Thời gian đếm ngược đã sắp chạm vạch không...
Hôm nay đã là đêm cuối trước kỳ thi thăng cấp S thường niên của Fairy Tail
Tại nơi được chọn để diễn ra kỳ thi năm nay...
Là thời khắc yên tĩnh ngắn ngủi của một vài người...
...
Biển lặng, như một mặt gương đen thẳm sâu hút, rải rác vài gợn sáng bạc
Bầu trời nhìn ra từ Thiên Lang đảo rất trong, chẳng có một gợn mây nào cả
Đó là một khoảng không rộng lớn rực rỡ ánh sao trời lấp lánh, cao vời vợi
Nhưng dường như, nguyệt quang trong trẻo đã tìm được đứa con cưng của mình
" Hình như từ lúc gặp mặt, ta chưa bao giờ nhìn thấy con thoải mái như vậy khi ở một mình..."
" Đứa nhỏ..."
Trên cành cây cao gần ngọn nhất, có một cô gái nhàn nhã dựa người vào thân cây xù xì, mái tóc đen dài tự do bay lượn như gió đêm
Thiên nhiên luôn thiên vị con người ấy, nguyệt cung càng không keo kiệt sủng ái của mình
Đôi con ngươi đen đổ đầy ánh trăng bạc, gương mặt xinh đẹp càng tỏa sáng như tinh linh, tuấn dật xuất trần
Không còn lúc trước lo lắng, băn khoăn, phức tạp, không còn những lúc sâu thẳm hay xa xăm...
Ánh mắt ấy hiện tại như một bầu trời thu nhỏ, trong suốt và lấp lánh
" Con cũng không biết nữa, Thiên Lang..." Giọng nói du dương ấm áp khiến người ta rộn ràng
" Trước đó mấy ngày con còn đâm đầu làm mọi thứ, chuẩn bị tươm tất nhất có thể..."
" Nhưng đến thời điểm này, lại không muốn nghĩ gì nữa..." Charlos chuyển tầm nhìn sang tán lá rậm rạp, hơi híp mắt, ngây thơ cười như một đứa trẻ:" Chuyện gì muốn tới, liền cứ cho nó tới đi!"
"... Những kẻ đó sao rồi?"
" Con đưa tất cả về ngủ lại rồi... dù sao cô ta cũng không thể duy trì ý thức lâu được với mức năng lượng hiện tại...Hơn nữa lần trước nói chuyện với Zeref, đã khiến con cùng kẻ tự nhận là Karnak đó xé rách mặt... " Charlos hơi nhún vai:" Nhưng đến giờ chúng cũng chưa phản ứng với những gì con làm... là không nhận ra, hay không bỏ vào mắt?"
" Thật ra con càng thích vế sau..." Cô ấy nhỏ giọng bình phán
" Đứa nhỏ, con thay đổi..." Giọng nói khàn và trầm do tuổi tác ấy ngập tràn ý cười:" Ta rất vui"
" ...Người thấy ạ?" Charlos cười khì gãi đầu lí nhí:" Thì... con đã gặp một số chuyện..."
" Để ta đoán xem... cô bé con ôm lần trước đúng không?"
" ..."
" Hừm.... nhớ rồi, Mira, là một trong những đứa trẻ của hội chúng ta nhỉ..." Âm thanh chậm rãi, mang theo hài hước lại thấm đượm hoài niệm
" ...Rõ ràng đến vậy sao?" Charlos đỏ mặt:" Người cũng mới chỉ gặp cô ấy có một lần mà thôi..."
" Ta có ấn tượng khá sâu đây.... con nên nhìn thấy ánh mắt mình lúc cô bé ấy khóc, đứa nhỏ..." Thiên Lang thụ rung rinh cành để vài chiếc lá rơi xuống, trượt dọc trên khuôn mặt xấu hổ, giọng nói trêu chọc:" Giống như lúc đó nếu cô ấy muốn hái mặt trăng xuống làm đồ chơi, con cũng sẽ nghĩ cách làm được thật vậy..."
" Chỉ cần cô bé ấy ngừng khóc..."
" ..." Charlos cúi đầu, ngượng ngùng gãi gãi gò má, nhưng cũng không có ý phản bác:" Riêng cô ấy, đối với con... khá là đặc biệt..."
" Không cần nhấn mạnh chữ "riêng", đứa nhỏ"
"..."
" Và con chắc chắn chỉ là "khá" đặc biệt thôi sao?"
"..."
" Tú ân ái cũng không nên tú đến trước mặt cái cây già như ta"
" ..." Charlos nhỏ giọng lầm bầm:" Con còn chưa làm gì"
" Đợi con làm gì lỡ con gái nhà người ta chạy mất thì sao? Sói đội lốp cừu"
" ...Mới không có..." Bĩu môi không phục
"..." Gió thổi qua, cuốn theo hương vị mát lạnh của biển lớn, hương thơm say lòng của thực vật
Có tiếng cười nhẹ bật ra, rúc rích thoải mái
Một quãng yên bình nhỏ bé
" Được rồi đứa nhỏ, làm đi..." Cái cây già hơi ngừng cười, âm điệu gần như bay lên:" Làm mọi việc con cần làm, và muốn làm..."
" Nét tự do không câu thúc đó là đặc trưng ta yêu nhất từ những đứa trẻ hội ta..."
" Đừng do dự, đừng quay đầu, con đường phía trước mới là nơi con nên hướng tới, đứa trẻ ngoan..."
" Vâng..." Charlos rất nhẹ nhàng gật đầu, ngồi thẳng người dậy, gương mặt bình thản đến lạ:" Con đã biết..."
" Cám ơn Người... Thiên Lang..."
Đó là một nghi thức cổ xưa mang tên khế ước
Cô ấy chậm rãi nhắm mắt, kính cẩn dựa trán mình vào thân cây thô ráp như ngày còn thơ ấu, thì thầm một âm điệu như đang ngân nga
" Đáp lại lời ta, hỡi cổ thụ hàng trăm năm vun đắp..."
" Đáp lại lời ta, hỡi thánh vật ta kính cẩn nghiêng mình..."
" Là Người bảo vệ chúng ta từ thuở sơ khai cho đến tận khi kết thúc..."
" Là Người cạnh bên dẫn dắt bao thế hệ thành người..."
" Ta trang trọng gọi tên Người, hỡi cổ thụ Thiên Lang..."
" Nhân danh Fairy Tail, nhân danh Đệ Nhất..."
Theo từng chữ Charlos thốt ra, lấy vị trí cô ấy đang ngồi làm trung tâm, lan dần ra toàn bộ
Cả Thiên Lang thụ đều bừng sáng
Ánh huỳnh quang nhu hòa của đom đóm
Lại sáng ngời còn hơn ngọn hải đăng
" Đáp lại lời ngươi, hỡi đứa trẻ mang dấu ấn trên người..." Thiên Lang thụ trầm trầm tiếp lời, giọng nói quen thuộc trở nên vô cùng nghiêm túc:" Khắc sâu trong linh hồn, khắc vào tiềm thức..."
" Ngươi chờ mong điều gì, vào thời khắc đánh thức ta?"
" Thủ hộ!" Ngày trước là lo âu e dè sợ hãi, ngày nay là tuyệt đối kiên định chấp niệm:" Cho ta mượn sức mạnh của Người, thủ hộ những người ta yêu thương!"
" Ngươi cho rằng thủ hộ là gì?"
" Là mọi thứ ta sẽ làm và có thể làm suốt cuộc đời này..."
" Ngươi sẽ bảo vệ họ sao?"
" Cho tới khi thời gian của ta kết thúc..."
" Dù cho có đánh đổi bằng mạng sống của chính ngươi?"
" Bất cứ thứ gì ta có!"
Vẫn là cùng câu hỏi, vẫn là cùng đáp án
Cùng một thái độ, cùng một niềm tin
Sau từng ấy năm, chẳng có gì thay đổi
" Như mong muốn của ngươi, hỡi đứa trẻ đáng quý..." Âm giọng của Thiên Lang thụ nhuốm dần tự hào và nghẹn ngào hoài niệm:" Hãy thề trên danh dự mình, vĩnh viễn không oán không hối..."
" Lựa chọn của ngươi, vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi..."
" Dùng danh dự cao nhất của chính ta, xin thề trên cái tên cao quý..." Charlos nghiêm trang tuyên thệ, ánh mắt thanh minh:" Giữ vững bản tâm, giữ vững sơ ý..."
" Cả đời bất hối!"
Câu nói cuối cùng kết thúc, cũng là lúc sợi chỉ trắng mang ma lực và sinh mệnh lực giao thoa từ cả hai thân thể lan tỏa
Bện lại với nhau thành mối liên hệ không thể tách rời
" Ta đưa ngươi quyền hạn và sức mạnh"
" Ta giao Ngài ma lực và bản tâm"
" Lấy cao nhất trả giá làm đại giới ký kết khế ước bất diệt..." Hai âm giọng khác biệt đồng thanh
" Linh hồn làm dẫn, sinh mệnh tương phó!"
Ánh sáng chói mắt hơn mặt trời, cả Thiên Lang đảo đều rung động
Gió tĩnh lặng, biển gợn sóng
Một người đàn ông cao lớn ngẩng đầu nhìn ngọn cây gần chạm tới trời trên đầu, nheo mắt hoài nghi, nhưng không che giấu một tia lo lắng lướt qua trong đôi con ngươi sâu thẳm:" Đứa ngốc..."
" Cháu sẽ không sao đúng không?"
Một lúc lâu sau, khi khế ước chính thức hoàn thành, ánh sáng dịu lại dù vẫn lấp lánh, hiền hòa như chính mẹ thiên nhiên
Charlos thở dài thoải mái, vươn vai kéo căng cơ bắp, bật cười:" Quả nhiên khi nào lần tiếp theo cũng sẽ dễ hơn lần đầu tiên!"
" Đứa nhỏ, con khi nào cũng khiến người ta kinh ngạc" Thiên Lang thụ cũng thả nhẹ giọng mình
" Thiên Lang..." Cô ấy ngẩng đầu, thật tâm mỉm cười hạnh phúc:" Cảm ơn Người nhiều lắm!"
" ...Tất cả đều là cố gắng của con, ta đâu có làm được gì?"
" Không, Người đã giúp con rất nhiều!" Charlos quả quyết lắc đầu:" Chỉ cần Người còn ở đây, con rất yên tâm..."
Ánh mắt cô ấy vô cùng trong suốt, đưa tầm nhìn bao quát toàn bộ hòn đảo từ trên cao
Nhưng lại như chạm đến cả những cây cỏ thấp nhất dưới mặt đất
Lẹ tay lẹ chân đứng thẳng người trên cành cây mình đang ngồi, Charlos hít một hơi thật sâu, nhắm mắt cẩn thận cảm nhận từng sự sống trong không gian tiềm thức
Cả hòn đảo lần nữa bừng sáng, những đốm sáng như đom đóm có ý thức, mang theo nguồn sinh mệnh dồi dào tự động hướng về phía Thiên Lang thụ mà bay
Tiếng thì thầm nhẹ hơn gió cứ mãi quanh quẩn, ghi tạc trong lòng người:" Lần này, xin hãy tiếp tục giúp con bảo vệ họ..."
" Yên tâm, giao cho ta, con đã làm rất tốt..."
...
Cùng khoảng thời gian đó, có rất nhiều người còn chưa ngủ được
Đêm nay, Magnolia bắt đầu có tuyết rơi
Dưới ánh đèn đêm của thành phố, món quà nhỏ từ bầu trời tan mát lạnh trong tay những con người thao thức
Ước mơ
Hoài bão
Trăn trở
Là tính toán hay chỉ đơn giản tìm kiếm giúp đỡ
Là giả dối hay sự thật bị giấu kín
Ngày mai đánh dấu mốc của một ngày trọng đại
Mỗi người đều có một mục tiêu và khát vọng
Những lý do riêng và sự cố gắng của từng người...
Đêm nay, đã định sẵn sẽ không trôi qua yên bình...
______________________________
Bình minh, là thời điểm của sự khởi đầu
" Đến lúc rồi nhỉ?" Charlos ngẩng đầu mỉm cười nhìn bầu trời ráng đỏ, đưa một tay nhẹ vuốt sợi tóc nghịch ngợm trên má ra sau tai
Quay sang người chú cao lớn đứng cạnh mình, cô ấy chăm chú:" Này Gildarts, cháu phải đi"
" ..." Gildarts nhấp môi một lúc rồi nặng nề gật đầu cam chịu:" Bảo trọng!"
Ánh mắt nâu cương nghị long lên, nhưng nhất quyết không rời khỏi đường chân trời sáng rực
" Gildarts, khi trở về, cháu muốn thấy... mà thôi..." Charlos chớp mắt nhưng sau đó lại lắc đầu
" Charlos?" Lại bắt đầu ăn nói khó hiểu?
" À, cháu không nói được..." Cô ấy xoa trán bĩu môi: Thật là, biết vậy không hứa rồi...:" Nhưng chú ý xung quanh mình nhiều hơn đi ông chú ngốc!"
"...?"
" Tóm lại, lần sau cháu nhất định sẽ đánh bại chú!" Charlos thoải mái buông đôi tay đang khoanh trước ngực, đứng thẳng người, vươn tay, duỗi vai, thong thả bước đến gần mỏm đá ở rìa hòn đảo trong ánh mắt kinh ngạc của Gildarts:" Vậy nên..."
" Cháu..."
" Ở đó chờ lời thách đấu của cháu đi!" Cô ấy quay đầu, tươi cười rực rỡ
Ánh bình minh dát một lớp lấp lánh lên bóng dáng thẳng tắp ưu nhã, khiến Gildarts không tự chủ lặp lại trong đầu cái biệt danh cô ấy thường được gọi
Vị thần của ánh sáng sơ khai- thân sinh của cả mặt trời, mặt trăng và bình minh ấm áp
Hyperion
" Ờ, ta sẽ không thua đâu!" Sâu trong mắt ông ấy cũng không tự chủ lóe lên một tia mừng rỡ
Gió lướt qua, ánh sáng nhu hòa, Thiên Lang thụ bịn rịn chia tay cô ấy bằng vài chiếc lá thấm đẫm hương thơm
Đôi cánh đen bật tung, khí tức lay động, thân ảnh thon dài chớp mắt đã xa tít trên tầng không
Ta tin cháu sẽ không thất hứa
...
" Charlos..." Một người con trai cúi đầu nâng niu cây cỏ phát sáng dịu dàng tựa như làm bằng ngọc thạch trong tay, mỉm cười thì thào:" Cô gái đáng kinh ngạc ấy sẽ làm được đúng không?"
...
Bến cảng Hargeon
Thời khắc này là giây phút chờ mong đã lâu của rất nhiều người
Trên con tàu dong buồm rời cảng, mỗi người ra khơi lại mang cho mình một ý nghĩ riêng...
Vui buồn lẫn lộn, lo âu và kiên quyết đan xen
Nhưng suy cho cùng, không ai sẽ phải đơn độc cất bước
Xung quanh họ luôn có những người bạn, cùng họ cố gắng
Những người dõi theo, cùng họ tiến tới tương lai
Tám cặp pháp sư tham gia kì thi thăng cấp S lần này
Natsu và Happy
Gray và Loki
Juvia và Lisanna
Elfman và Evergreen
Freed và Bickslow
Mest và Wendy
Levy và Gajeel
Cana và Lucy
...Họ là những người xuất sắc nhất, những tổ hợp tuyệt vời...
Nào mọi người...
Hãy để khát vọng dẫn lối chúng ta...
Và cố gắng sẽ đưa bản thân mỗi người đi xa hơn hẳn thực tại
Bởi đến cuối cùng thành công
Sẽ chỉ mỉm cười...
Với một người duy nhất
______________________________
Biển xanh rì rào sóng vỗ...
Trời rất trong
Nắng rất gắt
Và gió rất khô
" Nóng quá!!!!!!!"
Con tàu giương cao lá buồm mang hội huy Fairy Tail lướt đi trong sóng biển đang phải chịu đựng một cái lò thiêu... theo một cách hiểu nào đó
Đơn giản là vì nơi họ đang hướng tới nằm ở vùng khí hậu không mấy dễ chịu
Hầu như mọi cô gái đều đang mặc áo tắm và các chàng trai cũng tối giản trang phục đến mức tuyệt đối để giảm bớt cơn nóng...
... Trong trường hợp mà ai- cũng- biết- là- ai- đấy, cậu ta nằm dài giữa chốn đông người mà không thèm mặc lấy một tấm vải che thân, luôn miệng than ngắn thở dài, cả người mồ hôi nhễ nhại
Quả nhiên là pháp sư băng thì không giỏi chịu nóng...
Đương nhiên nói đi thì phải nói lại, không chỉ mình cậu, tất cả mọi người đều đã bị phơi đến sắp tan chảy như kem đến nơi
" Trời đất quay mòng mòng..." Có tiếng rêи ɾỉ
Nhưng xét cho cùng, đầu hồng Natsu... mới là người đang trong tình huống tệ hại nhất hiện tại
Nóng là một chuyện, đau khổ hơn là cậu ta còn bị say tàu
Khuôn mặt xanh mét tái nhợt thì thào trong khi lết đi trên sàn tàu với dáng vẻ thiếu sức sống của một... thây ma
" Wendy sẽ không dùng phép chữa trị cho mình..." Natsu lầm bầm thiểu não
" Bởi vì hiện tại em là đồng đội của anh Mest..." Cô bé tóc xanh mỉm cười hối lỗi
" Bà chị thích xen vào mọi chuyện cũng không có ở đây..." Cậu ta nằm co ro vì khó chịu trên sàn, tiếp tục mếu máo
" Để chị Charlos nghe thấy là cậu chết chắc đấy Natsu..." Mèo xanh Happy rên rỉ
" Chị ấy có mặt cũng sẽ không giúp cậu..." Lucy thều thào:" Bởi vì chị ấy sẽ là ban giám khảo..."
" Ưưưư..." Natsu chỉ biết nức nở cho số phận hẩm hiu của bản thân
...
Ở trên không trung một nơi xa nào đó, cô gái bị nhắc tên xoa mũi đánh một cái hắt xì:" Quái lạ, tại trên này không khí lạnh nhiều quá à?"
Cô ấy cúi đầu nhìn nhìn bờ biển cát trắng nắng vàng bên dưới, cau mày:" Không đến đi?"
...
Con thuyền vẫn tiếp tục chuyến đi, rẽ sóng lao nhanh về phía trước
Có tiếng của một loài chim không biết tên
Và hương muối mặn chát quanh quất nơi xoang mũi...
" Tất cả, nhìn kìa!" Giọng la lớn tiếng khiến mọi người đều quay đầu nhìn lại
Khung cảnh ánh vào đáy mắt họ ngày đó
Cả đời này họ cũng sẽ không quên...
Trái tim của mọi thành viên Fairy Tail lúc nhìn thấy thứ soi bóng trên mặt nước, đều bất giác giật thót lại, rồi đập mạnh
Hội huy trên người họ lóe qua một tia sáng mỏng manh
Tiếng hít thở không tự chủ thả nhẹ, thời gian như lặng đi một chốc lát...
Mọi lời cảm thán suýt xoa đều không thể biểu đạt được hết sự rung động của họ vào giây phút đó
Hòn đảo sừng sững giữa thiên thanh, nổi bật giữa đại dương rộng lớn, là một kỳ quan
Nhưng hút chặt ánh nhìn của họ, lại là ngọn cây cao lớn với tán lá rậm, tỏa sáng dưới nắng vàng...
Tranh phong cùng mặt trời hùng vĩ, kiêu hãnh nhưng lại đầy nhu hòa
" Nó thật đồ sộ..." Eflman thì thầm
Thân thiết đến vậy
Ấm áp đến vậy
" Từ đây mà em vẫn cảm nhận được năng lượng ma thuật trong không khí quanh đó!" Wendy nhạy cảm nhận ra luồng không khí sâu bên trong lá phổi cùng luồng ma thuật quẩn quanh thân mình, ngạc nhiên thốt ra
" Thật ấn tượng" Loki gật đầu, ánh mắt cũng không che giấu kinh diễm
Là một tinh linh đại diện cho chòm sao, sinh ra từ vũ trụ bao la, càng khiến cậu ngạc nhiên hơn là nguồn sinh mệnh lực gần như thực thể hóa đang tỏa ra từ mọi sinh linh nơi này
Dao động quen thuộc như vậy
" Là nó nhỉ..." Natsu và Gray mệt rã rời ngẩng đầu đăm đăm nhìn thân cây như đang phát sáng dìu dịu, ánh mắt thoáng qua một tia không rõ
Nơi khởi nguồn của Fairy Light... ma thuật đặc biệt của Charlos...
Nhưng giây phút đầu tiên lắng đọng qua đi, cả hai lại đồng loạt đen mặt
... May mà bà chị kia không ở đây, nếu không thì thắng bằng niềm tin à!
Đương nhiên thì đây không phải là suy nghĩ của riêng các cậu
Cảm nhận được nguồn ma thuật và sinh mệnh lực mạnh mẽ tỏa ra từ nơi đây, ai dám đấu với đứa con cưng của Thiên Lang thụ ngay trên đảo chứ?! Đó là tìm ngược!
...Hoặc không...dù là lúc bình thường thì tìm mấy con quái vật cấp S của hội đánh nhau đã là tìm ngược rồi đi?
" Từ rất lâu rồi, người ta cho rằng những loài tiên từng sống ở hòn đảo này..." Makarov xuất hiện trên lan can tầng hai của chiếc thuyền, như sự quen thuộc mỗi khi muốn thông báo chuyện gì ở hội quán
Mọi thành viên đều quay người nhìn ông
" Và Hội trưởng đầu tiên của Fairy Tail, Mavis Vermilion được chôn cất ở đây!" Ông ấy không rõ lý do hé lộ thông tin
" Bộ đồ đó là sao vậy?!" Gray lập tức nhận ra điều kỳ lạ, nhảy dựng lên chỉ tay vào ông
Không giống thường ngày với chiếc áo choàng thêu huy hiệu Thập Thánh nghiêm cẩn, hôm nay Hội trưởng Makarov đang diện một bộ đồ màu mè hoa lá đậm chất dân du lịch Hawai
Nhưng hôm nay là kỳ thi quan trọng đúng chứ?!
" Tại trời nóng quá..." Hội Trưởng Makarov nhìn sang chỗ khác tản lờ sự soi mói ấy, tay còn thật sự cầm quạt phe phẩy, trán đẫm mồ hôi
" Đó có phải là điều kẻ khỏa thân nên nói không?" Lucy cười trừ liếc mắt sang cậu bạn
" Bây giờ ta sẽ giải thích chi tiết về bài kiểm tra đầu tiên!" Hội Trưởng Makarov vẫn vừa quạt phành phạch vừa bắt đầu
" Bài kiểm tra đầu tiên?"Wendy nhỏ giọng lặp lại, nhưng không che giấu nghi hoặc
" Như thường lệ, cuộc thi được phân ra làm nhiều giai đoạn khác nhau với những cấp độ khác nhau" Mest bình thản giải thích, thể hiện rõ ràng phong thái của người gần như đã thành công thăng cấp trong kỳ thi lần trước
" Mọi người có nhìn thấy cột khói bốc lên đằng kia không? Đầu tiên, phải đến đó trước..." Makarov chỉ tay vào không khí, một bản đồ nhanh chóng hiện ra, ông nghiêm giọng:" Có tám con đường để chọn, mỗi nhóm chọn cho mình một đường để đi! Sau mỗi con đường, những thứ đặc biệt sẽ chờ mọi người..."
" Chỉ có những đội nào vượt qua mới xem là đậu bài kiểm tra đầu tiên!"
" Sẽ có những con đường giao nhau, đó là con đường Trận Đánh, ở những con đường này sẽ có hai đội đấu với nhau, ai thắng mới được quyền đi tiếp..."
" Ở những con đường là Trận Đánh Khó, mọi người buộc phải chiến đấu với Ma Đạo Sĩ cấp S để đi tiếp..."
" Yên Bình là con đường có thể vượt qua bài kiểm tra mà không phải chiến đấu..."
...
" Vậy, bây giờ! Bài thi đầu tiên bắt đầu!" Hội Trưởng Makarov dứt khoát khởi động cuộc thi
" Hả?"
" Nhưng vẫn còn đang ở giữa biển mà?"
Rất nhiều người vẫn còn ngơ ngác
Nhưng Hội Trưởng Makarov nhìn bọn họ, nở một nụ cười nham hiểm... đại sự không lành:" Ta nhớ là đâu có nói sẽ đưa mọi người đến tận đảo đâu đúng không?"
" ..."
" Chạy!"
" Happy!" / " Aye sir!"
Hỗn loạn có bài bản là một cụm từ tiện dụng để miêu tả tình cảnh lúc đó của các thí sinh
Và đó là cách mà cuộc thi thăng cấp S chính thức bắt đầu!
_____________________________
Trong một tình cảnh khác...
Nếu bạn có thể tìm được cách đi đến nơi này... một hòn đảo rất xa rất xa Ishgar... giữa biển khơi rộng lớn
Nơi mặt đất khô cằn chỉ còn lại mênh mông cát bụi nóng rát... những hòn đá may mắn trụ lại cũng mang theo màu đỏ rực tựa nham thạch... chực chờ nứt vỡ rồi tan vào biển cát bao la...
Bầu trời vùng đất này tối sầm không một tia ánh sáng, trong những đám mây đen ngòm cuộn sánh trên cao, lập lòe từng đợt lôi điện màu tím xé toạc thiên vân, ầm ầm gào thét như thiên phạt
Đây là vùng đất của không gian loạn lưu, phân cách của hỗn độn, ranh giới của các thế giới
Cấm địa của mọi sinh linh
Bởi vì sức ép kinh hoàng nơi đây sẽ xé nát bất cứ kẻ nào cả gan lại gần
Trên không trung cách đó gần một kilomet, có một bóng đen mơ hồ quan sát tất cả, mấp máy khóe môi, cô ấy không nhịn được thở dài
" Sao mình không mang một ít cacao nóng lại đây nhỉ?" Charlos bĩu môi lầm bầm
Đừng hiểu lầm, cô ấy không phải đang đi du lịch đâu, chẳng ai lại tiến về phía quỷ môn quan để thăm thú cả
Chỉ đơn giản là...
" Tình trạng này thì còn lâu lắc nữa nó mới hoàn toàn mở ra..." Charlos ủ rũ hạ cánh trở lại hòn đảo dưới chân
Hòn đảo có khoảng cách gần nhất với quỷ môn quan là chiến trường được lựa chọn lần này, không thể không nói, chiến đấu trên địa bàn của mình, dù cũng không quá quen thuộc, Charlos vẫn đang nắm giữ địa lợi
Nhưng cô đã ngồi yên ở đây được 3 tiếng
Để giữ được ưu thế của mình, sau khi chuẩn bị mọi thứ, Charlos phải tuyệt đối canh chuẩn thời gian để xóa bỏ toàn bộ dư lực ma thuật còn sót lại
Tuy biết rằng thời gian chờ đợi càng lâu, dấu vết sẽ càng lu mờ, lợi thế về chiến trường cũng sẽ hoàn toàn thuộc về cô
Nhưng mà...
" Thời gian để chờ đợi một cái gì đó nguy hiểm tiến đến... luôn rất khó chịu..."
Tâm tính và tình trạng của con người đều rất dễ bị ảnh hưởng...
Nếu không có thứ gì đó tạm thời chuyển hướng sự chú ý, chờ đợi luôn là một việc khiến người ta mông lung cáu gắt
Trong trận chiến này, không điều nào dù nhỏ nhoi nhất được quyền ảnh hưởng đến kế hoạch
" Haizz..." Charlos nằm dài trên một cành cây cao, chán chường nhìn bầu trời đen kịt trên đầu, hòn đảo nơi cô đang ở chỉ cách nơi quỷ quái kia 1km, nhưng lại là một không gian hoàn toàn khác với cây xanh rậm rạp
Chỉ ngặt nỗi... hoàn toàn không có bất kỳ một loài động vật nào cả...
Cũng tốt... sẽ không có bất kỳ ai bị liên lụy vào chuyện này...
... Nhưng mà... cũng chán quá đi!
