Chỉ là tâm tình của người ngồi lại khác biệt hoàn toàn.
Phương Viêm có thể cảm nhận được ánh mắt sặc mùi dò xét của Hoàng Văn Cường đang ngồi ở phía đối diện, trước đó Lục Triều Ca cũng như tất cả những người mà hắn gặp được đều dùng ánh mắt này nhìn hắn.
Một vụ bê bối giữa thầy giáo và nữ sinh, hơn nữa nữ sinh kia còn là học sinh trung học cơ sở, sự kiện này đủ để người đời gán cái danh vô liêm sỉ cho hắn rồi.
Im lặng hồi lâu.
Hoàng Văn Cường khẽ thở dài nói:
- Thầy Phương, chuyện này khó làm đây.
Phương Viêm cười đáp:
- Chú tin tôi?
- Tin.
Hoàng Văn Cường chỉ vào Phương Viêm đang pha trà rồi nói:
- Nếu chuyện là thật, thầy còn lòng dạ nào mà pha trà như thế này nữa? Sao rồi? Là do trong lòng thầy đã sớm có suy tính hay là đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho trường hợp xấu nhất?
Phương Viêm dùng kẹp gỗ đưa ly trà đến trước mặt Hoàng Văn Cường:
- Trưởng ban Hoàng có cách nào giúp tôi không?
Hoàng Văn Cường là phóng viên thâm niên của báo Đô Thị Hoa Hạ, cũng là trưởng ban biên tập thời sự, cho nên Phương Viêm gọi ông ấy là trưởng ban Hoàng.
Hoàng Văn Cường lắc đầu nói:
- Tôi cũng mới biết chuyện này từ chỗ truyền thông Đồng Hành, bọn họ đều nói trên tay có hàng ngon muốn tung ra. Tôi tìm người nghe ngóng thử thì biết hình như có người đứng sau thúc đẩy chuyện này. Dựa theo cách làm việc của mấy tên hăng máu kia, sợ là thu không ít nhuận bút của người ta rồi.
Ánh mắt Phương Viêm bỗng lạnh thấu xương nhưng chỉ trong nháy mắt lại trở nên bình thường như cũ. Hắn hỏi:
- Có biết rõ là ai ở sau lưng thúc đẩy chuyện này không?
Hoàng Văn Cường cười đáp:
- Thầy Phương, những người trẻ tuổi như thầy chưa có nhiều kinh nghiệm trải đời. Đối với loại chuyện như vầy, muốn tháo chuông đương nhiên cần phải có người buộc chuông. Cứ chuyên tâm vào một chuyện là đủ rồi, cậu thấy có đúng hay không?
- Là tôi ngu dốt.
Phương Viêm lắc đầu cười khổ:
- Từ khi rời khỏi nhà, cứ liên tục có chuyện xảy ra với tôi. Xem ra loại nghề văn nhã như dạy học cho người này quả thật không thích hợp với tôi, có lẽ đánh giết mới đúng là con đường đời tôi nên đi.
- Không thể nói như vậy được.
Hoàng Văn Cường nhìn thẳng vào Phương Viêm rồi nói với giọng nghiêm túc:
- Thầy Phương, nhất định không được nhụt chí lùi bước. Có lẽ thầy vẫn chưa hiểu rõ sự tồn tại của mình có ý nghĩa như thế nào ở trong mắt rất nhiều học sinh. Lần đầu tiên Hoàng Hạo Nhiên xin tôi giúp là vì thầy, Hoàng Hạo Nhiên cầm một bài thơ có lời nhận xét của thầy về nhà đọc đi đọc lại rất nhiều lần, Hoàng Hạo Nhiên khen phương pháp dạy học của thầy không dứt miệng, bây giờ còn đang cố gắng luyện tập học thuộc lòng Đạo Đức Kinh.
- Tất cả những việc này đều là thay đổi xảy ra sau khi thầy trở thành giáo viên của trường Chu Tước. Trước kia sự kiêu ngạo của nó khiến tôi cảm thấy tự hào, bây giờ sự khiêm tốn của nó cũng khiến tôi cảm thấy tự hào. Làm một người cha, tôi càng mong con trai mình trở thành một người khiêm tốn có nội hàm chứ không phải là một người có nội hàm nhưng lại kiêu ngạo quá mức.
- Hoàng Hạo Nhiên nói với tôi ngày nào nó cũng mong chờ tới tiết văn, bởi vì tiết học nào thầy cũng mang đến điều ngạc nhiên bất ngờ cho cả lớp.
Hoàng Văn Cường nhìn Phương Viêm với ánh mắt chân thành:
- Tôi cũng đang mong chờ, mong chờ thầy mang điều bất ngờ đến cho Hoàng Hạo Nhiên cũng như vô số Hoàng Hạo Nhiên khác.
Phương Viêm không ngờ Hoàng Văn Cường lại đột nhiên ‘giải bày nỗi lòng’ với hắn một đoạn dài như vậy, hắn có thể cảm nhận được lòng chân thành, sự tôn trọng của ông đối với vị giáo viên thoạt nhìn rất không xứng chức như hắn.
Nói thật là Phương Viêm cảm động chết đi được!
- Tôi sẽ giải quyết xong chuyện này.
Phương Viêm nói:
- Các em ấy nghĩ tôi là một giáo viên tốt, tuy không biết bản thân mình có thể trở thành một người thầy giống như trong tưởng tượng của các em ấy hay không, nhưng ít nhất tôi không thể trở thành một giáo viên xấu được.
- Tôi sẽ nói chuyện với bên truyền thông Đồng Hành đồng thời cũng sẽ đánh tiếng với ngành giáo dục, trong trường hợp không có đầy đủ chứng cứ lại ác ý tung tin thầy giáo yêu đương với học sinh sẽ mang đến ảnh hưởng cực xấu cho toàn xã hội, đồng thời cũng gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của giáo viên và học sinh. Nếu xử lý không tốt, có thể sẽ hủy cả đời học sinh. Chuyện này nhất định phải thật cẩn thận.
Hoàng Văn Cường nói:
- Còn cần tôi giúp gì thì thấy cứ nói ra đừng ngại nhé.
- Chuyện còn lại cứ giao cho tôi xử lý.
Phương Viêm cười:
- Chú nói đúng, muốn tháo chuông cần phải có người buộc chuông.
- ------
Tên đầu trọc rất cảnh giác. Sau khi ra khỏi bệnh viện, gã quét mắt nhìn quanh một vòng, không phát hiện có người khả nghi, lúc này mới bước nhanh đến chỗ một chiếc Volkswagen màu trắng.
Gã mở cửa xe ra bước lên, xe chạy chậm rãi ra khỏi sân lớn của bệnh viện.
Phương Viêm ló đầu ra khỏi cửa sổ của một chiếc xe Van màu đen, chỉ vào chiếc Volkswagen mang biển số có số đuôi là 098 đang chạy ở phía trước rồi nói:
- Anh tài xế, phiền anh lái theo sau chiếc xe kia giùm tôi.
- Không thành vấn đề.
Tài xế gầy nhom đồng ý rất sảng khoái, nhanh chóng lái xe theo sau:
- Chỉ cần là con mồi bị vua tốc độ Nhất Kiếm Phong tôi nhắm vào thì đừng hòng trốn thoát dưới mí mắt tôi. Người anh em, phiền cậu nhắc lại cho tôi biết xe kia đi hướng nào vậy?
- Cửa hàng tiện lợi bên trái.
Phương Viêm nói với giọng không vui.
Ông anh vua tốc độ Nhất Kiếm Phong này kém quá vậy?
- Ái chà, không ngờ thằng nhóc kia lại chơi trò ẩn nấp với chúng ta... À, thì ra là đi mua thuốc hút.
Vua tốc độ Nhất Kiếm Phong đưa tay sờ một gói thuốc lá sau đó lại ném gói thuốc về, cười ha ha mấy tiếng rồi nói:
- Suýt chút quên mất, người anh em không hút thuốc.
- Anh cứ hút đi, đừng để ý đến tôi.
Phương Viêm nói.
- Vậy không được.
Vua tốc độ Nhất Kiếm Phong lắc đầu:
- Cậu không hút, một mình tôi hút, vậy chẳng phải là bắt cậu hít khói thuốc của tôi sao? Dân làm nghề tài xế lái taxi dù như bọn tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp nhé.
- ...
Phương Viêm quyết định sau này không bàn chuyện đạo đức nghề nghiệp với ai nữa hết.
Chiếc Volkswagen kia lại tiếp tục lên đường, xe Van theo sát phía sau.
- Người anh em, cậu là thám tử à?
- Gì cơ?
Phương Viêm ngạc nhiên hỏi.
- Chính là người chuyên điều tra mấy vụ kiểu như chồng nuôi bồ nhí, tình nhân ngoại tình gì đó.
Vua tốc độ Nhất Kiếm Phong cười ha hả nói:
- Giống như thám tử lừng danh Conan ấy.
- Lẽ nào thám tử Conan cũng điều tra chuyện ngoại tình giúp người khác?
- Chắc là có đi?
Vua tốc độ Nhất Kiếm Phong cũng không chắc lắm:
- Cậu làm nghề này à? Nghe thật thần bí.
- Không ngờ bị anh đoán trúng rồi.
Phương Viêm ‘thừa nhận’. Nguyên nhân thừa nhận là vì hắn không muốn để vua tốc độ Nhất Kiếm Phong hỏi nhiều vấn đề hơn nữa. Hắn chỉ vào chiếc Volkswagen đang chạy phía trước nói:
- Bồ nhí của tên kia thuê tôi tra xem tối nay gã có về ăn cơm với vợ không.
- Là thám tử thật à? Các cậu còn tuyển người không?
- Phải xem biểu hiện của anh thế nào.
- Vậy cậu hãy xem cho kỹ vào.
Vua tốc độ Nhất Kiếm Phong đạp chân ga, xe Van vọt về phía chiếc Volkswagen.
- Chậm một chút, chậm một chút, coi chừng bị phát hiện...
Phương Viêm vội vàng nhắc nhở.
- -------
Xe Van dừng lại trước cổng một hộp đêm tên là Ngự Long, Phương Viêm nhìn một hàng đùi trắng nõn đứng trước cổng hộp đêm, chân mày nhíu chặt lại.
Những nơi như thế này hắn không quen nha.
- Cần hỗ trợ không?
Vua tốc độ Nhất Kiếm Phong ưỡn ngực hỏi.
- Tạm thời không cần.
Phương Viêm thanh toán tiền xe xong nói:
- Giữ lại danh thiếp, chờ thông báo kiểm tra.
- Ok ok ok, kêu lúc nào ta sẽ đến lúc đó.
Vua tốc độ Nhất Kiếm Phong kích động không thôi:
- Câu không biết chứ tôi sùng bái Conan lắm.
Rầm!
Phương Viêm đã mở cửa xe Van, sải bước đi tới cổng vào hộp đêm Ngự Long.
Lúc sắp đi tới cửa, hắn để điện thoại trong tay lên sát tai, vừa đi vừa nói lớn:
- Chủ tịch Vương, tôi lên ngay đây, mọi người uống trước đi đừng chờ tôi. Ok, tối nay chúng ta không say không về.
Quản lý lễ tân thấy khách đến cửa thì nhanh chóng tiến lên tiếp đón, Phương Viêm xua tay, cô gái lại lập tức lui về.
Xem ra vị này là khách quen của hộp đêm Ngự Long, hơn nữa đã có bạn đặt phòng riêng trước.
Tên đầu trọc đang đợi thang máy, đứng cạnh gã là một cô gái mặc sườn xám màu đỏ. Trông hai người có vẻ rất thân quen, lúc tên đầu trọc làm một vài động tác sờ mó, cô gái cũng chỉ đẩy gã ra chứ không hề tức giận.
Phương Viêm nhét điện thoại di động vào túi, đi tới sau lưng đầu trọc, vỗ bả vai gã rồi hô lên:
- Trọc ca!
Đầu trọc xoay người lại, vừa thấy Phương Viêm đứng sau lưng mình, trên mặt gã lập tức hiện lên vẻ kinh hoàng. Lúc há miệng muốn nói chuyện, gã bỗng phát hiện bả vai mình đau thấu tim.
Cơn đau này quả thật quá đau khiến hắn không thể nói chuyện, hít thở cũng không thông, trong nháy mắt trên trán đã đổ đầy mồ hôi.
Phương Viêm dùng Kim Chung Huyền Âm Chỉ bấu vào huyệt mệnh môn trên bả vai đầu trọc, cười ha hả nói:
- Trọc ca, anh cũng đến tìm Lang ca hả? Lang ca gọi điện bảo em đến đây gặp anh ấy.
Vừa thấy khuôn mặt điển trai của Phương Viêm, hai mắt cô gái mặc sườn xám kia lập tức tỏa sáng lấp lánh. Cô ta cười duyên hỏi:
- Anh đẹp trai này lạ mặt quá, lần đầu tiên tới đúng không? Anh quen với anh Đức ạ?
- Quen, tôi và đầu trọc là anh em tốt nhiều năm.
Phương Viêm cười đáp.
Cô gái kia đánh nhẹ vào cánh tay của đầu trọc nói:
- Trọc ca kỳ thật đấy, có một người anh em đẹp trai thế này cũng không chịu dẫn tới đây chơi.
- Anh ấy sợ mấy cô chơi hỏng tôi.
Phương Viêm cười ngượng ngùng.
- Sao mà hỏng được chứ? Trọc ca coi bọn em là loại người gì vậy?
Cô gái tỏ vẻ hờn dỗi nói:
- Bọn em sẽ chiêu đãi anh thật tốt.
Cửa thang máy mở ra, cô gái nhanh chân bước vào thang máy trước, sau đó nhấn ngay vào con số ‘3’.
Phương Viêm biết suy đoán của mình quả nhiên chính xác. Lang ca đang ở trong hộp đêm Ngự Long này, hơn nữa phòng riêng bọn họ đặt hẳn là ở lầu ba.
Đầu trọc chỉ cảm thấy thân thể như nhũn ra, ngay cả sức đi bộ cũng không có.
Gã rất muốn đặt mông ngồi luôn xuống sàn nhưng cái tay kia của Phương Viêm lại nhẹ nhàng khoác lên bả vai gã, giống như đang bóp lấy sinh mạng của gã vậy. Thân thể tên đầu trọc đã hoàn toàn không nghe theo sự khống chế của gã nữa.
Chính mình thì đang đau khổ không chịu nổi vậy mà tình nhân của gã lại liếc mắt đưa tình với Phương Viêm, cảnh này lại khiến thân thể của gã càng thêm khó chịu.
“Đồ gái điếm thối tha, lần sau xem tao xử lý mày thế nào.”
Đầu trọc thầm mắng trong lòng.
Thang máy dừng lại ở lầu ba, cô gái mặc sườn xám đi trước dẫn đường.
Tiếng nhạc ầm ĩ, quản lý mặc đồng phục màu đen dẫn từng hàng cô gái chân dài đi vào từng phòng riêng khác nhau. Khi có khách chọn, các cô mới có thể kết thúc việc đi lòng vòng cần thiết nhưng lại nhục nhã này.
Mặc dù Phương Viêm vẫn luôn ôm bả vai đầu trọc nhưng cũng không khiến người khác chú ý. Ở hộp đêm người xưng anh em rất nhiều, loại hành động này cũng chẳng có gì là lạ.
Cạch...
Cô gái mặc sườn xám đẩy cửa phòng riêng số 308 ra, quay qua nói với Phương Viêm và đầu trọc:
- Lang ca ở bên trong, các anh vào đi.
- Cảm ơn.
Phương Viêm tỏ lòng cảm kích.
- Anh lịch sự hơn bọn họ nhiều.
Cô gái ném một ánh mắt quyến rũ về phía Phương Viêm:
- Từ trước tới giờ trọc ca chưa từng nói cảm ơn em.
- Đó là bởi vì trọc ca cảm thấy quan hệ giữa anh ấy và cô khá là thân mật.
Phương Viêm vừa nói vừa ôm tên đầu trọc đi vào phòng riêng.
Lang ca trái ôm phải ấp, hai tay ôm hai cô gái hát hò vui vẻ, vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.