• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xoẹt

Ba người họ ngã xuống, mắt trừng lớn. Thực lực giữa nàng và họ chênh lệch quá lớn

“Như vậy cũng thật dễ dàng cho các ngươi”

Uyển Ngưng xoay người:” Tiểu Hắc chúng ta đi tìm bọn Diệp Hải”

Nàng rời đi không bao lâu, một nhóm người xuất hiện:” Hoàng Khải, bên này có người chết”

“Một kiếm miểu sát!!”

Hoàng Khải lạnh lùng lên tiếng:” Cẩn thận một chút, nơi này có dấu hiệu của đàn yêu thú”

Thiếu nữ nhỏ nhắn từ sau bước lên, bĩu môi:” Khải ca những người chết này đều là Thanh Ngân thành, thực lực này cũng quá yếu rồi”

“Du Nhiên, muội không nên khinh địch. Đừng phí thời gian nơi đây, mau đi thôi”

Nhóm người mới đến này chính là Thương Phù thành, Hoàng Khải thực lực trúc cơ hậu kì. Một trong những người thực lực mạnh nhất chi chiến lần này.

Tiểu Hắc nhanh chóng tìm được vị trí của nhóm người Diệp Hải. Thấy Uyển Ngưng xuất hiện cậu liền chạy đến:” Uyển Ngưng muội muội, dọc đường đi không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không có. Mọi người đều tập hợp đủ?”

Nam Cung Trạch nói:” Còn thiếu ba người Mạc Nhĩ bọn họ”



Uyển Ngưng lấy trong không gian ra sáu bình ngọc đưa cho Nam Cung Trạch:” Chia cho mọi người đi. Ba người họ đã chết không cần tìm nữa”

Mọi người có chút sững sờ. Nhưng thu liễm rất nhanh, chuyện cô bị ám sát các thế gia đều biết. Diệp Hải lúc đó còn có chút bất bình tại sao phủ thành chủ không xử tội những tên kia. Bây giờ có chút hiểu rõ, muội muội là muốn tự trả thù

Nhìn cô gái nhỏ chỉ mới mười lăm tuổi trước mặt, từ lúc vào chiến trường đến nay chỉ mới qua hai canh giờ, vậy mà nàng có thể không một tiếng động gi ết chết ba tên kia

Triệu Bắc không để ý vì căn bản hắn chẳng quan tâm những người đó

Lâm Hoành li3m răng nanh, mới qua chưa bao lâu thực lực cô lại tăng lên rồi

Nam Cung Trạch đưa bình ngọc cho mỗi người, Nam Cung Liêm liền hỏi anh:” Ca, đây là gì?”

Uyển Ngưng giải thích:” Trong bình ngọc có một viên hồi linh đan, trong trường hợp mọi người cạn kiệt linh lực, ăn nó có thể hồi phục linh lực trong một canh giờ”

Khuôn mặt xinh đẹp Hạ Thiên Tuyết lóe lên kinh ngạc:” Đan dược cấp hai!!”

Gia tộc bọn họ chỉ chu cấp vài viên đan dược chữa thương cấp một, cấp hai rất hiếm vậy mà nàng có thể một lần lấy ra sáu bình ngọc:” Đan dược này quá quý giá, chúng ta không thể nhận”

“Không cần khách sáo, đều là người mình với lại những thứ này đều là đồ ăn vặt của Tiểu Hắc chia cho mọi người”

Triệu Bắc đang cảm động thì đen mặt. Hắn biết Tiểu Hắc mà cô nói chính là quả bóng đen xì kia, ngay cả yêu thú còn sống tốt hơn hắn

Mọi người không nói gì, cất bình ngọc đi thầm ghi nhớ trong lòng. Nam Cung Trạch là người lớn tuổi nhất ở đây, anh nói:” Thành chúng ta đã tập hợp đầy đủ, nên chọn ra một người đội trưởng”

Sáu bảy ánh mắt dừng lại trên người cô, Uyển Ngưng biết ý của họ cười nói:” Vẫn nên để Nam Cung huynh dẫn đội, ta không am hiểu chuyện này, giúp sức là được”

Nghe nàng nói như vậy họ cũng không ép, Nam Cung Trạch trở thành đội trưởng. Uyển Ngưng lấy nón che mặt, nàng ghét côn trùng vẫn là nên che lại



“Ca, giờ chúng ta nên đi đâu?”

Nam Cung Trạch lấy ra tấm bản đồ:” Trước khi vào chiến trường, phụ thân có cho ta bản đồ. Trước mắt cứ đi về hướng Bắc Đẩu Sơn đi”

Tiểu Hắc đang nằm trong lòng nàng bỗng đứng dậy, giọng nói có chút kích động:” Tiểu Ngưng Ngưng bên đó có đồ ăn ngon nha”

Mọi người hiển nhiên đều có thể nghe được giọng của nhóc, Nam Cung Trạch nhìn hướng Tiểu Hắc chỉ lại nhìn bản đồ:” Đi thôi, cùng hướng chúng ta qua xem thử”

Theo hương Tiểu Hắc mọi người đi đến một đầm lầy, sâu bên trong ánh sáng dịu nhẹ phát ra. Uyển Ngưng nhìn liền biết nàng nhỏ giọng nói:” Là linh quả”

Diệp Hải có chút gấp gáp muốn hái chúng thì bị nàng ngăn cản:” Linh quả vẫn chưa chín không thể hái xuống, đợi đến ban đêm xem sao”

Ở đây chỉ có mình nàng am hiểu về dược liệu, mọi người đều nghe theo khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần. Thời gian càng trôi đi càng có nhiều đội ngũ xuất hiện, Uyển Ngưng mở mắt, tinh quang lướt qua đám người, có không ít cửu cảnh. Những người này đều là tán tu sao!

Lúc này một đội ngũ phía sau đi đến, mà cô rất quen thuộc với hai người đi đầu, không ai khác ngoài Hỏa Vân, Hỏa Vũ của Thanh Hoàng Thành, đúng là có duyên đi đến đâu cũng gặp họ

Đương nhiên bọn họ cũng phát hiện ra sự có mặt của Thanh Ngân Thành, gật đầu xem như chào hỏi. Không ai nói chuyện với ai. Mùi hương thơm ngát từ linh quả không ngừng phát ra dấu hiệu của việc quả sắp chín. Những người nhắm mắt dưỡng thần lúc nãy đều đứng lên nhìn chằm chằm vào trong đầm lầy ánh mắt kích động

Uyển Ngưng truyền âm cho mọi người:”Đợi lúc nữa không được xông lên trước, xem tình hình”

Mọi người hướng nàng gật đầu.

Một nén nhang sau, linh quả rốt cuộc chín. Đám tán tu điên cuồng lao đến tranh giành, tay sắp chạm đến linh quả

Ầm Ầm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK