách bảo Bách Dĩ Phàm nói với Bách Khả Phi mấy câu.
Bách Dĩ Phàm nhận điện rồi nói: "Cố gắng học tập, ngày ngày tiến lên, ngoan ngoãn nghe lời ba."
Bách Khả Phi:...!
Bách Dĩ Phàm nói xong, trả điện thoại lại cho mẹ Bách rồi về phòng làm bài tiếp.
Viết viết đến tận nửa đêm.
Sáng hôm sau, Bách Dĩ Phàm vừa ăn sáng vừa lật sách chính trị và lịch sử.
Bình thường với môn này, trước khi vào tiết 10 phút cậu mới chuẩn bị bài, sau khi hết tiết thì chịu khó đọc lại, nên lật một lần thì cũng coi như học rồi.
Mẹ Bách vẫn phải tăng ca, trước khi đi thì đưa cho Bách Dĩ Phàm 100 đồng: "Mẹ ăn trưa ở xưởng luôn nên không về.
Nếu muốn thì con gọi điện mua bát canh cá chua, không thì qua nhà ông ăn nhé."
Bách Dĩ Phàm gật đầu, hỏi: "Tối mẹ muốn ăn gì? Con nấu cho mẹ."
"Cơm tối thì con cứ ăn trước đi.
Trong xưởng mới có hàng bị trả lại, còn phải kê lại.
Hôm qua mẹ đã về rồi, hôm nay không tăng ca thì không hay lắm."
Bách Dĩ Phàm nghe vậy liền nói: "Dự báo thời tiết báo hôm nay hạ nhiệt độ, có mưa nữa nên mẹ nhớ mang áo mưa."
Mẹ Bách gật đầu rồi cầm áo mưa với áo khoác ra cửa.
Bách Dĩ Phàm thì về phòng làm lý, làm được mấy bài thì mắc.
Cậu phát hiện mình học nhiều năm văn quá nên mấy môn tự nhiên kém hơn cả đợt trước khi thi đại học năm đó.
Huống chi năm đó còn có vở ghi của Bách Khả Phi giúp đỡ, Bách Khả Phi của bây giờ thì đang đâm đầu vào học thi đạo diễn, đừng nói sau này có vở ghi mà học, có khi hỏi mấy bài thì anh còn không có thời gian đáp ấy.
Vở ghi vạn năng không còn thì đành phải tự thân vận động thôi.
Cậu mở mấy quyển vở ghi lớp 10 của Bách Khả Phi ra, làm mục lục một lượt, tìm những chỗ thiếu.
Xem thấy còn sớm thì cầm ví với áo khoác ra ngoài.
Trời nhiều mây, thời tiết thì không tồi.
Bách Dĩ Phàm đi đến trước cổng trường cấp 2 của mình rồi lượn quanh mấy hiệu sách gần đó nhưng mấy hàng đó phần lớn bán sách tham khảo của cấp 2.
Cậu lại phải lộn trở về nhà, lôi xe đạp cũ của ba Bách ra rồi đạp đến hiệu sách Tân Hoa.
Lúc này thì hiệu sách lớn nhất thành phố vẫn là hiệu sách Tân Hoa.
Bách Dĩ Phàm đạp xe đến trung tâm thành phố.
Sau đó khóa xe cẩn thận ở cổng hiệu sách.
Lập tức có một bà già đi tới hỏi: "Cần vé không?"
Bách Dĩ Phàm đáp: "Bao nhiêu ạ?"
"Xe đạp 3 hào." Bà già nói rồi lấy ra hai thẻ gỗ nhỏ.
Trên hai thẻ gỗ có hai số giống nhau viết bằng sơn đỏ, một thẻ có buộc dây màu đỏ.
Bà già treo thẻ buộc giây lên phanh xe, rồi đưa thẻ còn lại cho Bách Dĩ Phàm.
Bà già nhìn lên trời: "Trời đang xấu, lấy xe trước 6 rưỡi chiều nhé."
Lúc này mới 10 rưỡi sáng, dù có lăn lê thế nào cũng không thể 6 rưỡi mà còn chưa về được.
"Vâng." Bách Dĩ Phàm gật đầu, thấy bên cạnh hiệu sách cho quán ăn vặt mà cậu vừa lúc đói.
Bách Dĩ Phàm vào quán gọi một bát mì tiết vịt.
Chủ quán cho cậu một bát to, tiết vịt với gan xếp thành hàng, nước ăn cũng được.
Hơn nữa chỉ có 2 đồng.
Bách Dĩ Phàm cảm động, gọi thêm chân gà kho.
Ăn no rồi mới vào hiệu sách.
Hiệu sách Tân Hoa so với những hiệu sách khác trong thành phố thì hoành tráng hơn nhiều.
Hiệu sách có hai tầng, tầng một là sách tham khảo, sách ôn thi với sách xã hội.
Tầng hai là sách văn học và các loại sách giải trí.
Vào ngày nghỉ thì tầng hai có nhiều người đến đọc sách miễn phí, còn tầng 1 thì vắng thường niên.
Bách Dĩ Phàm nhớ rõ mấy quyển Kim Dung toàn tập với Rurouni Kenshin cậu từng đọc là ở tầng hai, nhưng việc chính của hôm nay không phải là ôn lại kỉ niệm mà là mua sách tham khảo.
Bách Dĩ Phàm đành phải lượn ở tầng một, đi xem một vòng chỗ sách tham khảo.
Bách Dĩ Phàm chỉ đọc sách tham khảo khi đang học đại học, cấp 2 thì lười học, cấp 3 thì có vở ghi của Bách Khả Phi rồi.
Nên kinh nghiệm chọn sách của cậu rất thiếu thốn nhưng cũng biết là sách thì nhiều nhưng nội dung thì như nhau.
Cậu quyết định chọn quyển nào nghe tên xuôi tai rồi lướt xuống mục lục, lật bừa hai trang bài tập và giải.
Giải mà rõ ràng rành mạch thì chọn.
Cậu chọn hóa với toán mỗi môn một quyển.
Tiếng anh thì mua đại từ điển Oxford, còn cả tập bản đồ môn địa.
Chọn xong thì khệ nệ ôm đi tính tiền, lúc này hiệu sách còn chưa sử dụng mã vạch, may mà không phải dùng bàn phím gảy.
Cô thu ngân ấn máy tính tạch tạch.
Cậu liếc xuống máy tính một cái, hết hồn, 6 quyển là hơn 300 đồng!
Cậu nói luôn: "Cô chờ cháu chút, cháu không mua nữa!"
Bà cô ngẩng phắt lên, bá đạo nói: "Không mua thì đến đây làm gì!"
Bách Dĩ Phàm bá đạo hơn: "Tiền không đủ!"
Thu ngân:...!
Cậu lại khệ nệ ôm mấy quyển sách về giá, nhớ kĩ tên mấy quyển đó.
Thấy còn sớm, giờ về thì chỉ có làm bài tập với chơi máy tính, một mình cũng không có gì vui.
Bách Dĩ Phàm chạy lên tầng trên ôn lại kỉ niệm thì thấy quyển Những bí ẩn chưa có lời giải.
Gáy sách màu trắng, bìa sách chỉ có tên không.
Ăn bớt đến cực điểm.
Bách Dĩ Phàm tò mò cầm lên xem.
Thật ra loại sách này cũng chỉ là loại sách lừa người, đã lấy cái danh là giải đáp những sự kiện bằng khoa hoạc nhưng lại có chữ bí ẩn, làm người ta nên nghĩ như nào đây?
Bách Dĩ Phàm lật sách xem thử, càng lật càng mê.
Quyển sách này cũng không có gì đặc biệt mới mẻ, nhưng được ở chỗ tác giả kể chuyện xong còn tự mình phân tích, đủ kiểu suy đoán không đáng tin, có thể coi là thầy bói xem voi, là bệnh nhân của bệnh thần kinh.
Bất tri bất giác, cậu lật đến câu chuyện cuối cùng.
Kể về những người mang theo ký ức của kiếp trước, rồi bắt đầu phân tích.
Nói túm lại là: Có thể dùng thuật thôi miên để lấy lại kí ức của kiếp trước.
Nói như đúng rồi ấy!
Tác giả còn nhấn mạnh và đưa ra bằng chứng về linh hồn bất diệt của Lục Đạo Luân Hồi trong Kinh đạo đức, cắt nghĩa lấy câu.
Nửa đầu còn lại tài liệu lịch sử, nửa sau là ngồi tên lửa không biết phóng đi chỗ nào của vũ trụ luôn.
Còn lôi cả không gian song song với thời gian song song ra bày trận nữa!
Bách Dĩ Phàm vui mừng, thẳng đến khi đọc được tổng kết cuối cùng.
Tác giả nói: "Ngoại trừ nhớ rõ được kiếp trước, chúng ta nên xét trên một khía cạnh khác...!Linh hồn trở lại quá khứ, hay còn gọi là trùng sinh! Linh hồn đã phá vỡ gông xiềng của thời gian, có thể thay đổi hướng đi của thời gian trên thế giới, thay đổi tương lai của thế giới.
Dĩ nhiên là..."
Hết! Lật sang trang! Giấy trắng!!!!
Tay cậu run run, như có hàng trăng bộ vuốt đang cào vào tim, vội vàng lật tiếp mấy trang, cố gắng đọc
Chữ đen trên nền trắng:...Tất cả chỉ là suy đoán của người viết.
Bí mật của những sự kiện như vậy còn chờ khảo chứng thêm."
Bách Dĩ Phàm:...!
"Mựa!" Bách Dĩ Phàm bùng nổ.
Không biết thì nói mù cmn à! Còn không bằng lúc trước nghĩ là đang xếp hàng, ông đây còn có thể yên tâm ngồi chờ uống canh Mạnh bà a!
Bách Dĩ Phàm nghiến răng ken kén, lật qua lật lại quyển sách, hận không thể xé sách thành tám mảnh, lôi thằng viết sách ra chém.
Bỗng nhiên có người nhẹ giọng gọi tên cậu: "Bách Dĩ Phàm? Dĩ Phàm?"
"Cái gì!!!" Bách Dĩ Phàm bị làm phiền, bực mình ngẩng lên.
Trước mặt là một bóng hình màu trắng, một Tạ Tuế Thần của tuổi trẻ đang cười.
Bách Dĩ Phàm:...!
Lý trí vèo một phát, quay lại với cậu.
Dù gì cũng đã hơn một tháng, Bách Dĩ Phàm cũng không giật mình hay đề ra cự ly an toàn như lúc đầu nữa.
Lá chắn phòng vệ của cậu đã được dời từ bên ngoài vào trong lòng.
Cậu hiểu: Quá khứ không quan trọng, Tạ Tuế Thần giờ người xa lạ.
Nhưng mà người xa lạ lại đang kiên trì đến gần: "Trùng hợp ghê, sao cậu lại ở đây?"
Bách Dĩ Phàm đóng quyển sách Bí ẩn chưa có lời giải lại: "Tôi đến xem sách tham khảo.
Cậu đến xem truyện hả?"
"Ừ." Tạ Tuế Thần cười: "Tôi ở trên tầng đọc truyện, đang định về.
Đi qua thì tình cờ thấy cậu đang đứng ở đây."
Bách Dĩ Phàm: "Không còn sớm nữa, tôi phải về rồi."
Bách Dĩ Phàm cầm sách đi thanh toán.
Tạ Tuế Thần đi cùng cậu, nghi ngờ hỏi: "Cậu muốn mua quyển này sao?"
"Đúng thế.
Sao nào?"
Tạ Tuế Thần: "Tôi nghĩ cậu không thích kiểu này."
"Thích chứ!" Bách Dĩ Phàm nghiến răng: "Thích muốn chết, tôi rất thích đọc sách của..."
Bách Dĩ Phàm dừng lại một chút, trừng mắt nhìn bìa sách.
Trên bìa viết: Tác giả A Mạch (Mạch của đột nhiên, bất ngờ...!Có nên hiểu là A Ngạc nhiên chưa =)))))
Bách Dĩ Phàm:...Phắc, còn có thể đặt tên hay hơn nữa được không!!!
Bách Dĩ Phàm tiếp tục giả bộ nghiêm túc nói với Tạ Tuế Thần: "Tôi rất thích đọc mấy quyển sách nói hươu nói vượn!"
Tạ Tuế Thần:...!
Bách Dĩ Phàm đến quần thu ngân, đưa sách ra: "Cô thanh toán cho cháu."
"Ô, thế lại có tiền để mua rồi à?" Bà cô thu ngân hừ lạnh.
Bách Dĩ Phàm: "Ai bảo cháu có tình yêu nồng nhiệt với khoa học cơ."
Bà cô:...!
Trả tiền xong, Bách Dĩ Phàm đi cùng Tạ Tuế Thần ra cửa
"Bye bye." Bách Dĩ Phàm vừa chào vừa đẩy cửa ra ngoài.
Bách Dĩ Phàm:...!
Mưa!!!! Mưa vui vẻ rơi, gió vù vù thổi.
Tạ Tuế Thần đứng sau Bách Dĩ Phàm, ngẩng đầu nhìn trời, nhìn một lúc rồi cười.
Tạ Tuế Thần đề nghị: "Cậu có đói không? Hay là qua bên cạnh ăn gì đã, đợi mưa ngớt rồi hẵng về."
Bách Dĩ Phàm nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Được thôi.
Để tôi mời."
*^*^*^*^*
Đất lành chim đậu.
Chậc.
Danh Sách Chương: