• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyền Tuyết Sương lòng như lửa đốt , nàng trằn trọc mãi không ngủ được nên vén rèm cửa sổ trông ra ngòai . Màn đêm một màu u ám , thi thoảng một vài cơn gió se lạnh xiêu xiêu thổi đến . Nàng vốn dĩ ở Quan Ngoại đã quen thuộc với cái lạnh thấu xương nhưng không hiểu sao vẫn rùng mình một cái ...

Tuyết Sương buông tiếng thở dài , hai bờ mi nàng tự nhiên nước ứa ra ... khi còn ở Quan Ngoại nàng đã từng nhiều lần tưởng tượng đến cảnh gặp lại hắn . Lúc ấy nàng sẽ vui lắm ! Và chắc hắn cũng vậy !

Nàng cũng nghĩ đến chuyện mình sẽ bước lại ôm lấy hắn , trách giận hắn vài câu , hoặc phủ lên bờ vai hắn mà khóc , rồi ôn lại những chuyện xưa trên Thiên Vũ Môn , khuyên nhủ hắn hãy trở lại với bổn môn ...

Nhưng cuối cùng khi gặp lại hắn thì nàng lại chẳng nói được gì , cũng chẳng có hành động nào thể hiện sự thân thiết quá độ . Có thể vì hắn quá lạnh lùng , mà cũng có thể vì nàng chưa vượt qua được bản ngã của mình cũng nên ...

Nói chung rất nhiều thứ đã khiến nàng không dám thân thiết với hắn . Nhưng có một lý do quan trọng thì nàng lại không nghĩ đến , hay nói cho đúng thì chẳng muốn nghĩ đến ...

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ , Huyền Tuyết Sương lấy mấy đầu ngón tay dụi nước mắt rồi bước ra mở ...

Bóng đêm quỷ dị bao bọc thân hình Ngọc Băng Tâm , toàn thân nàng như chìm trong đêm tối , chỉ có tà áo trắng phiêu phất dưới gió lạnh là hiện rõ mồn một . Huyền Tuyết Sương hơi sững người nhưng vẫn mỉm cười hỏi :

-Khuya rồi Ngọc cô nương tìm ta có chuyện gì ?

Ngọc Băng Tâm bước qua mặt Huyền Tuyết Sương vào phòng , thân hình nàng phiêu dật như mây , không một tiếng động ...

Huyền Tuyết Sương mấy phần ngạc nhiên , tuy nhiên nàng cũng không phản đối mà nhìn vào ngọc diện u uất của Băng Tâm hỏi lại :

-Sao cô không trả lời ta ?

Ngọc Băng Tâm dừng bước , nàng buông ánh mắt u ám nhìn Huyền Tuyết Sương hỏi :

-Cô nương đang nhớ đến Vũ Xương sao ?

Chân diện Huyền Tuyết Sương hơi mất tự nhiên , nàng quay đi đáp :

-Không có !

Ngọc Băng Tâm cười nhạt :

-Cô nương dấu được ai chứ không dấu nổi ta !

Huyền Tuyết Sương mày liễu xích lại , nàng cười nhạt :

-Ta nhớ đến Xương đệ hay không thì liên quan gì đến cô nương ?

Ngọc Băng Tâm ngửa mặt , mái tóc nàng rũ rượi , cười vang căn phòng bé nhỏ . Tiếng cười của nàng trước đây vốn đã lạnh , bây giờ như tăng thêm mấy phần băng giá ! Tuyết Sương ánh mắt bất nhẫn nhưng cũng chẳng tiện phản ứng .

Ngọc Băng Tâm ngưng cười , nàng nhìn sâu vào mắt Huyền Tuyết Sương nói từng tiếng :

-Ta phải quan tâm , bởi vì từ bây giờ ... ta không muốn nữ nhân nào nhớ đến Vũ Xương !

Tuyết Sương thấy giọng nói ấy mang mấy phần khác lạ thì khẽ giật mình , lùi lại hai bước . Ngọc Băng Tâm ánh mắt đột nhiên xuất tử khí . Hàn băng bạo phát dữ dội khiến mấy bộ ấm chén trên bàn run lên rồi rơi xuống vỡ tan ...

Huyền Tuyết Sương sợ hãi , nàng thảng thốt hỏi :

-Cô nương định làm gì ?

Ngọc Băng Tâm vung một đạo bạch quang chói lọi màn đêm đến thay cho câu trả lời . Thời gian cô đọng còn không gian như ngưng tụ lên đạo bạch quang ấy . Huyền Tuyết Sương không kịp kêu một tiếng đã hồn lìa khỏi xác , nàng phủ gục xuống cái bàn lạnh lẽo , ánh mắt không nhắm ! Dường như có mơ nàng cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện Ngọc Băng Tâm sẽ giết mình !

