• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Author: Tiểu Lãnh Lãnh

Lãnh Diệp cũng không vội cho bình thân ngay, đôi mắt sắc bén quét tới Lãnh Nguyệt:

- Thương thế của Nam Cung Đế là thế nào? Ngươi biết hắn là nhân vật thế nào không? Phải chăng ngươi muốn mang hoạ cho Bạch Vân Quốc, khiến muôn dân trăm họ lầm than mới yên lòng?

Lãnh Nguyệt cười lạnh. Lão ngoan đồng này, thị phi bất phân. Chắc lại nghe lời nữ nhân bên gối xúi giục rồi. Nàng cũng mặc kệ cái gì lễ nghi, bình thân hay không bình thân, trực tiếp đứng thẳng dậy:

- Là hắn có chân tự đi tới. Bệ hạ còn muốn thần cản hắn ngoài cửa sao?

- Ngươi...- Lãnh Diệp sắc mặt xanh mét, chỉ thẳng vào Lãnh Nguyệt, một chữ cũng không thể thốt ra. Tại sao mấy lần giao thủ với nha đầu này dạo gần đây, lão lại chẳng thể chiếm thượng phong vậy nhi?

- Hoàng thượng, ngài còn chưa cho Cửu công chúa bình thân mà. Có gì từ từ vào trong lại nói, ở ngoài này công khai trách phạt, vậy người cũng xấu mặt đó!- Thục phi rốt cục lên tiếng, ngọc thủ trắng nõn đều đều vuốt ngực cho Lãnh Diệp, muốn hắn bình tĩnh lại.

Lãnh Nguyệt nhìn nàng ta khinh bỉ. Bổn cô nương đây tự bình thân từ lâu rồi, còn cần lão cho phép sao?

Thế nhưng câu nói này, hành động này của Thục phi, thành công kéo Lãnh Đế trở lại mục đích chính đến đây, cũng như đưa cho lão một nấc thang để bước xuống. Lão liếc nhanh Thục phi, ra chiều hài lòng lắm. Lại nhìn qua nhi nữ trước mắt. Một thân lam y lười biếng khoác lên người nàng lại khiến cho gương mặt bình thường trở nên xinh đẹp đến vậy. Ba ngàn tóc đen tuỳ ý buộc bằng một dải lụa cùng màu, trên đầu cũng không có trang sức khác. Hẳn là vừa mới tỉnh dậy không lâu. Trong sự tuỳ tiện lại toát lên vẻ nhã nhặn cao quý. Lãnh Nguyệt, tựa như đoá mẫu đơn nở rộ... Rất giống Cơ Ngân Nhi năm đó.

Hừ lạnh một tiếng, Lãnh Diệp phất tay áo, một đường đi vào Nguyệt Cung. Trong trí nhớ của Lãnh Đế chợt thoáng hiện lên hình ảnh nữ nhân xinh đẹp dịu dàng như nước ấy.

Nàng vốn là đồ đệ của Quan lão nhân. Năm Lãnh Diệp mười bảy tuổi, vẫn còn là hoàng tử, phụ hoàng đem hắn tới Lãng Thành, tìm Mai Sơn Các của Quan lão nhân bái sư. Khi ấy, Cơ Ngân Nhi mới là cô nương mười hai tuổi. Bất quá tuổi tác nhỏ cũng không thể che lấp dung mạo của nàng.

Còn nhớ lần đầu Nhị hoàng tử Lãnh Diệp gặp nàng, nàng đang ngủ say trong Tản Hiên Viên của Mai Sơn Các. Hàng mi dày cong cong như chiếc quạt nhỏ xinh, đôi mắt tuy không mở ra nhưng vẫn khiến cho người ta tưởng tượng được vẻ khuynh thành khi nàng tỉnh lại. Làn da trắng như sứ, bờ môi căng mọng như trái anh đào. Một làn gió nhẹ thoảng qua thổi vào làn tóc mây mượt mà khiến nàng tựa như thiên tiên lạc chốn nhân gian.

Cơ Ngân Nhi trong trí nhớ của chàng hoàng tử năm đó chính xác là một tiểu nữ tử dễ thương nhất trên đời. Lãnh Diệp lúc đó quả thực đã động tâm, dứt khoát muốn nàng trở thành nữ nhân của mình. Sau này đúng là Lãnh Diệp đã đạt thành nguyện vọng thật, nhưng bằng cách tiêu cực nhất: dùng tính mạng một ngàn dân chúng trong Lãng Thành, ép nàng vào cung làm phi tần.

Và quả thật cách này đã thành công. Cơ Ngân Nhi vì dân toàn thành, cam nguyện nhập cung. Bất quá nàng tính tình không tranh không giành, đối với Lãnh Diệp không chút quy củ phép tắc, không mặn không nhạt, điều đó khiến hắn vô cùng thất vọng. Hoàng cung, vốn dĩ không dành cho một nữ tử yêu thích tự do như nàng.

Từ ngày nhập cung, ánh mắt nàng nhìn hắn toàn là thản nhiên, lạnh lùng xa cách, không chứa một tia tình cảm nào, thanh lãnh cao ngạo giống hệt như đại sư huynh Bạch Cẩn vậy. Tuyệt nhiên không còn một chút dấu hiệu của sự ấm áp như ngày đầu mới quen. Đôi mắt trong trẻo ấy vĩnh viễn làm hắn cảm thấy hổ thẹn khi nhìn vào, vĩnh viễn làm hắn không cách nào đối diện với nàng.

Lại nhìn tới Lãnh Nguyệt, phong thái của nàng rất giống Hiền phi. Lá gan cũng thật lớn, không có sự cho phép của lão mà đã đứng dậy. Hiền phi đối với hắn hành lễ cũng chỉ hơi nhún người cho có lệ, càng không vì hắn là quân vương mà sợ hãi. Trong lúc bần thần, hình ảnh Lãnh Nguyệt như hoà với Cơ Ngân Nhi làm một, khiến lão hoảng hốt.

Diệp Hoàng hậu đi bên cạnh, lén quan sát sắc mặt Lãnh Diệp. Thấy lão thất thần, bất quá cũng không nói gì, chỉ là đáy mắt hơi tối lại.

Đoàn người rất nhanh tiến vào chính điện Nguyệt Cung.

Nói tới Nguyệt Cung, đặc biệt nhất chính là cấu trúc đặc biệt của nó. Các chính điện và trắc điện của những cung phi hay các công chúa khác, thường sẽ có kiến trúc của một tứ hợp viện*. Cũng giống như phủ của các vương gia, các cung đều chia thành những viện nhỏ, trong viện lại làm thành nhiều phòng riêng biệt. Bất quá ngày trước, Cơ Ngân Nhi rất thích thư pháp, vậy nên Lãnh Đế đã đích thân hạ chỉ để người thiết kế một cung điện riêng cho nàng.

*: Bắc Kinh nổi tiếng nhờ các tứ hợp viện (四合院), một kiểu dinh thự gồm các khối nhà bao quanh một khoảnh sân trong. Trong số chúng, có thể kể đến Cung Vương Phủ và Tống Khánh Linh cố cư (庆龄故居). Những sân trong này thường được kết nối bằng các ngõ nhỏ được gọi là hồ đồng (胡同). Các hồ đồng thường thẳng và chạy từ đông sang tây để các ô cửa phải đối mặt với hướng bắc và nam nhằm có Phong thủy tốt. Chúng khác nhau về chiều rộng; một số rất hẹp đến nỗi chỉ đủ cho một vài người đi bộ có thể qua cùng một lúc. (Theo wikipedia)

Theo như thiết kế, Nguyệt Cung cũng gồm nhiều viện tạo thành. Chỉ khác ở chỗ Nguyệt Điện được chia thành ba gian, gồm chính điện, tẩm phòng và thư phòng. Ở giữa là chính điện, tẩm phòng ở Tây thứ gian, còn thư phòng ở Đông thứ gian, mỗi gian cách nhau bằng những tấm bình phong hoạ non nước vô cùng quý giá. Không có thêm những thứ đồ vật quý báu sáng loá, chỉ có sự tươi mát của hoa cỏ trong phòng. Nguyệt Điện vẫn như thế, vẫn giản dị mà thanh nhã không đổi, tựa như mười tám năm về trước-ngày Cơ Ngân Nhi mới nhập cung. Còn nhớ lần trước Lãnh Diệp tới bàn chuyện hôn sự với Lãnh Nguyệt, vội đến lại sớm bị nàng chọc cho tức giận nên cũng không có cảm giác thân thuộc hoài niệm này.

Cố gắng dọn dẹp lại suy nghĩ về Cơ Ngân Nhi, Lãnh Diệp phất tay áo ngồi lên ghế chủ vị, Diệp hoàng hậu và Doãn Thục phi chia nhau theo cấp bậc ngồi bên phải. Lãnh Nguyệt chầm chậm đi sau, thấy Lãnh Đế đã ngồi xuống cũng không nhiều lời, đến tháp quý phi bên trái, không nhanh không chậm phân phó xuống:

- Băng Y, dâng trà!

Bích Loa Xuân trà lập tức được cung nữ bưng lên. Trong phút chốc, hương thơm ưu nhã lan toả khắp phòng. Tách trà bằng bạch ngọc, mỗi cái lại vẽ một cảnh sắc khác nhau. Tuy khung cảnh bị thu nhỏ nhưng nét vẽ vẫn mang theo sự tinh tế khó nói thành lời. Đây là bộ tách nàng sai người lấy ra trong sính lễ của Nam Cung Tuyệt. Giờ nhìn lại, cho những người này uống quả thực lãng phí một bộ tách tốt.

Lãnh Nguyệt lười biếng gạt nắp trà, chậm rì rì thưởng thức, càng không quan tâm những người kia sốt ruột. Họ không nói, nàng cũng không hỏi, chăm chú vào việc của mình, thản nhiên thong dong, tựa như bên cạnh chẳng có người. Trà này, thực không tồi.

Rốt cục vẫn là Thục phi không não lên tiếng trước, chịu không nổi một khắc liền sốt ruột:

- Cửu công chúa, con thân là công chúa của một nước, mọi sự phải lấy quốc gia làm trọng. Chuyện Nam Cung Đế bị thương ở Bạch Vân Quốc chỉ e sẽ ảnh hưởng tới bang giao hai nước.

- A! Vậy ý của Thục phi nương nương, bổn công chúa phải làm thế nào mới phải đây?

Doãn Nghiêm Lạc vui như mở cờ trong bụng nhưng vẫn tức thời im miệng, đưa mắt nhìn sang Lãnh Đế, thấy lão hơi nhíu mày. Một chút chiến thuật tâm lí này cũng không chịu nổi, Lãnh Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhưng cũng không đành lòng làm mĩ nhân khó chịu, bèn lên tiếng:

- Nguyệt Nhi, trẫm muốn cả con, cả Tiểu Ni sang Phượng Thiên Quốc, gắn chặt bang giao. Thiết nghĩ con sang Phượng Thiên chưa chắc thời gian đầu lên hậu vị sẽ đứng vững gót chân, các con là người một nhà, Tiểu Ni sang đó sẽ là trợ lực lớn của con. Hai đứa giúp đỡ lẫn nhau, trẫm cũng yên lòng.- Lãnh Diệp cũng không ngại da mặt dày, từ từ nói ra. Từng câu từng chữ được lựa chọn tỉ mỉ, chữ nào cũng vì suy nghĩ cho nàng mà nói ra.

Lãnh Nguyệt đặt nhẹ tách trà xuống, chén trà chạm vào đĩa ngọc phát ra thanh âm lách cách thanh thuý, nàng khẽ cong khoé môi.

Ba tháng trước là nàng âm thầm cho Tam công chúa giải dược Độc Huyễn Mộng, sau đó nhận về nốt số hoàng kim còn lại chỗ Lãnh Đế. Xem ra nàng quá nương tay với Lãnh Tiểu Ni rồi. Tĩnh dưỡng ba tháng, liền rục rịch muốn ngóc đầu dậy. Vừa dậy liền muốn cướp phu quân nàng? Chết tiệt thật!

Phía sau bình phong, Nam Cung Tuyệt sắc mặt cũng dần đen lại. Muốn mang thêm Lãnh Tiểu Ni kia nhét vào hậu cung của hắn sao? Hậu cung Phượng Thiên từ lúc nào liền chứa nhiều đồ vật thừa thãi như vậy rồi?

Lãnh Nguyệt im lặng một lúc, đợi đến khi mọi người đều nóng nảy mới cất lời:

- Hoàng thượng, ngài thật biết nói đùa. Tam công chúa có nên đem theo hay không không phải do ý thần quyết định. Muốn đem mĩ nữ qua, người các ngài nên tìm hẳn nên là Nam Cung Tuyệt chứ không phải thần.

Diệp Hoàng hậu thoải mái đóng vai người xem, xem đến vui vẻ. Dù Tam công chúa có ra sao cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Hậu vị này sắp không còn mang họ Diệp nữa, mấy ngày cuối cùng tại vị, còn được xem kịch vui, có thể nhùn thấy kẻ thù họ Doãn kia nhảy xuống hố lửa, thế thì càng thoả mãn chứ sao. Hậu cung, càng loạn càng tốt.

Doãn Nghiêm Lạc vừa gấp vừa giận Cửu công chúa không cấp thể diện. Nhưng dựa vào trình độ cưng sủng của vị kia, sự ủng hộ của Lãnh Nguyệt dường như sẽ có một vai trò quyết định trong việc của Tiểu Ni. Bà khẽ cau mày:

- Nguyệt Nhi, thêm một người là thêm một phần sức. Bổn cung chỉ mong Tiểu Ni và con sống cuộc sống vô ưu vô lo, an an ổn ổn, không cầu thêm điều gì nữa. Con yên tâm, Tam công chúa sẽ không tranh giành Nam Cung Đế với con.

Hừ! Không tranh? Có quỷ mới tin! Đều là người của hậu cung cả, đương nhiên biết, hậu cung chính là vũng nước đục, không tranh thì là chết. Chính bà ta chẳng phải cũng tranh sủng đến người sống ta chết mới có thể leo lên phân vị Thục phi sủng phi này sao? Chỉ sợ sau khi "giúp Lãnh Nguyệt an ổn ngồi lên hậu vị", tiếp theo sẽ là những tháng ngày người ta lập kế giăng bẫy chờ nàng nhảy xuống. Lãnh Nguyệt dù thích náo nhiệt, nhưng cũng không rảnh thời gian đối phó với những nhân vật không não, thủ đoạn thấp kém như Lãnh Tiểu Ni. Lãnh Nguyệt hơi nhấp môi, sắc mặt lạnh nhạt:

- Doãn Thục phi câu này nói sai rồi. Bổn công chúa là nữ nhi thân sinh của Cơ Hiền phi. Mà mẫu phi bổn công chúa đã hoăng, một tiếng "con" của Thục phi, đúng thật không thể nhận được. Vẫn là phiền Thục phi gọi một tiếng Cửu công chúa đi.

Ngươi muốn nhét thêm người vào hậu cung của ta, ta còn phải cho ngươi sắc mặt tốt sao? Không có cửa đâu!

----------Đôi lời Au----------

Đầu chap chính là hình ảnh của tứ hợp viện kiến trúc vương phủ. Muốn kiếm hình của hậu cung nhưng tìm không nổi, các nàng thông cảm, thông cảm ha!

Chap này bổn gia tranh thủ vô cùng, lại vô cùng tranh thủ, tranh thủ từng li từng tí, tranh thủ từng giây từng phút mới hoàn thành cho các nàng đó. Bận ngập đầu ngập cổ lên rồi :((

Sau chap này có tin buồn là bổn gia lại phải tiếp tục đình công thêm một tháng rưỡi nữa.

Bổn gia không muốn thế đâu, nhưng mà tình thế bắt buộc. Bổn gia sắp bước vô cuộc chiến sống còn. Hậu cung các người còn không mau cổ vũ tinh thần cho bổn gia đi ~~

Đợi bổn gia quay lại! Yêu các nàng! ❤️❤️❤️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK