"Lão tử đây bởi vì hồi trẻ không nghe ông nội mày, một hai phải sinh ra thằng ranh con như mày, đúng là báo ứng!"
Giang Từ Vô chớp hạ mắt, gật đầu nói: "Được thôi, lão Giang, tôi sẽ không đi vào vết xe đổ của ông, về sau sẽ không sinh con."
"Không để lại hậu hoạn cho Giang gia!"
Giang Tu Minh giật khóe mắt, run nhè nhẹ, rít gào nói: "Không để lại hậu hoàn cái đầu mày!"
"Cái đó gọi là không để lại hậu hoạn hả?!"
"Con mẹ nó gọi là đoạn tử tuyệt tôn!"
Ba chữ "con mẹ nó" quanh quẩn trong phòng khách, phỏng chừng ba ngày sau cũng không dứt được.
Dì Hồ đi ngang qua cũng dừng lại, nhìn Giang Tu Minh, bà xua xua tay với người làm vườn ngoài cửa, ý bảo cha con cãi nhau, không cần xem náo nhiệt, rồi xoay người yên lặng rời đi.
Giang Tu Minh tiếp tục gân cổ lên mắng: "Nếu không sinh con, Giang gia tuyệt hậu, vậy thì tiền với công ty mà lão tử đây sống chết làm ra, ai sẽ kế thừa?!"
"Giang Từ Vô, nếu mày không muốn kế nghiệp công ty, thì nhanh sinh cho tao một thằng cháu, để nó nhận cho mày."
Giang Từ Vô nhướng mày, chậm rãi nói: "Lão Giang, có khả năng, ông cũng không cần kiếm tiền như vậy."
"Dù sao cũng kiếm nhiều rồi, ông nên về hưu dưỡng lão, phần tiền còn lại tôi sẽ dùng hết giúp ông trước khi tôi chết, khỏi cần cháu trai làm gì."
Nói rồi, Giang Từ Vô không nhịn được gật đầu: "Không tồi, đẹp cả đôi đường."
"Đẹp qq!" Giang Tu Minh lại quát.
Lúc này đã thành công rống Trương Nhã Vân tỉnh lại.
Bà buồn ngủ mà đi xuống lầu, bất mãn nói: "Hai người lại nháo nhào cái gì nữa?"
Giang Tu Minh lập tức bước hai bước về phía cầu thang, chỉ vào Giang Từ Vô nói: "Không trách tôi được, đều tại thằng con trai của bà."
Trương Nhã Vân ngáp một cái, chậm rì hỏi: "Tiểu Giang làm gì?"
Giang Từ Vô đang muốn mở miệng, Giang Tu Minh đã nói trước: "Con trai bà muốn cho tôi đoạn tử tuyệt tôn!"
Nghe được bốn chữ này, Trương Nhã Vân hơi dừng bước chân, mở to hai mắt, tỉnh táo lại.
Bà đỡ tay vịn cầu thang, nhìn chằm chằm Giang Từ Vô một lát, chần chờ nói: "Tiểu Giang."
"Kỳ thật cái này, lại chờ mấy năm, chờ tới lúc cha con già rồi, tự nhiên mà ừm...... Đoạn tử tuyệt tôn."
Giang Tu Minh: "......"
Giang Từ Vô: "......"
Trương Nhã Vân đi đến phòng khách, nghĩ nghĩ, lại nói: "Nếu con lo trong nhà không cẩn thận lại có thêm thành viên, vậy lão Giang đi buộc ga-rô cũng được."
Giang Tu Minh: "......"
Giang Từ Vô: "......"
"Chị Vân, không phải đang nói chuyện này."
Trương Nhã Vân nghi hoặc: "Vậy đang nói gì mà đoạn tử tuyệt tôn?"
Giang Từ Vô trầm mặc một lát, mở miệng: "Nói là về sau con không muốn sinh con."
Trương Nhã Vân bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra không phải đoạn tử, mà là tuyệt tôn à."
Giang Tu Minh: "......"
Giang Từ Vô: "......"
Trương Nhã Vân liếc mắt nhìn Giang Tu Minh, bĩu môi: "Tiểu Giang bây giờ mới bao lớn, ông sốt ruột gì chứ."
"Nhàn đến hoảng thì tới công ty làm việc đi."
Nói xong, bà quay đầu đi đến phòng ăn: "Dì Hồ, có thể ăn cơm chưa, tôi đói rồi."
"Có thể có thể."
Giang Từ Vô vốn dĩ muốn nhân cơ hội này nói chuyện mình thích đàn ông, lại thấy Trương Nhã Vân quay đầu đi mất rồi, bộ dáng cực kì đói bụng, nên cũng không mở miệng, dù sao còn có rất nhiều cơ hội.
Lúc ăn cơm, Giang Từ Vô bị Trương Nhã Vân nhắc mãi, chủ động ăn nửa chén cơm, sau đó đứng dậy đi tìm dì Hồ.
Dì Hồ đang dọn dẹp phòng khách, gom văn kiện mà Giang Tu Minh đã xé nát nhét vào một cái túi.
Thấy thế, Giang Từ Vô đi đến, nói với bà: "Dì Hồ, tất cả đều ở trong túi này sao?"
Dì Hồ gật đầu: "Một mảnh nhỏ cũng không thiếu."
"Dì chuẩn bị đi vứt."
Giang Từ Vô duỗi tay: "Cho con đi, con dùng."
Dì Hồ đưa cả túi cho cậu, cũng không hỏi cậu làm gì.
Giang Từ Vô rất thích người không nói lời vô nghĩa như vậy, thuận tay đưa cho bà một tờ giấy trát tiểu nhân, cười nói: "Dì Hồ, cho dì thêm một tờ."
"Nếu dì chán quá thì có thể lấy một tờ ra trước mặt lão Giang, có thể tức chết ông ta."
Dì Hồ: "......"
Giang Từ Vô xách túi, lập tức đi ra cửa.
Tiểu khu có năm căn biệt thự, mỗi căn chiếm diện tích vô cùng lớn, cách mỗi căn hộ gia đình đều có một con đường dài, từng hộ là từng sân riêng, vô cùng đảm bảo sự riêng tư, giữa hàng xóm với nhau cũng không nghe được người ta nói cái gì.
Giang Từ Vô đứng ở cửa, nhìn bốn phía, hỏi tài xế: "Tiền tiến sĩ ở nhà nào vậy?"
Tài xế chỉ về một hướng.
Giang Từ Vô liếc mắt, thấy một người phụ nữ mặc tạp dề đi ra khỏi cửa, quét rác.
Cậu ngồi trên xe, nói với tài xế: "Đến đó xem."
Xe hơi chạy đến cửa nhà của Tiền tiến sĩ, Giang Từ Vô mở cửa kính xe, cách rào chắn mà hô lên: "Tiền tiến sĩ có ở nhà không?"
Người phụ nữ nhìn biển số xe, thấy là xe nhà hàng sớm, cười nói: "Tiền tiên sinh đã đi công tác hai ngày trước rồi, không biết khi nào sẽ trở về."
Giang Từ Vô gật đầu nói cảm ơn, đóng cửa sổ lại, nói với tài xế: "Đi cửa hàng nhang đèn."
Túi văn kiện này quả nhiên không phải đưa lầm.
Cậu rũ mắt nhìn túi văn kiện trên đùi, nghĩ thầm, Lâm Đức Dung vẫn rất hiểu lão Giang.
Biết dùng thủ đoạn như vậy, lão Giang chắc chắn sẽ tự mình mở thứ này ra.
Nửa giờ sau, Giang Từ Vô đã trở lại cửa hàng nhang đèn.
Tiểu Dạ đã đi trực đêm, trong tiệm chỉ có hai người Yến Triều Nhất và Vương Bàng Bàng.
Cũng giống với lúc chiều, hai người họ vẫn đang xem TV, xem đến cực kì mê mẩn.
Giang Từ Vô đi vào cửa hàng, ném hợp đồng lên quầy.
Một tiếng "Bang" vang lên bên tai, Vương Bàng Bàng giật mình: "Ông chủ Giang?!"
Giang Từ Vô nhìn về phía Yến Triều Nhất, thấy hắn ngay cả tròng mắt cũng không động, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, xem ra đã sớm biết ai vừa vào cửa hàng nhang đèn.
Giang Từ Vô tùy tay kéo ghế dựa ngồi xuống, gập ngón tay, nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn: "Lâm Đức Dung vừa đưa thứ này đến nhà tôi."
Nghe vậy, Yến Triều Nhất đè đè con chuột, tạm dừng phim truyền hình, nghiêng đầu nhìn qua.
Giang Từ Vô lấy mấy thứ trong túi ra, nâng má hỏi hắn: "Cái này là Thuật Vu cổ mà hồi chiều anh nói?"
Vương Bàng Bàng chấn kinh: "Đờ what, nhanh vậy luôn?"
"Chiều này anh Yến mới nói đến thôi, đến tối đã có người đưa đến?"
Hắn quay đầu nhìn về phía Yến Triều Nhất, đánh giá trên dưới một lát, tò mò hỏi: "Anh Yến, anh đoán ra à?"
Yến Triều Nhất nhấc mí mắt, thấy Giang Từ Vô nhìn chằm chằm mình, nhìn qua còn tò mò hơn cả Vương Bàng Bàng, lập tức nói: "Không."
Giang Từ Vô đáng tiếc mà thu hồi ánh mắt.
Vương Bàng Bàng à một tiếng, suy tư một lát, vui tươi hớn hở mà nói với Yến Triều Nhất: "Không đoán mà lại biết Lâm Đức Dung sẽ làm cái gì."
"Anh Yến, quá lợi hại!"
"Xem ra anh cũng được ông chủ Giang mưa dầm thấm đất."
Yến Triều Nhất: "...... Câu cuối không cần phải nói."
Hắn lật xem văn kiện trên bàn, tốc độ đọc nhanh như gió, không bao lâu đã kiểm tra hoàn chỉnh bản hợp đồng.
Yến Triều Nhất: "Đây là hợp đồng bình thường, không có vấn đề gì."
Không phải hợp đồng gì lạ......
Giang Từ Vô cúi đầu nhìn mấy thứ đồ dư lại.
Cậu mở ra kiểm tra, bên trong sạch sẽ, cái gì cũng không có, cũng chỉ là một túi văn kiện bình thường.
Giang Từ Vô nheo mắt, nhìn về phía một vật dễ bị xem nhẹ nhất.
Giấy ghi chú.
Cậu duỗi tay lấy giấy ghi chú, đầu ngón tay vừa chạm đến, tay Yến Triều Nhất cũng hạ xuống.
Giang Từ Vô vừa lúc đụng phải ngón tay Yến Triều Nhất, hai đầu ngón tay chạm nhau, cậu có thể cảm nhận được ấm áp rõ ràng trên đầu ngón tay của đối phương.
Cậu còn chưa có phản ứng gì, Yến Triều Nhất đã vèo một cái rút tay, một bộ dáng e sợ tránh không kịp.
Giang Từ Vô cũng thu tay, hồ nghi mà nhìn hắn: "Giấy ghi chú có vấn đề?"
Yến Triều Nhất híp mắt, gập ngón tay, kiệt lực xem nhẹ hơi lạnh trên ngón tay mình.
Thấy Giang Từ Vô hiểu lầm, hắn thuận nước đẩy thuyền mà ừ một tiếng: "Có vấn đề."
Giang Từ Vô: "Vấn đề gì?"
Yến Triều Nhất nhìn giấy ghi chú màu vàng trên quầy, mở miệng nói: "Đây là lá bùa."
Giang Từ Vô sửng sốt, cúi đầu cẩn thận nhìn nhìn.
Giấy ghi chú này không phải là giấy mua trong cửa hàng, bên ngoài còn bị bao bởi một vật gì đó, vừa nhìn sẽ không ai nghĩ đó là lá bùa.
Vương Bàng Bàng cúi đầu nhìn giấy ghi chú, thì thầm: "Tiền tiến sĩ thân khải?"
"Đây là chú ngữ sao?"
"Không phải," Giang Từ Vô lắc đầu, nói với hắn, "Lật nó lại xem."
Vương Bàng Bàng làm theo lời cậu.
Mặt còn lại của giấy ghi chú vẽ một hình người nhỏ, tứ chi và ngũ quan đều đầy đủ.
Chung quanh thân thể người nhỏ này có những sợi tuyến* hư vô mờ mịt, có thể để hình người nhỏ thoát ly khỏi giấy ghi chú, thoạt nhìn có chút giống đồ chơi của trẻ em.
*Tuyến ở đây có nghĩa như sợi dây mỏng.
Yến Triều Nhất trực tiếp giơ tay chạm vào đầu hình người nhỏ, "Tê" một tiếng, hình người nhỏ hoàn chỉnh rớt xuống quầy.
Giang Từ Vô nhướng mày, cười nói: "Tuyên Hoằng Tráng còn rất lo cho lão Giang nha."
"Người giấy có mũi có mắt."
Vương Bàng Bàng nhìn chằm chằm người giấy một lát, chỉ hoa văn trên bụng người giấy, cả kinh nói: "Phắc! Ông chủ Giang, ngay cả ruột cũng cắt được này."
Giang Từ Vô: "...... Đây là phù văn."
Vương Bàng Bàng bừng tỉnh đại ngộ, nói thầm: "Tôi còn tưởng ruột có tác dụng gì nữa."
Yến Triều Nhất chậm rãi mở miệng: "Là Thuật người giấy."
Ánh mắt Giang Từ Vô sáng lên, hỏi: "Là Thuật người giấy của Mao Sơn sao?"
"Cái loại có thể câu hồn ấy?"
Yến Triều Nhất rũ mắt tỉ mỉ kiểm tra người giấy một hồi, đáp: "Thoạt nhìn là Thuật người giấy câu hồn."
"Các giáo phái đều phát triển rất nhanh, thất truyền, đơn giản hoá, tinh tiến, nên tôi cũng không xác định được đây là Thuật người giấy của Mao Sơn hay từ nơi khác."
Giang Từ Vô nhìn chằm chằm người giấy, không chút để ý mà nói: "Từ chỗ nào cũng không quan trọng, là Thuật người giấy là được rồi."
Mới hồi sáng cậu còn xem chúng nó trên web, bây giờ đã được đưa tới ngay trước mặt.
Giống như buồn ngủ mà có người đưa gối vậy.
Giang Từ Vô chớp hạ mắt, tiếp tục hỏi: "Cái người giấy này câu hồn thế nào đây?"
"Dùng tay? Dùng chân? Hay là dùng miệng?"
Yến Triều Nhất: "Không nhất định, đều có khả năng."
Giang Từ Vô à một tiếng, thấp giọng nói: "Thử xem."
Cậu xốc mí mắt, nhìn quét một vòng cửa hàng nhang đèn.
Vương Bàng Bàng cảm nhận được ánh mắt của cậu, kinh hoàng.
Trong tiệm trừ ông chủ Giang ra chỉ còn có hai người.
Làm người thí nghiệm, không phải mình thì là Yến Triều Nhất.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức nhấc tay, chỉ Yến Triều Nhất: "Anh Yến rất lợi hại, tôi bầu anh Yến một phiếu."
Yến Triều Nhất: "......"
Mặt hắn vô biểu tình mà nhìn về phía Vương Bàng Bàng.
Vương Bàng Bàng khẩn trương nuốt nước bọt, vắt hết óc tìm biện pháp đẹp cả đôi đường.
Sau một lúc lâu, hắn giống như đã nghĩ ra được, vỗ đùi, kích động nói: "Đúng rồi, cái người giấy này không phải có thể câu hồn sao, Tiểu Dạ cũng đi câu hồn, có thể đưa hắn đi câu thử hồn người chết xem sao."
Yến Triều Nhất lãnh đạm nói: "Thuật người giấy khác với Câu Hồn Liên, chỉ câu được nhiều nhất một hồn phách."
Giang Từ Vô nghiêng đầu nhìn hắn, truy vấn nói: "Vậy nếu dùng Thuật người giấy trước, lại dùng Câu Hồn Liên thì sao?"
"Đương nhiên có thể," Yến Triều Nhất giương mắt nhìn cậu, tiếp tục nói, "Chỉ là hồn phách không hoàn chỉnh, Dạ Du tuần sử không báo cáo kết quả công việc được, mất chén cơm thôi."
"Vậy vẫn tính được," Giang Từ Vô chống cằm, nói với họ, "Hay là lấy người khác thí nghiệm đi."
Cậu hỏi Yến Triều Nhất: "Anh có biết cách làm Thuật người giấy này không?"
Yến Triều Nhất không muốn ngồi cắt người giấy suốt ngày, lập tức nói: "Không biết."
Giang Từ Vô bán tín bán nghi mà nhìn hắn.
"Thuật người giấy là Thuật Vu cổ, không được Đạo giáo tiếp thu," Yến Triều Nhất mím môi, dời lực chú ý của cậu, "Tôi nghe nói nó không chỉ có thể làm hỏng hồn phách người sống, người thi thuật còn có thể thông qua thao túng người giấy, làm ảnh hưởng đến thân thể người sống."
Giang Từ Vô quả nhiên bị dời lực chú ý, cậu suy tư một lát, hỏi: "Cho nên nếu người giấy đã câu hồn thành công, họ còn phải đến lấy lại người giấy phải không?"
Yến Triều Nhất gật gật đầu: "Có thuật pháp có thể thao túng người giấy."
Giang Từ Vô ừ một tiếng, rũ mắt tự hỏi, coi như có thể thao túng người giấy đi, Tuyên Hoằng Tráng cũng không có khả năng cách người giấy quá xa, bởi vì dễ xuất hiện ngoài ý muốn.
Cậu tiếp tục hỏi: "Nếu người giấy đã câu hồn phách, nó có phải là nửa quỷ rồi không?"
Yến Triều Nhất nao nao, chưa có ai hỏi vấn đề này.
Hắn chần chờ nói: "Miễn cưỡng có thể coi như là nửa quỷ, là quỷ sinh tồn dựa vào vật gì đó."
Giang Từ Vô rũ mắt nhìn người giấy không nhúc nhích trên quầy, tiếp tục hỏi: "Khi nào sẽ câu hồn?"