Ngọc Băng Tâm thẫn thờ nhìn thi thể lạnh giá , thân hình nàng run liên hồi , ánh mắt tinh quang lu mờ , nàng băng mình vào đêm sâu bay đi mất dạng . Không gian u tối và băng lạnh bao bọc ...

Triêu Dương sơn tựa mình vào dòng Dương Giang rộng lớn không thấy bờ , ngàn năm nay Triêu Dương phái vẫn tề danh cùng Đồng Tước Phái và Thu Phong phái . Tiếng tăm không hề nhỏ !

Vừa rồi Thu Phong phái cùng rất nhiều đại phái trấn danh trên giang hồ kéo hết lên Đồng Tước sơn tương trợ . Nhậm Bá Lân cùng động chủ Ngọc Hoa động Tề Đức Lai , Vô Gian Động Bàng Hữu Kha có hay tin này . Tuy nhiên ba lão bàn tính với nhau một hồi thì quyết định gửi thư cho Thu Nhược Tuyền , nói rằng hãy còn bận khắc phục hậu họa do Tiên Tri giáo gây ra nên sẽ đến muộn !

Các lão biên thư như vậy , tuy nhiên thâm ý là muốn chờ xem bên nào thắng bại rồi mới tính .

Kim Tình Văn là đệ tử hàng đầu của Ngọc Hoa động cũng như Triêu Dương phái , mọi chuyện lớn nhỏ tất nhiên cũng am tường hết , khi hay tin này nàng ta đến thuyết phục động chủ nên đưa đệ tử phó hội nhưng lão chỉ ậm ừ .

Nàng biết có nói thêm chưa chắc đã ăn thua cho nên sáng sớm hôm nay quyết định lên Thiên Đỉnh nói rõ ý định cùng Nhậm Bá Lân .

Triêu Dương sơn có một con lộ duy nhất dẫn lên núi , khoảng tầm giữa núi có một ngã tư nhỏ , đi sang bên trái sẽ vào Ngọc Hoa Động , bên phải là Vô Gian động , còn đi thẳng là Thiên Đỉnh . Nhậm Bá Lân cùng các phần tử quan trọng ngự trên này !

Kim Tình Văn đang bay lên núi thì bất chợt cảm thấy trời u tối lại mấy phần , nàng nheo mắt ngước lên thì trông rõ có tám bóng người hình dạng quái dị đang bay trên đầu mình . Trong đám người này có hai lão già nom rất quen , nàng chớp mắt suy nghĩ đã nhớ ra là Lao Hà và Âu Dương Tu , tâm tư bất nhẫn tột độ liền hét :

-Hai lão già khốn kiếp !

Đoạn vận tử quang phóng vút hai chưởng lên . Tứ Đại Thần Ma cùng bốn gã tà ma không đón chưởng mà né qua một bên , đoạn đáp xuống đất hướng mắt lên quan sát . Đông Ma hừ nhạt :

-Bọn ta không thèm chấp ngươi , hãy gọi Nhậm Bá Lân cùng hai lão động chủ ra đây !

Kim Tình Văn liệng người xuống xuất thủ tiếp , mắng :

-Bọn đê tiện các ngươi có tư cách gì mà đòi gặp chưởng môn ?

Âu Dương Tu tức giận vận chiêu lên tiếp đón , phút chốc khoảng không nhỏ bao trùm bởi thanh quang chói lòa . Kim Tình Văn nóng giận mà làm bừa , chứ thực ra chân lực của nàng có được bao lăm ?

Ngay sau khi chưởng phong chạm nhau , nàng cảm thấy cổ tay tê rần rồi bị ép bay về sau như chiếc lá , ý muốn dừng lại nhưng sức quản không nổi , đành bỏ mặc ! Cuối cùng rơi luôn xuống chân núi mất bóng .

Đông Ma nhìn Âu Dương Tu hừ lạnh :

-Tại sao ngươi ra tay bừa bãi như thế ?

Âu Dương Tu vội cúi đầu , thần sắc hoảng sợ nói :

-Ta chỉ là muốn dạy dỗ nó một bài học , không ngờ lại hơi mạnh tay ! Thật đáng tội chết !

Đông Ma cười nhạt , lão tiếp tục ngự kiếm bay lên , cũng chẳng thèm nói thêm câu nào !

Nhậm Bá Lân , Tề Đức Lai , Bàng Hữu Kha đang ngồi đối trà tại khách phòng thì thấy cửa ngòai tự nhiên động đậy . Tiếp đấy tám nhân ảnh bước vào . Nhậm Bá Lân ngó quanh nhưng tuyệt nhiên không thấy tên đệ tử nào ở quanh đấy thì cũng lấy làm bực trong lòng . Tây Ma mỉm cười nói :

-Chưởng môn đừng bận tâm , chẳng qua ta cũng chỉ cho chúng ngủ một thời gian thôi !

Nhậm Bá Lân đưa mắt quan sát kỹ mấy người lạ mặt . Lão nom thấy Lao hà cùng Âu Dương Tu thì khí giận bốc lên , liền đập bàn quát :

-Hai lão già đáng chết ! Còn dám vác mặt đến đây ?

Bên cạnh Tề Đức lai , Bàng Hữu Kha cũng đứng dậy , nét mặt uất khí bao trùm . Đông Ma trông bộ dạng ba lão thì cưởi khẩy một cái :

-Các ngươi nghĩ mình đủ sức hay sao ?

Nhậm Bá Lân tuy rằng nóng giận nhưng lão cũng không phải con người tầm thường . Thấy mấy tên này ma khí kinh tâm lại muôn phần thần bí thì tâm tư dao động . Lão dừng lại hỏi :

-Các ngươi là ai ?

Bắc Ma ưỡn ẹo đáp :

-Tứ Đại Thần Ma trông coi bốn cõi Ma Giới , ngươi từng nghe qua hay chưa ?

Nhậm Bá lân chân diện méo mó , lão quay sang nhìn hai sư đệ thì thấy cũng chẳng hơn gì .

Nhân Giới tương truyền , trên Tiên Giới ngòai Tiên Hoàng và Tiên Đồng còn có Bát Đại Thần Tướng trông coi tám hướng . Trên Ma Giới cũng vậy , Ma Hoàng cai quản khắp cõi , Tiếu Thiên Ma dẫn dắt chúng nhân gia nhập Ma Đạo , Tứ Đại Thần Ma trông coi bốn phương . Võ công họ đều bác đại tinh thâm . Ngay như chuyện đạt đến cảnh giới tối cao để gia nhập Tiên Giới hay tiếp nhập Ma Đạo các lão còn chưa đạt tới , nói gì đến chuyện dám đương đầu cùng Tứ Đại Thần Ma ?

Mồ Hôi rịn ra trên trán Nhậm Bá Lân , lão hạ giọng hỏi :

-Các vị đến đây là có chuyện gì ?

Tứ Đại Thần Ma thấy thần thái lão trở nên tám bề nhún nhường thì không khỏi cười thầm trong bụng . Tuy nhiên đã đến đây theo dụ ý của Ma Hoàng nên không thể không thực hiện theo chỉ thị của hắn . Đông Ma gật đầu nói :

-Ma Hoàng thấy Triêu Dương phái là một phái lớn , Nhậm Chưởng Môn lại đa mưu túc trí và biết rõ thời cuộc cho nên muốn bắt tay . Không hiểu ý ngài thế nào ?

Nhậm Bá Lân nhăn nhó , lão ít ra cũng là kẻ biết phân biệt thiệt hơn . Chính phái đang thời kỳ thịnh vượng , tất nhiên không thể bỏ ! Ma Giới xuống nhân gian tuy rằng uy lực không thể tả nhưng Tiên Hoàng cũng hạ phàm , thế lực bên nào hơn nhất thời hãy còn chưa rõ . Tuy nhiên hôm nay nếu như từ chối bọn này nhất định tai họa sẽ giáng xuống Triêu Dương phái , sự diệt môn mười phần tất yếu xảy ra .

Lão cân nhắc giây lát rồi cũng nghĩ ra một cách , liền nói :

-Điệp Vũ Hồng thảm sát hai đệ tử yêu của Triêu Dương phái , tuy rằng lão đã chết nhưng hãy còn hậu nhân . Hãy đợi khi nào Triêu Dương phái đồng tâm hiệp lực tiêu trừ xong hắn rồi sẽ tính đến chuyện này !

Lão nói vậy chẳng qua một là mượn cớ , hai nữa cũng căm hận Vũ Xương gieo rắc tai họa xuống nhân gian , cho nên mới dẫn đến nghịch cảnh này . Lão muốn nhân cơ hội mượn tay Ma Hoàng cùng Tứ Đại Thần Ma mà tiêu trừ . Đông Ma cười nhạt nói :

-Ngươi đang nhắc đến gã Điệp Vũ Xương ?

Nhậm Bá lân chưa kịp trả lời thì thấy hai cánh cửa khách sảnh sập xuống cái rầm , tiếp đấy một giọng nói băng lạnh vọng vào :

-Kẻ nào nhắc đến Điệp Vũ Xương ? Ta đã tới đây !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK