• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Author: Tiểu Lãnh Lãnh

Núi Vân Duyệt.

Lãnh Nguyệt để khuôn mặt thật, không đeo mặt nạ, một thân huyền bào nhẹ bay trong gió. Chỉ bạc thêu lên trường bào khung cảnh núi non hùng vĩ, màu bạc hoà với nền đen như ẩn như hiện. Thủ pháp tinh xảo mà sống động khiến ngạo khí quanh thân nàng triệt để tản mát ra xung quanh. Lúc này, nàng đang đứng trên đỉnh núi để quan sát công việc của Lãnh Huyết Cung và Tuý Nhan Lâu.

Núi Vân Duyệt trước đây là một dãy núi lớn gồm nhiều ngọn núi tạo thành hết lớp này đến lớp khác, nằm sau lưng Bạch Vân Quốc. Do gần với Vân Kinh nên đây cũng coi như một biên giới quốc gia. Trung tâm Vân Duyệt Sơn là một quốc gia nhỏ, Mai Quốc. Đỉnh núi nhọn hoắt, sừng sững giữa đất trời, bảo vệ Mai Quốc khỏi những cuộc xâm lược đẫm máu, cũng ngăn quốc gia này dẫn quân đội chinh phạt khắp nơi.

Chính vì có dãy núi này mà Mai Quốc được coi như Quốc Gia Ngoài Lãnh Địa. Người dân nơi đó sống hoàn toàn khép kín, không giao thiệp với bất cứ người ngoài nào. Có một điều chắc chắn, Ngũ quốc cũng không muốn gây chiến cùng quốc gia nhỏ này. Địa thế hiểm trở của nó khiến cho ngọn núi này được mệnh danh là một trong ba ngọn núi khó chinh phục nhất Ngũ quốc.

Bất quá, do tác động của ngoại lực khiến cho lớp núi ngoài cùng dần sụp xuống, vài nơi tạo thành những thung lũng, thảo nguyên xanh tốt. Còn đỉnh núi tuy bị mài nhẵn phần nào, nhưng độ hiểm trở của nó lại không ít hơn là bao. Vậy cho nên chưa có người nào muốn thử vượt núi sang Mai Quốc dò xét.

Lãnh Nguyệt chọn một thảo nguyên làm nơi để Uyển Dạ cầu hôn, lúc này đang cấp tốc chuẩn bị cho buổi tối trọng đại này. Nàng muốn gặp lại tỷ tỷ, càng muốn dành cho người thân của mình những điều tốt đẹp nhất. Đến nhân lực của Lãnh Huyết Cung cũng không ngại lấy ra.

Trên đỉnh núi nhìn xuống thảo nguyên bao la, không khí thoáng mát tươi mới khiến nàng bỗng thấy thoải mái hơn. Bên dưới, người của Lãnh Huyết Cung cùng người của Tuý Nhan Lâu đang tích cực chôn pháo hoa dựa vào những nhát kiếm mà Lãnh Nguyệt rạch trên mặt đất, một số người khác thì đang dựng một cái đình bằng gỗ cách đó khoảng hai trăm mét. Từ đình gỗ nhìn ra chỗ này đủ khuất để không thấy ở đây có người, nàng còn cần người châm pháo nha. Với tiến độ này, ước chừng chỉ vài canh giờ nữa công việc sẽ hoàn thành.

Chợt nhớ khi ra khỏi hoàng cung chưa nói với Băng Y một tiếng, Lãnh Nguyệt liền gọi:

- Bạch Hổ!

- Có thuộc hạ.- Bạch Hổ đứng sau nàng, từ lúc mọi người bắt đầu công việc vẫn chưa nói tiếng nào. Lúc này nghe gọi liền tiến lên một chút, cung kính chắp tay.

- Giờ ta phải về cung một chuyến, ngươi ở lại đốc thúc bọn họ. Xong việc thì quay về Nguyệt Cung báo cáo một chút tình hình rồi hãy trở về Trân Bảo Các. Đêm nay ta không muốn có bất cứ sai sót nào xảy ra.

- Thuộc hạ tuân mệnh Cung chủ.

Không nói thêm lời nào thừa thãi, Lãnh Nguyệt xoay người hướng Hoàng cung Bạch Vân mà đi. Thảo nguyên nhanh chóng lui lại phía sau, cuối cùng chỉ còn cây cối rậm rạp.

Bất quá có nằm mơ Lãnh Nguyệt vẫn không thể ngờ, từ khi bản thân rời khỏi Nguyệt Cung liền có một đôi tử mâu luôn theo sát không rời. Thân thủ người này thuộc hàng thượng thừa, kĩ thuật ẩn nấp rất tốt, lại không có chút sát khí nào, khiến cho Sát Vương cũng không thể phát hiện ra rằng chính mình đang bị người theo dõi.

Nhìn Lãnh Nguyệt một thân huyền y, thân thủ nhanh nhẹn như một con báo nhỏ khéo léo né tránh thị vệ, nhảy vào hoa viên của Nguyệt Cung, lại ung dung hướng tẩm cung đi tới. Khi đi vào là một nam nhân dung mạo tuấn mĩ, lúc trở ra lại thành Cửu công chúa Bạch Vân Quốc nhan sắc tầm thường. Nhưng dù sao, đôi mắt thuỷ lam đặc biệt kia cũng không thể thay đổi, lãnh đạm không vướng bụi trần.

Nam nhân đứng ở nơi ẩn nấp thấy hết tất thảy sự việc, bạc môi khẽ vẽ ra một đường cong mờ nhạt. Cũng may Nam Cung Tuyệt từ lúc bắt đầu chưa có chạy đi tìm Lãnh Nguyệt đòi chất vấn, vì sao trong Nguyệt Cung lại có nam nhân từ phòng ngủ của công chúa đi ra.

Có trời mới biết, lúc nhìn thấy huyền y nam nhân bước ra từ phòng của Lãnh Nguyệt từ sáng sớm, lòng của Linh Huyền Thánh chủ đã sớm rối loạn, hận không thể một chưởng bổ chết huyền y nam nhân.

Trăm ngàn câu hỏi xoay mòng mòng trong đầu, không khí sặc mùi một bình giấm chua. Bất quá thân thủ kia có chút quen thuộc. Nam Cung Tuyệt liền cố gắng kiềm chế, lén lút đi theo. Hắn muốn tự mình tra xem, rốt cục tên khốn nào dám cướp thê tử của Hoàng đế Phượng Thiên.

(Au: Ai nha! Bình dấm chua di động -.-)

Bám theo đến núi Vân Duyệt, ngay khi nhìn thấy bạch y nữ nhân, hắn liền nhận ra ngay đó là Bạch Hổ cô nương của Trân Bảo Các. Người khác có thể không biết, nhưng Nam Cung Tuyệt hắn có Linh Huyền Cung, sớm đã biết Trân Bảo Các Bạch Hổ là người của Lãnh Huyết Cung.

Vị Linh Huyền Thánh chủ này vẫn nghĩ Lãnh Huyết là một tình địch mạnh của hắn, vật cản khiến hắn khó tiếp cận được Lãnh Nguyệt. Đến lúc sắp không chịu nổi, muốn xông ra đánh đánh giết giết một trận thì lại nhìn thấy một màn đổi y phục, đổi dung mạo kia. Vốn là người khá nhạy bén, Nam Cung Tuyệt sau khi nhìn kĩ đôi thuỷ mâu của Lãnh Nguyệt, lại nhớ ra huyền y nam nhân cũng có một đôi thuỷ mâu tương tự liền đoán ra thân phận thực sự của huyền y nam nhân. Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật may, chưa đánh rắn động cỏ, nếu không ngày sau muốn bước vào tâm của Lãnh Nguyệt còn phải tốn khá nhiều công phu.

- Thì ra nàng lại có một thân phận đặc biệt như vậy.- Nam Cung Tuyệt trên đường trở về Linh Huyền Cung, không kiềm được khẽ lẩm bẩm.

Lãnh Huyết Cung chủ của Lãnh Huyết Cung? Cái tên của nam nhân này khi đã nhắc tới thì không ai là không run sợ. "Hắn" tàn nhẫn thị huyết, "hắn" lãnh khốc vô tình, "hắn" tâm ngoan thủ lạt, "hắn" là Tu La Thần đứng đầu Tà phái. Vậy mà không ai ngờ, "hắn" lại là nữ nhân, hơn nữa còn là Cửu công chúa phế vật, cầm kì thi hoạ đều không thông, một công chúa nhan sắc tầm thường nhất Ngũ quốc. Đời cũng thật lắm kinh hỉ, những kẻ ngu ngốc thường nghĩ mình tài giỏi, còn những nhân tài lại bị xã hội vùi dập, mỉa mai.

Tiểu hồ ly xem chừng còn rất nhiều những lá bài chưa lật. Lúc trước, một thân võ công quỷ dị, khả năng dùng độc và giải độc của nàng khiến hắn kinh ngạc. Còn bây giờ thì sao? Nam Cung Tuyệt thật sự hiếu kì, không biết đâu mới là khuôn mặt thật sự của nàng? Là Cửu công chúa Bạch Vân Quốc, Hoàng hậu tương lai của Phượng Thiên, Cung chủ Lãnh Huyết Cung hay nàng còn thân phận nào khác mà hắn chưa biết đây? Người con gái này còn muốn đem lại cho hắn bao nhiêu bất ngờ nữa?

Hắn muốn đợi quan sát nàng một thời gian nữa mới sắp xếp để xuất hiện.

Không được! Ý nghĩ đó vừa hình thành đã bị nam nhân đá bay! Người ưu tú như nàng nếu không nhanh chân bắt về nhà, sau này chắc chắn sẽ có thêm nhiều hoa si cắm rễ quanh nàng mất. Lúc đó không phải Nam Cung Tuyệt hắn lại cực khổ hơn nữa mới có thể truy được nàng về tay sao? Hừ! Hắn không thích phiền phức nhiều như vậy, nên ngay từ bây giờ phải cố gắng hơn để giành được trái tim của mĩ nhân thôi!

Ừm! Không phải nàng muốn làm thứ gì đó ở núi Vân Duyệt sao? Đêm nay, quả là một lựa chọn không tồi! Nam Cung Tuyệt ngây ngốc cười, mãi cho đến tận khi về tới Linh Huyền Cung, ý cười vẫn không ngớt, như đoá mạn đà la nở rộ động lòng người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK