“Bây giờ vẫn chưa thể uống nước được!”
Chương Vận Nghi cứ nghĩ một người thường xuyên vận động như Trần Khoát chắc chắn là phải biết kiến thức cơ bản này. Thấy anh thản nhiên vặn nắp chai ra, cô vội vàng bước lên ngăn cản: “Không thể uống nước ngay lập tức đâu! Đợi nhịp thở của cậu ổn định rồi hãy uống, mà cũng chỉ nên uống từng ngụm nhỏ thôi.”
Nghe vậy, Trần Khoát khựng lại, rồi vặn chặt nắp chai lần nữa: “Được.”
Anh không thực sự thấy khát, chỉ là muốn làm gì đó để bản thân bớt nhàn rỗi mà thôi.
Lúc này, Hà Viễn cùng vài người khác cũng muốn chạy đến khen một câu “Anh Khoát đỉnh quá!”.
Nhưng Phí Thế Kiệt đã kín đáo cản lại: “Ôi, mấy cậu qua bên kia xem đi, coi chừng trọng tài có ghi sai thời gian không. Nghe bảo mấy năm trước từng xảy ra chuyện như vậy rồi, lỡ có ai lén lút gian lận thì sao?”
“Hả? Ban ngày ban mặt mà cũng có chuyện này á??”
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (*) thôi mà.”
(*) Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: là một câu nói dân gian, mang ý nghĩa rằng không nên quá tự tin vào những điều tưởng chừng như chắc chắn, vì trong cuộc sống luôn tồn tại những yếu tố bất ngờ, rủi ro có thể xảy ra. Câu nói này nhắc nhở chúng ta nên cẩn trọng, không nên chủ quan trước bất kỳ tình huống nào, dù cho nó có vẻ an toàn hay ít rủi ro. Đồng thời, nó cũng khuyên con người nên chuẩn bị tinh thần và kế hoạch dự phòng cho những tình huống bất ngờ.
Hà Viễn cùng những người khác đều cảm thấy kinh ngạc cực độ, nhưng vẫn không nói hai lời, lập tức chạy đến chỗ trọng tài để kiểm tra, sợ có kẻ nước đục thả câu. Chỉ trong chốc lát, đám đông lớp 3 đã tản ra chỗ khác, chỉ còn lại Trần Khoát và Chương Vận Nghi đứng trò chuyện. Phí Thế Kiệt thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lại, và trước mắt cậu ấy là một cảnh tượng như thế này —
Chàng trai trước giờ vẫn luôn đứng thẳng tắp, lúc này vô thức cúi thấp xuống, như thể muốn nghe rõ lời cô gái nói, hoặc cũng có thể là muốn để cô gái ấy nghe rõ giọng mình.
Khoảng cách giữa họ không quá gần, nhưng cũng không quá xa, vừa vặn phù hợp.
Cô gái hơi ngẩng đầu, không biết vừa mỉm cười nói gì đó, rồi lui về sau mấy bước, giơ máy ảnh lên, có vẻ như đang hướng dẫn anh cách tạo dáng chụp hình.
Chàng trai cầm chai nước trong tay, vì xấu hổ và khó xử mà vẻ mặt thoáng cứng đờ, nhưng cuối cùng vẫn làm theo, dù động tác có phần gượng gạo.
Cô gái bật cười khanh khách.
“Lớp trưởng,” Cô không còn cách nào khác, đành chạy lên trước mặt anh, giơ tay làm động tác hướng dẫn: “Cậu phải thế này này — mở vai ra, thả lỏng, thả lỏng nào ~”
Trần Khoát cảm thấy khó xử quá trời, anh không thể cứ đứng yên bất động được sao? Cũng không cười được sao?
Anh miễn cưỡng kéo khóe môi lên, gượng cười.
Chương Vận Nghi lập tức cảm thấy hối hận. Lúc nãy khi anh chạy xong đến xin nước, cô nên chụp ngay khoảnh khắc ấy mới phải.
Nụ cười khi đó tự nhiên biết bao! Còn bây giờ, cứ như có người đang bắt cóc anh vậy. Thôi bỏ đi, cô cũng không muốn làm khó anh nữa, nếu không thì cô sẽ nghi ngờ có ai đang kề dao vào cổ ép anh mất.
Thấy cuối cùng cô cũng buông tha cho mình, Trần Khoát như được đại xá, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Phí Thế Kiệt bị Hà Viễn kéo đi vòng quanh trọng tài, Chương Vận Nghi lục trong túi, tìm thấy hai viên socola hạt trăn cuối cùng, lập tức tiện tay đưa cho Trần Khoát: “Lớp trưởng, ăn cái này giúp phục hồi thể lực nhanh hơn đó.” Cô ngó về phía xa, rồi nói tiếp: “Tớ phải đi rồi đây.”
Bây giờ cô chính là một viên gạch, chỗ nào cần là có mặt ở chỗ đó. Vẫn còn bao nhiêu việc đang chờ cô xử lý đây này.
Trần Khoát biết cô bận, khẽ gật đầu.
Tiết trời mùa thu mát mẻ, anh dõi theo bóng lưng cô ngày một xa dần. Đột nhiên, lưng anh nặng trịch, như thể có cả một ngọn núi đ è xuống. Không cần quay đầu, anh cũng biết là ai. Phí Thế Kiệt quàng tay siết lấy cổ anh, hất cằm cười hề hề: “Hoàn, hồn, đi.”
Cái này gọi là dùng gậy ông đập lưng ông!
Lúc trước còn không biết xấu hổ mà chê người ta, bây giờ thì thằng nhóc này cũng y hệt vậy còn gì?
Trần Khoát nhớ lại chuyện trước đó, bật cười bất đắc dĩ: “Thần kinh.”
Phí Thế Kiệt cười hừ một tiếng: “Là tôi thần kinh, hay là cậu có vấn đề?”
Vấn đề gì á? Mới sáng sớm đã chạy ra sân thể dục chạy bộ, đúng là không thể hiểu nổi. Nếu không quen nhau nhiều năm, chắc cậu ấy cũng bị cái tinh thần trách nhiệm tập thể của ông lớp trưởng này làm cảm động mất rồi.
Nói chung thì, chuyện này cũng đủ để cậu ấy cười suốt một năm rồi.
…
Chương Vận Nghi vốn thích ăn sô-cô-la, lần này đến đại hội thể thao cũng mua cả đống. Nhưng cô lại chọn mặt gửi quà, chỉ cho con gái, con trai thì không có phần. À không, Trần Khoát là ông chủ, là ngoại lệ — cần phải là ngoại lệ! Dù gì thì anh cũng chạy 1500m, còn giành được cả huy chương, xứng đáng được nhận thưởng!
Còn mấy anh chàng chỉ chạy tiếp sức 100m mà đã mặt dày xin sô-cô-la của cô á hả, đừng có mơ.
Ban đầu Trần Khoát không biết chuyện này, mãi đến khi đến khu thi đấu ném lao của nam mới tình cờ nghe được. “Chương Vận Nghi thiên vị quá trời! Tôi nói là tôi sắp xỉu rồi, phải có sô-cô-la mới cứu nổi, đoán xem cậu ấy nói gì? Vậy mà cậu ấy lại bảo thi xong rồi hẵng xỉu!”
Mấy nam sinh khác cười ầm lên, chẳng ai thật sự phản đối, chỉ thấy chuyện này quá sức hài hước.
Thẩm Minh Duệ thì mắng thẳng: “Là tiền riêng của chị đại nhà tôi bỏ ra, chứ có phải quỹ lớp đâu! Tôi còn chẳng có nữa là, cậu đòi cái gì mà đòi? Cút đi!”
Một mình cậu ấy chọi năm, mắng cho họ té tát không ngóc đầu lên nổi.
Trần Khoát vẫn luôn đứng một bên nghe, tay đút túi quần, chạm vào hai viên sô-cô-la kia.
-
Sau đại hội thể thao, Chương Vận Nghi chạy đi tìm cô Triệu.
Bây giờ đã có máy ảnh, lại có thời gian, sao không tranh thủ chụp một bức ảnh kỷ niệm cả lớp chứ? Cô Triệu nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì vận động của cô, có lẽ cũng vì hôm nay rất vui, bất giác khen một câu: “Biết lo toan ghê nhỉ.”
Chương Vận Nghi đầy lý lẽ đáp lại: “Còn không phải đây là kỳ đại hội thể thao cuối cùng của tụi em sao!”
Nghe vậy, cô Triệu thoáng sững người. Nhìn đám học trò trẻ trung tràn đầy sức sống trước mặt, cô ấy bỗng nhiên cảm thấy mềm lòng. Đúng là lần cuối rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá, mới đó mà sang năm bọn trẻ đã phải thi đại học, rồi mỗi đứa một nơi rồi.
“Được.” Cô Triệu lấy lại tinh thần, dứt khoát nói: “Tập hợp mọi người lại đi, chúng ta tìm một chỗ đẹp để chụp nhiều kiểu! Phí rửa ảnh cứ để cô lo cho!”
Chương Vận Nghi cười tít mắt, tranh thủ nịnh nọt: “Cô giáo em ngầu quá!”
Cô Triệu bị cô chọc cười: “Đi đi, nhanh lên!”
Chương Vận Nghi cũng không chậm trễ thời gian nữa. Cô cảm thấy khung cảnh lúc này đẹp vô cùng, bầu trời rực rỡ ánh hoàng hôn, đẹp đến nao lòng. Sau này dù có hoàng hôn nào đẹp hơn, thì cũng chẳng thể nào là ngày hôm nay.
Cô chạy nhanh như bay, cũng may là có điện thoại nên nhanh chóng báo tin được cho mọi người. Chẳng mấy chốc, cả lớp 3 đã tập trung tại sân thể dục. Trên đường chạy bằng nhựa, bầu trời rộng lớn bao la. Giây phút này đẹp như một khung cảnh trong truyện tranh thanh xuân, tràn đầy nhiệt huyết vậy.
Trần Khoát nhìn Chương Vận Nghi bận rộn chạy tới chạy lui, sắp xếp mọi người đứng vào vị trí.
Anh thấy có chút buồn cười.
“Vị trí center tất nhiên phải là lão —” Cô suýt nữa thì lỡ lời, may mà kịp nuốt lại, “Tất nhiên phải là cô Triệu của chúng ta rồi!”
Cô Triệu biết học trò hay gọi mình là gì sau lưng.
Bình thường, học sinh đặt biệt danh cho giáo viên chỉ có hai kiểu: một là cực kỳ ghét, hai là cực kỳ thích. Còn những giáo viên “tàng hình” thì chẳng ai buồn quan tâm cả.
Cô ấy mỉm cười, đứng vào chính giữa theo chỉ dẫn của Chương Vận Nghi, vị trí nổi bật nhất.
Chương Vận Nghi nhìn một lúc, cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Cuối cùng, khi nhìn thấy Trần Khoát đang đứng ở hàng cuối cùng, cô mới lóe lên ý tưởng. Hôm nay là ngày gì? Là đại hội thể thao chứ còn gì nữa! Cô bèn nhờ giáo viên thể dục đang giúp chụp ảnh đợi mình thêm chút rồi nhanh nhẹn chạy ra phía sau, vòng ra sau lưng Trần Khoát.
Mọi người đều không hiểu cô định làm gì.
Trần Khoát cũng cảm thấy khó hiểu.
Chương Vận Nghi chỉ vào tấm huy chương trong tay anh, nhắc nhỏ: “Có thể để cô cầm được không?”
Mấy người đoạt huy chương đứng rải rác trong đội hình, nếu họ giơ lên thì có thể sẽ che mất mặt của các bạn khác. Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn thấy đưa cho cô Triệu đứng ở vị trí trung tâm là lựa chọn hợp lý nhất.
Trần Khoát nhìn vào đôi mắt sáng rực của cô.
Tựa như ánh hoàng hôn cũng in bóng trong mắt cô vậy.
Anh khẽ “ừ” một tiếng rất nhẹ, suy nghĩ một chút rồi sải bước đi thẳng lên hàng đầu, đứng trước mặt cô giáo. Dưới ánh mắt nghi hoặc của cô Triệu, anh đưa tay ra, mở lòng bàn tay, là một tấm huy chương. “Cô ơi, tặng cô.”
Cô Triệu sững lại, sau đó bật cười nhận lấy, dứt khoát đeo thẳng lên cổ.
Có Trần Khoát làm gương, những học sinh khác đoạt huy chương cũng lần lượt bước lên theo. Một số bạn nghịch ngợm còn tự tay giúp cô ấy đeo vào nữa. Tôn Khải Toàn lập tức lớn tiếng hô: “Đúng vậy, chúng em đoạt được giải thưởng này cũng là nhờ công lao dạy dỗ vất vả của cô! Cô đã vất vả rồi ạ!”
Chương Vận Nghi: “???”
Thằng oắt này cũng ghê thật, không hổ danh là Tôn Khải Toàn sau này thi đậu công chức, tiền đồ rộng mở nha. +1 respect.
Câu này đâm trúng chỗ ngứa của cô Triệu, khiến cô ấy cười tít mắt, vui đến mức cả giáo viên thể dục chụp ảnh giúp cũng phải ghen tị. Cả lớp 3 nhanh chóng ổn định vị trí, đứng ngay ngắn, giáo viên thể dục cũng hài hước cúi xuống hỏi họ: “Dưa hấu có ngọt không?”
“Ngọttttt ~~”
Đại hội thể thao kết thúc bằng bức ảnh tập thể của lớp 3, trên gương mặt ai cũng nở nụ cười rạng rỡ.
Trần Khoát biết Chương Vận Nghi muốn rửa ảnh, mà quỹ lớp lại đang do anh giữ. Anh cũng có việc cần hỏi cô, nên chậm lại vài bước để gặp cô. Đới Giai vốn đang khoác tay Chương Vận Nghi, thấy họ bàn chuyện nghiêm túc thì cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi, lập tức chạy lên trước, nhập hội với Từ Thi Thi, để lại hai người họ ở phía sau.
Không lâu sau, sân vận động rộng lớn chẳng còn lại bao nhiêu người. Lúc đại hội thể thao diễn ra náo nhiệt bao nhiêu, thì bây giờ lại trống trải bấy nhiêu.
“Chụp được bao nhiêu tấm rồi?” Trần Khoát bước song song với Chương Vận Nghi, bước chậm rãi.
Chương Vận Nghi cũng không nhớ rõ, nên đơn giản mở máy ảnh ra, đưa cho anh xem: “Mỗi người tớ đều chụp cận cảnh, cũng chụp cả ảnh tập thể nữa. Tóm lại là sẽ đảm bảo ai cũng có một tấm ảnh chung và một tấm ảnh riêng.”
Cô còn định dặn dò từng em bé đáng yêu một, nhất định nhất định không được làm mất.
Đây có thể là thời điểm họ có nhiều tóc nhất, gầy nhất đấy.
Có thể là bây giờ họ chưa thấy mình đẹp lắm, mặt mộc, không có lớp trang điểm kỹ càng, nhưng đây chính là thanh xuân.
Trần Khoát vừa đi vừa lật xem, quả thực là có rất nhiều ảnh. Nhưng khi lật đến trang cuối cùng, anh khẽ nhíu mày nhỏ đến mức khó nhận ra. Chương Vận Nghi quay đầu sang, thấy anh cau mày, lập tức lo lắng hỏi: “Làm sao thế?”
Chẳng lẽ cảm thấy cô chụp anh không đẹp sao?
Nhưng cái này không thể trách cô được! Hình như anh cứ đứng trước ống kính là không được tự nhiên, cười cũng rất cứng nhắc.
Nhưng mà đây cũng là ưu điểm của anh. Trước đây cô từng gặp mấy cậu trai, chỉ cần có chút nhan sắc là mỗi ngày đăng tám trăm tấm selfie, nhất định phải để tất cả bạn bè trong danh bạ đều thấy được góc nghiêng sắc như dao của mình.
Mà một khi trai đẹp đã nhận ra mình đẹp trai, rồi còn cố tình phô bày nữa, thì đó chính là khởi đầu của thảm họa.
Cô cũng nghiêng người qua, muốn xem thử rốt cuộc là tấm ảnh nào khiến anh phải lộ ra biểu cảm nghiêm túc như vậy.
Trần Khoát nhìn cô, hỏi: “Hình như không có ảnh chụp riêng của cậu đúng không?”
Chính xác mà nói, thì cô chỉ xuất hiện trong bức ảnh chụp tập thể.
Ngoài ra, thì không có tấm nào cả.
Chương Vận Nghi ngẩn người trước câu hỏi này, vô thức giải thích: “… Bởi vì tớ là người cầm máy ảnh…”
Người cầm máy là người ghi lại khoảnh khắc, không thể xuất hiện trong khung hình.
Nhưng cô cũng khựng lại vài giây. Đúng vậy, cô đã chụp ảnh cho tất cả mọi người, cô hiểu giá trị của những kỷ niệm này, nhưng cô lại không giữ lại một tấm ảnh nào cho riêng mình. Tại sao cô không nghĩ đến điều đó chứ?
Bởi vì cô coi mình là người chứng kiến, người ghi chép.
Nhưng lại không phải là người tham gia.
“Tớ quên mất.” Cô ngẩn ngơ nói.
Trần Khoát nhìn về phía sân thể thao ngày càng vắng lặng, rồi lại quay sang gương mặt mang vẻ hoang mang của cô, thấp giọng hỏi: “Hay là để tôi chụp cho cậu nhé?”
Sợ cô để ý vì mình không biết chụp ảnh, anh lại bổ sung: “Cậu có thể dạy tôi.”