" Bây giờ mọi người đang làm gì nhỉ?" Charlos tiếp tục thở dài
Đưa tay vuốt ve hội huy của bản thân qua lớp vải mỏng, ánh mắt đen phủ đầy suy nghĩ mông lung:" Mọi việc vẫn ổn chứ?"
Đối thủ của cô chưa bao giờ là một chính nhân quân tử... đâm sau lưng việc này, hắn không phải chưa từng làm qua...
...Mong là sự chuẩn bị của mình vẫn đủ để bảo vệ họ...
Nếu không tất cả những gì mình đã làm... mọi tính toán... đều sẽ trở nên vô nghĩa...
__________________________
Buổi chiều trên Thiên Lang đảo
" Ahhhhhhhh!"
" Cái gì vậy?!?!"
" Chạy đi!!!"
" Đừng có cản đường ta!!!"
" Happy!"
" Đàn ông thì không nên trốn!!!"
" Câm đê!"
Cả hòn đảo náo nhiệt hẳn lên bởi tiếng la hét và tiếng chạy loạn
Đám quái được cho phép và sinh sống ở đây... vốn cũng chẳng có con nào bình thường cả...
Thiên Lang thụ cảm nhận được lời hỏi thăm của người con đang ở phương xa... khẽ rung cành lá, để tiếng xào xạc đáp lời...
Đã rất lâu rồi chưa vui vẻ như vậy... con nên tự cẩn thận...đứa nhỏ...
Tại một khu vực nào đó hoàn toàn nằm trong khu cấm địa đối với đám quái vật trên hòn đảo này...
" Oái! Chị Mira?!" Lisanna chỉ tay vào cô gái thấp thoáng trong lều, la toáng lên:" Chị bị thương?! Sao có thể?!"
Erza thậm chí đã hành hai người cô ra bã mà không hề có một vết xước!
Vừa hoàn thành bài thi đầu tiên của cuộc thi thăng cấp S và... không quá ổn thỏa, Lisanna và Juvia hiện đang ở trong lều nghỉ ngơi của ban tổ chức để trị thương... đối đầu với ma đạo sĩ cấp S không hiểu được hai chữ nương tay, cả hai cô gái đều không ít thì nhiều xây xẩm mặt mày...
Những người bị loại trong các trận đánh khác đang lang thang ở khu vực nào đó của hòn đảo hoặc trực tiếp ra về- giống ông chú Gildarts cùng nhóm của Feed
" ..." Mira xoa xoa miếng băng trên má, mỉm cười vui vẻ:" À thì... chị có chút bất cẩn..."
Erza tròn mắt ngó quanh khu lều, vô cùng ngạc nhiên vì không phát hiện bất cứ một đội nào khác gần đây...
" Cậu thua?!?!?!" Cô ấy không thể tin được trừng mắt
Đừng đùa! Tên nào làm được?! Natsu?! Gray?! Feed?! Cô và cô ấy phải đánh bất phân thắng bại cả ngàn trận rồi đó!!!
" ..." Mira vẫn giữ nụ cười có chút xấu hổ, nhẹ giọng tường thuật câu chuyện
...
" Khoan! Cái gì?!" Erza đang trổ tài nấu nướng trong lúc ba người bị thương còn lại nghỉ ngơi, quay phắt khuôn mặt đỏ ửng sang hỏi lại:" Eflman và Evergreen sắp... CƯỚI?!?!"
" ... Đó là điều họ nói với tớ rồi nhân cơ hội bụp tớ một phát..." Mira cười gật đầu
" Nhưng chờ chút đã!!! Hai người đó là một cặp từ khi nào thế?!" Erza vung cái muôi trong tay, mặt càng ngày càng đỏ, cô ấy luôn phản ứng quá khích mỗi lần nhắc đến các vấn đề tương tự...
" À... đó chắc chỉ là một kế hoạch để làm mình rối trí thôi..." Thú thật thì Mira cũng đã rất ngạc nhiên nên đã quá lơ đễnh, nếu không hai người kia cũng sẽ không dễ dàng đánh lén như vậy
" Có chắc không?!" Erza vẫn rất nghiêm túc tra hỏi
" Tớ không nghĩ họ có quan hệ như thế..." Mira chống cằm, hơi hơi tưởng tượng:" À thì... nếu hai người họ kết hôn... và có con..."
"..."
...Tha thứ cho trí tưởng tượng của mình! Cái viễn cảnh đó quá mức đáng sợ!
Cô ấy ôm mặt run run
" ..." Nhưng Lisanna lại càng ngờ vực:" Cũng có thể anh trai và Evergreen là một đôi đó chứ..."
Không phải cô nói quá, chị Mira từ trước đến nay tuy rằng thích trêu cợt và ghép cặp lung tung trong hội... Nhưng trực giác của chị ấy rất là không thể tin!
Điển hình là Charlos và cô... thế quái nào chị lại có thể nghĩ bọn cô là một cặp được vậy?!
Ngoan ngoãn nghe lời Charlos là trước mặt Mira- nee
Sủng nịnh ấm áp chuyên chúc là thuộc về Mira- nee
Sờ tai trêu chọc là đặc quyền của Mira- nee
Ánh mắt cũng là đóng đinh trên người chị
... Lôi cô vào giữa hai người làm gì?
Giờ cô phải làm gì mới giải quyết được mớ quan hệ hỗn độn này đây?!
... Tôi có hai bà chị, cả hai đều là những cô ngốc!
Hừ, đã thế tên ngốc trời đánh kia còn dám bỏ nhà đi bụi, cũng không biết đã chạy đến phương trời nào rồi...
Hắn ta có biết mình về rồi không nhỉ?
Haizzz....
Mải lung tung suy nghĩ, đến lúc Lisanna ngẩng đầu nhìn lên, trong lều chỉ còn lại mình cô và Mira đang loay hoay cạnh bếp
" Ủa chị Erza và Juvia đâu rồi ạ?"
" Huh? Lisanna, nãy giờ em nghĩ gì vậy?" Mira đặt xuống dụng cụ trong tay, cẩn thận kiểm tra một chút rồi tắt bếp:" Hai người họ vừa ra ngoài thử tìm nhóm của Mest và Wendy rồi..."
Cô ấy mỉm cười dịu dàng bước đến ngồi cạnh Lisanna, áp bàn tay mềm mại lên trán cô em gái nhỏ, nhẹ giọng:" Còn mệt sao?"
Thơm ngào ngạt lại hơi hơi lạnh, tựa một miếng thạch ngọt lành, tay Mira dễ khiến người ta cảm thấy thả lỏng ngay lập tức giữa cái không khí nóng bức của nơi này
Hừ, người tốt như chị em, chị có đốt đèn thêm 10 năm nữa cũng đừng hòng tìm thấy người thứ hai nha Charlos!
Lisanna híp mắt, hưởng thụ dụi dụi vào bàn tay kia như mèo con làm nũng
Mà nói đi thì phải nói lại...
Cacao nóng chuyên chúc là của Charlos
Nghịch ngợm tinh ranh Mira- nee là của Charlos
Ngượng ngùng e ngại Mira- nee cũng là của Charlos
Chỉnh chỉnh tình cảm đều đưa hết cho Charlos...
A, Dreyar...
Hai anh em nhà đại ngốc đó...
Ừmm... hừm...
" Em không sao..." Lisanna chớp chớp mắt, vòng tay ôm lấy chị gái, cô ấy cười híp mắt có chút tinh quái:" Tại em mải ngắm chị gái xinh đẹp của em thôi!"
" Quỷ nghịch ngợm!" Mira trêu chọc véo mũi Lisanna một cái, ánh mắt đầy sủng nịnh:" Chỉ giỏi nói linh tinh!"
" Hì hì..." Lisanna ôm lấy eo chị, vùi đầu ăn vạ trên đùi cô:" Em không nói linh tinh, người muốn xếp hàng để làm anh rể em đã đứng được vài vòng Magnolia rồi!"
" Được rồi cô nương, cô tha cho chị cô đi" Mira dịu dàng vuốt ve mái tóc bạch kim ngắn, cười thoải mái:" Cô đang có ý với ai mà đã tính đem chị cô đuổi đi rồi thế hả?"
" Chị Mira~" Lisanna bĩu môi dụi đầu vào bụng chị, tiếp tục làm nũng:" Em mới không có~"
" Rồi rồi... được rồi mà Lisanna..."
Thật tình, Lisanna đã trở về được hai tháng rồi, không biết tên ngốc kia đang làm gì vậy nữa?
Hì hì, đây là chị Mira nói không muốn nhé, nên chị Charlos, chị chịu khó chờ tiếp đi vậy~
...
" Hắt xì! Hắt xì!" Charlos ngơ ngác khụt khịt mũi, chớp mắt
Chẳng lẽ mình bị ốm thật sao ta?
_____________________________
Thời gian vẫn chậm rãi trôi qua...
" Cậu trai... cậu quá kích động..." Thiên Lang rung rinh cành lá, bất đắc dĩ nhìn chàng trai trẻ run rẩy dựa lưng vào mình, mắt đẫm nước:" Cậu vừa khiến thứ đó xuất hiện..."
" Tôi xin lỗi... tôi thật sự không cố ý..." Zeref nhỏ giọng thì thào, vẫn không cách nào kìm được nước mắt...:" Tôi đã gây ra rắc rối đúng không?"
Anh vừa gặp... Natsu... đó chắc chắn là Natsu...
... Nhưng em ấy... vẫn chưa sẵn sàng...
" Hiện tại cậu vẫn muốn chết như vậy sao?" Thiên Lang thở dài:" Sau từng ấy cố gắng từ đứa nhỏ của ta... cậu vẫn muốn chết đến thế sao?"
" Tôi..." Zeref nhấp nháy môi, trầm mặc ngẩng đầu nhìn tán lá rộng trên đầu
Hai người họ đều hiểu rằng biện pháp của Charlos không thể giúp anh được lâu lắm... rồi sẽ đến lúc tất cả trở lại ban đầu... Zeref sẽ lại là một kẻ hủy diệt sự sống...
" Nhưng ít ra bây giờ cậu không phải, đúng không?" Thiên Lang trầm giọng:" Cậu thử nhìn lại mình xem?"
" Tôi..." Zeref giật mình quay xuống bản thân, sững người
Lớp sáng trắng mỏng đến như không tồn tại bao phủ lấy anh, nhẹ nhàng vây kín luồng khí đen chết chóc lại trong lòng nó, dần dần ăn mòn tất cả
Zeref nhấp môi, bỗng nhận ra...
Lúc nãy, nó cũng không chạm vào Natsu
Lúc nãy, nó không hề chạm vào bạn bè em ấy...
Là do anh quá sợ hãi và thất vọng, nên đã chạy khỏi đó...
Zeref cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngọn cỏ dưới chân, ánh mắt đẫm nước run rẩy... nó... nó vẫn an toàn...
" Tôi... hiện tại tôi không phải...?" Zeref thì thào, ánh mắt dần tìm lại được tiêu cự...
" Hiện tại cậu không phải!" Thiên Lang nghiêm giọng khẳng định:" Vậy tại sao không bình tĩnh chờ đợi?"
" Tôi... chờ? Tiếp tục chờ sao?" Zeref lẩm bẩm
Anh đã chờ hơn 400 năm, có thể tiếp tục chờ sao?
Như trả lời câu hỏi của anh...
Một giọt sáng huỳnh quang từ thân cây rơi vào tay Zeref, nhấp nháy rồi tan biến
Sinh mệnh lực dồi dào mà quen thuộc thấm vào tiềm thức khiến Zeref ngơ ngác
" Hòn đảo này tất cả đều được phủ kín bằng sinh mệnh lực từ đứa nhỏ của ta..." Thiên Lang nhẹ giọng:" Trước mặt nó, lời nguyền của cậu không thể có tác dụng..."
" Hoàn toàn vô hiệu..." Zeref chớp mắt, luống cuống thò tay vào áo choàng, thở phào lấy ra một món trang trí nhỏ:" May quá, nó đây rồi..."
Cô gái đáng kinh ngạc ấy... có thể kìm chế nó...
" Chỉ cần có nó... và bình ổn cảm xúc của cậu... chẳng còn có gì đáng ngại cả..." Thiên Lang vẫn trầm ngâm:" Vậy nên sao không thư giãn đi nhỉ, như lời con bé..."
" Có lẽ..." Zeref nắm chặt tay mình, ánh mắt dần phẳng lặng, anh rất nhỏ gật đầu:" Có lẽ tôi... vẫn có thể cầm cự..."
Lặng
Gió đột nhiên thổi qua... làm rối mái tóc đen ngắn
" Này..."
" Đừng hỏi ta tại sao lại giúp cậu..." Thiên Lang ngay lập tức cắt đứt lời nói chưa kịp thốt ra:" Ta cũng không biết... chỉ là ta cảm thấy..."
" Nếu ta cứ để cậu như vậy... đứa nhỏ của ta sẽ không vui..."
" Hơn nữa rất nhiều cố gắng của con bé sẽ thành vô nghĩa..."
" ... Vậy à..." Zeref bình tĩnh gật đầu, anh không trách Thiên Lang, ông ấy rất yêu quý Charlos, nhưng cô ấy lại vì một kẻ xâm nhập trái phép như anh, kẻ đã hại chết Mavis... làm nhiều như vậy...
" Thế nên... có lẽ tôi sẽ kiếm một nơi nào đó trên đảo để nghỉ ngơi... và tiếp tục chờ đợi..." Zeref chống tay đứng dậy, hơi mỉm cười:" Cảm ơn ông nhiều lắm..."
"..." Thiên Lang thụ đợi đến lúc chàng trai kia đi sâu vào trong cánh rừng, mới lo âu cảm nhận hơi thở đang tiến lại gần trên bầu trời, thân cây lờ mờ ánh sáng
Ông cảm thấy được ở đó có cả tồn tại quen thuộc mỏng manh, và kẻ nguy hiểm đối với mình...
Tất cả đều là vì chàng trai cho ông cảm giác rất giống Charlos kia mà đến...
Hơn nữa... cũng là vì được thứ kia dẫn lối mà đến...
Đây chỉ sợ... sẽ trở thành một trận chiến sống còn...
____________________________
Tại hòn đảo âm u yên tĩnh, rậm rạp cây xanh
Không có tiếng chim hót líu lo, không có tiếng gió thổi rì rào, càng không có ánh mặt trời rạng rỡ
Cô gái với mái tóc đen dài xõa tung yên tĩnh như một vị sư thiền định trên ngọn cây cao nhất hướng về phía bầu trời, cả thân hình nhìn qua thậm chí khiến cho người ta có cảm giác đang hòa tan vào trong khung cảnh xung quanh...
Lặng
Cả thế giới trầm mặc như bị đóng đinh trong một cảnh tượng
Một cái gì đó thoáng qua khiến sống lưng Charlos có chút tê dại
Trực giác của cô rung lên một hồi chuông cảnh báo
Không khí bắt đầu mang theo dao động rất lạ
Các tế bào trong cơ thể liên tục râm ran như có hàng nghìn con kiến di chuyển
" ..." Charlos nheo mắt, chậm rãi đứng thẳng người, ma lực của cô không ngừng chuyển động điên cuồng khi cảm nhận được sức ép:" Cuối cùng cũng tới..."
Theo tiếng cảm thán, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những vòng cuộn xoáy khổng lồ của mây đen, sét điên cuồng vẫy vùng, không gian mãnh liệt rung chuyển...
Nơi cánh cổng trống rỗng mở ra giữa thiên không, dần dần có một cỗ đặc thù khí tức lan tỏa...
Trông thì nhu hòa, còn mang theo nhàn nhạt ngọt hương, nhưng nhạy cảm như Charlos lại lập tức rùng mình
Bởi vì cô còn ngửi thấy trong đó một loại ngọt nị mê hoặc không thể nói
" Sắc Dục..."
Liền ngay sau đó, một hơi thở khác cũng không chịu yếu kém xuất hiện, bốn phía xung quanh là một mảnh thê lương, không khí rít gào vì giận dữ, cảm giác nhiệt độ một tăng lại tăng, khiến lòng người bỗng dưng phẫn uất khó chịu
" Phẫn Nộ..."
Charlos nắm chặt tay, không có chút nào lùi bước, cô đã biết trước, với một kẻ bị nhận định là không chết sẽ gây ra đại họa như mình, hắn ta dù phải trả giá cao hơn một chút, cũng nhất định đem hậu hoạn chặt đứt không lưu
Thế nhưng...
Khi hơi thở trên không trung không giảm phản tăng, ánh mắt Charlos co rụt một thoáng chốc
Cô cảm nhận được trục thời gian quanh mình bị bẻ gãy
" Thời Gian..."
" Vậy mà tới đến ba người... quả nhiên rất xem trọng tôi..."
Charlos cong khóe môi tự giễu, phen này là nhất quyết phải đem tôi bắt sống từ từ tra tấn mới cam lòng?
Nhưng... thì sao chứ?
Ba đối một, muốn tới liền tới đi!
_____________________________
Hello, có bạn nào thi cử không? Thi tốt chứ mọi người ^_^
Chương này vẫn chưa có cái gì nhiều đâu:))
A.S