Ôn mẹ trong đầu suy tính, gật gật đầu nói: "Cũng được, dù sao đều là nữ sinh sẽ không phát sinh chuyện gì." Vừa nói vừa nhìn về phía Ôn Liễm.
Ôn Liễm dĩ nhiên cầu còn không được, nhưng không thể biểu hiện quá mức kích động, liều chết đè nén nụ cười trên mép, hùa theo nói: "Cứ như vậy đi, để tớ dẫn cậu lên phòng ngủ của tớ." Nửa câu sau là nói với Cố Tiện Khê.
Cố Tiện Khê từ trên ghế đứng lên, cầm túi xách, nói với Ôn mẹ: "Vậy con xin phép..."
Ôn mẹ vung tay lên nói: "Đi đi."
Nhà của Ôn Liễm là loại có gác lửng, trên dưới hai tầng. Diện tích lầu dưới lớn hơn nhiều so với lầu trên, phòng khách, phòng ăn, Ôn ba Ôn mẹ cũng ở lầu dưới, mà lầu trên chỉ có phòng ngủ và thư phòng của Ôn Liễm. Lầu trên nối với lầu dưới thông qua cầu thang nửa cuốn tròn.
Ôn Liễm mang Cố Tiện Khê lên lầu, sau khi mở cửa phòng ngủ cùng thư phòng của mình ra nói: "Đây là phòng ngủ cùng thư phòng của em, chị vào trước đi, em xuống lầu đem hành lý lên."
"Muốn chị giúp em không?" Cố Tiện Khê lo lắng một mình cô không thể mang hành lý nặng như vậy được.
"Không cần, em có thể làm một mình." Ôn Liễm hào hứng xuống được nửa đường, quay đầu lại khoát tay một cái với Cố Tiện Khê.
Lúc Ôn Liễm kéo hành lý lên, thời điểm chuẩn bị bước lên cầu thang, Ôn mẹ ở trong phòng bếp kêu cô lại: "Ôn Liễm con tới đây lấy trái cây đi."
"Được." Ôn Liễm nghe vậy buông rương hành lý xuống, đi tới phòng bếp thấy trên bàn trống rỗng nào có trái cây gì đâu, nghi hoặc hỏi: "Trái cây đâu."
"Chưa có gọt, lát nữa xuống lấy." Ôn mẹ mở ví tiền lấy một cái thẻ tín dụng ra đưa cho Ôn Liễm nói: "Ngày mai đi chơi, cà thẻ của ta đi, nhớ dùng tiết kiệm!"
Ôn Liễm nhìn thẻ tín dụng trước mặt, đầu tiên là ngẩn ra sau đó mới phản ứng lại, vốn là muốn nói bản thân có tiền, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị Ôn mẹ cắt đứt: "Lúc cần xài thì nên xài, con là chủ không thể chậm trễ khách, biết không?"
Điều này Ôn Liễm hiển nhiên biết, bất kể như thế nào cô cũng sẽ không chậm trễ Cố Tiện Khê, nghĩ trong đầu ngu sao không xài, liền không chút khách khí nhận lấy cái thẻ từ Ôn mẹ, đáp ứng: "Con hiểu rồi."
Ôn mẹ trơ mắt nhìn cái thẻ của mình rơi vào trong túi Ôn Liễm, trong lòng quặng đau, dặn dò: "Đây là tiền mẹ vất vả lắm mới để dành được, con phải biết tiết kiệm nghe chưa!"
Ôn Liễm không nghĩ tới mẹ mình vì Cố Tiện Khê ngay cả tiền để dành cũng móc ra, cái này coi như lợi hại, phải biết là bình thường Ôn Liễm gặp nạn muốn xin tiền mẹ, bà cũng không rộng rãi như vậy, xem ra mẹ rất thích học tỷ. Có hy vọng, Ôn Liễm trong lòng cao hứng, đáp một tiếng liền trở về dọn hành lý.
Lên trên lầu, Ôn Liễm đẩy cửa phòng ngủ ra, phát hiện Cố Tiện Khê hoàn toàn không có ở bên trong, suy nghĩ một chút rồi đi tới thư phòng cách vách. Cô đem hành lý kéo gần phòng ngủ, để sát vách tường, sau đó đi qua phòng bên cạnh, lặng lẽ đẩy cửa hở ra một tý nhìn vào trong, Cố Tiện Khê quả nhiên đứng ở trước tủ sách xem sách.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng ra, đi vào đóng cửa lại. Lặng lẽ không một tiếng động đi tới sau lưng Cố Tiện Khê ỷ vào bản thân cao hơn Cố Tiện Khê một chút, ở sau lưng nhìn lén xem nàng đang đọc sách gì.
Đọc vài đoạn, cô nhận ra Cố Tiện Khê đang xem 《 Vi thành 》, sách này cô đã đọc xong từ lâu, tẻ nhạt vô vị thu hồi ánh mắt. Nghiêng đầu nhìn Cố Tiện Khê, nàng xem sách đến mê mẫn, lông mi vểnh lên khẽ run theo động tác chớp mắt, một chút cũng không có phát hiện Ôn Liễm đứng ở lưng mình.
Ôn Liễm ở trong lỗ tai nàng thổi nhẹ, mỉm cười hỏi: "Đẹp mắt không?"
Cố Tiện Khê bất ngờ không kịp đề phòng sợ hết hồn, run rẩy lui về sau một bước, vô tình dậm lên chân của Ôn Liễm, trợt một cái về phía sau trực tiếp ngã vào trong ngực Ôn Liễm.
"Học tỷ.... đây là đang đầu hoài tống bão sao*?" Ôn Liễm ôm eo Cố Tiện Khê, gần sát lại thú vị hỏi. (*Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác)
Cố Tiện Khê sau khi biết là Ôn Liễm, răng trắng khẽ cắn môi dưới, mắc cỡ đỏ mặt, giùng giằng thoát ra khỏi ngực cô, trách cứ trợn mắt nhìn Ôn Liễm một cái nói: "Em vào đây hồi nào? Làm chị giật cả mình." Lúc này hô hấp còn dồn dập.
"Em đứng ở chỗ này rất lâu rồi, chẳng qua là chị không có nhận ra thôi." Ôn Liễm trề môi nói.
Cô lần nữa ôm eo Cố Tiện Khê, gần sát nàng ôn nhu hỏi: "Như thế nào? Mẹ em sẽ ăn thịt người sao?"
"Coi như mẹ Ôn Liễm sẽ ăn thịt người, chị cũng phải đối mặt a, ai kêu chị thích Ôn Liễm làm chi!" Cố Tiện Khê xoay người hai tay ôm cổ Ôn Liễm, trán kề trán với cô, cố ý thấp giọng, sợ Ôn mẹ ở bên ngoài sẽ nghe được.
Ôn Liễm như là nhìn thấu tâm tư của nàng, nói: "Chị yên tâm, không có chuyện sao đâu, mẹ em sẽ không lên đây đâu, vô luận chúng ta ở trên lầu làm chuyện gì, mẹ cũng sẽ không biết."
Cố Tiện Khê mỉm cười tóm lấy tai Ôn Liễm, ngắt một vòng hỏi: "Em muốn làm chuyện gì a?"
Ôn Liễm khoa trương làm ra biểu tình đau đớn, cầu xin tha thứ: "Không không không, em cái gì cũng không muốn làm..."
Cố Tiện Khê lúc này mới buông lỗ tai cô ra, thuận tay xoa xoa hỏi: "Sao em có nhiều sách thế? Điều này khiến chị không muốn rời khỏi căn phòng này." vừa nói đồng thời ánh mắt nhìn kệ sách ở trong thư phòng.
"Ngốc quá, muốn xem cuốn nào thì cứ lấy đi." Ôn Liễm cưng chìu nhéo lỗ mũi của nàng nói.
"Có thật không?"
Ôn Liễm gật đầu một cái.
"Hay lắm, vậy lúc về chị sẽ mang một rương sách về luôn, không cho em đau lòng!" Cố Tiện Khê cho là đã chọc trúng điểm yêu sách của Ôn Liễm, ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên thực tế nàng mới sẽ không ngàn dặm mang cả rương sách đi về.
"Được." Ôn Liễm sảng khoái đáp, một chút đau lòng cũng không có, dù sao học tỷ thuộc về mình là đủ lắm rồi.
Ôn Liễm nhìn Cố Tiện Khê càng say đắm, cúi đầu, từ từ sát lại nàng, hô hấp chậm lại, mắt nặng nề rũ xuống. Mà Cố Tiện Khê tựa hồ cũng phát giác ý đồ của cô, nhắm mắt lại ngửa càm lên lẳng lặng chờ đợi. Ngay tại thời điểm môi của hai người sắp chạm vào nhau, ở dưới lầu đột nhiên truyền tới tiếng gào của Ôn mẹ: "Ôn Liễm xuống lấy trái cây."
Ôn Liễm thoáng mở mắt, ngẩng đầu lên kêu: "Dạ, chờ một chút." Cố Tiện Khê sau đó thoát khỏi người cô, bất an nhìn Ôn Liễm.
Ôn Liễm bất đắc dĩ thở dài một cái nói: "Ở nơi này chờ em, em sẽ quay lại ngay." Sớm biết cô đã ở dưới chờ mẹ mình gọt trái cây luôn rồi.
Ban đêm lúc ngủ, Ôn Liễm tắm trước nằm ở trên giường chờ đợi Cố Tiện Khê. Quá trình chờ đợi có chút khó nhịn, cho nên cô thuận tay liền cầm một quyển sách từ đầu giường bên kia, mở ra đọc.
Cố Tiện Khê từ trong phòng tắm đi ra, trên người mặc quần áo ngủ của Ôn Liễm, hơi rộng, cổ áo động một chút là tuột xuống, lộ ra một bên xương quai xanh. Cố Tiện Khê không thể làm gì khác hơn là vừa đi vừa kéo cổ áo không để cho nó trợt xuống.
Thời điểm Ôn Liễm ngẩng đầu lên, nàng đã ngồi vào mép giường.
Ôn Liễm thấy nàng đi ra, không kịp để sách xuống liền dán lên, mùi bạc hà thoang thoảng xông vào mũi, giống với mùi trên người cô vậy, chẳng qua là trên người học tỷ tương đối nồng hơn thôi.
Cố Tiện Khê đem tóc ướt thả ra, hỏi Ôn Liễm: "Khóa cửa rồi?"
Càm Ôn Liễm đặt ở đầu vai Cố Tiện Khê giật giật nói: "Khóa rồi." Cố Tiện Khê hài lòng gật đầu, cho dù Ôn Liễm đã nói Ôn mẹ sẽ không đột nhiên lên đây, nhưng trong lòng vẫn là lo âu.
Cố Tiện Khê nhìn thời gian nói: "Vậy chúng ta liền ngủ đi." Vừa nói liền đưa tay tắt đèn ngủ ở đầu giường, né người nằm xuống
Ôn Liễm đang mê mệt nhìn Cố Tiện Khê, gò má nàng chìm vào đèn ngủ mờ nhạt hiện ra đường cong nhu hòa, đâu thể nào cứ như vậy mà ngủ, cũng nằm xuống theo Cố Tiện Khê, bàn tay ở trên cánh tay nàng hạ tính toán, dưới tay làn da bóng loáng tựa như gấm vóc làm cô yêu thích không muốn buông tay, cô có ý ám chỉ nói: "Học tỷ, chúng ta có phải nên làm tiếp chuyện chưa làm xong khi nãy hay không?"
Cố Tiện Khê biết mà còn hỏi: "Chuyện gì?"
"Chính là..." Ôn Liễm chớp mắt một cái, quyết định không nói ra mà trực tiếp dùng hành động để trả lời, bàn tay đặt lên một bên má Cố Tiện Khê, để cho nàng không cách nào chạy khỏi, ngón cái dọc theo môi của nàng phác họa từng điểm từng điểm.
Động tác ôn nhu chậm chạp nhẹ nhàng lại để cho Cố Tiện Khê tim đập nhanh lên. Cổ họng Ôn Liễm khẽ động, hạ môi xuống.
Đi đôi với hôn sâu, người Ôn Liễm đè ở trên thân thể Cố Tiện Khê, hai người càng dính lại gần, có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của đối phương. Nhiệt độ trong không khí dần dần lên cao, đèn ngủ mờ nhạt tản ra khí tức mập mờ. Tay chân Ôn Liễm bắt đầu không đứng đắn, bàn tay tuột xuống phần lưng Cố Tiện Khê, rơi vào bên hông nàng, nhẹ nhàng xoa xoa.
Sau một thời gian ngắn, thấy Cố Tiện Khê không có phản ứng, cô liền to gan muốn tiến thêm một bước, thừa dịp giữa áo và thân thể có kẻ hở muốn luồn tay vào, còn chưa kịp mò tới cái gì, liền bị Cố Tiện Khê kịp thời đè xuống.
Mà lúc này, tâm trí Ôn Liễm đã bị mê hoặc, không để ý hết thảy muốn tiếp tục, đấu tranh với tay của Cố Tiện Khê, muốn tiếp tục lần mò lên phía trên.
Cố Tiện Khê phát giác nguy hiểm, lòng như lửa đốt muốn đẩy cô ra, lại bị Ôn Liễm đè lại, bất đắc dĩ chỉ có thể ở trên môi cô cắn một cái mạnh, lập tức cắn bể môi dưới của Ôn Liễm.
Mùi máu tanh lan tràn vào trong miệng của hai người, Ôn Liễm nhất thời liền thanh tỉnh lại, tách môi ra, nghi hoặc nhìn Cố Tiện Khê.
Cố Tiện Khê mặt đỏ tới mang tai thở hổn hển, cau mày lắc đầu một cái. Muốn nói mẹ Ôn Liễm còn ở dưới lầu, như vậy không tốt.
Mà Ôn Liễm lại cho là nàng không thích như vậy, suy nghĩ một chút, cũng đúng, bây giờ còn quá sớm, không tốt, liền thu cái tay đang đặt trong áo Cố Tiện Khê lại. Mím môi để cho vết thương ngưng chảy máu, liền ôm Cố Tiện Khê ngủ.
Ngày hôm sau, Ôn mẹ thấy vết thương trên môi Ôn Liễm, chần chờ hỏi: "Ôn Liễm môi của con sao lại bị như vậy?"....