Ba Chử nhìn một lúc cuối cùng không nhịn được cười, nói với Triều Lộ: “ Bức tranh vẽ…thật không tệ”.
Dù sao, trước mặt người lớn, Triều Lộ không khỏi có chút thẹn thùng, cô vội đứng chắn phía trước, che khuất bức tranh: “ Bác Chử, cháu vẽ chơi ấy mà”.
“ Con cáo này…khiến người khác yêu thích”. Ba Chử gắng nín cười rồi làm bộ nghiêm túc: “ Quả nhiên không giống con bác”.
Chử Vân Hành nói: “ Ba, không ngờ ba lại khen người như vậy”.
Triều Lộ liếc nhìn anh, nhịn không được cũng bật cười theo.
“ Ba, con và Triều Lộ phải đi trước”. Chử Vân Hành dừng một chút, bước một bước lại gần ba: “ Sau này con sẽ thường xuyên dẫn Triều Lộ về thăm ba”.
Triều Lộ quay đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng anh tuấn của Chử Vân Hành, không kiềm chế được khoác lấy khuỷu tay anh.
Trong mắt ba Chử chợt lóe lên ánh sáng nhạt óng ánh, nháy mắt biến thành ý cười dịu dàng: “ Được, lại nói, ba cũng nên thừa dịp bây giờ còn đi lại được đến chỗ con ngồi nhiều hơn. Vân Hành, tuy con là đứa con khiến người khác yên tâm nhưng ba không nên lơ là. Chẳng qua mấy năm nay, ba già đi, sức khỏe không được tốt, hơn nữa…Ba càng thương con, càng muốn quan tâm đến con, trong lòng lại càng...Là do ba, quá yếu đuối”. Ánh mắt của ông chuyển từ Chử Vân Hành sang Triều Lộ: “ Không bằng Triều Lộ, một cô gái tuổi còn trẻ nhưng kiên cường và dũng cảm”.
“ Ba, con biết cả”. Chử Vân Hành chống nạng, đến gần một bước rồi dừng lại, dang tay ôm lấy ba: “ Con sẽ sống tốt. Ba phải tin con trai ba chứ”.
Nước mắt Triều Lộ tuôn như suối nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười.
Đi tới cửa trước, Triều Lộ định lôi chiếc xe lăn được gấp lúc nãy ra, Chử Vân Hành khẽ nâng cổ tay phải huých vào người cô, cúi đầu nói: “ Anh sẽ chống nạng”.
Triều Lộ ngẫm nghĩ, cầu thang nhà cô không có thang máy, nếu ngồi xe lăn, e rằng Chử Vân Hành chỉ có thể để cô cõng lên. Vì thế, cô nói: “ Nếu không mang theo thì xe lăn của anh phải làm sao bây giờ?”.
Chử Vân Hành khẽ lắc đầu: “ Không việc gì, dù sao anh rất ít khi dùng xe lăn”. Triều Lộ đang định nói câu gì thì bị anh chặn lại: “ Nếu không, đưa em về xong anh sẽ bắt xe đến nhà ba lấy lại xe lăn. Hơn nữa, chống nạng so với ngồi xe lăn gọi taxi cũng dễ dàng hơn”.
Triều Lộ yên lặng cúi đầu, không đưa ra ý kiến khác.
Triều Lộ nói: “ Vân Hành, thật ra em thấy, tự mình có xe sẽ tiện hơn. Cho nên, trước đó em đã ghi tên học lái xe, cuối tuần sau bắt đầu mở lớp”.
“ Ừ, tốt rồi”.
Cô kéo Chử Vân Hành đứng lại, tựa đầu lên vai anh: “ Vâng, như vậy cho dù chúng ta đi đến đâu cũng sẽ tiện lợi hơn nhiều”.
“ Đúng vậy, sẽ tiện hơn rất nhiều”. Anh cười cười: “ Nói thật, anh rất nhớ cảm giác được chạy như bay”.
Mi tâm Triều Lộ nhíu lại, theo bản năng gầm nhẹ: “ Vân Hành, chạy như bay rất nguy hiểm. Anh…”.
Anh buồn cười nhìn cô: “ Đồ ngốc, bây giờ cho dù anh có nghĩ thì cũng không thể. Xe nhà anh đã bán mấy năm trước rồi, không chỉ có anh không thể lái mà ba anh cũng không còn chạm vào xe nữa”.
Triều lộ nhận ra mình đã lỡ lời nhưng không nhịn được liền hỏi: “ Vân Hành, tai nạn ô tô năm đó là vì đi nhanh à?”.
Anh sửng sốt lắc đầu: “ Không phải”.
Cô đặt bàn tay trái của anh lên lưng mình, năm ngón tay hơi siết lại, ngước mắt hỏi: “ Vậy chuyện xảy ra như thế nào?”.
Anh nhìn cô, trầm mặc hồi lâu: “ Em đồng ý với anh, nếu nói cho em biết sự thật, dù thế nào đi nữa em phải giữ bình tĩnh nhé”. Huyệt thái dương của Triều Lộ đập thình thịch nhưng cô vẫn đáp: “ Được, em sẽ giữ bình tĩnh”.
Chử Vân Hành nhìn cô chăm chú trong chốc lát rồi dùng tay phải bao phủ lấy tay cô: “ Khi ấy, anh đang định mua một món quà chuẩn bị tặng bạn gái lúc đó. Vừa hay anh nhìn thấy cô ấy trên phố, anh vui quá…Vì thế, đèn xanh vừa sáng, anh liền đi lên phía trước…Nhưng đúng lúc đó có một chiếc xe…”
Bả vai của Triều Lộ không tự chủ được dựng thẳng lên, đầu rời khỏi vai anh, cô kinh ngạc nhìn Chử Vân Hành: “ Anh vì cô ấy nên mới…”.
Cô có cảm giác bàn tay bị Chử Vân Hành nắm thật chặt, trái tim run rẩy từng hồi, không nói là ghen tuông, nhưng đau khổ vẫn là đau khổ. Cô quay lưng sững sờ, ánh mắt mờ mịt.
Anh nhẹ nhàng nói: “ Triều Lộ, nói vậy cũng không công bằng”.
Thái độ nóng lòng giải thích cho bạn gái cũ đã vén lên sự tức giận che giấu của Triều Lộ. Có lẽ, Chử Vân Hành nói đúng, đây chỉ là nỗi bất hạnh ngoài ý muốn, cũng không ai muốn bi kịch xảy ra. Nhưng, giờ phút này, cô không thể nghe được lời giải thích của anh.
Trong lòng dù hiểu – tức giận như vậy là không đúng nhưng cô vẫn thấy không vui đành buồn bực không nói câu gì.
“ Triều Lộ”. Anh nhìn cô, giọng nói tìm mọi cách lấy lòng: “ Dù thế nào đi nữa, không ai có cách thay đổi chuyện đã xảy ra. Nếu chuyện này khiến em khó chịu, anh chỉ có thể xin em tha thứ. Anh biết, em không thích nghe chuyện cũ như vậy. Đó cũng là nguyên nhân từ trước đến nay anh không nói tường tận với em. Triều Lộ, nói cho cùng, chuyện đó không còn quan trọng. Quan trọng là…hiện tại anh đang nắm tay ai”.
Con ngươi Triều Lộ chậm rãi chuyển động, rơi xuống tay cô và Chử Vân Hành, tay cô vẫn đang cầm tay trái của anh, mà tay phải anh vẫn đang bao phủ lưng cô, trái tim u buồn của cô khẽ động, liếc nhìn Chử Vân Hành: “ Nếu chuyện kia không xảy ra thì tay anh nắm bây giờ sẽ là tay người khác rồi”.
Chử Vân Hành nói rất chân thành: “ Anh từng nhiều lần tưởng tượng, nếu thời gian có thể quay lại thì tốt biết bao nhiêu. Nhưng từ khi ở bên em, anh không còn suy nghĩ ấy trong đầu. Thậm chí anh cảm thấy thật sự như bây giờ cũng không tồi. Triều Lộ, mấy năm nay, anh đã bỏ mặc rất nhiều chuyện, có nhiều người không biết, thậm chí bản thân anh cũng không dám đối mặt – Trong lòng anh vẫn còn vết thương, một sự nuối tiếc sâu sắc. Sự tiếc nuối ấy chính là tai nạn ô tô không chỉ làm mất đi sức khỏe của anh mà còn đánh mất cả tình yêu của anh. Cho dù anh có yêu lại lần nữa, cũng không thể yêu một người nhập tâm như vậy được, là em khiến anh thay đổi tư tưởng. Nếu anh nói, anh chưa từng nghiêm túc yêu em thì không những lừa dối em mà không thành thật với chính mình. Chỉ có tình yêu chân thành mới là liều thuốc tiên chữa được vết thương. Triều Lộ - em chính là liều thuốc của anh”. Anh mỉm cười, liếc nhìn cô: “ Em trị khỏi bệnh cho anh”.
Ánh mặt trời khiến ánh mắt anh tỏa sáng, đôi môi anh hơi nhếch lên tạo độ cong mê người. Triều Lộ nhìn đến ngây ngốc.
“ Vân Hành…Có lúc, em sẽ vô cùng nhỏ mọn”. Cô giống như con mèo nhỏ lấy tay chọc chọc cúc áo thứ hai trên chiếc áo Polo của anh, làm nũng nói.
“ Lĩnh giáo”. Anh để mặc cô hơi dựa vào người mình: “ Thực ra, có đôi khi anh cũng rất nhỏ mọn”.
“ Ví dụ như?”.
“ Ví dụ như lúc nhìn thấy Phương Uẩn Châu. Thành thực mà nói, có hai lần anh rất muốn đánh nhau một trận với anh ta”.
Triều Lộ ngẩng mặt nhìn dáng vẻ nửa cười nửa trầm tư của anh. Sau khi ngồi thẳng, cô lên tiếng: “ Có cần em giải thích không?”.
“ Không cần”. Anh nói: “ Lòng của em anh hiểu. Nhưng nhìn đối thủ cạnh tranh hơn mình về mọi mặt, anh khó tránh khỏi sự bất an”.
“ Anh ấy làm sao mạnh hơn anh về mọi mặt được?”.
“ Ít nhất không bị tàn tật”. Lời anh nói thật nhẹ nhàng, ngữ khí không mang theo sự thương cảm hay nuối tiếc, cứ như thuận miệng nói chơi.
Triều Lộ ngơ ngẩn, suy nghĩ một chút mới mở miệng: “ Cho nên, hai người mà đánh nhau, anh nhất định sẽ thua”.
Cô thấy trong mắt anh hiện lên làn khói mờ nhạt nhưng ngoài miệng anh vẫn làm bộ nhẹ nhàng: “ Đúng vậy, vì thế anh mới chịu đựng không nổi giận. Rất sáng suốt phải không?”.
Triều Lộ nâng mặt Chử Vân Hành lên, làm anh nhìn về phía mình rồi nói tiếp: “ Nhưng ai bảo em nhất định sẽ chọn người thắng? Em chỉ chọn người mình thích thôi”.
Cô nhìn ánh mắt Chử Vân Hành thoáng ửng đỏ nhưng dường như anh cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, đôi mắt trong hốc chuyển động vài vòng mới khiến những vệt đỏ ấy biến mất. Anh dùng giọng nói dịu dàng như thôi miên: “ Anh biết”.
Xe dừng dưới nhà Triều Lộ, trước đó Chử Vân Hành đã lấy trong túi quần ra chiếc thẻ giao thông. Bởi vì ngồi phía bên phải xe, biên độ chuyển động cơ thể sang bên trái đưa thẻ khá lớn, đối với người bị liệt bên trái như anh có chút hơi bất tiện. Thấy vậy Triều Lộ liền cầm lấy tấm thẻ đưa cho lái xe.
Có rất nhiều việc tương tự như vậy sau khi bọn họ gặp gỡ. Bởi sự tàn tật của Chử Vân Hành đã tạo nên những bất tiện lặt vặt trong cuộc sống hàng ngày không thể nào che giấu. Có khi là việc đi lên những bậc thang rất cao, có khi là việc mở chiếc nắp bình, có lúc là việc nghiêng người vốn rất dễ dàng đối với người bình thường…Triều Lộ càng đến gần cuộc sống của anh, càng cảm nhận được sự khó khăn của anh. Vì vậy, cô càng thấy thương anh hơn. Cô từng có thành kiến ghét bỏ anh. Sau khi biết anh, cô chỉ nhìn thấy một người đàn ông có phẩm chất với cuộc sống rất tôn nghiêm. Xe lăn và nạng có thể làm tổn hại đến hình tượng hoàn mỹ của anh nhưng sẽ không làm giảm bớt một chút nào sự yêu thương của cô đối với anh.
Chử Vân Hành đẩy cửa xe bước xuống, Triều Lộ theo sát đằng sau. Cô theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua. Trước mắt, một chiếc xe lái tới khiến cô có chút mê hoặc.
Đó là xe của Phương Uẩn Châu, cô thường xuyên cùng Phương Uẩn Châu ra ngoài làm việc cho nên nhận ra được.
Từ xa cô đã nhìn thấy chiếc xe, trên ghế lái phụ là mẹ cô đang ngồi.
Đương nhiên, Chử Vân Hành cũng nhìn thấy, anh dừng bước, đứng sóng vai cùng cô.
Xe dừng hẳn dưới lầu nhà cô. Phương Uẩn Châu bước xuống xe trước rồi quay sang ghế lái phụ mở cửa xe, anh nhìn về phía Triều Lộ đang đứng bên cạnh nói: “ Lưng của dì bị thương, không cẩn thận vừa bị trẹo ở nhà anh. Anh đã đưa dì đi khám bác sĩ, hơi bị nghiêm trọng đấy. Để anh cõng dì lên lầu…”.
Triều Lộ nghe thấy có chút mơ hồ nhưng bây giờ chuyện gì cũng không quan trọng bằng mẹ cô. Phương Uẩn Châu ngồi xổm để Triều Lộ đỡ bà Hạ Nhị Lan nằm úp lên lưng mình.
Phương Uẩn Châu cõng bà Hạ Nhị Lan vào trong cửa. Triều Lộ sợ sức khỏe của Phương Uẩn Châu không chống đỡ nổi nên ở sau lưng nâng lấy bà. Lúc đi qua Chử Vân Hành, cô nói với anh: “ Em đỡ mẹ lên trước, anh…”.
Chử Vân Hành trả lời: “ Không sao, anh sẽ đi lên từ từ”.
Giọng điệu của anh nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc. Nhưng khi ở trên lầu, Triều Lộ vô tình quay đầu lại, thấy anh vẫn đứng yên một chỗ mang theo vẻ mặt phức tạp khó nói, anh hơi ngửa đầu nhìn ba người bọn họ đi lên lầu, trong lòng rất đau.
Anh nhất định rất nuối tiếc và áy náy, lúc này là lúc cần một người đàn ông ra sức, trước mặt người con gái anh yêu thương, trước mặt bề trên mà anh coi trọng – anh lại tỏ ra hữu tâm vô lực. Thậm chí anh chỉ có thể nhìn tình địch dễ dàng cõng mẹ của bạn gái lên lầu, còn anh chỉ có thể vất vả đi đằng sau.
Triều Lộ nghiêng đầu sang chỗ khác, cố nén nỗi lo lắng đối với Chử Vân Hành, nâng mẹ tiếp tục lên trên.
Cô nghe phía sau truyền đến tiếng gậy chạm nền đất cùng tiếng động của giày ma sát với sàn nhà, chậm chạp mà đình trệ.