Từ Nhã Khiết quả thật cảm thấy khó tin, hai người xứng như vậy lại còn không có ở cùng nhau.
Mặc dù không có trực tiếp ôm ôm hôn hôn, nhưng hai người khi nhắc tới đối phương thì trên mặt sẽ không tự chủ hiện lên đỏ ửng, đây chẳng phải là phản ứng mà chỉ có tình nhân mới có hay sao? Ánh mắt nhìn đối phương hoàn toàn không giống là bạn bình thường.
Hơn nữa Cố Tiện Khê ở trong phòng ngủ chỉ cần vừa nhận được điện thoại của Ôn Liễm là sẽ lén lén lút lút ra ngoài tiếp, không cho các nàng nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của hai người. Nếu là bằng hữu bình thường thì có cần phải hành động vậy không? Phải biết rằng bình thường Cố Tiện Khê khi nói chuyện điện thoại với những người khác đều ngồi trước mặt các nàng mà nói. Chỉ cần không phải là người mù thì có thể nhìn ra giữa hai người họ có vấn đề.
Từ Nhã Khiết sờ càm, lão sư từ trên bục giảng đi tới hàng trước mặt các nàng mà nàng vẫn liều mạng nói “Không thể nào, các cậu thật sự rất giống tình nhân đó nha.”
Cố Tiện Khê nghe nàng nói, dở khóc dở cười, không biết làm sao đưa ra câu trả lời hợp lý, dứt khoát không để ý tới sự nhiều chuyện của nàng nữa, đem cái đầu đang ngăn trở tầm mắt của mình đẩy sang một bên “Được rồi, đừng có nhiều chuyện nữa, mau nghe giảng đi.”
Nhìn đi nhìn đi, người ngoài còn nhìn ra, vậy mà Ôn Liễm em lại không biết. Xem ra nếu muốn Ôn Liễm mở mang trí tuệ thì nàng phải đợi thêm một khoảng thời gian rồi, Cố Tiện Khê trong lòng than thở một câu.
Trong phòng thí nghiệm, lão sư bệnh lý Tống Nguyên Câu đang cho Ôn Liễm các nàng phân tích hồ sơ bệnh lý. Ôn Liễm mặc áo khoác bác sĩ ngồi ở hàng cuối cùng sát tường một bên ghi chép một bên nghiêm túc nghe ông ta phân tích nguyên nhân người mắc bệnh tử vong.
Khi Tống Nguyên Câu nói đến nguyên nhân dẫn đến cái chết của người mắc bệnh, Ôn Liễm ngừng ghi chép, chân mày nhíu lại thành một khối. Lời lão sư nói có chút không giống với sự suy đoán của cô, làm cho trong lòng không ngừng toát ra nghi hoặc. Có thắc mắc thì phải nói ra, điều này lão sư đã nói trước khi lên lớp cho nên Ôn Liễm không chút do dự đứng lên, đặt câu hỏi với Tống Nguyên Câu “Lão sư, em cảm thấy bệnh nhân này không hoàn toàn bởi vì nghẽn mạch phổi mà chết.”
Lão sư dạy bệnh lý cho các nàng là Tống Nguyên Câu khoảng năm mươi mấy tuổi, có hơn ba mươi năm kinh nghiệm giảng dạy, mỗi phần hồ sơ bệnh lý này cơ hồ mỗi khi năm hết tết đến ông ta cũng đều phân tích một lần cho sinh viên nghe, vẫn là lần đầu tiên có người phân tích nguyên nhân dẫn đến cái chết trong hồ sơ bệnh lý theo hướng khác. Ngưng giảng bài, ngón tay đẩy mắt kiếng lên, nói “Ừm, vị bạn học này có ý kiến gì à?”
Ôn Liễm nhìn sách vở, đem ý tưởng mình nghĩ ra nói “Em cảm thấy người mắc bệnh cũng có thể là bởi vì yếu tim mà chết đích, trong sách có nói người mắc bệnh này có hơn hai mươi năm bị cao huyết áp... Như vậy cũng rất có thể là do yếu tim mà chết.”Tống Nguyên Câu vừa nghe Ôn Liễm giải thích vừa xem lại hồ sơ bệnh lý, chắc chắn bản thân không có nói sai “Yếu tim chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân dẫn đến cái chết của bệnh nhân này chủ yếu là bởi vì bị nghẽn mạch phổi... cho nên khi cấp cứu không có hiệu quả dẫn đến tử vong.”
Ôn Liễm nhanh chóng tìm ra chỗ sơ hở trong lời nói của ông ấy, phản bác “Không không không, người mắc bệnh này sau khi tử vong, nhân viên nghiệm xác đã tiến hành giải phẫu thi thể, có thể nhìn thấy hắn bị xơ vữa động mạch vành...”
Ôn Liễm và Tống Nguyên Câu ai cũng không thuyết phục được ai, mắt thấy hai người bắt đầu đứng dậy tranh luận với nhau. Tống Nguyên Câu xem giờ, lập tức dừng dây dưa với Ôn Liễm, nói “Bởi vì thời gian có hạn, nếu như vị bạn học này còn có nghi vấn khác thì một hồi tan lớp hỏi lại tôi.” Sau đó ông ấy cho Ôn Liễm ngồi xuống, tiếp tục phân tích nội dung chính.
Đến khi tan lớp, Ôn Liễm không thèm cởi áo khoác bác sĩ ra liền ôm sách vở chạy về phía bục giảng. Mọi người đều đi về phía sau chỉ có mình cô là đi ngược dòng người.
Bưng đống sách vở chạy đến trước mặt Tống Nguyên Câu đang thu dọn đồ đạc, trong mắt cô lóe lên ý cần được làm sáng tỏ, gật đầu một cái, mang theo khẩn cầu hỏi “Lão sư, có thể giảng lại chỗ hồi nãy cho em được không?”
Tống Nguyên Câu dừng tay lại, nhận lấy sách Ôn Liễm đưa, trầm ngâm một chút, dốc lòng giải thích lại cho cô hiểu. Vì có đủ thời gian, cộng thêm Ôn Liễm ở trong lớp suy đi tính lại, bây giờ nghe lại một lần liền thông. Rất nhanh liền giải quyết được khúc mắc trong lòng, Ôn Liễm hết sức phấn khởi khép sách lại, cảm tạ “Cám ơn lão sư.”
Thời điểm cô khép sách lại Tống Nguyên Câu ngẫu nhiên thấy tên họ của cô viết trên bìa sách, lông mày nâng lên hỏi “Em chính là Ôn Liễm?”
Ôn Liễm ôm sách vào trong ngực chuẩn bị đi, nghe ông ấy hỏi, mờ mịt gật đầu một cái, còn không biết tại sao lão sư lại biết tên của mình, nói “Vâng em là Ôn Liễm, lão sư có việc gì à?”
Tống Nguyên Câu cúi đầu lật sách giáo khoa, lấy một bài luận văn ra hỏi “Bài luận văn này là em tự viết?”
Ôn Liễm liếc mắt nhìn bài luận văn kia, đúng là của mình rồi, khó hiểu hỏi “Dạ đúng vậy, có thiếu sót chỗ nào à?”
“Viết rất tốt, không có sai sót gì lớn, nhưng lại có nhiều chỗ không chặt chẽ lắm, em mang về xem lại lần nữa, khi nào sửa xong thì nộp lại.” Tống Nguyên Câu diện vô biểu tình đưa luận văn giao cho cô.
Đến khi Ôn Liễm cầm luận văn ra khỏi phòng thí nghiệm, nhìn lại bài luận văn, vẫn không có tìm ra chỗ không chặt chẽ mà lão sư nói.
Cao Tĩnh Kỳ và Lâm Tuyết Tuệ ở bên ngoài chờ hết kiên nhẫn, thấy Ôn Liễm đi ra, vội vàng kéo cô tới thang máy mới dừng, Lâm Tuyết Tuệ hỏi “Cậu nói gì với lão sư vậy, sao mà lâu thế?”
Ôn Liễm vẫn không trả lời, đi theo sau Cao Tĩnh Kỳ nói “Khoan hãy nói, đói bụng quá rồi, mau đi thôi, tôi cảm thấy mình cũng ốm đi 5 cân rồi.”
Lúc ba người vào thang máy, Ôn Liễm nhờ Lâm Tuyết Tuệ cầm sách dùm mình, cởi áo khoác bác sĩ ra, hỏi “Luận văn của các cậu có bị trả về không?”Lâm Tuyết Tuệ lắc đầu “Không có a, không phải cùng nhau nộp bài sao?”
Ôn Liễm thấy khó hiểu, sao luận văn của người khác không bị trả về, chỉ có mình cô bị, lão sư còn nói không có sai sót, vậy trả về làm gì? Quấn quít một trận, vẫn là thể tìm ra câu trả lời, dứt khoát không nghĩ tới nữa, khoát tay một cái “Được rồi, đi ăn cơm trước đi, có gì nói sau.”
Cơm nước xong, trên đường trở về phòng ngủ, Ôn Liễm thuận tiện ở trong siêu thị mua một ít giấy gói quà về gói cuốn sổ tay có chứa chữ ký và lời chúc lại. Bấm ngón tay tính toán sinh nhật học tỷ sắp tới rồi, cô không chuẩn bị một chút sẽ không kịp.
Sau khi về phòng ngủ, Cao Tĩnh Kỳ biết luận văn của Ôn Liễm bị lão sư trả về, bắt đầu trêu cô “Lão sư hình như không vừa ý Ôn Liễm, cho nên ông ấy mới cố ý gây khó khăn cho cậu.”
Ôn Liễm làm bộ đang suy tư, sờ sờ càm của mình, nghiêm túc trả lời “Sao chuyện này có thể xảy ra chứ, dù gì tôi cũng khả ái như vậy...” Một bên bị lời nói của bản thân chọc cười một bên ngồi vào mình trước bàn, kéo ngăn kéo ra, muốn lấy quyển sổ có viết lời chúc gói lại.
“Haiz, Ôn Liễm thật là không biết xấu hổ...” Cao Tĩnh Kỳ bò lên giường, ngửa đầu thở dài nói.
Ôn Liễm lục lọi ngăn kéo một hồi nhưng không nhìn thấy quyển sổ kia. Trong lòng chợt căng thẳng nụ cười nhất thời cứng ở trên mặt. Dựa theo trí nhớ của mình rõ ràng ngày đó đã cất quyển sổ đó vào trong ngăn kéo, sao bây giờ không tìm thấy chứ.
Không đáp lại lời Cao Tĩnh Kỳ, tay chân luống cuống lục tung ngăn kéo lên, vẫn không có. Mồ hôi lạnh toát ra sau lưng, nghĩ đến chuyện xấu nhất có thể xảy ra, sẽ không phải là mất rồi chứ...
Roẹt một tiếng, chân ghế ma sát sàn nhà phát ra thanh âm chói tai. Ôn Liễm lòng như lửa đốt đứng lên, lục soát mọi ngóc ngách trên bàn. Cô gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, chưa bao giờ phát hiện mình có thể đổ nhiều mồ hôi như vậy.
Một quyển sách giải phẩu dày bằng ngón cái từ trên bàn rơi xuống, nặng nề nện ở trên chân cô, cô chỉ phản xạ có điều kiện co chân lại, ngay cả thời gian kêu đau cũng không có.
Mấy cái hộp để ở trên bàn đều bị cô đẩy ngã, lại chuyển hướng tìm trong ngăn kéo, cơ hồ đem tất cả mọi thứ trong đó lấy hết ra, lăn qua lộn lại nhiều lần, ngay cả dưới giường cũng đã tìm một lần, vẫn không tìm được quyển sổ kia.
Cô đờ đẫn nhìn một chồng sách bị vứt ngổn ngang, trong đầu cố gắng hồi tưởng lại cảnh tượng ngày đó sau khi trở về. Chỉ nhớ nàng lúc ấy bởi vì gấp gáp đi tìm học tỷ, cho nên vội vội vàng vàng trở về đem quyển sổ đặt lên bàn. Sau đó cầm túi xách đi ra ngoài, còn chuyện sau đó thì nghĩ mãi mà vẫn không nhớ. Những chỗ có thể cất cũng đã tìm, hoàn toàn không có, vậy rốt cuộc quyển sổ kia lạc chỗ nào rồi.
Lâm Tuyết Tuệ từ sân thượng đi vào, thấy Ôn Liễm đứng ở nơi đó đờ người ra, trên bàn lộn xộn, kinh ngạc hỏi “Ôn Liễm, cậu bị gì vậy?”
Ôn Liễm bị nàng kéo trở lại, vò đầu bứt tai nói “Quyển sổ của tôi bị mất rồi!”
“Quyển sổ gì?”
“Chính là... Chính là...” Ôn Liễm không có nói cho người khác biết chuyện mình tặng quà sinh nhật cho học tỷ, không biết nên giải thích như thế nào với Lâm Tuyết Tuệ, quấn quít nửa ngày mới khoa tay múa chân nói “Chính là một quyển sổ bìa bằng da, rất dày.” Bỗng nhiên nhớ lại điều gì, tựa như thấy được một tia hy vọng hỏi “Tuyết Tuệ, cậu có thấy nó không?”
Lâm Tuyết Tuệ lấy khăn lông lau ta,, suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái “Không thấy? Nó quan trọng lắm sao?”
Hy vọng của Ôn Liễm trong nháy mắt lại rơi vào khoảng không, ngũ quan thống khổ, tay bứt bứt tóc ngồi chồm hổm xuống “Rất quan trọng.”
Đó là quà tặng cho học tỷ, đó là cái mà cô bỏ qua sự ngượng ngùng, từng bước từng bước ở dưới sân trường nhờ người ta mới lấy được lời chúc mừng. Giờ mất rồi, cái gì cũng không có. Chẳng lẽ cô lại phải đi nhờ một lần nữa ư?
Lâm Tuyết Tuệ giúp cô hỏi Cao Tĩnh Kỳ, nhận được câu trả lời cũng là không có nhìn thấy càng không có lấy, đi tới bên cạnh cô trấn an nói “Cậu đừng lo lắng, thử tìm kỹ lại lần nữa xem.” Vừa nói liền giúp Ôn Liễm tìm.
Ôn Liễm ngăn cản, ủ rũ cúi đầu nói “Đừng tìm, tôi tìm rồi, trong đó không có.” Luận văn bị trả về, quà cho học tỷ cũng bị mất, đây chẳng lẽ là liên khúc xui xẻo sao...