Yến Triều Nhất: "Chờ người thi thuật động thủ."
Giang Từ Vô ừ một tiếng, cúi đầu nhìn người giấy, lâm vào trầm tư.
Thấy cậu vẫn luôn không nói gì, Vương Bàng Bàng ở bên cạnh có chút đứng ngồi không yên, cẩn thận mở miệng: "Ông chủ Giang."
Giang Từ Vô giương mắt nhìn hắn.
Vương Bàng Bàng: "Tôi bầu anh Yến một phiếu, anh Yến thân cường thể tráng, còn hiểu Thuật người giấy huyền bí, để hắn thực nghiệm tương đối tốt."
Yến Triều Nhất: "......"
Hắn còn chưa mở miệng, đã nghe Vương Bàng Bàng nói: "Anh Yến, bây giờ vẫn còn thời gian, anh mau chuẩn bị một chút."
Yến Triều Nhất: "......"
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn mặt hắn, cười nói với Vương Bàng Bàng: "Không cần hai người phải thực nghiệm, quỷ trong nhà ma rất nhiều."
Vương Bàng Bàng bừng tỉnh đại ngộ, giơ ngón tay cái lên: "Không hổ là ông chủ Giang, chu đáo như vậy."
Yến Triều Nhất: "......"
Mười phút sau, ba người mang mặt nạ đi vào Nhà ma.
Giang Từ Vô đi tuốt đằng trước, từ lầu 1 dạo đến lầu 3, lại không thấy con quỷ nào bay ra.
Lúc đi đến lầu 4, cậu nghe trong không trung truyền đến âm thanh đối thoại của mấy lệ quỷ: "Xong rồi, ai ngờ tối nay hồ ly lại tới!"
"Đến đâu rồi?"
"Lầu 4! Mau tránh đi!"
"Hay là tiếp tục lên lầu đi?"
"Khó mà làm được aaa......"
............
Giang Từ Vô hơi dừng bước chân, giơ tay sờ soạng mặt nạ.
Đều đã qua lâu rồi, mà lệ quỷ trong tòa nhà này vẫn nhớ rõ cậu.
Vương Bàng Bàng gắt gao đi theo sau cậu, cảm nhận được cậu tạm dừng lại, vội vàng hỏi: "Ông chủ Giang, làm sao vậy? Thấy lệ quỷ rồi sao?"
Giang Từ Vô: "Không có."
"Chúng nó không dám ra."
Vương Bàng Bàng sửng sốt, rất nhanh đã hiểu được nguyên nhân, hạ giọng hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta cứ tìm thế này sao?"
Đã tìm ba tầng lầu, Giang Từ Vô lười lục soát từng ngóc nhách một, nghĩ nghĩ: "Để chúng nó tự động ra đi."
Cậu đến giữa hành lang, trầm tư một lát, chậm rãi mở miệng: "Các ngươi hẳn là cũng biết đây là đâu."
"Lần này ta đến đây không có ác ý, chẳng qua là muốn tìm một lệ quỷ quay chụp video tuyên truyền thôi."
Vương Bàng Bàng lập tức lấy điện thoại ra ghi hình: "Đúng vậy, chúng ta đến quay video."
"Quỷ nào tự nguyện ắt sẽ có chỗ tốt!"
Vừa nói xong, phía cuối hành lang truyền đến một giọng nam: "Chỗ tốt gì?"
Vương Bàng Bàng cũng nghe thấy, hắn gân cổ lên trả lời lại lệ quỷ kia: "Cực tốt."
Giang Từ Vô nâng mí mắt, không chút để ý mà bổ sung một câu: "Có thể thỏa mãn một nguyện vọng của ngươi."
Nghe được lời này, mấy lệ quỷ đang trốn bỗng xao động lên.
"Thiệt hay giả thế."
"Chắc chắn là cậu ta gạt người."
"Nhưng lỡ là thật thì sao, ta không muốn bị học sinh tiểu học ném bùa đánh nữa đâuuu."
............
Giang Từ Vô đợi một lát, thấy phía trước xuất hiện vài sợi âm khí, nhưng không có lệ quỷ nào xuất hiện.
Cậu tiếp tục nói: "Chủ động báo danh thì sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của ngươi."
"Nhưng nếu bị ta bắt được......"
Cậu không nói nửa câu sau, mà chỉ nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Tiếng cười khẽ quanh quẩn trong hành lang, so với tiếng quỷ còn khiếp hơn.
Vương Bàng Bàng đang tránh phía sau Giang Từ Vô cũng run run, màn ảnh đong đưa.
Mấy lệ quỷ bên kia cũng vang lên tiếng đàm luận khắc khẩu nho nhỏ.
Giang Từ Vô đi lên trước một bước, chợt, cánh cửa bên phải mở ra, có một cái đầu quỷ thò ra, sắc mặt đen thui, là một nam quỷ.
Nam quỷ xa xa mà nhìn Giang Từ Vô, lắp bắp hỏi: "Ngươi, ngươi muốn tuyên truyền thế nào?"
Giang Từ Vô bảo Vương Bàng Bàng lấy người giấy ra: "Quay video tuyên truyền người giấy."
Nghe thấy hai chữ "người giấy", còn có màu vàng quen thuộc, nam quỷ sợ tới mức liên tục lùi về sau: "Tuyên truyền đánh quỷ?"
Giang Từ Vô tiếp tục nói: "Cái người giấy này không đánh quỷ."
"Là hàng mẫu."
Nam quỷ dừng lại, tỉ mỉ nhìn người giấy, quả thật không giống giấy vàng tiểu nhân.
Có mũi có mắt, thoạt nhìn rất tinh xảo.
Nam quỷ không nhịn được phun tào trong lòng, đây là khác biệt giữa hàng quảng cáo và hàng nhận được hay gì?
Gã không dám tới gần, lại hỏi: "Thật sự không đánh quỷ hả?"
Giang Từ Vô cười khẽ: "Nếu ta muốn đánh ngươi, bây giờ ngươi đã bị đánh."
Nam quỷ há miệng thở dốc, lại ngậm miệng, thấy cũng có đạo lý.
Giang Từ Vô nói với gã: "Nội dung rất đơn giản, cầm người giấy này đứng quay một đoạn video là được."
Vương Bàng Bàng liên tục gật đầu, phụ họa nói: "Đúng vậy, đơn giản thế đó."
"Ngươi không muốn quay thì nói, lệ quỷ khác còn có cơ hội."
Nam quỷ do dự mà nhìn bọn họ, rất nhanh sau đó, nơi cuối hành lang vang lên âm thanh nói nhỏ, mấy lệ quỷ đang trốn nhẹ giọng nói thầm.
"Thật sự không đánh quỷ à."
"Đm, chắc là sẽ thả quỷ đi đấy."
"Thiếu một con quỷ cũng không ảnh hưởng gì đến cậu ta."
"Chậm một bước, nếu Hắc quỷ về đây, vậy ta đi quay."
............
Nghe được có quỷ muốn bắt lấy cơ hội này, Hắc quỷ cắn chặt răng, nói với Giang Từ Vô: "Ta quay!"
Dù sao thì chạy, ngày mai cũng sẽ bị đánh, nói không chừng ngày nào đó sẽ hồn phi phách tán.
"Đại sư, tiểu nhân nguyện ý hỗ trợ ngài quay video tuyên truyền cho Nhà ma này."
"Tiểu nhân chỉ có một nguyện vọng hèn mọn, hy vọng ngài có thể cho tiểu nhân một con đường sống."
Giang Từ Vô nheo mắt, đánh giá âm khí quanh thân gã, hỏi: "Ngươi đã chết bao nhiêu năm rồi?"
Nam quỷ vươn cánh tay ngăm đen, đưa ba ngón: "300 năm."
Giang Từ Vô lại hỏi: "Giết bao nhiêu người?"
Nam quỷ nghĩ nghĩ, cẩn thận mà nói: "Mười người."
Giang Từ Vô nhìn cái mặt đen thui của gã, không nói gì.
Nam quỷ khẩn trương mà nuốt nước bọt, lại nói: "Chưa đến 3, 30 người."
Giang Từ Vô nhướng mày: "Giết người không ít ha, xem ra ngươi rất có kinh nghiệm."
Nghe được lời này, nam quỷ nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói với cậu: "Nếu đại sư có yêu cầu gì, tiểu nhân nguyện ý cống hiến sức lực, bảo đảm sẽ không lưu lại một chút manh mối nào."
"Ngài yên tâm, tâm của tiểu nhân còn đen hơn cả mặt."
Giang Từ Vô: "......"
Yến Triều Nhất: "......"
Vương Bàng Bàng: "......"
Vương Bàng Bàng trầm mặc một lát, không nhịn được hỏi: "Sao ngươi biết chúng ta có yêu cầu?"
Nam quỷ cười cười: "Tiểu nhân đương nhiên không biết, chỉ là vị đại sư này không giống người thường."
Hoàn toàn không phải người đứng đắn gì!
"Được rồi, quay video tuyên truyền trước," Giang Từ Vô khẽ nâng cằm, nói với nam quỷ, "Đến gần chút."
Nam quỷ cẩn thận mà bay về phía trước, thấy trên tay đám người Giang Từ Vô không có giấy vàng tiểu nhân, cũng không có bùa chú, thoạt nhìn sẽ không ra tay với mình, mới lớn gan bước đến gần hơn.
Giang Từ Vô nghiêng đầu nói với Vương Bàng Bàng: "Đưa người giấy cho gã."
Nam quỷ khẩn trương mà nhìn người giấy, cẩn thận mà duỗi tay chạm chạm, thấy nó không đánh mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thành thật mà cầm người giấy.
"Đại sư, cần tiểu nhân làm gì nữa không?"
Giang Từ Vô nhìn đồng hồ, đã 12 giờ đêm.
Cậu nói với nam quỷ: "Bất động thế đi, để màn ảnh chụp được người giấy rõ nhất."
Nam quỷ cầm người giấy, cứng đờ cười trước màn ảnh mười phút, thật sự là cười trong bất động, lại hỏi Giang Từ Vô: "Đại sư, tư thế này phải chụp đến bao lâu?"
Giang Từ Vô thuận miệng nói: "Chụp đến giờ lành hoàng đạo."
Nam quỷ: "???"
Lại qua mười phút, cái mặt quỷ đen thui của gã khẽ biến, cúi đầu nhìn người giấy, tổng cảm thấy có chút kỳ quặc, chụp lâu như vậy, không lẽ định xuất đại chiêu?
Gã tiếp tục nhìn màn ảnh, khoảnh khắc Giang Từ Vô chớp mắt, liền ném người giấy xuống bay lên trần nhà.
Khoảng cách hai mét, trong vài giây, nửa cái đầu nam quỷ đã ở lầu trên, chân phải lại bị túm chặt, bị một sức mạnh kéo xuống ném thẳng trên đất.
Ngay sau đó có một chân dẫm lên ngực gã.
Nam quỷ giãy giụa, nhưng chân trên ngực giống như một tảng đá lớn, gắt gao ấn gã trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
Người mang mặt nạ hồ ly này không biết dùng thuật pháp gì, lúc bị cậu dẫm trúng, không chỉ không thể động, mà còn không thể xuyên tường chạy trốn.
Gã rít gào: "Ngươi gạt ta!"
Giang Từ Vô nhướng mày: "Ta lừa ngươi chỗ nào?"
Nam quỷ tiếp tục giãy giụa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rõ ràng ngươi nói ta giúp ngươi quay video tuyên truyền thì ngươi sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của ta!"
Giang Từ Vô gật gật đầu: "Đúng vậy, cho ngươi một con đường sống, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi."
"Nhưng còn ngươi, video còn chưa quay xong, chạy cái gì?"
Nam quỷ cả giận nói: "Cái video này của ngươi ngay cả nội dung cũng không có, để ta đứng lâu như vậy, chắc chắn có vấn đề!"
"Ta là quỷ, chứ không phải tên ngốc."
Giây tiếp theo, gã thấy khóe môi của người mang mặt nạ hồ ly hơi cong lên, ngữ khí thong thả: "Tiểu Hắc, ngươi phản ứng quá chậm."
"Có chút đầu óc, nhưng không nhiều lắm."
Nam quỷ: "???"
Gã đang muốn mở miệng, đột nhiên, thấy người giấy trên mặt đất giật giật.
Giang Từ Vô nheo đôi mắt, tăng thêm lực độ trên chân, kéo dẫm nam quỷ trên đất tới chỗ người giấy.
Người giấy run rẩy đứng lên, mấy bộ phận trên người nó cử động, nó bay về phía trước, vừa lúc bị tay nam quỷ chạm tới, liền cắn nam quỷ.
Nam quỷ mở to hai mắt, trước lúc mất đi lý trí có duy nhất một ý niệm: Tuy rằng ta lớn lên rất đen, nhưng ta không gọi là tiểu Hắc.
Giang Từ Vô nhìn chằm chằm gã một lát, chỉ thấy âm khí trên người nam quỷ phai nhạt không ít, biểu tình hoảng sợ lại tức giận cũng trở nên ngây dại.
Cậu chậm rãi nhấc chân, nam quỷ lại không chạy, ngốc lăng lăng mà nằm trên mặt đất.
Giang Từ Vô lại liếc mắt nhìn người giấy, trên người giấy hiện tại đã có một tầng âm khí, giống với nam quỷ, cũng ngốc lăng lăng mà đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Yến Triều Nhất.
Yến Triều Nhất biết cậu muốn hỏi gì, giải thích: "Ba hồn bảy phách, ba hồn là Thai quang, Sảng linh, U tinh, bảy phách là Thi cẩu, Phục thỉ, Tước âm, Thôn tặc, Phi độc, Trừ uế, Xú phế."
"Tam hồn là chủ, bảy phách là phụ, Thai quang là chủ hồn quan trọng nhất trong ba hồn, nếu mất đi Thai quang sẽ mất đi ý chí chủ hồn, còn nếu mất đi Sảng linh hoặc U tinh thì sẽ không nghiêm trọng như vậy."
Đơn giản mà nói, chính là Hắc quỷ xui xẻo, mặt quá đen, một phần ba xác suất mà gã cũng dính, biến thành tên ngốc.
Giang Từ Vô đáng tiếc mà nói: "Còn tưởng rằng quỷ trong Nhà ma có thể tăng gấp bội."
Yến Triều Nhất trầm mặc.
Giang Từ Vô nghĩ nghĩ, tiếp tục hỏi: "Cho nên con quỷ này với tờ giấy này đã phế rồi sao?"
Yến Triều Nhất rũ mắt nhìn người giấy, chần chờ nói: "Tuy rằng không có thần chí, nhưng thân thể cũng sẽ có một số phản ứng bản năng."
Giang Từ Vô nhướng mày, ngồi xổm xuống, thử nói với người giấy và nam quỷ: "Ngồi."
Nam quỷ và người giấy phản ứng lại, một cái ngồi dậy, một cái ngồi xuống.
Nam quỷ từ bò thành ngồi, người giấy gấp nửa thân thể lại, hai cái đùi dán trên mặt đất, giống như bị cắt ra.
Giang Từ Vô lại nói: "Bắt tay."
Nam quỷ và người giấy đồng thời giơ tay.
"Không tồi, thật ngoan," Giang Từ Vô huýt sáo, đứng dậy nói, "Khó trách người giấy được cắt tinh xảo như thế, rất hữu dụng."
Yến Triều Nhất trầm mặc nhìn cậu, muốn nói cái này không phải là huấn luyện chó, do dự một lát vẫn không nói gì, miễn cho Giang Từ Vô tiếp tục hỏi, mình bị bại lộ.
Giang Từ Vô lại thử cho chúng nằm sấp xuống, xoay quanh chờ khẩu lệnh, chơi quỷ một lát, mới đứng dậy nói với Vương Bàng Bàng: "Lấy người giấy theo, đi thôi."
Vương Bàng Bàng ngẩn người, nhìn nam quỷ trên mặt đất, thử hỏi: "Ông chủ Giang, cứ để tên này như vậy luôn hả?"
Giang Từ Vô gật đầu, hỏi ngược lại: "Anh muốn dẫn gã đi sao?"
Vương Bàng Bàng: "Không phải, nhưng mà cậu vừa rồi ——"
Lời hắn còn chưa dứt, đã vang lên tiếng nói chuyện của mấy lệ quỷ: "Ta đã nói cậu ta là kẻ lừa đảo mà!"
"Hừ, Hắc quỷ kia đã ngốc rồi, quản gã làm chi."
"Mới đầu lúc họ đuổi giết quỷ thắt cổ, ta không nói gì, bởi vì ta không phải quỷ thắt cổ; tiếp theo họ đuổi giết Hắc quỷ, ta không nói gì, bởi vì ta không phải Hắc quỷ; chờ đến khi họ đuổi tới ta, sẽ không có ai vì ta mà nói gì."
"Khoảnh khắc tuyết lở ấy, không có một bông tuyết nào là vô tội."
............
Giang Từ Vô: "......"
Yến Triều Nhất: "......"
Vương Bàng Bàng: "......"
Vương Bàng Bàng trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói với Giang Từ Vô: "Không phải vừa rồi cậu nói sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của gã sao?"
Giang Từ Vô nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: "Vừa rồi nguyện vọng của tiểu Hắc là gì?"
Vương Bàng Bàng nghĩ nghĩ, lặp lại: "Cho gã một con đường sống."
Giang Từ Vô tiếp tục hỏi: "Tôi có làm gã hồn phi phách tán không?"
Vương Bàng Bàng lắc đầu: "Không có."
"Còn chưa được à," Giang Từ Vô nhướng mày, cười nhạo nói, "Tôi đã thỏa mãn nguyện vọng của gã đó chứ, thả gã một con đường sống."
Yến Triều Nhất: "......"
Vương Bàng Bàng hốt hoảng nhìn cậu: "Thì ra còn có con đường sống như vậy luôn."
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn nam quỷ đang dại ra, lại nói: "Còn không làm gã quá thống khổ."
"Mua một tặng một."
Cậu không nhịn được nói: "Tôi thật là có đức hiếu sinh!"
Yến Triều Nhất: "......"