Bàn tay ngọc ngà của Lục Triều Ca đang bưng chén trà nổi gân xanh, kích động muốn bóp vỡ chén trà.
Hắn đang đùa giỡn!
Đùa giỡn một cách trắng trợn!
- Có.
- Không được ăn nói linh tinh.
Khuôn mặt trắng của Lục Triều Ca lạnh băng, quát với vẻ rất uy nghiêm.
- Tôi nói linh tinh gì cơ?
Phương Viêm quả thật cũng bị chọc tức rồi.
- Đừng cho rằng cô là lãnh đạo thì có thể cưỡng chế bóp méo ý tưởng và quan điểm của tôi. Tôi cũng là người đàn ông có đạo đức có giới hạn, tôi có tố chất nghề nghiệp làm một người giáo viên… Cô tự đi soi gương xem bản thân mình có xinh đẹp hay không? Nếu cô dám nói một câu không xinh đẹp, thì tôi sẽ lõa thể nhảy xuống sông Tước.
- …
Lục Triều Đình sắp khóc rồi.
Nền giáo dục mà cô tiếp nhận không phải như thế này, môi trường mà cô sống cũng chưa từng gặp phải người như Phương Viêm thế này.
Cô thực sự… thực sự… không biết phải làm thế nào để ứng phó với người vô lại như thế này.
- Tôi biết là cô không dám mà.
Phương Viêm hừ lạnh nói.
- Chân lý nắm chắc trong tay nhiều người. Lẽ nào có mỗi nói như vậy? Khẳng định là không mà.
- Phương Viêm.
Lục Triều Ca cố gắng kìm nén bản thân mình không được kích động, nói:
- Chúng ta nói chuyện đứng đắn một chút đi.
- Cô thế là có ý gì?
Phương Viêm mở to hai mắt.
- Tôi khen cô xinh đẹp thì là không đứng đắn ư? Cô có thể sỉ nhục tôi, nhưng cô không cần phải sỉ nhục bản thân mình thế chứ?
- Phương… Viêm…
Lục Triều Ca cảm thấy bản thân mình sắp không có sức lực nữa rồi.
- Chúng ta… đổi chủ đề khác đi.
- Được rồi.
Cơn tức giận của Phương Viêm giờ mới xẹp xuống, lại ngoan ngoãn ngồi lại vị trí cũ, nói:
- Căn nhà này là của cô à?
- Không phải.
Lục Triều Ca lắc đầu.
- Là nhà trường phân cho. Là một trong những phúc lợi để mời tôi đến Chu Tước dạy học.
- Chẳng trách mọi người đều thích làm lãnh đạo.
Phương Viêm nói với vẻ hâm mộ.
- Tôi muốn được phân một căn phòng đơn nhỏ trong trường mà cũng chẳng được, lãnh đạo lại có thể ở trong một căn biệt thự nhỏ độc lập như thế này.
- Chuyện gì vậy?
Lục Triều Ca hỏi với vẻ nghi hoặc.
- Nhà trường có quy định, mỗi một giáo viên đang giảng dạy ở Chu Tước đều có thể xin nhà ở, giáo viên thực tập cũng không ngoại lệ. Lẽ nào anh không xin nhà trường sao?
- Tôi đã xin rồi, nhưng bọn họ lại dẫn tôi đến khu nhà tạp vụ - khu mà ai cũng không muốn, vách tường lở loét, trần nhà ngấm nước, căn phòng như thế tôi có thể ở được sao? Thực sự không còn cách nào khác đành thuê một căn phòng ở bên ngoài. Nếu không thì tôi nào dám đến mượn tiền cô cơ chứ?
- Nực cười.
Lục Triều Ca lục lại chuyện này trong đầu, nói với vẻ tức giận:
- Bọn họ như thế là trả đũa.
- Ai bảo không phải cơ chứ?
Phương Viêm nói.
- Tôi cũng cứ hoài nghi như vậy, không phải là tôi quá ưu tú rồi, mà là tôi theo một người lãnh đạo quá ưu tú, nếu không thì bọn họ làm sao lại nhằm vào tôi mọi lúc mọi nơi cơ chứ?
Mười ngón tay của Lục Triều Ca đan vào nhau, trầm ngâm một lúc, đột nhiên cầm chùm chìa khóa trên bàn ném cho Phương Viêm.
- Cô thế này là có ý gì?
Phương Viêm bắt lấy chìa khóa, hỏi.
- Đây là chìa khóa của căn nhà này.
Lục Triều Ca nói.
- Cô đưa chìa khóa nhà cho tôi vậy còn cô thì ở đâu?
Phương Viêm hỏi. Rất nhanh, trong lòng Phương Viêm liền nở hoa.
- Cô muốn nói là chúng ta ở cùng nhau sao? Thế thì tốt quá rồi, trước đây tôi cho rằng chỉ có làm bảo vệ mới có thể ở cùng với nữ chủ căn hộ, không ngờ rằng làm giáo viên cũng có thể ở cùng với hiệu trưởng nữ.
- Là anh ở lại đây.
Lục Triều Ca không thể không uốn nắn mà nói.
- Tôi ở một nơi khác bên ngoài.
- Thế à?
Lòng nhiệt tình của Phương Viêm thoáng cái đã bị dập tắt hơn phân nửa
- Ở quá xa lái xe cũng không an toàn, cô xem tin tức mỗi ngày đấy, không phải ở chỗ này xảy ra tai nạn giao thông thì ở chỗ kia cũng xảy ra va chạm, nghe mà khiến cho người ta thấy hoảng sợ trong lòng… Căn nhà này rộng thế này, cô một phòng tôi một phòng, tuy danh tiếng hiệu trưởng mấy năm này sẽ không được tốt, nhưng… Tôi cảm thấy cô và bọn họ không giống nhau, có lẽ sẽ không làm ra chuyện động tay động chân với tôi đâu.
Lục Triều Ca không nói gì, mắt chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Viêm.
- Cô đang do dự sao?
Lục Triều Ca vẫn không nói gì, ánh mắt nhìn Phương Viêm lại càng lạnh như băng.
- Cô cũng không cần phải vội trả lời tôi đâu. Cứ suy nghĩ cho thật kỹ đã.
Phương Viêm nói.
- Không cần phải suy nghĩ nữa.
Lục Triều Ca nói.
- Không thể nào. Tuyệt đối không thể nào. Kiếp này cũng không thể, kiếp sau cũng không thể.
Phương Viêm mở to hai mắt, nói:
- Cô kích động như vậy làm cái gì?
- …
- Tôi cảm thấy rất áy náy khi một mình chiếm dụng cả căn nhà to của cô, nên muốn mời cô ở cùng, thậm chí tôi còn cố ý xem nhẹ một vài bình luận không hay về chức vụ hiệu trưởng này trên xã hội.
- Tôi lấy danh hiệu hiệu trưởng để ra lệnh cho anh, từ bây giờ trở đi anh không được phép nói chuyện.
Lục Triều Ca đặt tách trà đánh “cạch” lên bàn, nói lớn:
- Căn nhà này cho anh ở, tôi có ba yêu cầu. Thứ nhất, giúp tôi chăm sóc cây cảnh và hoa ở trong căn nhà, một chậu chết hay khô héo tôi cũng đều tính sổ với anh. Tôi nghĩ giá những cây hoa này anh còn rõ hơn cả tôi, tôi sẽ khấu trừ tiền lương hàng tháng của anh. Tháng này không đủ thì trừ tiếp vào tháng sau, trừ đến khi nào đủ thì thôi. Thứ hai, phải chăm chỉ lau dọn nhà cửa, tôi không thích mùi hôi thối. Tôi sẽ không tới kiểm tra định kỳ. Thứ ba, không cho phép mang những người linh tinh đến, nếu như hàng xóm cảm thấy anh gây ảnh hưởng cho bọn họ, tôi sẽ lập tức thu lại căn nhà này. Anh đã hiểu chưa?
Phương Viêm không đáp.
Lục Triều Ca cũng không muốn nghe bất cứ câu trả lời nào từ hắn nữa, cô “hừ” một cái rồi đứng lên từ sofa. Cô nhấc túi lên đi đến bên cửa, với cái áo vest ngoài mắc ở trên giá áo rồi đi thẳng ra cửa.
Cạch… Cạch… Cạch…
Tiếng giày cao gót gõ xuống sàn nhà đá xanh, xem ra cô đi rất vội vàng.
- Tôi hiểu rồi.
Phương Viêm khẽ thở ra. Cuối cùng hắn có thể nói được rồi.
Lục Triều Ca đi rồi, Phương Viêm lập tức thoải mái dễ chịu đi nhiều.
Người phụ nữ đối xử với người khác quá lạnh lùng, khiến cho Phương Viêm không cảm thấy được hơi ấm giống như mùa xuân. Thật sự không phải là một lãnh đạo đạt tiêu chuẩn.
Phương Viêm bưng tách trà đi đi lại lại trong căn nhà, nhà ngói ba gian, hai bên hông nhà là phòng ngủ, ở giữa là phòng khách và phòng bếp kiểu châu Âu, bố cục căn nhà không khác biệt thự một tầng là bao.
Đương nhiên, Phương Viêm cũng có thể lý giải, cho dù trường học có tiền cỡ nào cũng không thể quá phô trương, nếu không sẽ bị truyền thông để lộ tin ra ngoài… Học sinh và phụ huynh biết giáo viên đều ở biệt thự, cố ý không cho con em đi học thêm, các giáo viên sẽ thu phí học thêm ở đâu được đây?
Tiền viện rất lớn, hai bên đều bày chậu hoa cây cảnh bonsai. Phía sau viện tuy nhỏ, bày một bộ bàn ghế đá lộ thiên và một vài chậu hoa. Không thể không nói, Lục Triều Ca quả thực có niềm đam mê tận cùng với hoa cỏ.
- Từ nay về sau mình sẽ phải ở trong căn nhà này sao?
Phương Viêm vui mừng chết đi được.
- Trình nịnh nọt của mình cũng được đấy chứ.
Thầy Phương Viêm dùng hành động thực sự để chứng minh với mọi người, nịnh nọt là một thứ có thể sử dụng ở bất cứ chỗ nào. Có một vài người mở miệng ra nói ghét nhất người khác nịnh nọt, nhưng nếu như bạn không nịnh thì trong lòng bọn họ vẫn thấy không vui.
Nếu Phương Viêm không khen Lục Triều Ca xinh đẹp thì làm sao có thể được ở trong một căn nhà đẹp thế này chứ?
“Đơn giản chỉ là vấn đề kỹ năng.”
Phương Viêm tự tổng kết trong lòng.
Hắn cảm thấy biểu hiện của mình ngày hôm nay vẫn khá tốt. Phụ nữ ấy mà, ai mà không bằng lòng nghe người khác khen mình xinh đẹp cơ chứ?
Đương nhiên, có một vài phương diện nho nhỏ còn có thể tốt hơn nữa, tránh không thể kiêu ngạo tự mãn.
- -------
- -------
Lục Triều Ca vừa mới đi vào khu vườn trường, Trịnh Kinh – phó chủ nhiệm văn phòng chạy chậm lên đón, vừa hỏi vừa cười:
- Hiệu trưởng Lục, vẫn chưa ăn tối sao? Có cần bảo tiểu Triệu làm mấy món cho cô không?
Trịnh Kinh vẫn đứng khư khư ở cửa khu vườn trường và khu sinh hoạt của giáo viên, rõ ràng, ông ta nắm rõ từng cử chỉ hành động của Lục Triều Ca.
- Chuyện thầy Phương Viêm bị phòng hậu cần làm khó dễ, thầy có biết không?
Lục Triều Ca đáp lại Trịnh Kinh với vẻ không niềm nở lắm, bước nhanh về phía nhà xe của trường.
- Hiệu trưởng Lục, chuyện này, tôi có nghe phong phanh…
Trịnh Kinh nói với vẻ lúng túng. Thầm hận trong lòng, xem ra tên lưu manh kia lại tự báo cáo gì với lãnh đạo rồi.
Hắn có còn là một người đàn ông không? Sao vẫn luôn sử dụng những thủ đoạn không dám phơi ra ánh sáng thế nhỉ? Chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta thấy tức giận.
- Tại sao không nói cho tôi biết?
- Tôi cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát lắm…
Trịnh Kinh có chút chột dạ. Hắn đương nhiên biết phòng hậu cần dám làm chuyện như thế này kỳ thực là muốn bôi tro trát trấu lên mặt Lục Triều Ca. Phương Viêm không phải là người của cô sao? Tôi không cho hắn có ngày vui vẻ trong trường, tôi liền không cho cô thể diện.
Nhưng nghĩ sau khi nói ra rồi Lục Triều Ca lại vội vàng xuất đầu lộ diện thay Phương Viêm… Tiểu tổ tông Phương Viêm ơi, sao lại là chuyện dở người của mày thế nhỉ? Mày có biết rằng khi mày đến đã mang lại cho tao bao nhiêu phiền phức không hả?
- Thầy thật sự nghĩ như vậy sao?
Lục Triều Ca hung hăng quay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Trịnh Kinh, hỏi.
- Cái đó, tôi…
Trán Trịnh Kinh nhễ nhại mồ hôi lạnh, lại không dám tìm cớ lừa dối Lục Triều Ca. Người phụ nữ này rất thông minh, ông ta đã sớm biết từ trước rồi.
- Gọi điện thoại cho Trần Giang – chủ quản phòng hậu cần, nói rằng tôi cho thầy Phương Viêm mượn căn nhà được phân của tôi để sử dụng, để bọn họ làm thủ tục vào ở cho thầy Phương Viêm.
- Hiệu trưởng Lục, như vậy có ổn không? Đấy là căn nhà của cô, cô tùy tiện tặng cho một thầy giáo mới đến…
- Tôi chính là muốn để cho tất cả mọi người đều thấy rằng, Lục Triều Ca tôi sẽ không bạc đãi với tất cả những người theo tôi.
Lục Triều Ca nói với giọng tràn đầy khí phách.
- Có thể làm việc, biết cách làm việc, người như vậy cần được khen thưởng.
- …
Trịnh Kinh trầm ngâm không nói.
Điều mà ông ta thực sự lo lắng là Lục Triều Ca sẽ ở cùng căn phòng tặng cho Phương Viêm, trường học sẽ tung ra tin về mối quan hệ mập mờ giữa cô ấy và Phương Viêm.
Nếu không thì trường học nhiều thầy giáo như thế, cô sao lại cứ phải tặng cho Phương Viêm cơ chứ?
Nhưng Lục Triều Ca cố ý dẫn dắt vấn đề về việc “ngàn vàng mua cốt ngựa”, hắn không còn cách nào để nói ra câu nói ấy nữa. Hơn nữa, đấy chỉ là suy nghĩ thấp hèn của chính mình, một suy nghĩ quá bẩn thỉu.
Sờ vào vết thương ở trên trán mình, Trịnh Kinh khẽ thở dài:
- Có lẽ đây chính là một thế giới hẹp hòi.
- ------
Mỗi lần Phương Viêm quay về, đều được thím Lý chiêu đãi nhiệt tình.
- Thầy Phương về rồi đấy à?
- Thầy Phương có đói không? Hôm nay tôi đã làm món sường rang muối mà thầy thích ăn nhất đấy…