Dưới tán ô trong suốt, chàng trai cứng đờ cố giữ khoảng cách với cô gái, căn bản là không dám đứng gần cô quá, đến mức nửa bên vai đã bị mưa hắt ướt mà vẫn không nhận ra.
Chương Vận Nghi cầm ô, vẻ mặt tự nhiên mà phỉ nhổ ông chuyên gia với anh: “Tớ đã xem dự báo thời tiết rồi, càng về sau sẽ càng lạnh hơn, làm gì có chuyện mùa đông ấm áp chứ. À, nghe nói lãnh đạo trường đang định lắp máy sưởi trong lớp, nhưng vì tin tức này mà hủy bỏ kế hoạch rồi, chuyện này có đúng không thế?”
Kiếp trước sau khi tốt nghiệp, cô cũng không để ý nhiều đến trường cũ. Chỉ nhớ mang máng là Đới Giai đã từng nhắc qua một câu, hình như hai hay ba năm sau khi bọn họ ra trường, mỗi lớp đều được lắp điều hòa.
Dù sao thì chuyện tốt cũng chẳng bao giờ đến lượt bọn họ, đúng là huyền bí thật đấy.
“Không có đâu.” Trần Khoát cảm thấy yết hầu mình hơi khô khốc, “Mấy tin đồn nhảm thôi.” Thật ra thì chính bản thân anh cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ướt mưa có chút lành lạnh. “Mùa đông ở Giang Châu không đến mức phải lắp máy sưởi đâu.”
Câu này, Chương Vận Nghi rất không thích nghe.
Cô nghiêng đầu, trừng mắt lườm anh một cái: “Mùa đông Giang Châu mà không lạnh á?”
Rõ ràng là lạnh đến thấu xương luôn ấy chứ, cô thường xuyên phải đến sau nửa đêm chân mới ấm lên được.
Vậy mà anh còn dám nói không lạnh, phạt anh mùa đông năm nay không được mặc áo phao, xem sau này anh có còn dám nói linh tinh nữa không.
Trần Khoát không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, nhưng cuộc đối thoại này lại kéo anh quay trở lại thực tại. Lúc bấy giờ anh mới chú ý thấy cô cầm ô có vẻ hơi vất vả, bèn rút tay khỏi túi áo, đặt lên cán ô, ngay trên bàn tay cô. Giọng anh trầm thấp: “Để tôi cầm cho.”
Chương Vận Nghi có thể cảm nhận được lực tay nắm cán ô của anh, cũng không nghĩ gì nhiều, thoải mái buông tay, tận hưởng sự nhàn nhã này.
Đề tài rốt cuộc thì mùa đông Giang Châu có lạnh hay không, cô cũng quên mất luôn. Mà anh cầm ô cũng theo bản năng mà hơi nghiêng về phía cô. Chẳng bao lâu sau, cả hai đã đến căng tin ấm áp. Vì có mục đích khác nhau, nên Trần Khoát vẫn chọn ba món như thường lệ: sữa, trứng và bánh bao thịt. Còn Chương Vận Nghi thì từ tối qua đã nghĩ sẵn là sẽ ăn gì, nên không hề do dự chạy thẳng đến quầy khác, gọi một phần bánh trứng và tàu hũ nước đường. Sáng sớm trước giờ tự học, căng tin vắng vẻ, chỗ ngồi còn rất nhiều. Chương Vận Nghi vừa cắn một miếng bánh trứng, chưa kịp nuốt xuống, đã thấy có người ngồi đối diện mình.
Cô ngạc nhiên nhìn Trần Khoát, cứ tưởng anh đã đi rồi. Trước nay anh chưa bao giờ ở lại căng tin quá lâu, lần nào cũng mua xong rồi đi thẳng về khu giảng đường, đứng ngoài hành lang ăn sáng. Hôm nay là thế nào đây?
Còn chưa kịp hỏi khỏi miệng, cô đã thấy cây dù trong suốt được mình treo bên cạnh, lập tức hiểu ra, ồ đúng rồi, bên ngoài vẫn đang mưa mà.
Cách đó không xa, một nữ sinh tóc ngắn vừa ăn cháo vừa nhỏ giọng đọc bài. Chương Vận Nghi dựng tai lên lắng nghe, nhận ra đó là mấy từ vựng tiếng Anh, không khỏi âm thầm bội phục. Chăm chỉ quá trời! Nhưng cô đã nhanh chóng dời sự chú ý về lại bữa sáng của mình, uống vài ngụm tàu hũ nước đường, cảm thấy cả người ấm áp hẳn. Đôi mắt lười biếng của cô rơi xuống người Trần Khoát, lúc này anh đang chăm chú bóc vỏ trứng, động tác đơn giản vậy mà toát ra vẻ nghiêm túc lạ kỳ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu lên. Thấy cô đang nhìn mình, anh cũng theo ánh mắt ấy cúi đầu, hơi sững lại vài giây, sau đó đưa quả trứng đã bóc sạch qua, hỏi: “Cậu muốn ăn không? Cho cậu này.”
“Không không không.” Cô lắc đầu như trống bỏi. “Đúng rồi, lớp trưởng, cậu muốn thi vào trường đại học nào thế?”
Mặc dù cô là người hỏi anh, nhưng thực ra cô còn biết rõ hơn cả anh, cuối cùng anh sẽ đỗ vào Thanh Đại.
Dường như Trần Khoát có chút ngạc nhiên khi cô hỏi vấn đề này. Nghĩ lại, đối với họ lúc này, dường như cũng không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này cả. Anh cũng nhanh chóng thu hồi lại tâm tư, nghiêm túc trả lời: “Thanh Đại.”
Anh đang định hỏi ngược lại cô một câu “Còn cậu thì sao?” nhưng lời ra đến miệng lại bị nuốt xuống.
“Giỏi thật đấy!” Chương Vận Nghi chân thành khen ngợi, chống cằm nhìn anh. “Tớ cứ có cảm giác như cậu chẳng bao giờ biết mệt vậy.”
“Sao có thể không mệt được chứ.” Anh cười nhẹ một cái. Thấy cô không thực sự muốn ăn trứng, nên anh thu tay lại, cắn một miếng lòng trắng trứng, lẩm bẩm: “Có lúc nhìn đề còn cảm thấy buồn nôn nữa là.”
Chương Vận Nghi còn tưởng rằng người vừa nói là cô cơ.
Xác định đúng là lời phát ra từ miệng anh, cô quên cả ăn đậu hũ non, người hơi nghiêng về phía trước, truy hỏi: “Thật hay giả đấy? Gạt tớ phải không?”
Trần Khoát bị biểu cảm của cô chọc cười. “Thật mà, không gạt cậu đâu.”
Anh cảm thấy mấy suy nghĩ của cô rất kỳ quặc, cứ như anh trong mắt cô không phải con người vậy.
“Vậy cậu cũng sẽ có áp lực sao?”
“Lớp 12 rồi, ai mà không có áp lực chứ?”
Chương Vận Nghi kinh ngạc. “Nhưng tuần nào cậu cũng đi chơi game với Vương Tự Nhiên mà!”
Cái kiểu này mà là có áp lực á? Cô là người đầu tiên không đồng ý đấy! Anh thoải mái đến mức khiến người ta phải ghen tị.
Trần Khoát suýt chút nữa thì bị nghẹn, vội vàng uống một ngụm sữa. Lấy lại bình tĩnh, anh giải thích: “Tôi là đi tìm Vương Tự Nhiên để trao đổi tài liệu học tập.”
Có lẽ ngay cả anh cũng thấy lý do này vô cùng buồn cười. Hai người nhìn nhau một giây rồi bật cười.
Cô gái tóc ngắn đang học từ vựng gần đó nghe thấy tiếng cười vui vẻ vang lên, hoài nghi nhìn sang mấy lần. Đen đủi thật! Sao lại đụng trúng một cặp đôi vậy trời!!
-
Ngoài việc thời tiết ngày càng lạnh ra, thì Chương Vận Nghi cảm thấy dù là việc học hay cuộc sống của mình cũng đang dần đi vào guồng. Những kiến thức thầy cô giảng trên lớp, cô cơ bản đều có thể theo kịp. Dù chưa đạt đến đỉnh cao trí tuệ như kiếp trước, nhưng cô tin rằng nếu giữ vững phong độ này, thì ngày đó cũng không còn xa nữa. Đúng là đáng mừng mà!
Hôm nay sau tiết tự học buổi tối, Chương Vận Nghi thay bộ đồ ngủ lông xù, cùng Đới Giai xách ấm nước đi lấy nước sôi, chống chọi với cơn gió lạnh.
Phòng lấy nước nóng chật kín học sinh.
Hàng người xếp dài đến tận ngoài cửa, Đới Giai xoay người tám chuyện với Chương Vận Nghi, thỉnh thoảng lại vươn tay véo véo tai thỏ trên bộ đồ ngủ của cô. Hai người đang trò chuyện rôm rả thì bỗng có một giọng nói thở hồng hộc vang lên từ phía sau: “Đúng là hai cậu thật à!”
Chương Vận Nghi quay đầu lại, là Phí Thế Kiệt đang thở d ốc, tay xách hai bình nước nóng, trông khá chật vật.
“Nhanh lên! Nhanh lên!!” Đới Giai vội vàng thúc giục cậu ấy.
Thấy chỉ còn vài bước nữa thôi, Phí Thế Kiệt dốc hết sức lực, lao lên trước một nam sinh khác, thành công đứng ngay sau Chương Vận Nghi. Vào cái mùa chỉ có thể dựa vào ý chí để giữ ấm này, lấy được nước sớm một phút cũng là kiếm lời rồi.
Phí Thế Kiệt mừng rỡ. “Ồ yeah!!!”
Thắng rồi!
Bởi vì Phí Thế Kiệt và Trần Khoát lúc nào cũng như hình với bóng, nên Chương Vận Nghi theo thói quen mà ngó ra phía sau cậu ấy, không thấy bóng dáng quen thuộc thì lập tức lấy làm lạ. Hai người này mà không phải có dáng người khác nhau thì quan hệ đã tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần luôn rồi, sao hôm nay cậu ấy lại lẻ loi một mình thế này?
Lúc ban đầu Phí Thế Kiệt còn không hiểu cô đang nhìn gì, cũng tò mò ngoái lại theo. Cơn gió lạnh táp vào mặt khiến cậu ấy rùng mình một cái, bỗng dưng hiểu ra. Cậu ấy nhếch mép cười gian: “Chương Vận Nghi, tìm cái gì đấy?”
“Không thấy lớp trưởng đâu cả.” Chương Vận Nghi hỏi, “Cậu ấy không đến à?”
“Không có đâu, cậu ấy lười chết đi được.” Phí Thế Kiệt giơ hai bình nước nóng lên khoe, “Thấy tôi đối xử với cậu ấy tốt chưa? Tôi còn đi lấy nước nóng hộ nữa cơ nè.”
Tình cảm cha con này, đủ để trời đất cảm động rồi.
Không có cậu ấy, cái tên nhãi con kia còn trông mong ai sẽ đi lấy nước nóng cho vào cái đêm lạnh thế này chứ!
Đới Giai thân với cậu ấy hơn, vừa nhìn đã vạch trần cậu ấy: “Bớt đi, chắc chắn là có lý do!”
Chương Vận Nghi cũng gật gù tán đồng: “Còn nói lớp trưởng lười nữa, nhìn thế nào cũng thấy cậu ấy cũng siêng hơn cậu mà?”
Cái bộ dạng bảo vệ này, người anh em của mình đúng là có phúc mà, Phí Thế Kiệt vui vẻ hí hửng mà nghĩ, nhưng cũng không phản bác lời này, thành thật thú nhận: “Bọn tôi oẳn tù tì, cậu ấy gian lận, chơi tiểu xảo, thắng hiểm thôi.”
Đới Giai bình luận sắc bén: “Mấy đứa con trai bọn cậu đúng là trẻ con mà!”
Mấy trò như oẳn tù tì này, cô ấy đã bỏ chơi từ hồi cấp hai rồi.
Chương Vận Nghi cũng định hùa theo một câu trẻ con, nhưng đã kịp nhớ ra câu nói của Đới Giai có chữ “bọn cậu”, thôi thì bỏ qua vậy, không nên bóc phốt ông chủ trước mặt bạn thân của ông chủ.
Có thêm một người, cuộc trò chuyện trở nên sôi nổi hơn hẳn, chủ yếu là Chương Vận Nghi và Phí Thế Kiệt thi nhau chê bai lãnh đạo nhà trường nhỏ nhen, đến cái máy sưởi cũng không chịu lắp cho học sinh. Đới Giai thì thỉnh thoảng nhắc họ nhỏ giọng lại, coi chừng trong hàng có kẻ chuyên đi mách lẻo thì chết.
Chương Vận Nghi đúng tình hợp lý nói: “Mách thì mách thôi, Phí Thế Kiệt tôi lại còn phải sợ chắc?”
Phí Thế Kiệt: “?? Đệt!”
Cậu ấy dở khóc dở cười, Chương Vận Nghi này đúng là thú vị thật, bảo sao anh Khoát nhà cậu ấy lại bị cô làm cho rung động.
Nhân viên trông coi phòng nước sôi làm việc rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lượt họ, nước nóng được rót đầy bình, cảm giác hạnh phúc cũng tràn trề.
Phí Thế Kiệt là người rất hoạt bát, cũng rất vui tính, trên đường về ký túc xá cậu ấy kể chuyện hài liên tục, cả đoạn đường toàn là tiếng cười. Đến ngã rẽ, cậu ấy chào tạm biệt hai cô gái rồi hớn hở chạy về ký túc xá nam. Có vẻ như tâm trạng đang vui, nên chạy một hơi lên tầng năm cũng không thấy mệt, vừa vào phòng đã hào hứng hỏi: “Anh Khoát đâu rồi?”
Chu Thông đang ăn mì tôm, không buồn ngẩng đầu lên: “Phòng 508 lại cãi nhau, cậu ấy đã qua đó dẹp loạn rồi.”
Phí Thế Kiệt thở dài: “Đây nào phải anh Khoát, rõ là anh Gạch mà...”
Một viên gạch của lớp 3, chỗ nào cần là chỗ đó có mặt. Nhưng ai bảo anh làm lớp trưởng chứ, không quản là không được.
“Không được, tôi phải đi tìm cậu ấy đây.” Cậu ấy đặt bình nước xuống, xoay người chạy ra ngoài, chưa kịp đến phòng 508 đã thấy Trần Khoát quay về. Cậu ấy vội kéo anh lại: “Đúng lúc lắm, tôi có tin tức tốt siêu to khổng lồ muốn nói cho cậu đây!”
Trần Khoát nhướng mày: “Lấy nước xong rồi à?”
Còn về “tin tức tốt” trong miệng Phí Thế Kiệt, anh căn bản là chẳng buồn tin chút nào.
“Cậu bất hiếu với tôi, ông trời đều có thể nhìn thấy cả.” Anh còn chưa nhắc đến chuyện nước sôi thì thôi, nhắc đến nước là Phí Thế Kiệt lại muốn cười sặc, đắc ý nói: “Cậu xem, cậu thắng oẳn tù tì nên bỏ lỡ cơ hội rồi, biết là cơ hội gì không? Cơ hội tình cờ gặp Chương Vận Nghi, tâm sự, đi dạo đó!”
Trần Khoát hơi khựng lại, “Ý cậu là gì, nói rõ ra xem nào.”
“Tôi gặp cậu ấy và Đới Giai khi đi lấy nước.” Phí Thế Kiệt cười khoái chí, “Có thấy hối hận vì gian lận không?”
Trần Khoát lười mắng cậu ấy bị thần kinh, ai lại gian lận lúc chơi oẳn tù tì chứ, anh quan tâm chuyện khác hơn: “Cậu nói tin tốt là gì cơ?”
Phí Thế Kiệt đã sớm không nhịn cười nổi, gần đây cậu ấy cứ có cảm giác vui vẻ kích động còn hơn là chính mình theo đuổi được người trong lòng, giữa trời đông lạnh giá mà trái tim lại rạo rực, còn cảm thấy hạnh phúc thay cho anh bạn thân: “Lúc tôi gặp Chương Vận Nghi, cậu đoán xem phản ứng đầu tiên của cậu ấy là gì? Cậu ấy đang tìm cậu đó, không thấy cậu còn có vẻ thất vọng nữa. Còn hỏi tôi sao cậu lại không đi —”
“Cho nên,” Phí Thế Kiệt hạ giọng kết luận, “Dựa vào sự quan sát kỹ lưỡng của tôi trong thời gian qua, tôi cảm thấy chắc hắn là cậu ấy cũng có ý đó với cậu!”
Cái này còn không phải tin tốt trời ban sao?
Không phải yêu đơn phương, người mình thích có khả năng rất lớn cũng thích mình, trên đời có gì hạnh phúc hơn nữa chứ?
Trần Khoát thoáng sững lại vài giây, ngay sau đó vẻ mặt lại khôi phục như bình thường, liếc mắt nhìn cậu ấy một cái: “Cậu rảnh quá rồi đấy.”
Phí Thế Kiệt: “??”
Thằng nhóc này, nếu cậu có giỏi thì khi nói câu này đừng có cười nữa đi!