“ Ừ”. Anh cười nhìn cô nhưng không rời khỏi phòng ngay, trong mắt hàm chứa sự áy náy: “ Không giúp được em bê đồ, vậy lát nữa để anh rửa bát nhé”.
“ Vâng”. Cô gật đầu, bê mâm thức ăn theo anh ra ngoài.
Nhìn Triều Lộ mang ra toàn những món ăn đẹp mắt thơm lừng, ba Chử không hết lời khen ngợi. Sau cùng, đặt lên bàn là món cá lư hấp tương, nhìn màu sắc để thấy mùi vị không tồi – thịt cá trắng như tuyết, lớp dầu bóng loáng, hương thơm xông lên mũi, xem nét mặt ba Chử thật rạng rỡ.
“ Trời nóng khó ăn uống nên cháu không nấu cơm mà quyết định nấu cháo củ từ, hi vọng bác Chử ăn quen”. Triều Lộ ở trong bếp đổ cháo vào ba cái bát, dùng khay bưng ra.
“ Củ từ rất ngon, vừa tốt cho sức khỏe lại thanh đạm, cháu nghĩ chu đáo quá”.
Triều Lộ nấu cháo củ từ còn có dụng ý khác…Vì Chử Vân Hành nhất định phải uống thuốc, cô biết anh chắc chắn không muốn để ba lo lắng cho cơ thể của mình. Đó là nguyên nhân cô không dám nói ra mà lấy lý do trời nóng nên mới nấu cháo.
Chử Vân Hành nói: “ Ba, Triều Lộ nấu ăn rất ngon, ba mau nếm thử xem”.
“ Ồ, tiểu tử may mắn hơn ta rồi, nó đã sớm được Triều Lộ nấu ăn cho”. Nói xong, ông gắp miếng cá bỏ vào miệng, ý cười dần dần lan trên mặt: “ Quả nhiên không sai, nước tương rất ngon”.
Triều Lộ cúi đầu cười ngượng ngùng: “ Vân Hành không thích ăn cay. Nếu không cháu nghĩ món cá này rắc thêm chút ớt sẽ dậy mùi hơn”.
“ Anh không ăn cay, em và ba thích thì lần sau không cần để ý đến anh, em cứ cho ít ớt vào thức ăn là được”.
“ Xem con nói kìa, làm phiền Triều Lộ một lần là đủ rồi, sao lại để con bé suốt ngày vào bếp như thế? Khi mẹ con còn sống, ba cũng không để bà ấy vào bếp nhiều. Con không thấy thương Triều Lộ sao?” Giữa lông mày ba Chử hiện lên nỗi buồn gợn sóng.
Nét mặt Chử Vân Hành cũng bị ngưng trệ. Triều Lộ sợ anh đau lòng khi nghe ba nhắc đến mẹ, cô liền đẩy đẩy anh, ngắt lời: “ Sao anh lại biết em thích ăn cay?”.
“ Lúc ăn cơm ở nhà bạn em, anh thấy em ăn cay rất tốt”.
Ngày bé, Triều Lộ không thể ăn cay, vì nhiều năm làm bạn với Nhược Chi, tính cách giống nhau, khẩu vị cũng tương tự. Ít thấy Chử Vân Hành thận trọng như thế, chỉ một bữa cơm ở nhà Nhược Chi, anh có thể nhìn ra sở thích ăn uống của cô.
Ba Chử hỏi: “ Sao Vân Hành và cháu lại đến nhà bạn à?”.
“ Vâng, hôm qua là sinh nhật bạn cháu, cháu có dẫn anh Vân Hành đi cùng”.
Ba Chử ý tứ nhìn Triều Lộ: “ Vân Hành có sơ suất gì không?”.
Triều Lộ trả lời: “ Không ạ, anh Vân Hành thể hiện rất tốt. Bạn cháu rất thích anh ấy”.
“ Vậy thì bác yên tâm rồi”. Nét mặt ba Chử lộ vẻ thoải mái.
Ăn cơm xong, ba Chử giao nhiệm vụ cho con trai đi rửa bát. Ông chỉ giúp Triều Lộ mang bát đũa trên bàn vào bếp, sau đó bảo Triều Lộ không phải nhúng tay vào nữa. Triều Lộ nói: “ Để cháu đi giúp anh ấy”.
Ba Chử kéo cô ra ngoài: “ Không cần, trong nhà này nó quen hết các thiết bị gia dụng rồi, rửa bát không có gì khó khăn hết. Trước đây một mình nó về nhà, bác cũng bắt nó rửa bát. Không phải vì cháu đến mà khách sáo đâu”.
Chử Vân Hành quay đầu bảo: “ Triều Lộ, em ngồi nói chuyện với ba anh đi, anh xong ngay đây”.
Hai ba con anh đều nói như vậy, Triều Lộ đành quay lại ngồi ở phòng khách. Ba Chử mang ra hai chén nước trà, Triều Lộ đứng lên nhận lấy.
“ Cháu ngồi đi”. Ba Chử nhẹ nhàng ấn cô ngồi xuống, rồi tự mình cũng ngồi xuống chiếc ghế sa lông bằng da thật: “ Triều Lộ, thấy cháu tới đây, bác không biết đã vui mừng như thế nào. Bác không coi cháu như người ngoài nên cháu cũng đừng câu nệ nhé”.
Triều Lộ có thể tưởng tượng ra, con trai duy nhất bị tàn tật, ba Chử sẽ như những người cha người mẹ khác, vì tương lai của con trai mà quan tâm đến hôn nhân đại sự. Ngay cả khi con trai mình có nổi bật hơn người nhưng cuối cùng, tình trạng thể chất lại không giống người bình thường. Điều này, thân là cha mẹ sao lại không hiểu cơ chứ? Từ lúc đi học tới lúc đi làm, cho đến khi tìm bạn đời, mọi thứ xung quanh gặp phải trắc trở là điều có thể tưởng tượng ra. Nói vậy cũng xuất phát từ lo lắng mà ba Chử đã giao anh cho mẹ cô để sắp xếp chuyện gặp mặt. Triều Lộ nghĩ tới việc mình từng từ chối không muốn gặp gỡ Chử Vân Hành, chuyện này chỉ e ba Chử cũng biết, nhất thời trong lòng cô nảy sinh sự xấu hổ.
“ Bác Chử, cháu không làm khách”. Cô thật thà đáp lời: “ Vì là lần đầu tiên cháu theo anh Vân Hành tới đây. Lúc nãy, trước khi chào hỏi cho đến lúc bắt đầu, cháu …khó tránh khỏi căng thẳng. Nhất là cháu lại không biết gia cảnh anh Vân Hành lớn như thế. Trong lòng cháu có chút luống cuống, sợ bác không thích”. Cô cúi đầu nói tiếp: “ Hơn nữa, chắc mẹ cháu đã nói qua với bác, cháu đã từng từ chối anh Vân Hành, bác đối với cháu…”.
“ Đứa bé ngốc nghếch này, việc ấy sao có thể trách cháu? Con trai bác, bác thấy nó là người tốt nhưng sao bác có thể yêu cầu người khác cũng nhìn thấy được điều ấy. Khi mẹ cháu nói với bác rằng cháu không đồng ý, bác đương nhiên vì yêu thương Chử Vân Hành, vì nó mà buồn, vì nó mà thương xót, vì nó mà lo nghĩ đến chuyện hôn nhân. Bác có thể hiểu được lý do cháu từ chối gặp mặt Chử Vân Hành”. Ba Chử thở dài, nhẹ giọng nói tiếp: “ Trước khi Vân Hành bị tai nạn ô tô, có lẽ cho đến tận bây giờ, nó chưa từng biết đến sự “ nhìn xuống” của người khác. Bác không khiêm tốn để nói, con trai bác, ở phương diện nào cũng là người nổi bật. Từ nhỏ tới lớn, nó đều là đối tượng được mọi người ngưỡng mộ nhưng nội tâm nó lại không kiêu căng giống kẻ khác. Chỉ là, bây giờ…Rốt cục không giống nhau. Về ý nghĩa nào đó, nó chấp nhận mình như vậy là vì bị ép buộc. Còn đối với bác mà nói, bác sao có thể vội vàng chấp nhận hiện thực ấy? Triều Lộ à, cháu tiếp nhận Vân Hành, đó cũng là một lựa chọn. Cháu không phải người thân của nó, căn bản hai đứa không có bất kỳ quan hệ gì, cháu hoàn toàn có thể lựa chọn đối tượng khác tốt hơn. Thế nhưng, cháu lại chọn Vân Hành. Là ba của nó, bác vô cùng cảm động và biết ơn”.
Ánh mắt Triều Lộ đột nhiên bị nước mắt làm cho cay cay. Cô không muốn bị ba của Chử Vân Hành nhìn thấy vẻ bối rối của mình, cô bưng chén trà lên, ngửa cổ uống. Khi để chén xuống, cô đã nén được nước mắt, chỉ có vành mắt hơi ửng đỏ là không thể giấu được.
“ Bác Chử”. Cô nhìn sâu vào mắt ba Chử: “ Cháu có thể hiểu lời bác nói. Muốn mọi người không có cái nhìn phiến diện đối với Chử Vân Hành là điều không thể, anh ấy đã rất nhiều lần phải chấp nhận điều đó. Một số việc chúng ta có thể hiểu được, một số vấn đề e rằng ngay bản thân chúng ta cũng không hiểu hết. Cháu đã từng cự tuyệt và nảy sinh thành kiến với anh Vân Hành bởi anh ấy là một người tàn tật. Nhưng bây giờ, cháu rất yêu Vân Hành, yêu vô cùng, điều này…Chuyện anh ấy khiếm khuyết đã không còn quan trọng nữa..”. Cô hơi dừng lại, cơ thể vô tình nghiêng về phía trước, mang theo vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “ Bác Chử, bác yên tâm”.
Ba Chử mỉm cười: “ Triều Lộ, cháu là một người con gái tốt, nếu Vân Hành cư xử với cháu không tốt, bác sẽ không tha cho nó”.
“ Ba vừa nói gì thế?”. Chử Vân Hành từ trong bếp đi ra, anh cười bước khập khiễng lại gần chiếc ghế sô pha: “ Con cư xử với Triều Lộ có tốt hay không, cô ấy biết”.
Ba Chử cười cởi mở: “ Ha ha, hai đứa ngồi đi, lão già này nên nhường chỗ, ta về phòng đọc báo đây. Vân Hành, con tiếp Triều Lộ chu đáo nhé”.
“ Về phòng anh ngồi một lúc đi”. Chử Vân Hành hơi ngửa đầu về phía cô nói.
Triều Lộ ngồi trên tay vịn của ghế sô pha nên cao hơn anh một chút. Không hiểu sao cô bỗng nhiên liên tưởng đến lời ba anh vừa nói: “Trước khi Vân Hành bị tai nạn ô tô, có lẽ cho đến tận bây giờ, nó chưa từng biết đến sự nhìn xuống của người khác. Bác không khiêm tốn để nói, con trai bác, ở phương diện nào cũng là người nổi bật. Từ nhỏ tới lớn, nó đều là đối tượng được mọi người ngưỡng mộ nhưng nội tâm nó lại không kiêu căng giống kẻ khác. Chỉ là, bây giờ…Rốt cục không giống nhau”.
Không giống nhau – Phần lớn thời gian này anh đã có thể chống nạng để đi lại mà không cần dùng đến xe lăn nhưng ánh mắt của người khác nhìn anh, vẫn như trước xen lẫn ý “ nhìn xuống”. Trước mặt người tàn tật, con người thi thoảng lại tỏ ra “ cảm giác ưu việt” , nhạy cảm thông minh như anh, nhất định có thể cảm nhận được.
Trái tim cô nhói đau, nhịn không được cúi xuống hôn mi tâm của anh. Chử Vân Hành dường như bị vẻ nhiệt tình đột ngột của cô làm cho bối rối, anh cười khúc khích: “ Triều Lộ, em không sợ ba anh bất ngờ đi tới sao. Tốt xấu gì thì vào phòng ngủ của anh cũng được”.
Cô đỏ mặt, di chuyển đôi môi, ánh mắt vẫn cố định trên mặt anh. Hai gương mặt gần nhau như vậy, bàn tay cô nhẹ nhàng mơn trớn khóe mắt lờ mờ nếp nhăn khi cười của Chử Vân Hành, nói giọng trẻ con: “ Em không sợ bị nhìn thấy, anh là của em. Em vừa nói chuyện với bác Chử, em bảo em thích con trai bác”.
“ Hả?”. Mới đầu Chử Vân Hành ngẩn ra, sau đó liền đem cả khuôn mặt vùi vào ngực cô, lưu luyến ngửi: “ Triều Lộ, ông trời đối với anh thật tốt”.
Triều Lộ vuốt tóc anh trả lời: “ Không, ông ấy đối với anh còn chưa đủ tốt nhưng em sẽ đối tốt với anh”.
“ Tiểu nha đầu ngốc, không giống lời nói của một cô gái với một chàng trai gì cả”. Một tay anh ôm lấy eo cô: “ Thật ra anh mới bắt đầu nghĩ em có phải là một cô gái thông minh hay không. Bây giờ nhìn em, càng ngày càng thấy ngốc đi, vì vậy anh sẽ thu lại câu nói ấy”.
“ Vân Hành”. Nghe anh nói cô ngốc, cô không hề tức giận, trái lại còn cười thật ngọt ngào: “ Nói thêm vài câu ngớ ngẩn nữa anh có muốn nghe không?”.
“ Có”.
“ Cùng anh ở một chỗ, đây là quyết định sáng suốt nhất đời em”.