Màn sương đen bao phủ quanh người Phó Ti Cẩn dần dần tan biến.
Ánh đèn ven đường chiếu qua lớp cửa kính xe ô tô, dừng lại trên mặt hắn tạo thành những bóng đen mờ ảo không rõ.
Sự thật bất ngờ được làm rõ nên hiếm ai có thể chấp nhận được.
Hóa ra ngày trước những lời cảnh cáo của mẹ không phải để kiểm soát cuộc sống của hắn, mà mẹ nhìn ra hắn không thật lòng nên mới đặc biệt cảnh cáo hắn không được tiếp tục làm tổn thương người khác.
Đừng sai lầm chồng chất sai lầm.
Đáng tiếc, hắn không hiểu được ý tốt của mẹ, ròng rã hai năm trời thầm oán trách mẹ một cách vô ích.
Đến tốt cùng là hắn đang làm gì vậy?
Khóe miệng giật giật, Phó Ti Cẩn lộ ra vẻ mặt muốn khóc nhưng không khóc được, cười như không cười, trông rất hài hước, nhưng lại làm cho Tinh Tinh cảm thấy đau lòng.
"Đừng cười."
Đôi bàn tay nhỏ mang theo mùi thơm của sữa đột nhiên che lên khuôn mặt tuấn tú của Phó Ti Cẩn, cố gắng che đi biểu cảm làm người ta đau lòng của hắn.
Nhưng tay Tinh Tinh quá nhỏ không thể che hết khuôn mặt hắn làm cho bé gấp muốn khóc.
"A Cẩn!" Giọng sữa nhỏ nghẹn ngào sắp khóc nhưng Phó Ti Cẩn lại đang đắm chìm trong cảm xúc của chính mình nên không chú ý đến điều đó.
"Hóa ra...!Ngày trước điều mẹ muốn nói là việc này sao?"
Nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Tinh cùng với khuôn mặt tương tự trong kí ức, bây giờ Phó Ti Cẩn không thể nói rõ được tâm tình của mình.
Hối hận? Tự trách? Còn có cả áy náy vì đã hiểu lầm mẹ? Có lẽ là có.
Nhưng hơn hết là cảm thấy đau lòng cho người phụ nữ mà hắn gọi là mẹ.
"Tại sao?"
Bàn tay to lớn đặt trên bả vai mỏng manh của Tinh Tinh, Phó Ti Cẩn như đang chất vấn Tinh Tinh mà cũng như đang tự chất vấn bản thân: "Mẹ biết mình bị hiểu lầm, sao lại không giải thích? Chỉ cần...!Chỉ cần mẹ nói ra..."
"Nếu mẹ con nói thì con sẽ tin sao?"
Phó Hành trầm giọng cắt ngang, bàn tay to lớn mạnh mẽ kéo Tinh Tinh ra khỏi tay Phó Ti Cẩn, cẩn thận ôm bé lại trong ngực mình.
"A Cẩn..."
Đột nhiên bị bế đi, Tinh Tinh vô thức nắm chặt quần áo Phó Ti Cẩn, cũng không quên hắn đang ở trong trạng thái không bình thường.
"A Cẩn không thoải mái, chú ơi, chúng ta dẫn A Cẩn đi gặp cái chú mặc áo trắng được không? Nhưng nếu bị tiêm thì đau lắm..."
Nhớ đến cái đầu nhọn nhọn đáng sợ của mũi tiêm, Tinh Tinh nhăn mặt lại, vừa sợ nhưng cũng lấy hết dũng khí an ủi Phó Ti Cẩn: "A Cẩn đừng sợ nha, chúng ta đi khám bệnh.
Tinh Tinh sẽ giúp con cầu xin chú áo trắng để chú ấy không tiêm con nhé?"
Giọng điệu vừa như thương lượng vừa như dỗ dành một đứa bé sợ tiêm.
Chỉ là câu này được một đứa trẻ ba tuổi nói ra làm cho người ta có cảm giác vừa dễ thương lại vừa buồn cười.
Hành ảnh này rất quen.
Đầu óc Phó Ti Cẩn hỗn loạn, nghĩ một lúc mới nhận ra đây không phải là những lời hắn dỗ Tinh Tinh khi bé đi kiểm tra lại sao?
Không ngờ bây giờ Tinh Tinh lại hiện học hiện mại dùng lại với hắn.
Rõ ràng đang ở trong trạng thái rất ngột ngạt nhưng Phó Ti Cẩn lại bị Tinh Tinh chọc cười.
Tảng đá lớn đang đè ép dưới đáy lòng dương như đã bị dời đi, Phó Ti Cẩn thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra sau thư giãn.
"Con không sao."
Nghiêm túc ngẩng đầu nhìn bố mình nhưng trong lòng lại rất lo lắng, lại nhìn sang Tinh Tinh đang cố gắng vùng vẫy thoát khỏi tay Phó Hành để lao vào người mình, Phó Ti Cẩn nói xin lỗi: "Con xin lỗi."
"Không sao, trước tiên cứ nghỉ ngơi đi."
Phó Hành vỗ vai con trai, bất đắc dĩ buông lỏng cánh tay đang giữ Tinh Tinh ra để mặc bé trèo lên người Phó Ti Cẩn, còn coi bàn tay hắn như cái chăn mà đắp lên bụng mình.
Nhìn cơ thể nhỏ còn thơm mùi sữa đang ngồi trong lòng Phó Ti Cẩn có cảm giác bình yên vô cùng, cơ thể dần dần thả lỏng rồi ngủ thiếp đi.
Xe chạy trên đường hơi xóc, Tinh Tinh có cảm giác mình như được đưa vào nôi, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Bé vừa dụi mắt buồn ngủ vừa cố gắng chiến thắng cơn buồn ngủ mà thì thầm nói với Phó Hành: "Chú mau dẫn A Cẩn đi gặp bác sĩ đi."
"Ừ." Phó Hành thấp giọng đồng ý, "Anh sẽ tìm bác sĩ tâm lý tốt nhất đễ chữa bệnh cho con trai chúng ta."
Nhẹ nhàng lấy bàn tay đang dũi mắt của Tinh Tinh xuống lại cởi áo vest của mình đắp lên người Tinh Tinh và Phó Ti Cẩn.
Chăm chú nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ, khuôn mặt Phó Hành ẩn trong bóng tối không rõ biểu tình.
Những chuyện xảy ra hôm nay giống như một giấc mơ.
Ngày hôm sau Tinh Tinh tỉnh dậy, chưa kịp thay quần áo gì hết đã mặc nguyên bộ đồ ngủ hình gấu nhỏ chạy đi tìm Phó Ti Cẩn.
Tinh Tinh còn cho rằng mình sẽ thấy một con cừu non đáng thương cần mình giúp đỡ.
Kết quả là bé gặp được một người đàn ông kiêu ngạo mặc quần áo ở nhà đang đứng trước gương chải chuốt.
Tinh Tinh: "???"
Hai mắt to tròn tràn đầy nghi hoặc.
Hôm qua bé nằm mơ sao?
"Tinh Tinh dậy rồi à."
Phó Ti Cẩn quay đầu lại thì nhìn thấy Tinh Tinh đang đứng ngoài cửa, hắn lập tức đi đến bế bé lên cao.
"A!" Tinh Tinh không kịp đề phòng kêu lên một tiếng, sau khi phản ứng lại thì cười rất tươi.
"A Cẩn khỏi bệnh rồi hả?"
"..." Phó Ti Cẩn nghẹn họng, bất đắc dĩ nói: "Không phải, chỉ là đột nhiên thông suốt rất nhiều chuyện."
Tiếp tục trong mê muội không phải là phong cách của hắn.
Đã biết mình là người sai thì phải cố gắng đền bù bằng những hành động thiết thực.
Cho dù không thể lấp đầy những vết nứt thì chí ít cũng phải kịp thời ngăn chặn những gì làm tổn thương người hắn yêu.
"Hôm nay Tinh Tinh đi gặp một người với con nhé?"
Hôm nay là thứ bảy, trường mẫu giáo đóng cửa nên Tinh Tinh không phải đi học.
"A Cẩn muốn đưa Tinh Tinh đi chơi hả?"
Tinh Tinh nhìn Phó Ti Cẩn đầy mong đợi: "Từ khi đi nhà trẻ, đã lâu rồi Tinh Tinh không được ra ngoài chơi."
Phó Ti Thận tình cờ đi ngang qua: "...!Tiểu tổ tông ơi, không phải mẹ mới khai giảng hôm qua à? Mới học được nửa buổi đã bị cô giáo mời phụ huynh đến đón về dạy bảo lại vì đánh nhau với bạn học mà bây giờ còn dám đòi ra ngoài chơi?"
"Tinh Tinh đánh nhau với bạn học?"
Phó Ti Cẩn không biết gì về chuyện này, kinh ngạc nhìn Tinh Tinh.
Nội tình đã giấu lại bị vạch trần nên Tinh Tinh rất tức giận, vội trượt xuống khỏi tay Phó Ti Cẩn, như con nghé con đuổi theo Phó Ti Thận chạy khắp nhà đòi đánh.
Nắm đấm nhỏ liên tục giơ ra đủ để thấy bé tức giận đến mức nào.
"Này, a a...!Đau quá, nắm đấm của mẹ làm bằng sắt à?"
Thật ra Phó Ti Thận không đau chút nào nhưng hắn lại giả vờ la hét kêu đâu để được đồng tình.
Quả nhiên vừa nghe hắn kêu đau, Tinh Tinh đã dừng tay lại nhưng vẫn chưa nguôi giận, hai tay chống nạnh hừ hừ mũi với Phó Ti Thận.
Giống một bé heo hồng đang giận dữ.
Đáy mắt hiện lên ý cười.
Phó Ti Thận làm áo thuật lấy ra một cái kẹo mút lắc lắc trước mặt Tinh Tinh dụ dỗ.
"A có kẹo mút này, kẹo mút thơm ngon, Tinh Tinh muốn ăn không?"
"Muốn!" Tinh Tinh vội vàng trả lời, giọng nói mềm nhũn, khó có thể liên hệ với dáng vẻ hung dữ khi nãy.
Phó Ti Thận mỉm cười với anh trai đang đi sau lưng Tinh Tinh: chỉ cần một cây kẹo đã thu phục được tiểu ham ăn, một cây không được thì hai cây!
Được đấy.
Phó Ti cẩn bỗng nhiên tỉnh ngộ, bước chân hơi ngừng lại rồi xoay người đi vào bếp, luca quay lại còn cầm theo một que kem xoài.
Kem này do chính tay bảo mẫu trong nhà làm bằng xoài tươi, không có quá nhiều đường, cũng không cho thêm chất phụ gia, an toàn hơn nhiều so với kem que bên ngoài, thích hợp cho Tinh Tinh ăn.
Tuy nhiên dạ dày của trẻ em còn yếu nên Phó Hành không cho phép Tinh Tinh ăn nhiều, một tuần chỉ được ăn kem một lần.
Tinh Tinh đã ăn xong suất kem của tuần này từ lâu rồi, bây giờ thấy Phó Ti Cẩn cầm một cái thì hay mắt lập tức dán vào, kẹo mút và những thứ khác đã bị bé lãng quên lên chín tầng mây.
"Hừ, có mới nới cũ."
Phó Ti Thận nhún nhún vai, cầm lấy cây kẹo mút, tự mình bóc vỏ tự mình ăn.
Mẹ không ăn thì con ăn nha!
Dưới sự cám dỗ của kem xoài, Tinh Tinh đã dễ dàng đồng ý yêu cầu của Phí Ti Cẩn.
Ngay cả khi Phó Ti Cẩn liên tục thú nhận rằng bọn họ ra ngoài là có chuyện cần làm, không phải để đi chơi thì Tinh Tinh cũng kiên quyết không đổi ý, bé còn thề chắc chắn với cây kem xoài: bé nhật định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không gây rắc rối cho Phó Ti Cẩn.
Nói trắng ra là mị lực của kem xoài quá lớn làm cho Tinh Tinh u mê đến nỗi đầu óc choáng váng không còn biết trời chăng mây sao gì hết.
Sáng nay Phó Hành không có nhà, không biết đã đi đâu rồi.
Tinh Tinh lại không thích để bảo mẫu thay quần áo cho mình nên Phó Ti Cẩn phải tự làm việc này.
Dưới sự chỉ huy của Tinh Tinh, hắn vụng về tìm cho cô bé một bộ quần áo hình con mèo, cái áo liền mũ có đôi tai nhỏ phối với chân váy có đuôi mèo.
Mặc lên trông giống một con mèo nhỏ ngây thơ đáng yêu.
Dù chỉ ở mức mèo con nhưng không thể phủ nhận cấp độ đáng yêu của bé.
Ôm trong tay một bé mèo, Phó Ti Cẩn đi bộ trên phố đã hấp dẫn tỉ lệ người quay đầu lại nhìn là 200%.
Không ít người bị tiểu tâm can trong ngực Phó Ti cẩn làm cho đáng yêu đến mức run tay run chân, lén lút lấy điện thoại ra chụp ảnh lại bị hai vệ sĩ đi sau chặn lại.
Trận địa thế này suýt chút nữa làm cho người qua đường nghĩ rằng đây là đại minh tinh gì đó đang quay chương trình.
"A Cẩn." Tinh Tinh nhỏ giọng nói
"Hả?" Phó Ti Cẩn hơi cúi đầu.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Tinh Tinh tò mò nhìn khung cảnh xa lạ trước mặt.
Đây là phố đi bộ, người qua lại tấp nập, hai bên đường là những cửa hàng buôn bán sầm uất.
Có cửa hàng quần áo, cửa hàng đồ chơi, hiệu sách, quán ăn nhanh, quán trà sữa.
Không khí ở đây tràn ngập mùi thơm của đồ ăn làm cho Tinh Tinh liên tục ngó đầu ra nhìn.
Mạnh mẽ ấn cái đầu nhỏ về lại trong ngực, Phó Ti Cẩn nghiêm túc nhìn Tinh Tinh: "Trước khi đi con đã nói gì?"
"Phải ngoan ngoãn vâng lời, không được nghịch ngợm, không được ầm ĩ đòi mua đồ và không được đòi đồ ăn vặt."
Tinh Tinh xòe tay đến và đọc lại những yêu cầu của phó Ti cẩn trước khi ra khỏi nhà.
"Mua đồ thì được nhưng quan trọng là không được đòi đồ ăn vặt."
Hắn cũng không thiếu chút tiền mua đồ chơi cho Tinh Tinh, nhưng quan trọng là hắn không dám cho Tinh Tinh ăn uống bừa bãi.
Không phải tất cả đồ ăn ở ngoài đều không tốt nhưng cũng có nhiều thứ không thích hợp cho trẻ con ăn.
Vì vậy trước khi ra cửa phải bắt đứa nhỏ đọc lời hứa là chuyện vô cùng cần thiết.
Đặc biệt là chỗ bọn họ đến lại là con phố ẩm thực nổi tiếng thì việc hứa trước khi đi rất quan trọng.
Nếu không chú mèo nhỏ ham ăn Tinh Tinh này sẽ bị mê hoặc đến mất lý trí.
---------------Hết Chương 36------------.
Danh Sách Chương: