Tạ Tuế Thần nói xong, nhìn Bách Dĩ Phàm.
Bách Dĩ Phàm: Mồm đang đau, không muốn nói gì hết!
Bách Dĩ Phàm cúi đầu, nhấc ba lô đang để chỗ bên cạnh để lên chân mình.
Tạ Tuế Thần ngồi xuống bên cạnh cậu.
Bách Dĩ Phàm: "Không phải cậu định về nhà sao?"
Tạ Tuế Thần: "Tạm thời không về.
Hơn nữa bà ấy còn ở trong nước một thời gian nữa nên tôi hoãn lại vài ngày rồi đi gặp sau."
Bách Dĩ Phàm: Ấy nào?
(Note xíu: ở đây Tạ Tuế Thần nói là 她 Tā – dành cho nữ.
Phàm Phàm hỏi lại là他 Tā – dành cho nam, t bỏ phần đại từ đi có được ko nhỉ?)
Nhưng cậu cũng không hỏi ra miệng.
Ngược lại là Tạ Tuế Thần tự động bổ sung: "Là đi gặp phụ huynh."
Bách Dĩ Phàm: Nãy tôi chưa nói gì mà, nhỉ?
Bách Dĩ phàm cũng không muốn nói nhiều, đang rất chi là đau răng, không ngủ không đỡ đau được.
Trên xe lúc này ít học sinh hơn lúc đi, Bách Dĩ Phàm đứng dậy nhìn hàng ghế phía sau không có người liền chọc chọc tay Tạ Tuế Thần, ý bảo ngả ghế dựa ra sau.
Tuy là ghế của xe khách có thể ngả, độ ngả cũng không lớn nhưng méo mó có hơn không.
Bách Dĩ Phàm đắp áo khoác lên, nhắm mắt ngủ.
Tạ Tuế Thần mở sách ra đọc.
Bách Dĩ Phàm híp mắt, ngủ một lúc rồi lại ngồi thẳng dạy, mở ba lô của mình ra.
Lần này đi, cậu chỉ mang theo quyển Sưu Thần ký để lật chơi, nhưng là bản của tác giả là Can Bảo, sách cũng là bản phổn thể viết dọc kiểu xưa.
Bách Dĩ Phàm coi như đây là bản của Thụ Hạ Dã Hồ mà nhét vào tay Tạ Tuế Thần, lấy đi tập thơ của Borges.
Bách Dĩ Phàm: "Quyển này đọc cũng hay lắm."
Nói xong, cũng không chờ Tạ Tuế Thần trả lời, cậu nhắm mắt đếm số.
Đếm đến 5000 thì cũng mơ mơ màng màng ngả người.
Tạ Tuế Thần lật sách xem.
Bởi vì đều là truyện ngắn về thần quái, Tạ Tuế Thần cũng không xem theo thứ tự mà tuỳ tay lật sách xem.
Lật đến Đổng Vĩnh thì thầy Chương đi đến, ngồi chỗ đối diện với Tạ Tuế Thần.
Thầy Chương chỉ vào con người đang dựa lên tay Tạ Tuế Thần mà nói: "Thằng nhóc này sao lúc nào cũng thấy đang ngủ vậy."
Tạ Tuế Thần cười.
Thầy Chương: "Em thấy lần thi này thến nào?"
Tạ Tuế Thần nhỏ giọng nói: "Cũng bình thường ạ, có mấy bài không chắn chắn lắm."
Thầy Chương liền hỏi là bài nào.
Tạ Tuế Thần cũng nói mấy đề bài ra.
Lúc này có không ít học sinh trên xe đi đến chỗ này, bắt đầu thảo luận với nhau.
Bách Dĩ Phàm hơi giật mình, hừ hừ mấy tiếng, có vẻ sắp tỉnh.
Tạ Tuế Thần vươn tay che một bên tai cậu lại.
Chờ đến khi âm thanh nhỏ bớt đi, Tạ Tuế Thần mới bỏ tay ra, nhưng lại sờ trán cậu.
Tay vừa chạm vào đã bị gạt ra.
Bách Dĩ Phàm lầm bẩm: "Sao lại sốt, ăn được mà..."
Tạ Tuế Thần:...!
Thầy Chương vẫn chưa đi:...!
Thầy Chương: "Tên nhóc không tim không phổi này, răng đau thế mà còn muốn ăn."
Tạ Tuế Thần cười, vai rung hơi mạnh thế là Bách Dĩ Phàm trượt vào nằm trong lòng Tạ Tuế Thần luôn.
Tạ Tuế Thần:...!
Đoạn đường tiếp theo, Bách Dĩ Phàm không đi hành hạ cánh tay Tạ Tuế Thần nữa mà người nằm thành góc vuông luôn.
Tư thế này có không thoải mái thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu.
Đã hơn một tuần không ngủ ngon được thì vài tiếng ngủ trên xe cũng không đủ để bù vào.
Đường về lần này rất thông thuận, không kẹt xe, mọi người cũng nhớ nhà nên không có dừng nghỉ giữa đường.
Không dừng nghỉ thì không có người làm phiền, Bách Dĩ Phàm ngủ thẳng cánh.
Lại còn ngủ mơ được nữa.
Trong mơ, Bách Dĩ Phàm nhỏ giọng: "Em không biết dùng cặp nhiệt độ, cũng không muốn học! Anh dữ cái gì hả, anh lớn giọng cái gì hả, giỏi thì cắn em đi!"
Người kia không thèm để ý đến Bách Dĩ Phàm, đi lục hòm thuốc.
Lục hai lần, mạnh tay đóng sầm hộp thuốc, cực kỳ thô bạo.
Sau đó quay người lại, cắn Bách Dĩ Phàm một cái.
Cắn xong thì nói: "Mua cho em một cái nhiệt kế điện tử! Được hay không!"
Bách Dĩ Phàm: "À, thế em sẽ đo hàng ngày."
Nói xong, hai người đều vui vẻ.
Gần đây, Bách Dĩ Phàm hay mơ thấy chuyện ngày trước.
Ẩm thực khởi cư (cuộc sống hàng ngày), nhất ẩm nhất trác (Ăn uống, hành động đều đã được tính trước), đều là những việc nhỏ không đáng kể, quên rất nhanh nhưng mơ lại rất thật.
Không biết là đang mơ hay là thật.
Ngủ thẳng đến khi Tạ Tuế Thần vỗ vai, nhẹ giọng gọi tên mình.
Bách Dĩ Phàm mở mắt ra, từ từ ngồi dậy, chóng mặt, đau cổ, có chút mơ màng.
Tạ Tuế Thần nhỏ giọng nói: "Sắp đến nhà rồi, có thể xuống xe trước.
Tôi nói với thầy Chương rồi, mình xuống cổng trường Phụ Trung." (Hình như đây là trường cấp 2 của Phàm Phàm với Đại Trình hay là trường cấp 3 khác ấy nhể, tui ko nhớ luôn =)))
Bách Dĩ Phàm: "À."
Nói xong rồi lại không có phản ứng gì.
Lúc này, xe dừng ở cổng trường Phụ Trung.
Tạ Tuế Thần đành phải kéo Bách Dĩ Phàm, đeo ba lô lên cho cậu rồi nắm ba lô kéo cậu đi.
Thầy Chương xuống xe hỗ trợ mở thùng xe, nhấc va li cho hai tên học sinh của mình.
Bách Dĩ Phàm lúc này mới hơi tỉnh, cầm lấy tay kéo của va li, còn nói cám ơn thầy Chương.
Thầy Chương vẫy tay chào hai người, rồi lại trèo lên xe.
Bách Dĩ Phàm nhìn theo hướng xe đi rồi quay người đi về nhà.
Đi được vài bước, Bách Dĩ Phàm bỗng quay sang nhìn người bên cạnh.
Lần này thì tỉnh táo thật rồi.
Tạ Tuế Thần đang đi cùng cậu.
Bách Dĩ Phàm: "Ớ, sao lại đi cùng tôi? Cậu không đi xe buýt về nhà à?"
Tạ Tuế Thần đã chuẩn bị sẵn từ trước, hơi rũ mắt nói: "Chú gọi tôi đến nhà ăn cơm.
Lần trước gọi điện cho cậu có nói vậy."
Nguyên văn là, nếu Tạ Tuế Thần có thời gian thì đến.
Nhưng bây giờ, đó không phải là điều quan trọng.
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm: "Vì sao tôi không hề thấy lạ nhỉ?"
Tạ Tuế Thần cười.
Từ sau khi được ba Bách dạy cho cách thái đồ ăn, từ đó về sau, mỗi lần đến nhà họ Bách ăn cơmm Tạ Tuế Thần liền thích tìm ba Bách để học nghề, mỗi lần học làm một món.
Ba Bách cũng vui vẻ, thế là không hiểu sao thành sư phụ của Tạ Tuế Thần luôn.
Vốn đã quý anh, hiện tại gọi điện cũng sẽ nói chuyện vài câu với Tạ Tuế Thần.
Mẹ Bách thì lại khác, ban đầu là Gia đình nhà Tiểu Tạ làm tổn thương trái tim trẻ nhỏ, sau đó biến thành Tạ Tuế Thần rất có khả năng, học giỏi lại biết nấu nướng, nhất định sẽ dễ dàng tìm được bạn gái.
Chuyện này làm Bách Khả Phi có lần nhiệt huyết dâng trào, cũng học đòi chạy đến nấu cơm.
Bách Dĩ Phàm: Ờm, may mà có anh đây dũng thần võ, đúng lúc dập lửa không là ông anh quý hoá đốt luôn cả bếp.
Túm lại, ba mẹ Bách rất chi là quý Tạ Tuế Thần, điểm này Bách Dĩ Phàm không nghĩ đến.
Có lẽ duyên phân là có thật.
Bách Dĩ Phàm: Cua ngon như vậy nên ai cũng thích, không có gì là lạ hết.
Nhưng mà, khi hai người về đến nhà thì trong nhà không một bóng người.
Ba mẹ Bách đều đang đi làm.
Trên tủ lạnh có tờ giấy nhắn Phàm Phàm, về đến nhà thì gọi điện báo bình an.
Trong tủ lạnh có để sẵn đồ ăn.
Bách Dĩ Phàm tự sờ mặt mình, chuyển giao trọng trách này cho Tạ Tuế Thần.
Bách Dĩ Phàm: "Dùng điện thoại bàn đi, gọi cho mẹ tôi ấy."
Bách Dĩ Phàm nói xong liền mở tủ lạnh ra.
Bên trong có sẵn cơm, thịt thái sợi xào mướp đắng, gà luộc, canh bí xanh nấu rong biển.
Bách Dĩ Phàm cho thịt và gà vào lò vi sóng hâm nóng lại.
Vừa làm vừa vểnh tai nghe Tạ Tuế Thần đang gọi điện ngoài phòng khách.
Tạ Tuế Thần: "Dì ạ? Vâng, bọn cháu vừa về.
Vâng, ừm, không tốt lắm.
Dĩ Phàm bị đau răng..."
Bách Dĩ Phàm:!!!
Cậu chạy vọt ra, giằng lấy điện thoại: "Mẹ đừng nghe Tạ Tuế Thần nói bừa đó!"
Mẹ Bách: "Thế con có đau răng không?"
Bách Dĩ Phàm:...!
Cậu nhỏ giọng đáp: "Đau ạ."
Mẹ Bách: "Ăn com xong, hoặc là cùng Tiểu Tạ đi bệnh viện, hoặc là mẹ về áp giải con đi.
Chọn một cái đi."
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm: "Con đi với Cua."
Mẹ Bách: "Nói lại, đi với ai?"
Bách Dĩ Phàm: "Đi với Tuế Thần."
Mẹ Bách rất vừa lòng: "Ngoan, buổi tối về mẹ rán sủi cảo và hoành thánh cho ăn nhé."
Bách Dĩ Phàm:...!
Sủi cảo rán là lần trước Tạ Tuế Thần có đề nghị làm, chọt trúng niềm vui của ba mẹ Bách.
Bách Dĩ Phàm bị tổn thương, nói: "Răng con đau, có thể ăn luộc được không?"
Mẹ Bách khụ khụ: "Ừ, luộc."
Bách Dĩ Phàm cúp máy, trở lại bếp, nhịn đau lên án Tạ Tuế Thần: "Tôi thấy mình sắp không phải là con ruột nữa rồi.
Vì sao ba mẹ tôi lại thích cậu như vậy!"
Tạ Tuế Thần chỉ cười, thuận tay bật bếp, đặt nồi nước lên bếp.
Hâm nóng đồ ăn rồi ăn trong tâm trạng không tốt và răng đau, Bách Dĩ Phàm chỉ ăn mấy miếng.
Dựa theo chỉ thị của mẹ Bách, ăn xong thì hai người đi bệnh viện.
Bách Dĩ Phàm giấu bệnh sợ thầy, cực kỳ không thích đến chỗ này.
May là khám nha sĩ, làm kiểm tra, chụp X-quang.
Bác sĩ nói, chỉ là mọc răng khôn, không bị viêm nặng lắm, qua vài ngày là khỏi.
Sau đó kê cho thuốc giảm đau, giảm sốt.
Bách Dĩ Phàm vui vẻ đi lấy thuốc.
Trên đường mở ra uống luôn.
Tâm trạng tốt, Bách Dĩ Phàm đi ngang qua chợ, kéo Tạ Tuế Thần vào.
Hai người mua thức ăn với dưa hấu.
Đi ra còn thấy xe ba bánh bán cây cảnh, Bách Dĩ Phàm tiện tay mua hai chậu sen đá.
Nhìn thấy có nhiều lá rụng liền hỏi xin người ta.
Tạ Tuế Thần khó hiểu: "Cậu xin lá rụng làm gì?"
Báh Dĩ Phàm: "Đây đều là bị đụng nên gãy, về có thể trồng thành cây mới."
Nói tóm lại, Bách Dĩ Phàm từ sau khi rời bênh viện đều rất vui vẻ.
Về đến nhà thấy răng cũng không đau lắm thì lại càng vui.
Bách Dĩ Phàm bắt đầu tính toán: "Tối nay ăn gì nhỉ?"
Bản chất tham ăn hoàn toàn bại lộ, nhưng mà cậu lúc này còn không biết nấu nhiều món như Tạ Tuế Thần.
Bách Dĩ Phàm cười he he nhìn Tạ Tuế Thần, mắt sáng long lanh.
Tạ Tuế Thần:...!
Tạ Tuế Thần nhận mệnh cầm dao thái lên: "Ăn gì nào?"
Có thịt có rau, trong tủ lạnh còn xương sườn.
Bách Dĩ Phàm lấy xương sườn ra.
Tạ Tuế Thần: "Kho tàu, sốt chua ngọt hay nấu canh nồi đất nào?"
Bách Dĩ Phàm: "Nấu canh nồi đất, thêm ngô!"
Bách Dĩ Phàm nhặt rau, rửa rau, Tạ Tuế Thần chặt xương sườn.
Đặt xong nồi canh, Tạ Tuế Thần nướng ca, rán hoành thánh.
Lúc ba mẹ Bách tan tầm Tạ Tuế Thần cởi tạp dề đưa cho Bách Dĩ Phàm.
(chiều con nhà ngta đến thế là cùng.
Phàm Phàm là đồ ham hư vinh!!!!)
Bách Dĩ Phàm: "Cua là tốt nhất!"
Ba Bách vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi canh xương hầm, đến phòng bếp thì thấy Bách Dĩ Phàm đang đảo trứng gà, Tạ Tuế Thần đứng cạnh nhìn.
Tạ Tuế Thần chào hỏi ba Bách.
Ba Bách cười gật đầu rồi cầm lấy muôi trên tay Bách Dĩ Phàm, lại nhìn sang nồi đất đang hầm canh bên cạnh.
Bách Dĩ Phàm lấy bát múc canh cho ba Bách nếm.
Bách Dĩ Phàm tranh công: "Ba già nếm thử canh này đi! Ngon hay không? Có phải là mỹ vị nhân gian không? Mau khen con đi!"
Ba Bách: "Hầm không tồi nhé, biết hầm canh sườn từ lúc nào vậy?"
Bách Dĩ Phàm:...!
Mặt dày nói: "Chuyện nhỏ ấy mà!"
Ba Bách: "Tiểu Tạ, rửa tay toàn mùi gừng với hành đi, canh này vị ngon lắm!"
Bách Dĩ Phàm:..
Bách Dĩ Phàm: "Hành là con chọn, bếp là con bật, dầu là con đổ, thuỷ cũng là con cho."
Ba Bách vừa đảo muôi trong tay vừa cười.
Tạ Tuế Thần vừa cười vừa mở vòi nước rửa tay.
Không lâu xong thì mẹ Bách cũng về đến nhà.
Bách Dĩ Phàm nhấc cánh tay Tạ Tuế Thần lên xem, xong nói với ba Bách: "Ba già phải thương con chứ.
Không cho ba nói gì hết!"
Ba Bách gật đầu.
Mẹ Bách vào bếp: "Sao đứng hết trong này thế này? Phàm Phàm đi khám chưa? Ây da, có canh hầm cơ à! Phàm Phàm, sao con lại để Tiểu Tạ nấu cơm hả!"
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm: "Không thể nào! Con còn chưa nói gì hết mà!"
Ba Bách cười lớn.
Mẹ Bách: "Đừng có nghĩ là mẹ không biết gì hết! Ba con chắc chắn vừa mới về, còn chuyện con biết nấu món gì chẳng lẽ mẹ lại không biết được hả?"
Bách Dĩ Phàm: "Ít ra con còn giỏi hơn Bách Khả Phi nha."
Bách Khả Phi đang ở trên tỉnh xa xôi, hắt xì một phát, xoa xoa mũi mình.
Người đối diện hỏi: "Bị cảm rồi hả?"
Bách Khả Phi: "Tôi có cảm giác là thằng nhóc Phàm Phàm kia lại nói xấu tôi."
Thằng nhóc kia lúc này đang bưng bát canh, đau lòng nói: "Con thật sự đã chọn hành, bật bếp, đổ dầu, thêm nước mà.".
Danh Sách Chương: