“Ninh Ninh? Là ai, gọi ta sao?”
Đôi mắt lá liễu khẽ khàn mở ra một cách chậm rãi… Đập vào mắt của người nằm trên giường là cô gái tuổi tầm 20, gương mặt rất xinh đẹp.
“Ninh Ninh, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi… Đã 3 năm rồi, cậu làm tớ lo muốn chết…”
“Nhược Nhược?” Khi câu này phát ra từ miệng cô thì bỗng nhiên cô giựt nhớ ra gì đó.
“Nhược Hy, tại sao…mình lại hôn mê? Mình không nhớ gì hết…” Cô ngồi dậy nhìn người con gái trước mặt.
Nhược Hy ngồi bên giường đôi mắt tràn ngập niềm hạnh phúc: “Do cậu bị tai nạn xe hơi vào 3 năm trước và người gây ra tại nạn là chú mình…nhưng mai mắn là chú đã kịp đưa cậu đến bệnh viện, chỉ là…chỉ là…cậu lại hôn mê…”
“Vậy chú ấy có bị gia đình mình làm khó dễ không?” Ninh Ninh hỏi.
“Ờm…thì cũng có, họ nói nào là cậu đang trong tuổi xuân mơn mởn, đột nhiên lại tai nạn rồi hôn mê vậy mất hết tuổi thanh xuân của cậu, rồi nào là khi tỉnh lại cậu không đi lại được, rồi học tập bị sa sút nặng nề, không thăng tiến được…v…v Bala bala.”
“Nói chung là họ nói nhiều thứ lắm…”
“Vậy chú cậu nói như nào?” Ninh Ninh nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh của người đối diện khẽ mỉm cười.
“Chú ấy nói sẽ lấy cậu… Nếu như không ai lấy cậu.”
“Sao cơ? Lấy mình? Chú cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Ninh Ninh gấp gáp hỏi lớn.
Như thấy được sự mất khống chế của Ninh Ninh, Nhược Hy vội nói: “Ế!!! Bình tĩnh, gọi là chú vậy thôi chứ chú ấy chỉ lớn hơn chúng ta 5 tuổi thôi… Tính ra năm nay cậu và mình 21 tuổi…thì chú ấy chỉ mới 26 thôi.”
Bỗng nhiên một người đàn ông từ ngoài đi vào, thân mặc đồ trắng nhìn có vẻ là một bác sĩ.
"Bệnh nhân Triệu Ninh Ninh đã tỉnh rồi!!
“Lương Bắc Lục?” Ninh Ninh nhìn chăm chăm vào người bác sĩ trước mắt mà một cái tên xẹc qua trong đại não.
Nhược Hy mặt mài nhăn nhó, cao giọng nói: “Nè Triệu Lục à!!! Là em gái anh đó! Cậu ấy là em gái anh… Anh có phải nghiện việc quá rồi không, hả? Một chút lo lắng cũng trả có…”
“Thôi mà vợ, anh sai rồi! Anh xin lỗi…” Với chủ chương đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử của bác sĩ Triệu. Anh lập tức quỳ hai chân cái “bụp” xuống nền cầu xin vợ: “Thôi đừng giận anh mà…!”
“Tha cho anh mình đi… Mà hai người kết hôn lúc nào vậy? Và lý nào…bạn thân lại thành chị dâu mình?” Ninh Ninh híp đôi mắt nhìn hai người như tội phạm.
“Ờm… Thì… bọn mình vừa kết hôn gần đây thôi…” Nhược Hy ấp úng đáp.
“Vậy thì tốt…hai người ra ngoài đi! Mình cần yên tĩnh một chút…”
“Vậy cậu nghỉ ngơi đi, mình đi về nhà nấu chút đồ cho cậu, tiện thể thông báo cho chú mình…”
“Ừm…” Ninh Ninh hời hợt đáp lại.
Triệu Lục xoa đầu cô, ôn nhu nói: “Em nghỉ ngơi đi! Anh còn phải đi kiểm tra vài bệnh nhân khác nữa…”
“Anh hai cứ đi đi…”
Triệu Lục vừa đi ra ngoài, vừa nói: “Vậy anh đi đó nha, nào xong anh ghé xem em chút nữa rồi vài ngày sao xuất viện… Điện thoại anh vừa mua mới chưa sử dụng, anh vừa để trên bàn. Cho em đó.”
“Vâng…” Cô cứ nhìn đâm chiêu qua cửa sổ, không mấy quan tâm đến xung quanh.
Khi Triệu Lục đi được khoảng xa, cô mới lầm bầm: “3 năm… Hôn mê 3 năm. Ha! Nực cười thật… 3 năm chỉ 3 năm hôn mê mà có giấc mơ như mấy chục năm vậy. Quá vô lí rồi.”
Cô quay mặt sang vớ tay lấy cái điện thoại, chật vật tìm cách mở lên. Xong cũng mở lên được rồi mở camera lên. Trước mặt cô là gương mặt của Kha Nguyệt trong mơ kia.
“Giống thật… Chỉ là…nốt son lệ dưới khoé mắt đã mất rồi…” Cô đưa tay lên mặt mình sờ sờ vài cái rồi lại ném điện thoại lại trên bàn cái “bốp”. Màn hình vỡ một đường dài.
“Haizzz… Nếu tính ra thì…cảm giác nó chân thực đến mức lòng ngực vẫn… Âm ỉ đau.”
Bỗng nhiên nói đoạn, cô lại cười tự giễu: “Hahaha! Triệu Ninh Ninh mày đang suy nghĩ điên dại gì vậy chứ? Chỉ là giấc mơ thôi, chỉ là một giấc mơ thôi, chắc tại mày xem quá nhiều lịch sử về nhân vật Hoàng Đế Tạ Thiên Tư, nên mới mộng mị vậy thôi… Không thể nào có chuyện vô lí như xuyên không…”
“Không phải là xuyên không, mà là giấc mơ về kiếp trước…”
Một người đàn ông cao lớn tầm 1m80 đi vào, tiến lại gần Triệu Ninh Ninh. Anh nói với nụ cười trên mặt: “Ngốc quá đi, yêu đến mức không quên được sao? Đồ ngốc nhà em!”
Ninh Ninh bĩu môi: “Ai cho phép anh bỏ em đi hả? Nguyện nhất tâm, nhất ý, bạch đầu giai lão mà lại bỏ em đi trước? Anh cũng biết lừa người thật… Hứ!”
“Là anh sai, anh xin lỗi…”
“Bây giờ em gọi anh chú Giang hay anh Tạ Giang nhỉ?” Tinh nghịch kéo cà vạt người đàn ông xuống đưa mặt gần mình.
“Tuỳ em…” Anh cười một cách đầy hạnh phúc, một nụ cười đã bị vùi sâu được vực dậy.
“Là anh nói đó sao này không hối hận…”
“Không hối hận…”
HẾT CHƯƠNG 40 - PHIÊN NGOẠI
TOÀN VĂN HOÀN.