Editor: DiiHy
---------------------o0o------------------
"Xin phép được giới thiệu với mọi người, đây là em gái ruột của tôi, An Nhiên."
Chữ ruột được nhấn mạnh cho thấy người nói đề cao thân phận của người được giới thiệu.
Mọi người xung quanh liếc mắt trao đổi, sau đó đều hiểu ý mà tươi cười, khách sáo bắt tay chào hỏi với An Nhiên.
"Xin chào An tiểu thư, tôi là giám đốc của phục sức* Hoa Niệm, họ Trần, là bạn cũ của anh trai cháu, cháu gọi tôi là chú Trần là được."
*Phục sức: quần áo và trang sức.
Người đầu tiên bày tỏ thiện ý với An Nhiên là một người đàn ông trung niên ăn mặc thời thượng, tuy tướng mạo bình thường nhưng dễ nhận thấy đây là người rất có giáo dưỡng, tạo cho người khác cảm giác rất thoải mái khi nói chuyện.
Người ta tươi cười chào hỏi mình thì tất nhiên An Nhiên sẽ không làm mất mặt đối phương.
Cô mỉm cười đáp lời chú Trần: "Cháu chào chú Trần, cháu là An Nhiên."
"Cô An bây giờ còn đang đi học sao?" Chú Trần giống như một trưởng bối hòa ái hỏi thăm.
"Vâng, cháu đang học nghiên cứu sinh."
"Không tệ không tệ, người trẻ tuổi học càng nhiều càng tốt."
Dễ nhận thấy chú Trần rất thích người ham học hỏi, ánh mắt nhìn An Nhiên càng thêm thân thiết.
"An tiểu thư đúng là nhất biểu nhân tài*, quả không hổ danh là em gái của An tổng."
*Nhất biểu nhân tài - 一表人才: tướng mạo tuấn tú, phong cách lịch sự.
Ban đầu An Nhiên và chú Trần đang trò chuyện rất vui vẻ, đột nhiên chen vào một giọng nói thô tụ.c.
Cô theo bản năng quay đầu, kết quả lại đối diện với một khuôn mặt béo ị bóng loáng, nhìn ở khoảng cách gần còn có thể thấy thịt trên mặt đối phương núc ních xô vào nhau, tạo cảm giác buồn nôn.
Vừa thật mặt thôi đã tạo cho người ta cảm giác chán ghét từ bản năng.
Chỉ là đang ở nơi công cộng, An Nhiên sẽ không tùy tiện để lộ ra sự khó chịu.
Có lẽ người này có vẻ ngoài xấu nhưng nhân cách lại không tồi?
Nhưng suy nghĩ này đã bị tên đàn ông đầu bóng loáng tự tay đánh vỡ, ông ta nhếch môi cười để lộ hàm răng vàng khè, bàn tay heo* đeo một chiếc nhẫn vàng lớn vươn ra muốn nắm lấy bàn tay nhỏ của An Nhiên, lại bị cô làm như vô ý tránh đi.
*Bàn tay heo - 咸猪手: cách gọi những kẻ hay quấy rối tình d.ục, dùng tay để sờ soạ.ng sàm sỡ tại nơi công cộng.
Tên đầu bóng thấy mình bắt hụt nhưng cũng không để tâm, ông ta cười càng thêm bỉ ổi, liếc mắt nói nhỏ: "Tôi nghe nói cô An đây có quan hệ với nhị thiếu gia của Phó gia, còn là con gái nuôi của Phó phu nhân. Ài, có mẹ nuôi với tình nhân tốt như thế, hèn chi. . ."
"Trương tổng, nếu như không có chuyện gì nữa, tôi phải dẫn An Nhiên đi gặp Lâm lão gia tử."
Mặt An Nguyên lạnh đi, không chút khách khí chặn miệng Trương tổng chuẩn bị phát ra lời khó nghe, dẫn An Nguyên nhanh chóng đi khỏi.
Nếu không phải anh ta mới tiếp nhận An thị, cục diện vẫn chưa hoàn toàn ổn định thì nhất định sẽ làm cho cái gã bỉ ổi hèn hạ này đẹp mặt ngay tại chỗ.
Thứ đồ chơi rác rưởi cũng dám đến cợt nhả với đại tiểu thư An gia?
Cổ tay An Nhiên bị An Nguyên nắm chặt, chỉ có thể nhanh chân đi theo anh ta.
An Nguyên trầm mặt, dẫn An Nhiên trốn ra sau bệ cửa sổ, lạnh giọng dạy bảo: "Lần sau em mà gặp phải loại rác rưởi này cứ thẳng tay đập cho hắn một trận, có chuyện gì anh trai gánh cho em."
An Nhiên nghe vậy cảm thấy có chút ấm áp, cười nói: "Chẳng qua ông ta nói có mấy câu thôi mà, anh không cần phải tức giận đâu."
Những cái khó nghe hơn nữa cô cũng nghe rồi, đã sớm học được cách bình tĩnh. Mới đầu thì đúng là rất tức giận, nhưng rồi cũng nhận ra từ đầu đến cuối chỉ có mình bản thân mình tức điên lên, còn kẻ địch thì càng cao hứng. Như vậy không cần thiết phải tức giận.
Chỉ có điều người anh trai này cũng không tồi.
An Nhiên mới tiếp xúc với An Nguyên một đoạn thời gian gần đây.
Lúc trước khi cô được An gia đón về, An Nguyên không có trong nước, toàn bộ quá trình cô bị người ta khi bắt nạt sỉ nhục thê thảm không có sự tham gia của An Nguyên, anh ta cũng không biết rõ tình hình, nên cô cũng không có bất kì ác cảm gì, đương nhiên cũng không có cảm tình.
Dù sao anh em hai người cũng chưa tiếp xúc với nhau, với một người xa lạ thì sao có thể có ấn tượng tốt?
Hơn nữa cô từng nghe Phó Ti Thận nói là sau khi An Nguyên trở về biết được cô đã đi rồi thì lập tức trở mặt với đám người An gia, thậm chí còn vội vã tìm cô nửa năm, phải cầu cạnh không ít người.
Lần gặp mặt này, An Nhiên sẵn lòng chấp nhận người anh trai An Nguyên này.
Chẳng qua thời gian anh em hai người quen biết không dài nên chưa kịp hiểu rõ nhau, dẫn đến hình thức ở chung còn hơi xấu hổ.
An Nhiên nhìn ra được An Nguyên một lòng muốn bù đắp cho cô, luôn tìm những biện pháp tốt nhất cho cô.
Thậm chí ngay cả yến tiệc hôm nay cũng là do sau khi anh thành công đoạt được quyền điều hành công ty từ tay đám bệnh tâm thần An gia đã lập tức tổ chức tiệc chào đón.
Anh muốn kiêu ngạo tuyên bố với mọi người, đại tiểu thư chân chính của An gia đã trở về!
Mà An Nguyên anh, người nắm quyền hiện tại của An gia chỉ thừa nhận một người em gái ruột là An Nhiên.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hành động hôm nay của anh ta đã giành hết vẻ vang cho An Nhiên, thuận tiện vả mặt An Nhiễm, cũng để cho những người trước kia từng bắt nạt An Nhiên không còn dám trêu chọc đến cô nữa.
Chỉ là. . .
"Vì sao bọn họ biết em và dì Tinh có liên quan với nhau?" An Nhiên vô cùng nghi hoặc.
Trước kia cô và Phó Ti Thận quang minh chính đại yêu đương, chỉ cần người nào có tâm điều tra một chút là biết, cho nên khi bị mọi người bàn tán cũng không ngoài ý muốn.
Nhưng vì sao, quan hệ của cô và dì Tinh lại bị lộ ra ngoài?
Rõ ràng chuyện này trước kia chưa từng xảy ra, ngay cả Phó Ti Thận là con ruột của Cố Tinh Tinh cũng không biết bí mật này.
An Nguyên rơi vào trầm tư: "Anh cũng không biết là ai truyền ra, nếu em muốn biết nguyên nhân thì để anh cho người đi hỏi thă một chút."
Cuối cùng chỉ có những người đó mới có thể truyền ra lời đồn, cho người đi tìm hiểu nguồn gốc sẽ có thể làm mất manh mối.
"Đừng tra, thật ra em có thể đoán được là ai làm." Mặt An Nhiên hơi lạnh xuống.
"Ai? An Nhiễm à?" Đây là đối tượng tình nghi đầu tiên của An Nguyên.
"Không thể nào, An Nhiễm không bao giờ muốn em tốt nên sẽ không có lòng hảo tâm mà làm tuyên truyền miễn phí đâu."
Hiển nhiên An Nhiên còn hiểu rõ An Nhiễm hơn cả An Nguyên, cùng với đó An Nguyên cũng biết chuyện này không thể là do An Nhiên tự mình truyền ra.
Thứ nhất là An Nguyên không phải là loại người như bậy. Thứ hai, nếu An Nhiên muốn lợi dụng Phó phu nhân làm chỗ dựa cho mình thì đã sớm lợi dụng từ lâu rồi, không cần thiết phải chờ đến bây giờ.
Không phải có câu người hiểu bạn nhất luôn là kẻ thù của bạn sao?
Thật tốt, em gái vẫn thông minh như vậy.
Nhìn khuôn mặt An Nhiên vẫn giống như khi còn bé không hề thay đổi, đầu ngón tay An Nguyên hơi co lại, nhớ đến ngày xưa mình vẫn cưng chiều xoa đầu con bé mà bây giờ đã trở thành thiếu nữ, cũng không còn thích hợp để làm loại cử chỉ thân thiết như vậy nữa. Anh chỉ có thể tiếc nuối buông tay.
"Hôm nay em với tên tiểu tử Phó Ti Thận kia đến tham gia yến tiệc còn mang theo mục đích khác đúng không?"
Là anh trai ruột của An Nhiên, trí thông minh của An Nguyên cũng không thấp.
Thật ra chuyện này cũng không khó đoán.
An Nhiên vô cùng chán ghét An gia, ngay từ đầu khi biết An Nguyên muốn tổ chức cho mình một yến tiệc tại An gia, cô nghĩ cũng không muốn nghĩ, cũng lười để ý đến mặt mũi của An Nguyên.
An Nguyên vừa đưa ra đề nghị đã bị em gái từ chối dứt khoát, khiến cho anh ta suýt chút nữa từ bỏ ý định tổ chức tiệc.
Kết quả là mấy hôm sau, An Nhiên đột nhiên đến tìm anh ta, đổi ý nói muốn tổ chức yến tiệc, còn bảo anh ta mời càng nhiều người đếm thì càng tốt.
Còn nhấn mạnh trọng điểm là mời những người gần đây mới về nước.
Lý do này rất kỳ quái, nhưng để cho em gái vui vẻ, An Nguyên vội vàng làm theo, không chỉ tự mình an bài yến hội, còn phát rộng thiệp mời.
Bởi vì thiệp mời phát ra quá nhiều, người nhận được thiệp cũng chỉ nghĩ là An Nguyên rất vui mừng khi tìm được em gái thất lạc lâu năm nên cố ý mời nhiều người để tạo danh tiếng cho em gái.
Kết quả rõ ràng là yến tiệc càng đông người, càng dễ trở nên vàng thau lẫn lộn*.
*Vàng thau lẫn lộn - 魚龍混雜 : tốt xấu trộn lẫn.
Chứ như bình thường, loại nhà giàu mới nổi như Trương tổng kia tuyệt đối không thể có tên trong danh sách mời của An gia.
Dù có xuống dốc thì An gia cũng là một gia tộc bậc hai ở giới thượng lưu, vẫn còn mạnh hơn rất nhiều người.
Mục đích bị bại lộ đã nằm trong dự liệu của An Nhiên.
Cô cũng biết rằng trên thế giới này có vô số người thông minh hơn mình, hơn nữa khi mọi thứ đột ngột xảy ra cô đã làm lộ không ít dấu vết, nên việc bị An Nguyên nhận ra là hoàn toàn bình thường.
Chỉ là bây giờ An Nhiên không có cách nào nói rõ nguyên do cho anh trai mình, chuyện này liên quan đến bí mật của mẹ nuôi nên cô chỉ có thể nói thẳng: "Bây giờ em không thể giải thích mọi chuyện cho anh hai hiểu, nhưng anh hãy tin em, em sẽ khoing làm chuyện xấu."
"Em là em gái của anh, dù cho em có làm chuyện xấu anh trai cũng phải bảo vệ em." An Nguyên cười nhẹ, lần này anh không kìm lòng được, đưa tay vuốt tóc An Nhiên nhưng lại không dám chạm vào.
Em gái chỉ vừa mới nhận ra anh, con bé cũng chưa quen với người anh trai này, chỉ cần hai người bọn họ thân hơn một chút là được rồi, mọi chuyện cần phải có thời gian.
Lực tay An Nguyên quá nhẹ, An Nhiên không cảm nhận được gì.
Nhưng động tác cẩn trọng của anh đã lọt vào mắt cô, đáy mắt chợt loé lên ý cười, nghĩ đến da mặt anh trai nên cô ấy không dám chọc anh.
"Em muốn làm gì, muốn tìm ai, anh sẽ không hỏi. Nhưng nếu cần anh giúp đỡ thì cứ nói, anh trai nhất định sẽ giúp em." Anh Nguyên trịnh trọng hứa.
"Vâng." An Nhiên gật đầu.
Sau cuộc trò chuyện đơn giản, hai anh em từ đằng sau cửa sổ đi ra, cùng nhau treo lên mặt nụ cười tiêu chuẩn, tự nhiên đi chào hỏi khách khứa.
An Nguyên dẫn em gái đi giới thiệu với một số người quan trọng, trong đó có trưởng bối đức cao vọng trọng trong giới, có đối tác kinh doanh quan trọng, còn có một số bạn bè từ khi còn bé.
Không cần phải nói, trong những người này, bạn thân cùng lớn lên từ bé của An Nguyên là có thái độ tốt nhất với An Nhiên.
Thậm chí An Nhiên còn biết một người trong số họ, Thiên Thành Vũ.
Anh ấy là anh trai của Thiên Thành Phong, mà Thiên Thành Phong lại là bạn học cấp ba và đại học của An Nhiên. Còn vô cùng trùng hợp là anh ta học cùng lớp cấp ba với An Nhiên.
Khoảng thời gian cấp ba ấy đã trôi qua được bốn năm rồi.
Sở dĩ An Nhiên còn nhận ra Thiên Thành Phong vì cậu thiếu niên tốt bụng này đã từng giúp đỡ cô khi cô bị An Nhiễm và đám bạn của cô ta chèn ép.
Dù chỉ là vô tình giúp đỡ nhưng An Nhiên vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Chuyện này Phó Ti Thận cũng biết, tên quỷ ngây thơ kia còn ăn cảm bình dấm vì chuyện này.
Có trời mới biết cô và Thiên Thành Phong tổng cộng còn chưa nói với nhau được ba câu, thời điểm chính là sau khi anh ta vô tình giúp đỡ cô.
Đối thoại như sau:
"Cám ơn bạn."
"Ừm."
Xong.
Cho nên giữa cô và Thiên Thành Phong thực ra chỉ là hai người xa lạ, biết tên nhau và đã nói chuyện với nhau mà thôi.
Mà có khi người ta còn không biết tên cô là gì ấy chứ?
"An Nhiên." Giọng nói mát lạnh như tiếng nước chảy truyền vào tai An Nhiên, cô vô thức quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt tuấn tú tao nhã của người thiếu niên nay đã trưởng thành.
An Nhiên ngẩn người, vô thức bật thốt lên: "Thiên Thành Phong?"
"Hai người quen nhau?" Thiên Thành Vũ hứng thú liếc mắt đảo qua giữa em trai mình và em gái của bạn thân.
Không ngờ nha, cậu em trai không gần nữ sắc nhà anh ta cũng có ngày chủ động chào hỏi một cô gái.
-----------------Hết Chương 73----------------
17/08/2022
Danh Sách Chương: