Nhìn người đàn ông đang mỉm cười ngồi ở ghế chính, hắn ta dụi mắt rồi đi ra rồi lại quay vào.
Nam Việt vương hỏi: “Lão nhị, đệ đang làm gì vậy?”
Nam Nông cuối cùng đã bị thuyết phục rằng mình không bị qua mắt.
Hắn cau mày hỏi: “Tin tức đệ mới gửi hôm qua, sao hôm nay huynh đã tới đây? Vương thất Nam Việt còn có bí mật gì mà đệ không biết?”
Chúc Cảnh Hoài ở một bên nghe được lời này, không khỏi lại thở dài.
Miền Nam Nam Việt – quả là một đất nước bí ẩn!
Nam Việt vương bối rối: “Tin tức gì? Ta đã xuất phát từ nửa tháng trước.”
Nam Nông: "..."
Đúng là hết thuốc chữa với ca ca, coi con gái còn quan trọng hơn ngai vàng nữa.
Người hầu mang bát và đũa đến, Nam Nông xoa xoa cái bụng đang cồn cào, cầm đũa gật đầu với Mộc Trường An.
"Đi, Tiểu Từ Nhi, nói lại cho phụ vương con lời tối qua nói đi."
Không hiểu sao khi đối mặt với Nam Việt vương, Mộc Trường An lại cảm thấy áy náy.
Nhưng nàng vẫn nói lại lần nữa.
Nam Việt vương vừa nghe vừa mở to mắt, thở dài: “Có chuyện thần kỳ như vậy sao?”
Khi Mộc Trường An đề cập đến việc muốn cứu Mộc Tĩnh, ông gật đầu nói: "Đó là chuyện đương nhiên. Chúng ta không thể nợ ân tình của ai cả. Lão nhị, đệ hãy dành thời gian để làm việc này đi!"
Vì ngay cả huynh trưởng cũng tán thành việc làm này nên Nam Nông không còn gì để nói.
Nhìn thấy điều này, Mộc Trường An cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vì lừa dối lão phụ thân và tiểu thúc thật thà nên nàng đã mất cả đêm siêng năng nấu món ăn và kể chuyện cười để họ vui vẻ.
Ăn uống xong, nghĩ đến Nam Việt vương đi đường mệt nhọc, liền để hai vị trưởng lão đi nghỉ trước.
Sau khi ra khỏi cửa, nàng cảm thấy phấn chấn trở lại và quyết định vào bếp làm món tráng miệng của Nam Việt để thể hiện lòng hiếu thảo.
Chúc Cảnh Hoài thấy thế, không biết xấu hổ nói: “Nếu nàng mượn chỗ của ta, sao không làm cho ta một cái?”
Mộc Trường An rất từ bi gật đầu.
Món tráng miệng đó rất đơn giản, với kinh nghiệm làm bếp của Mộc Trường An là dư sức.
Khi hai người đi đến lối vào nhỏ của viện nơi Nam Việt vương và Nam Nông đang nghỉ ngơi, mang theo mấy món tráng miệng thì bị tiếng nói từ bên trong chặn lại.
Nam Nông nói: "Huynh thật sự tin lời Tiểu Từ Nhi nói sao?"
Bên trong im lặng hồi lâu, Mộc Trường An đang định đẩy cửa bước vào.
Chỉ nghe được Nam Việt vương giọng trầm thấp bất đắc dĩ: "Ta nhất định phải tin."
Trong viện, Nam Nông có vẻ khó hiểu: "Ý huynh là gì?"
Nam Việt vương thở dài một tiếng: "A Nông, đệ từ nhỏ đã học nghệ ở bên ngoài, hiếm khi về vương thành, cho nên có rất nhiều chuyện không biết, liên quan cũng quá nhiều.”
Nam Nông: “…Đệ sẽ rửa tai lắng nghe.”
Nam Việt vương trầm ngâm một lát, trên mặt lộ ra vẻ mặt vừa buồn vừa vui.
"Hồi đó ta đã yêu thánh nữ Vân Thanh. Đầu tiên chúng ta sinh ra A Ly trong cung, sau đó sinh ra Tiểu Từ khi chu du trên đất liền..."
Nam Nông ngắt lời: “Không phải huynh đã tới đại lục hơn 20 năm trước, nhưng Tiểu Từ năm nay mới mười tám tuổi?”
Nam Việt vương bất mãn nhìn hắn: "Đệ có thể kiên nhẫn nghe ta nói hết không?"
Nam Nông bất lực xua tay, ra hiệu - hãy tiếp tục!
Nam Việt vương nói: “Không lâu sau khi Tiểu Từ Nhi ra đời, chúng ta gặp phải chiến tranh, Tiểu Từ Nhi cũng bị thất lạc trong chiến tranh…”
Nam Nông không khỏi kinh hãi lần nữa, ngắt lời: “Huynh là đệ tử của Kiếm Tôn, còn đại tẩu là thánh nữ của Linh Tộc, nhưng ngay cả một đứa bé cũng không thể bảo vệ?”
Nam Việt vương dừng lại một chút, vẻ mặt có chút buồn bã: “Lúc đó chúng ta đang muốn cứu người, cho nên…”
Nam Việt vương khàn giọng nói: "Sau khi hài tử bị thất lạc, Vân Thanh đã bói một quẻ, nhưng mãi cũng không tìm được vị trí của hài tử. Trong khoảng thời gian đó, Vân Thanh gần như suy sụp."
Nam Việt vương dừng lại, như đang cố gắng kìm nén cảm xúc nào đó: “Sau này, chúng ta gặp được sư phụ Khổ Hải. Sư phụ Khổ Hải nói với chúng ta rằng đứa trẻ này sinh ra là để trả nợ trước khi rời xa chúng ta. Ở tuổi hai mươi ba, nó sẽ gặp phải đại nạn chết đi để cứu tất cả mọi người, sau đó nó sẽ được đầu thai lần nữa."
Ngoài cửa, Mộc Trường An toàn thân run rẩy, Chúc Cảnh Hoài kinh ngạc nhìn nàng.
Đây là... Mạng sống của Mộc Trường An?
(Wattpad@SuongSuong1123)