Cậu nhíu mày, tay phải nắm đầu Quỷ anh, dùng sức véo một cái, cái đầu vốn mượt mà của Quỷ anh bị cậu véo đến biến hình.
Giang Từ Vô giống như đang niết cục bột, nặn đầu Quỷ anh thành hình miệng chai nước khoáng, tiếp tục nhét vào trong.
Quỷ anh muốn thét chói tai, nhưng miệng nó cũng bị Giang Từ Vô nắm đến biến dạng, muốn há mồm, lại không thể phát ra âm thanh, bị bắt nhét vào chai.
Giang Từ Vô thật vất vả mới nhét được cả người Quỷ anh vào chai nước khoáng, đột nhiên nghe Vinh đạo trưởng lắp bắp nói: "Giang, Giang đạo hữu."
Giang Từ Vô hơi dừng động tác, giương mắt nhìn qua.
Vinh đạo trưởng hốt hoảng nhìn cái chai trong tay cậu: "Chai, chai nước này đâu thể nhốt quỷ được nhỉ?"
Tuy rằng đầu Quỷ anh bị biến dạng, nhưng ngũ quan vẫn còn, đôi mắt cái mũi cái miệng đều bị đè ép mà dán trên thành chai, bị nhốt kín.
Nghe được Vinh đạo trưởng đang vì nó nói chuyện, nó gian nan động đậy, đôi mắt đen xì dán trên thành chai nhìn Vinh đạo trưởng, đáy mắt có chút cảm kích.
"Hu hu hu......" Ngươi là một đạo sĩ tốt.
Vinh đạo trưởng đương nhiên không biết nó đang nói gì, tiếp tục nói với Giang Từ Vô: "Giang đạo hữu, con Quỷ anh này đạo hạnh không cạn."
Phải thận trọng.
Nhưng cái mà Giang Từ Vô nghĩ, lại là: Ném con quỷ có đạo hạnh thế này vào Nhà ma đúng là có chút nguy hiểm.
Động tác cậu hơi dừng một chút, nói với Vinh đạo trưởng: "Cậu nói rất đúng."
Nói xong, cậu bóp cổ Quỷ anh, kéo đầu nó ra ngoài chai.
Không bị chèn ép, đầu Quỷ anh dần dần giãn ra, nó vừa muốn thở phào một hơi, đã thấy nắm tay quen thuộc che trời lấp đất mà đánh xuống.
Quỷ anh: "???"
Vinh đạo trưởng: "???"
Giang Từ Vô không hề khách khí, chỉ đánh điên cuồng lên đầu Quỷ anh.
Năm sáu quyền nện xuống, âm khí trên người Quỷ anh biến mất hơn phân nửa, đạo hạnh nhiều năm cứ vậy mà bị đánh bay.
Quỷ anh thậm chí còn không kịp khóc một tiếng, đầu lại bị cánh tay vô tình kia nắm lấy lần nữa, nhét vào miệng chai.
Quỷ anh: "???"
Giết ta đi!
Vinh đạo trưởng mộng bức nhìn một màn này, ý của cậu ta không phải là đánh Quỷ anh rồi nhét vào chai đâu!
Sau một lúc lâu, cậu ta lại mở miệng: "Giang đạo hữu, ý của tôi là, đây chỉ là cái chai nhựa bình thường thôi."
Sao có thể nhốt quỷ được?!
Ít nhất cũng phải dùng pháp khí hồ lô hay gì đó chứ?!
Giang Từ Vô hiểu ý của cậu ta, mở miệng nói: "Có thể nhốt."
Nói xong, cậu tiếp tục nhét Quỷ anh vào.
Mất đi phần lớn đạo hạnh nên hồn phách Quỷ anh cũng mềm mại đi không ít, cực kì dễ xoa bóp, Giang Từ Vô không cần tốn nhiều sức lực, rất nhanh đã nhét đại bộ phận hồn phách nó vào chai.
Lúc còn dư lại một cái chân, có chút không nhét được, cảm nhận rõ được lực cản.
Giang Từ Vô khẽ nhíu mày, bắt lấy một chân cuối cùng của Quỷ anh, dùng sức đè vào cái chai một hồi lâu, rốt cuộc cũng có chút khoảng trống, nhét vừa toàn bộ Quỷ anh vào chai nước.
Thân thể biến dạng của Quỷ anh vặn vẹo bên trong chai nước khoáng, không tìm được chỗ nào khác để chạy ra, bản năng thân thể hướng về phía lối ra duy nhất, chính là miệng chai.
Thấy thế, Giang Từ Vô cầm nắp chai trên tay Yến Triều Nhất, đậy chai nước khoáng lại.
Đường ra duy nhất bị khóa lại, Quỷ anh chỉ có thể tiếp tục mấp máy trong chai, tròng mắt gắt gao dán trên thành chai, chuyển động trên dưới, đánh giá thế giới bên ngoài.
Vinh đạo trưởng nhìn chằm chằm cái chai một lát, thấy Quỷ anh chỉ có thể động đậy trong đấy, không thể xuyên thành chạy ra, cậu ta càng chấn kinh.
???
Thế mà thật sự có thể nhốt quỷ?
Vừa rồi cậu ta đã nhìn thấy rõ ràng, cái chai này là lấy trực tiếp từ bàn trà, không phải đồ vật mà Giang Từ Vô tự mình mang đến.
Vinh đạo trưởng hốt hoảng hỏi: "Giang đạo hữu, đây là thuật pháp gì vậy?"
Giang Từ Vô chớp mắt, nói với cậu ta: "Không phải thuật pháp."
Vinh đạo trưởng nghi hoặc: "Vậy là cái gì?"
Giang Từ Vô bình tĩnh nói: "Là trời sinh."
Vinh đạo trưởng: "???"
Giang Từ Vô: "Tôi thể chất đặc thù."
Vinh đạo trưởng há miệng thở dốc, muốn tiếp tục hỏi, lại nghĩ, thể chất đặc thù cũng không thể đặc thù tới như vậy chứ?
Có thể là Giang đạo hữu không muốn nói, nên mới tìm lý do qua loa lấy lệ.
Không khác lắm với chuyện tay không đánh quỷ khi nãy?
Sư thúc nói rất đúng, cao nhân ẩn trong thành thị!
Nghĩ đến đây, Vinh đạo trưởng không hỏi nhiều nữa.
Giang Từ Vô liếc họ một cái, thấy Vinh đạo trưởng và mẹ Dương không còn vấn đề gì nữa, xoay người đi ra ngoài: "Đi đây."
Yến Triều Nhất đi theo phía sau cậu, từ cửa đến thang máy, hay lúc vào thang máy, tất cả lực chú ý đều nằm trên chai nước khoáng.
Hắn cũng là lần đầu tiên thấy loại tình huống này.
Từ nắp đến đáy chai đều là nhựa bình thường đến không thể bình thường hơn, không dùng giấy trát tiểu nhân của Giang Từ Vô, cũng không niệm chú thi thuật.
Giang Từ Vô chỉ đơn thuần cầm chai mà thôi.
Yến Triều Nhất mím môi, rũ mắt nhìn chai nước khoáng, tầm mắt không tự chủ được mà chuyển từ Quỷ anh sang ngón tay của Giang Từ Vô.
Ngón tay cậu trắng nõn, thon dài tinh tế, không có tỳ vết, giống như ngọc dương chi phẩm chất hàng đầu. Đầu ngón tay trắng trẻo ấy đặt trên thành chai đen nhánh, tựa như phủ lên một chút gốm men, càng thêm đẹp.
"Đẹp sao?" Giang Từ Vô hỏi.
Lông mi Yến Triều Nhất run lên, không trả lời câu hỏi này, ngược lại hỏi: "Vì sao cái chai này có thể nhốt Quỷ anh?"
Giang Từ Vô nhướng mày, không chút để ý nói: "Vừa rồi anh không nghe tôi nói sao, tôi thể chất đặc thù."
Yến Triều Nhất trầm mặc một lát, mở miệng hỏi: "Đó không phải lừa gạt Vinh đạo trưởng à?"
Giang Từ Vô chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Tôi chưa nói gì nha."
"Chính anh muốn lừa gạt tiểu Vinh đạo trưởng, đừng có đổ lên đầu tôi."
Yến Triều Nhất: "......"
Giang Từ Vô tiếp tục nói: "Giang Từ Vô tôi luôn luôn đối xử chân thành với người khác, nói là thể chất đặc thù, chính là thể chất đặc thù."
Yến Triều Nhất trầm mặc nhìn cậu.
Giang Từ Vô nhướng mày: "Anh không tin?"
Cậu cười khẽ, ném chai nước cho Yến Triều Nhất.
Yến Triều Nhất giơ tay tiếp được cái chai, cúi đầu cẩn thận đánh giá.
Nhìn chằm chằm một lát, hắn giơ tay vặn nắp, nhìn vào trong, cũng không có bất kỳ dấu vết sử dụng thuật pháp hay bùa chú nào.
Đang nghĩ ngợi, Quỷ anh bên trong đột nhiên xao động.
Tốc độ nó nhanh hơn, điên cuồng xoay tròn trong chai, trong chớp mắt, một cánh tay đen nhẻm đã xuyên qua thành chai, xuất hiện trong không trung.
Quỷ anh muốn chạy ra.
Yến Triều Nhất nhíu mày, thử nắm chặt chai nước khoáng, không có bất luận biến hóa gì.
Hắn suy tư một lát, ném chai nước lại cho Giang Từ Vô.
Khoảnh khắc Giang Từ Vô tiếp được cái chai, cánh tay Quỷ anh nháy mắt rụt trở về, bị vây lại bên trong.
Giang Từ Vô thuận miệng hỏi: "Đã nhìn ra rồi?"
Yến Triều Nhất híp mắt, ừ một tiếng: "Cậu thật sự là thể chất đặc thù."
Nói là chai nước nhốt Quỷ anh, không bằng nói Giang Từ Vô vây khốn Quỷ anh.
Thân thể Giang Từ Vô bẩm sinh không có âm khí cũng không có dương khí, đứng giữa biên giới âm dương, nói đúng hơn là không phải người không phải quỷ, nửa người nửa quỷ, bởi vậy có thể dễ như trở bàn tay mà đánh quỷ.
Yến Triều Nhất đối với chuyện Giang Từ Vô có thể đánh quỷ cũng không ngoài ý muốn, điều hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, chai nhựa lại không ảnh hưởng đến thể chất của Giang Từ Vô.
Hắn chần chờ một lát, hỏi ra nghi hoặc: "Đồ nhựa không ảnh hướng tới thể chất của cậu, vậy vật môi giới khác thì sao?"
Nếu bất kỳ vật môi giới nào cũng không thể ảnh hưởng đến thể chất của Giang Từ Vô, vậy năng lực của cậu cũng vượt quá sức tưởng tượng.
Bất cứ thứ gì nằm trong tay Giang Từ Vô, đều là vũ khí sắc bén để đối phó quỷ quái.
"Leng keng ——" thang máy đến lầu một.
Giang Từ Vô không trả lời, nhấc chân đi ra thang máy, quay đầu nhìn hắn, chậm rì rì nói: "Yến Triều Nhất, anh cẩn thận một chút."
Yến Triều Nhất cũng đi ra thang máy, nhìn chăm chú vào cậu: "Cẩn thận cái gì?"
Giang Từ Vô nhướng mày, như cười như không nói: "Tò mò là bắt đầu thích một người."
Bước chân Yến Triều Nhất đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn bóng dáng thon gầy của Giang Từ Vô, tự hỏi xem ý của cậu là gì.
Trầm tư thật lâu, Yến Triều Nhất đưa ra kết luận.
Hẳn là Giang Từ Vô cho rằng mình thích cậu ấy.
Sao cậu ấy lại có cái hiểu lầm này?
Yến Triều Nhất suy nghĩ một lát, cảm thấy quả thật gần đây mình quá chú ý Giang Từ Vô.
Nghĩ đến đây, Yến Triều Nhất đi nhanh ra ngoài, tìm thân ảnh của Giang Từ Vô.
Hắn đi đến cửa tiểu khu, chỉ thấy Giang Từ Vô ngồi hàng phía sau xe taxi, vẫy tay với hắn: "Nhanh lên."
Giang Từ Vô ngồi nghiêng người, lười nhác nhấc mí mắt, đánh giá tiểu khu phía sau Yến Triều Nhất.
So với lần trước đến giết Quỷ diện ở tiểu khu này, âm khí ở mấy góc tường trong tiểu khu đã ít đi nhiều, nhưng vẫn có dấu vết lệ quỷ lui tới.
Cậu lại nhìn khu vực bên ngoài tiểu khu, cơ hồ không có âm khí.
Không thể xác định là chính nó không có âm khí, hay là do người và xe trên đường làm bay đi âm khí.
Sau khi Yến Triều Nhất lên xe, tài xế taxi hỏi: "Chỉ hai người thôi sao?"
Giang Từ Vô gật đầu, đầu ngón tay gõ nhẹ lên chai nước khoáng trên đùi.
Tài xế taxi thoáng nhìn chai nước trống không, khởi động xe, cười nói: "Cậu cứ để cái chai đó trên xe đi, lát nữa tôi ném giúp cậu."
Giang Từ Vô cười cười: "Khó mà làm được, đây là rác mà tôi tự nhặt, không thể ném."
Quỷ anh: "......"
Yến Triều Nhất: "......"
Tài xế taxi ha ha cười, nói với cậu: "Được thôi, đợi chút xuống xe đừng quên ném rác."
Giang Từ Vô gật đầu: "Loại rác này còn phải phân loại, cũng phải vứt nó đúng chỗ của nó."
Quỷ anh: "......"
Yến Triều Nhất há miệng thở dốc, muốn nói chuyện, lại nhìn Quỷ anh mấp máy trong chai nước, im lặng.
Đột nhiên hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, lời vừa rồi của Giang Từ Vô hình như đang nói sang chuyện khác.
Căn bản không trả lời câu hỏi của hắn.
Hắn híp mắt, nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, hoảng thần.
Tiểu khu Nam An cách cửa hàng nhang đèn không xa, hơn mười phút đi xe, tài xế taxi dừng xe ở đầu ngõ.
Đã hơn 10 giờ tối, khu Linh Thành là khu phố cũ, ban đêm không thể náo nhiệt nổi, hơn nữa buổi tối Nhà ma không buôn bán, ngõ nhỏ đen như mực phá lệ an tĩnh.
Tài xế taxi dừng ở đầu ngõ một lát, liền có một cảm giác thâm trầm âm u.
Anh ta nhìn bóng dáng dần ám vào bóng đêm của Giang Từ Vô và Yến Triều Nhất, vội vàng lái xe rời đi.
Cửa hàng tiện lợi đã đóng, ánh đèn của cửa hàng nhang đèn xuyên qua cửa gỗ, dừng trên phiến đá xanh rêu.
Giang Từ Vô biếng nhác đi vào cửa hàng, đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng nói trầm thấp của Yến Triều Nhất: "Câu vừa rồi trong tiểu khu, có ý gì?"
Giang Từ Vô hơi dừng chân, nghiêng đầu nhìn hắn: "Câu nào?"
"Tôi nói không ít câu đâu."
Yến Triều Nhất mím môi, chậm rãi nói: "Câu tò mò kia."
Giang Từ Vô nhướng mày, tiến đến trước mặt hắn, cười tủm tỉm nói: "Chẳng lẽ suốt dọc đường anh đều nghĩ tới câu đó?"
Yến Triều Nhất buộc miệng thốt ra: "Không có."
Giang Từ Vô cười khẽ một tiếng, ngân thanh nói: "Được thôi, tôi cũng không có ý gì."
"Chỉ là thuận miệng nói."
Cậu chớp chớp mắt, ánh mắt di chuyển trên hình xăm bên gáy của Yến Triều Nhất, cố ý hạ giọng, ái muội nói: "Anh cảm thấy có ý gì, thì là ý đó."
Yến Triều Nhất khẽ nhíu mày, Giang Từ Vô không nói gì nữa.
Hắn rũ đôi con ngươi, đối diện với đôi mắt của Giang Từ Vô.
Mắt Giang Từ Vô thiên về hẹp dài, khi giương mắt nhìn người khác, sẽ lộ ra toàn bộ con ngươi đen như mực, có thể thấy đáy mắt cậu có ý cười trêu chọc.
Lông mi Yến Triều Nhất run rẩy, dịch tầm mắt, trầm giọng nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không thích bất luận người nào."
"Không thích người à," Giang Từ Vô huýt sáo, "Yến Triều Nhất, anh cũng biết chơi thật."
Yến Triều Nhất: "......"
Đột nhiên, một giọng nam quen thuộc truyền tới từ đỉnh đầu: "Ông chủ Giang, hai người đang nói gì thế?"
Giang Từ Vô ngẩng đầu, chỉ thấy Dạ Du tuần sử bay trên không trung, tò mò nhìn chằm chằm cậu và Yến Triều Nhất.
"Tiểu Dạ?"
Cậu hỏi: "Đêm nay không đi tuần tra à?"
Dạ Du tuần sử gật đầu, bay xuống bên cạnh họ, giải thích: "Hôm nay tên Nhật Du tuần sử kia nói sẽ giúp ta tuần tra."
Giang Từ Vô nhướng mày: "Vì sao?"
Dạ Du tuần sử nghĩ nghĩ: "Coi như thay ca đi, đêm nay rảnh thì giúp ta tuần tra, lần sau hắn có việc ta cũng đi giúp hắn."
"Hắn rất thích tuần tra, lúc trước cũng thường xuyên giúp ta."
Nói đoạn, hắn vội vàng nói với Giang Từ Vô: "Ông chủ Giang ngươi yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến công tác hẹn trước của Nhà ma."
"Ta đã nói với hắn, nếu muốn ta giúp thì phải cho ta biết trước, ta xếp thời gian."
Giang Từ Vô gật đầu ừ một tiếng, nhấc chân đi vào cửa hàng.
Vương Bàng Bàng đang ngồi trong tiệm cắn hạt dưa xem TV, nhìn thấy Giang Từ Vô và Yến Triều Nhất đã trở lại, hắn buông hạt dưa chào hỏi nói: "Ông chủ Giang."
Chào xong, hắn lại thấy Dạ Du tuần sử phía sau Giang Từ Vô, cũng không kinh ngạc, vui tươi hớn hở nói: "Tiểu Dạ, đồng sự lại giúp ngươi trực ban à?"
Dạ Du tuần sử gật gật đầu.
Vương Bàng Bàng cảm khái nói: "Đúng là quỷ tốt."
Dạ Du tuần sử tiếp tục gật đầu, nghĩ thầm, nếu không phải quỷ tốt, hắn sẽ giới thiệu cho ông chủ Giang.
Giang Từ Vô ngồi trên ghế chủ, đơn giản mà nói chút chuyện về Quỷ anh
Nghe xong, Vương Bàng Bàng không ngừng hỏi: "Ông chủ Giang, vậy cậu có đem Quỷ anh về không?"
Giang Từ Vô ừ một tiếng, quơ quơ chai nước trống không.
Vương Bàng Bàng nhìn chằm chằm cái chai một lát, chỉ thấy bên trong có tầng sương đen mỏng manh, không thấy gì khác.
Giang Từ Vô ném chai nước khoáng cho hắn: "Ở bên trong, anh ném ở cầu thang Nhà ma là được."
Vương Bàng Bàng tiếp được cái chai, lòng bàn tay cảm nhận được lạnh lẽo quen thuộc, giống lúc cầm que kem.
Hắn vội vàng chạy ra bên ngoài, vội vã ném chai vào Nhà ma, sau đó chạy nhanh về cửa hàng.
Chờ hắn trở về, Dạ Du tuần sử trông mong mà nhìn hắn: "Lão Vương, đốt chút nhang cho ta."
Vương Bàng Bàng: "Được rồi."
Yến Triều Nhất đứng một bên, nhìn Dạ Du tuần sử và Vương Bàng Bàng vẫn bình thường lui tới, không có phản ứng gì với chai nước nhốt lệ quỷ.
Hắn chậm rãi mở miệng: "Các người không thấy chai nước nhốt quỷ có vấn đề sao?"
Vương Bàng Bàng mờ mịt nhìn hắn: "Có vấn đề gì?"
Yến Triều Nhất vô biểu tình: "...... Tôi đang hỏi cậu đấy."
"À à," Vương Bàng Bàng đáp hai tiếng, nghiêm túc tự hỏi một lát, sắc mặt thay đổi, lập tức hỏi, "Ảnh hưởng đến thân thể của ông chủ Giang sao?"
Yến Triều Nhất: "...... Không có."
Vương Bàng Bàng ngẩn người, nhìn bàn tay đã cầm chai của mình, tiếp tục hỏi: "Chẳng lẽ ảnh hưởng tới thân thể tôi?"
Yến Triều Nhất: "...... Không có."
Vương Bàng Bàng ngốc: "Vậy thì có vấn đề gì chứ?"
"Ảnh hưởng tới người khác thì liên quan gì tới tôi."
Yến Triều Nhất: "......"
Hắn nghiêng đầu nhìn Dạ Du tuần sử đang hít hương: "Ngươi thì sao?"
Dạ Du tuần sử hút hương khói, lâng lâng nói: "Không vấn đề gì."
"Đó là ông chủ Giang mà."
Bất luận chuyện gì xảy ra mà dính tới ba chữ "ông chủ Giang", thì không có gì kỳ quái.
Yến Triều Nhất trầm mặc nhìn hai người một quỷ, kinh ngạc phát hiện ra, mình là người bình thường nhất lại biến thành người không bình thường nhất.
???
Hắn chết lặng nhìn hai người một quỷ, xoay người đi ra ngoài: "Tôi đi ngủ."
Vương Bàng Bàng nhìn bóng dáng hắn, gãi gãi đầu, buồn bực hỏi Giang Từ Vô: "Ông chủ Giang, anh Yến sao thế, cứ kỳ kỳ quái quái?"
Giang Từ Vô cúi đầu lướt điện thoại, đáp: "Anh ta gần đây rất kỳ quái."
Dạ Du tuần sử phụ họa nói: "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy chút chút."
Yến Triều Nhất- còn chưa đi xa- nghe được rành mạch: "......"
Hắn mở miệng nói: "Tôi nghe được."
Giang Từ Vô không chút để ý mà à một tiếng, hô ra ngoài: "Nghe được thì ngẫm lại một chút."
Yến Triều Nhất: "......"
Giang Từ Vô: "Chúng tôi cũng không trộm nói bậy sau lưng anh."
Yến Triều Nhất: "Đây không phải à?"
Giang Từ Vô: "Chúng tôi là quang minh chính đại mà nói."
Yến Triều Nhất: "......"
Hắn lập tức đi trước, cách cửa hàng nhang đèn một khoảng, gọi Wechat cho Ngưu Mã.
Sau khi chuyển tiếp, bên kia di động truyền đến tiếng kêu quát quát của Ngưu Mã: "Đại nhân! Ngài một chút cũng không kỳ quái, ai nói Ngài kỳ quái, chắc chắn là người đó kỳ quái! Là chính người đó có vấn đề ——"
Yến Triều Nhất vô biểu tình mà ngắt lời: "Câm miệng."
Hắn không muốn nghe hai chữ "kỳ quái".
Ngưu Mã lập tức câm miệng, không dám nhiều lời, sợ giây tiếp theo lại bị kéo đen.
Yến Triều Nhất đi lên cầu thang, trầm giọng hỏi: "Ta nhớ đấu pháp ở Cảng Thành năm đó, Giang Thành Đạo mở Quỷ môn quan, thả ra vô số lệ quỷ, ngươi tự mình đi nhìn chằm chằm ông ta một quãng thời gian dài."
Ngưu Mã đáp: "Đúng vậy, đêm đó tôi bị ông ta bắt được."
"Đại nhân, sao đột nhiên Ngài hỏi chuyện này vậy? Chẳng lẽ Ngài đi tìm Giang Thành Đạo sao?"
Yến Triều Nhất híp mắt, không trả lời, tiếp tục hỏi: "Lúc ngươi nhìn chằm chằm Giang Thành Đạo, ông ta thấy ngươi thế nào?"
Ngưu Mã nghĩ nghĩ, hiểu được.
Chắc chắn bây giờ Đại nhân đang nhìn chằm chằm người nào đó, đối phương cảm thấy hắn kỳ quái.
Nghĩ đến đây, Ngưu Mã an ủi nói: "Đại nhân Ngài yên tâm, Giang Thành Đạo không cảm thấy tôi kỳ quái."
"Ông ta cảm thấy tôi có bệnh."
Yến Triều Nhất: "......" An ủi được đấy.
Hắn trầm mặc một lát, lại hỏi: "Lúc ngươi nhìn chằm chằm ông ta, ngươi nghĩ gì?"
Ngưu Mã không trực tiếp trả lời câu hỏi này, an tĩnh một lát, thử hỏi: "Thật sự có thể nói sao?"
Yến Triều Nhất: "Nói."
Ngưu Mã: "Lúc ấy mỗi ngày tôi đều nghĩ, Diêm Vương muốn ông ta chết lúc canh ba, không thể giữ lại đến canh năm."
"Tôi phải nhìn chằm chằm ông ta, không thể để ông ta sống lâu thêm một giây."
Yến Triều Nhất: "......"
Ngưu Mã sâu kín thở dài: "Đáng tiếc tôi còn chưa thấy ông ta chết, đã bị gọi trở về âm phủ."
Nói xong, hắn không nhịn được hỏi: "Đại nhân, sao đột nhiên Ngài lại hỏi chuyện này?"
"Có người sống lâu thật lâu sao? Hay là Giang Thành Đạo đã xảy ra chuyện gì? Tôi nhớ rõ thọ mệnh của ông ta chỉ có mấy năm ấy, tôi đi tra ——"
Yến Triều Nhất mím môi, lấy tính cách của Ngưu Mã, nói không chừng lúc tra Giang Thành Đạo sẽ tra được hắn ở thành phố Lăng An.
Nghĩ vậy, hắn mở miệng dời trọng điểm của Ngưu Mã: "Ta phát hiện dấu hiệu của tiên đoán."
Ngưu Mã kinh ngạc đến an tĩnh mấy giây, rít gào nói: "Đại nhân! Bây giờ Ngài đang ở đâu?! Tôi phái quỷ đến ngay!"
"Tạm thời không cần," Yến Triều Nhất dừng một chút, nói với hắn, "Trước mắt chỉ là dấu hiệu, tùy thời sẽ có khả năng biến hóa."
"Ta chỉ là nghĩ, có nên quá mức chú ý đến con người có liên quan tới dấu hiệu đó không."
Ngưu Mã lập tức nói: "Sao lại nói là quá mức chú ý, không nên à!? Đại nhân Ngài rõ ràng là suy nghĩ vì toàn nhân loại!"
"Ngài công tâm! Lấy đại cục làm trọng! Ưu quốc tuất dân!"
Cuộc đời Yến Triều Nhất lần đầu tiên cảm thấy Ngưu Mã nói cực kì có đạo lý, hắn vô tình xem nhẹ khác thường nơi đáy lòng, cúp điện thoại.
............
Trong cửa hàng nhang đèn, Giang Từ Vô đang trò chuyện Wechat với Trần Quang, giản lược trọng điểm chuyện của Quỷ anh.
Nói xong, cậu ngẩng đầu nói với Dạ Du tuần sử: "Tiểu Dạ, ngươi đăng bài Weibo, nói một chút chuyện Quỷ anh."
Dạ Du tuần sử gật đầu, biên tập Weibo: 【 Ông chủ Giang hôm nay đi tiểu khu Nam An bắt được một con Quỷ anh, Nhà ma lại có nhiều hơn một thành viên, đáng yêu.jpg】
Bình luận:
【 Quỷ anh bao lớn? Cái loại hai mươi mấy tuổi ó hỏ? 】
【 He he he, tui đã hẹn được ngày mai chơi, có thể chơi chút đáng eo. 】
【 Tiểu khu Nam An? Từ từ, Lăng An thật sự có tiểu khu này, dì tui ở chỗ đó! 】
【 Đm, lầu trên nói thật hay giả thế? 】
【 Thật sự, tui ở tiểu khu Nam An nè, bây giờ rất sợ hãi, muốn ông chủ cho tui buổi hẹn trước ở Nhà ma, tui sẽ không sợ nữa. 】
【 Adu, Nhà ma lại liên hệ với hiện thực luôn sao? Sao càng chơi càng vui thế này. 】
............
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn bình luận phía dưới bài đăng Weibo, thuận tay chia sẻ về vòng bạn bè của mình.
Còn chưa đến một phút, điện thoại rung lên, bắn ra tin nhắn WeChat.
Ngoài dự đoán, lần này không phải của lão Giang, mà là Lâm Diễn Thiên.
【 Lâm Diễn Thiên: Lao động trẻ em là phạm pháp, hiểu chứ? 】
【 Giang Từ Vô: Anh báo nguy sao? 】
【 Lâm Diễn Thiên:......】
Lúc này Vương Bàng Bàng cũng đang lướt vòng bạn bè của Giang Từ Vô, nghe thấy điện thoại cậu cứ leng keng leng keng âm thanh nhắc nhở của WeChat, nhỏ giọng hỏi: "Ông chủ Giang, chú Giang lại nói cậu sao?"
Giang Từ Vô: "Không phải ông ấy."
Vương Bàng Bàng sửng sốt: "Vậy thì là dì à?"
Giang Từ Vô: "Là Lâm Diễn Thiên."
Vương Bàng Bàng ngây ngẩn cả người, nghi hoặc hỏi: "Gã muốn làm gì?"
Dạ Du tuần sử cũng hơi dừng động tác hít hương, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Từ Vô.
Giang Từ Vô tắt khung thoại với Lâm Diễn Thiên, không chút để ý nói: "Chắc là tìm cảm giác tồn tại."
Nói xong, cậu đứng dậy: "Tôi cũng ngủ."
"Lão Vương, lúc anh đi nhớ đóng cửa."
Vương Bàng Bàng gật đầu, chờ Giang Từ Vô đi rồi, quay đầu nói với Dạ Du tuần sử: "Tiểu Dạ, ngươi nói xem tên Lâm Diễn Thiên kia có thể......"
Dạ Du tuần sử mờ mịt nhìn hắn: "Có thể gì?"
Biểu tình Vương Bàng Bàng ngưng trọng, chậm rãi nói: "Mơ ước vị trí tiểu đệ của ông chủ Giang!"
Dạ Du tuần sử càng mờ mịt: "Vì sao? Gã phạm tiện hay gì?"
Vương Bàng Bàng trừng mắt: "Gã không tiện chắc?!"
Dạ Du tuần sử nghĩ đến bộ dạng tiêu xài của Lâm Diễn Thiên, lẩm bẩm nói: "Thật có chút tiện."
"Lão Vương, chúng ta làm sao bây giờ?"
Biểu tình Vương Bàng Bàng nghiêm túc, nói lời thấm thía: "Chúng ta phải biểu hiện thật tốt trước mặt ông chủ Giang."
Sáng hôm sau.
Giang Từ Vô mới vừa xuống lầu đã thấy bảng hiệu bóng lưỡng của cửa hàng nhang đèn, mạng nhện tích tụ quanh năm suốt tháng đã không còn, bảng hiệu đỏ sậm vốn bị bụi bặm che kín cũng trở nên đỏ tươi sáng ngời.
Mấy chữ "Cửa hàng nhang đèn"mạ vàng thật to lấp lánh tỏa sáng, phá lệ hấp dẫn sự chú ý.
Giang Từ Vô dừng chân, nhìn vào trong cửa hàng.
Dạ Du tuần sử và Vương Bàng Bàng một người một quỷ đứng một trái một phải, mắt trông mong mà nhìn cậu.
Vương Bàng Bàng tươi cười đầy mặt, gương mặt xanh trắng cứng đờ của Dạ Du tuần sử cũng miễn cưỡng lộ ra nụ cười, có chút quỷ dị.
Càng quỷ dị hơn chính là cửa hàng nhang đèn phía sau họ.
Tất cả đồ vật trên kệ hàng đều được bày biện chỉnh tề, giấy trát người, vàng mã, nguyên bảo...... Thậm chí ngay cả giấy trát tiểu nhân cũng được xếp thành hàng.
Quầy cũng được chà lau cẩn thận, giấy vàng và kéo cắt mà bình thường Giang Từ Vô đặt lung tung cũng được xếp gọn gàng ngăn nắp.
Giang Từ Vô đi vào bên trong, hồ nghi đánh giá Vương Bàng Bàng và Dạ Du tuần sử: "Hai người đã làm gì trái với lương tâm sao?"
Vương Bàng Bàng lập tức nói: "Không có không có."
"Chúng tôi chỉ muốn biểu hiện tốt một chút."
Giang Từ Vô nghi hoặc: "Biểu hiện cái gì?"
Dạ Du tuần sử: "Biểu hiện rằng chúng ta mới là quỷ thích hợp nhất với ông chủ Giang."
Vương Bàng Bàng trừng mắt nhìn hắn: "À người nữa."
Giang Từ Vô: "???"
Yến Triều Nhất vừa mới đến cửa hàng nhang đèn chợt dừng chân, hắn nhìn Dạ Du tuần sử và Vương Bàng Bàng, cảm thấy bản thân vừa đụng phải hiện trường thổ lộ trên phim ảnh.
Điều không bình thường là, một người một quỷ đồng thời thổ lộ với một người.
Yến Triều Nhất nghiêng đầu nhìn về phía Giang Từ Vô, biểu tình phức tạp hỏi: "Lời mà hôm qua cậu nói với tôi, cậu cũng nói với họ?"
Giang Từ Vô: "???"
Mấy người này bị cái gì vậy?