Sáng hôm sau, Uyển Ngưng thức dậy đã nghe được âm thanh luyện kiếm trong sân. Hạ Thiên Tuyết từ sớm đã thức dậy, đây là thói quen của nàng. Dù ở đâu cũng chăm chỉ dậy sớm luyện kiếm
Uyển Ngưng chống cằm nhìn nàng luyện, nhìn mỹ nữ luyện kiếm cũng là một thú vui nha. Diệp Hải lúc này mới ngáp ngắn ngáp dài đi đến:” Uyển Ngưng muội, Thiên Tuyết tỷ chào buổi sáng”
Tiểu Hắc nhìn anh chàng vẻ mặt ghét bỏ:” Ngươi xem Thiên Tuyết tỷ tỷ chăm chỉ luyện kiếm, ngươi bây giờ mới chịu dậy”
“Hừ, vũ khí ta sử dụng là côn khác hoàn toàn kiếm nhé. Cục than đen nhà ngươi không phải cũng mới dậy sao”
Tiểu Hắc hất mặt kiêu ngạo:” Ta là yêu thú, không cần cầm linh khí chạy qua chạy lại”
Hạ Thiên Tuyết thu kiếm lại, nghe được câu nói của Tiểu Hắc liền nhéo tai nó:” Đệ đang khinh thường linh khí?”
“Tuyết tỷ tỷ, ta là đang nói hắn a”
Hạ Thiên Tuyết cũng không so đo, nhìn Uyển Ngưng:” Thanh Ngân chi chiến ta nhớ muội cũng dùng kiếm có phải không?”
Nàng gật đầu, lấy ra hắc kiếm. Hạ Thiên Tuyết nhìn hắc kiếm cũng cảm nhận được nó không tầm thường:” Muốn luyện kiếm một chút không?”
“Được”
Hạ Thiên Tuyết lần nữa rút kiếm. Chỉ đơn thuần là so kiếm, hai người họ cũng không dùng linh lực. Hai thân ảnh, một xanh một trắng không ngừng va chạm
Triệu Bắc cùng hai huynh đệ nhà Nam Cung cũng đến:” Bọn họ sao lại đánh nhau rồi”
Diệp Hải đang ngồi một bên ăn điểm tâm liền nói:” Thiên Tuyết tỷ muốn cùng muội muội so kiếm. Bọn họ như vậy cũng đã một lúc rồi”
Nam Cung Tạch nhìn trận đấu cười:” Muội muội rơi vào thế hạ phong”
Triệu Bắc cũng cầm điểm tâm sáng nói thêm:” Muội ấy không hợp dùng kiếm”
Đám người cùng gật gù, từ lúc chi chiến bọn họ cũng nhận ra. Uyển Ngưng chỉ biết một vài chiêu thức cơ bản của kiếm, hoàn toàn là người mới
Trận chiến kết thúc, kiếm của nàng bị đánh bay:” Vẫn là tỷ tỷ lợi hại”
“Muội rất có thiên phú tu luyện, nhưng lại không biết sử dụng vũ khí. Khi dùng kiếm muội có cảm giác thế nào?”
Uyển Ngưng bất chợt bị nàng hỏi như vậy cũng ngơ người, nàng suy nghĩ một chút nói cảm nhận của mình:” Mỗi lần cầm kiếm liền thấy không thuận, tay cầm kiếm còn không kết ấn được”
Lâm Hoành liền hỏi:” Vậy tại sao muội lại dùng kiếm?”
“Hảa, cái này là do Tiểu Hắc tìm về cho muội”
Mọi người nghe vậy cũng ngây người. Nam Cung Trạch cười vang, muội muội thiên phú trác tuyệt nhưng cũng chỉ là nha đầu:” Đi thôi, hôm nay chúng ta tìm vũ khí cho muội”
Dứt lời Lâm Hoành đưa đao của mình cho Uyển Ngưng:” Thử một chút đi”
Nàng nhận lấy, chém vài đao dưới ánh mắt mong đợi của mọi người khẽ lắc đầu. Cảm giác này cũng giống lúc cầm kiếm vậy
Diệp Hải nhanh chóng lấy côn ra đưa đến, lại nhận được ánh mắt từ mọi người. Một nha đầu mười lăm tuổi với cây côn. Nghĩ sao cũng kì lạ. Uyển Ngưng càng không đồng ý, muốn nàng múa côn giống Tề thiên, nằm mơ đi.
Thử suốt một buổi, không có binh khí nào hợp với nàng, Uyển Ngưng có chút thất vọng:” Chúng ta lên đường trước, vũ khí sau này có duyên sẽ tìm được cái thích hợp”
Không còn cách nào khác, bọn họ trả phòng rời đi. Đi một đoạn đến cổng thành Tiểu hắc bỗng lên tiếng:” Tiểu Ngưng Ngưng phía trước có rất nhiều yêu thú. Ta có thể nghe được âm thanh của chúng”
Uyển Ngưng bảo mọi người ngừng lại, nàng thả ra thị cầu, quả nhiên nhìn thấy bên trong khu rừng từng đàn thú càn quét khắp nơi, số lượng đàn yêu thú này hơn nghìn con. Sắc mặt khẽ biến:” Chúng ta tạm thời đừng ra khỏi thành, có thú triều”
Một hai con có thể giải quyết, nghìn con cũng quá phô trương rồi.
Đám tán tu phía sau họ bắt đầu lớn tiếng:” Các ngươi có muốn đi không thế, cứ chậm chạp lề mề”
Triệu Bắc đến nói cho người gác cổng một canh giờ sau thú triều sẽ kéo đến chỗ họ, yêu cầu đóng cổng thành. Một tên tán tu nghe vậy liền cười khẩy:” Thú triều? Đám nhóc các ngươi tưởng tượng quá nhiều rồi, ban ngày làm sao có thú triều chứ. Ha haha”
Uyển Ngưng không quan tâm bọn họ:” Nếu các ngươi muốn chết, có thể đi”
Tên canh gác cổng nhanh chóng chạy đi bẩm báo cấp trên, dù sao tai hại thú triều cũng quá khủng khiếp
Một đám người lộn xộn muốn rời khỏi thành. Uyển Ngưng cũng không cản bọn họ, đợi thêm canh giờ nữa bọn họ hối hận đã muộn, nàng cũng đã cảnh báo rồi
Đám người Thương Dục Thành phía sau đợi mệnh lệnh từ Nham Vũ, bọn họ cũng không tin có thú triều. Mọi thứ yên tĩnh như vậy thú triều ở đâu ra chứ
Nham Vũ nhíu mày nhìn bóng lưng nhàn nhã trước mắt:” Chúng ta lưu lại trước, xem tình hình”
Lúc này trên không trung, một người đàn ông trung niên đang lao đến, âm thanh vang vọng:” Đóng cổng thành lại, có thú triều”
“Tuân mệnh”
Hai người canh cổng nhanh chóng đóng cổng thành:” Thành chủ, những đội ngũ lúc nãy vừa rời khỏi thành”
“Mặc kệ bọn họ, lúc nãy không phải vị cô nương này đã cảnh báo rồi hay sao. Thú triều rất nhanh sẽ đến, không thể mở”
Vân Tẩn chấp tay đứng trên thành trì. Nhíu mày nhìn về khu rừng trước mặt
Nam Cung Trạch nhìn về phía nàng, Uyển Ngưng khẽ nói:” Mọi người xem tình hình làm, không cần lo lắng”
Danh Sách Chương: