"chính các người đã đưa An Nhi đi đúng không, cô ấy đang đâu "
Cảnh Hiên tuy đã bị thương nhưng không hề kiên dè trước những người đang vây mình, từ đằng sâu một tên dùng gậy đập ngay như đầu anh khiến anh mất đi ý thức, đến khi tỉnh dậy thì liền thấy bản thân bị trói lại ở căn phòng tối, trước mắt là người đàn ông cao lãnh ,anh rời mắt nhìn người phụ nữ đang cầu xin thảm thiết đến nỗi giọng nói trở nên khàn đặc lại
"Anh mau thả anh ấy ra đi ,tôi xin anh đó "
Hoắc Dạ Liên trêи cao nhìn xuống người phụ nữ đang khụy xuống cầu xin anh, đây là cảm giác khó chịu gì vậy ,khuôn mặt anh nóng ran hiện rõ những gân xanh nổi lên, khuôn mặt như muốn giết người của anh làm cho An Nhi không một giây phút nào mà không sợ
Cảnh Hiên đau đớn ngồi dậy ,anh biết rõ người đàn ông trước mặt mình là ai và anh cũng hiểu rõ tính cách của hắn, Cảnh Hiên cười lớn có phần khinh bỉ
"Hoắc Thiếu không ngờ lại bắt người phụ nữ của tôi còn không quên đem tôi đến đây, đây là ý gì "
Hoắc Dạ Liên nghe xong cũng cảm thấy chướng tai khó chịu, cái gì mà người phụ nữ của tôi, anh bước đến từng bước trước mặt Cảnh Hiên lạnh lùng đạp anh một phát làm cảnh Hiên không vững mà ngã ngửa ra, Hoắc Dạ Liên tiện thể đặt chân lên phần ngực của anh ghì mạnh khẽ thấp người xuống sát khí dày đặc
"người phụ nữ của mày đang trong tay tao ,tao sẽ cho mày hối hận khi hai năm trước giúp cô ta trốn khỏi "
An Nhi giật bổng mình trước hành động của Hoắc Dạ Liên, anh vậy mà trực tiếp đánh người, nhất là người đó chính là Cảnh Hiên người mà cô vô cùng yêu quý, tại sao anh ta có thể độc ác đến như vậy, An Nhi sức lực như đã cạn tiến đến chỗ của Cảnh Hiên đang bị Hoắc Dạ Liên hành hạ, nước mắt rơi thành dòng xuống người của Cảnh Hiên
"anh mau nhấc chân lên ,anh ấy không chịu được đâu, mau thả anh ấy ra "
đôi tay run lẩy bẩy của cô cố gắng nhắc một chân của Hoắc Dạ Liên lên nhưng không được, càng ngày càng nặng trĩu ,cô cố gắng dùng hết sức lực ,các ngón tay chà sát lên đế giầy cứng đến độ những đầu ngón tay của cô bị rỉ máu, khuôn mặt lo lắng của cô nhìn Cảnh Hiên không kìm được mà hét lớn
"Hoắc Dạ Liên anh là đồ độc ác, anh mau nhấc chân lên "
Cảnh Hiên đây là lần đầu thấy cô vì anh mà lo lắng rơi nước mắt đây chứng minh một điều cô rất quan tâm anh, Cảnh Hiên giọng nói có phần khó khăn
"An Nhi anh không sao ,em đừng khóc mắt em sẽ đau đó "
Một màn tình tứ chướng tai gai mắt trước mặt làm cho Hoắc Dạ Liên không thể nhịn được bỏ chân ra khỏi người Cảnh Hiên điên cuồng bắt lấy tay của An Nhi xốc ngược lên kéo cô ra khỏi người của Cảnh Hiên, anh giữ lấy tay cô khẽ thì thầm vào tai lời nói lạnh lùng
"nếu cô còn sát lại người hắn đừng trách tôi độc ác"
An Nhi tay bị anh nắm lấy đau điếng, cô cũng chẳng thèm nghe anh nói gì chỉ điên cuồng cậy tay anh ra khỏi tay cô
"anh thả tôi ra, anh là đồ độc ác không bằng cầm thú, anh là đồ khốn nạn, mau thả tôi ra "
An Nhi mặc kệ bị anh nắm chặt lấy cổ tay vẫn muốn đến chỗ của Cảnh Hiên, nhìn anh máu chảy không ngừng làm Tim cô rất đau, tại sao người đàn ông này lại có thể nói với cô rằng anh không sao, anh lúc nào cũng vậy cũng không chú ý đến thân thể của bản thân lúc nào cũng quan tâm cô một cách thái quá như vậy nhìn thấy anh hiện trong lòng chua xót
"làm ơn thả anh ấy ra đi, coi như tôi cầu xin anh Hoắc Dạ Liên anh thả anh ấy ra đi "
Cảnh Hiên không muốn An nhi mệt nhọc cầu xin con người máu lạnh nữa, anh nhìn Hoắc Dạ Liên căm ghét ánh nhìn lạnh lẽo cùng với lời nói không mấy vui vẻ
"An Nhi em không cần cầu xin hắn ta đâu chỉ phí công vô sức mà thôi "
An Nhi liên tục lắc đầu phủ nhận, cô vẫn mong Hoắc Dạ Liên sẽ còn chút gì đó gọi là nhân từ
"không, Hiên anh đang bị thương "