• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhã Ái...anh muốn em...” Tối đêm nào đó, Đại Kỷ tắm rửa xong, thấy Nhã Ái đang mặc chiếc đầm ngủ ngắn cũn cỡn, khoe hết thảy những cái gì cần cần khoe, chỗ nào cần che thì che, chỗ nào không che thì thấy hết...Nói thật, khiến yết hầu anh cứ lên xuống không ngừng. Cũng đã đủ lâu để họ không “làm” rồi. Thừa dịp hôm nay Thiên Toàn đi cắm trại qua đêm ở trường, anh tận dụng hết cơ hội đòi lại công bằng. Vòng tay qua người vợ, hôn tai vợ và rồi thì thầm thật khẽ: “Có được không?”

“Vâng...” Mặt Ái Ái hơi phiếm hồng, khẽ gật đầu, cô cũng rất mong chờ...

Anh lập tức kéo cô lên giường, nhưng chưa kịp làm gì...

Điện thoại réo...

Ai kia trẻ con nhìn số điện thoại, đè dục vọng đang bùng lửa xuống, bắt máy nghe: “Tiểu quỷ, con có việc gì?”

“Baba, cho con nói chuyện với mama đi!” Giọng nói non nớt của Thiên Toàn reo lên, thật sự muốn kể cho mẹ nghe hết những gì hôm nay đi cắm trại, đặc biệt lại là đi cùng bạn mới quen Kì Như a~

“Mai được không? Mama con bây giờ có việc bận.” Nói xong, Đại Kỷ cúp máy cái cụp.

Rồi lại mới thò chân lên giường, chuẩn bị ôm ấp bảo bối khởi trận thì điện thoại lại reo.

“Baba! Baba quá đáng!! Con muốn mama nghe máy! Baba đưa máy cho mama đi!!” Thiên Toàn uất ức tận cổ gào lên, bé muốn mama nghe máy, baba nghe máy thật làm mất hứng!

“Im!!” Dục vọng lần thứ 2 bị tắt làm Đại Kỷ bực bội, cúp máy cái cụp, đưa số điện thoại của thằng bé ngoan Toàn Toàn vào danh sách đen.

“Anh à...con nó...” Nhã Ái chưa kịp nói gì thì thấy sắc mặt đen sì của chồng nên đành im miệng.

Mới vừa đặt tay xuống giường, điện thoại reo...

“Ai đấy!!” giọng Đại Kỷ khàn khàn gào lên.

“Dạ, tôi là trợ lý Hoàng, Giám đốc, có hơi phiền khi tối gọi cho anh, nhưng mà tôi cần hỏi ý kiến của anh về mặt hàng mới để liệt vào danh sách cho ra thị trường tiêu thụ...” Hoàng Tố nhà ta đang nằm cạnh Kì Bách, nhưng trên tay anh lại là 1 cái laptop làm việc.

“Có Kì Chủ tịch ở đó không? Đưa máy cho Kì Chủ tịch giúp tôi.” Đại Kỷ nhẹ giọng hỏi.

“Có.” Hoàng Tố ngơ ngơ mặt đưa điện thoại cho Kì Bách, anh chàng mặt than kia cũng không ngần ngại đón lấy nghe. Chỉ 1 chốc sau, Kì Bách đã được hiểu thêm tính cách Đại Kỷ. Qua điện thoại, Đại Boss nhà ta kể ngắn gọn nỗi khổ của mình, rồi kết thúc bằng 1 câu:

“Làm ơn anh có hiểu thì bắt Kì Phu nhân nhà anh đừng gọi hỏi tôi vào tối như thế này nữa, tôi thật sẽ chết.”

Xong rồi cúp máy cái cụp...

Đại Kỷ đã được nghe tiếng đồng ý, tức là không còn ai làm phiền nữa. Nhưng chưa được bao lâu thì điện thoại Nhã Ái reo...là của Tống gia...Thật không tin nổi giờ này còn gọi nhà họ Đại làm gì...

Đại Kỷ không đợi Nhã Ái cầm máy, lập tức ấn nút tắt nguồn cả 2 máy, rồi nhét vào tủ, khóa lại.

Anh bây giờ mới nhào lên giường, nhưng mới vừa chống 2 tay xuống...

Chuông cửa reo...

.

.

.

Ra ngoài xem mới biết chỉ là nhân viên tiếp thị...

“Đại Kỷ, bình tĩnh, anh hãy bình tĩnh...”

“U oa!!! Bảo bối ơi!!! U oa!!! Anh đã làm gì nên tội!!?”

Nhã Ái xoa đầu cái người khóc bù lu bù loa trong lòng cô, Đại Kỷ thật không ngờ có chuyện này thôi mà làm anh chết lên chết xuống thế này....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK