• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đàn anh, đêm nay có ca hội sinh nhật của Bất Ngữ nhà anh phải không, còn không mau về đi?” Gia Vũ bưng tách cà phê lướt qua người Tiêu Lâm, trực tiếp bước đến bàn của đôi tình nhân bên kia, bật mode nho nhã lễ độ, “Capuchino của ngài.”

Quán cà phê này cách công ty của Tiêu Lâm không xa, anh cứ rảnh là sẽ đến ngồi một lúc, rồi trở thành khách quen ở nơi này. Một cơ hội ngẫu nhiên cho Tiêu Lâm biết được nhân viên phục vụ trẻ tuổi kia là cùng học một trường với anh, chẳng qua anh đã tốt nghiệp được ba năm, mà Gia Vũ vẫn đang học thạc sĩ ở A đại.

Gia Vũ cũng chơi võng phối như Tiêu Lâm, chẳng qua cậu không phối kịch mà là biên kịch.

Giờ hai người quen biết đã được hai năm, cậu cũng biết tương đối rõ ràng chuyện Phong Thủy.

Quán của Gia Vũ đang vắng khách nên cậu thoải mái ngồi xuống đối diện Tiêu Lâm.

“Cẩn thận bị ông chủ nhìn thấy.” Tiêu Lâm nhỏ giọng nhắc nhở Gia Vũ.

“Yên tâm đi, hôm nay ông chủ không có ở đây.” Gia Vũ cũng học theo Tiêu Lâm, đè thấp âm thanh xuống.

“Đàn anh, sinh nhật là một cơ hội tốt, anh nên thừa dịp này nhanh cho Tiểu Ngữ thấy tâm ý của anh đi.”

“Quan tâm chuyện cậu cùng Bạch Nham sama nhà cậu trước đi, cậu thật sự muốn cả đời không nói cho anh ta biết cậu là ai sao?” Tiêu Lâm trực tiếp chuyển đề tài lên người Gia Vũ.

Bị nhắc đến tâm sự, Gia Vũ thẹn thùng, “Đàn anh, không được nói sang chuyện khác!”

Trên mặt Tiêu Lâm đầy nét cười, nói tiếp, “Không có mà, tôi chỉ là trần thuật một sự thật mà thôi, đàn em, tôi nghe nói cái bộ kịch “Công tử hữu lễ” kia là cậu dùng clone để làm chuẩn bị riêng cho Bạch Nham? Vừa là biên kịch ngự dụng, vừa làm chuẩn bị riêng…….”

“Đàn anh, anh cũng không phải không biết chuyện trước kia của bọn em……” Gia Vũ lại bị nói trúng tâm sự, mặt mày đỏ bừng, đánh gãy câu nói tiếp theo của Tiêu Lâm.

“Đàn em, cậu vẫn nên thổ lộ thẳng thắn với anh ta đi, đoạn thời gian trước cậu không tìm được phòng ở, tôi cho cậu đến ở ghép với tôi kỳ thật cũng là Bạch Nham nói cho tôi biết, anh ta muốn tôi giúp cậu một chút ……. Thật ra tôi thấy anh ta vẫn rất quan tâm đến cậu đấy.” Tiêu Lâm nhịn không được muốn giúp Gia Vũ một phen, anh cũng thấy đàn em của anh thầm mến quá vất vả. Ngay cả anh cũng thấy được Bạch Nham có tình cảm với Gia Vũ, đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Gia Vũ lắc đầu, “Đúng rồi đàn anh, em tìm được phòng ở rồi, hai ngày nữa chủ cho thuê sẽ giao nhà, em sẽ chuyển đi.”

“Không có gì, chờ bên kia chuẩn bị xong rồi cậu hẵng chuyển đi, không vội, dù sao nhà anh cũng có phòng trống.”

“Không được, vạn nhất Bất Ngữ trở về thấy em rồi hiểu lầm thì sao đây?” Gia Vũ cười đùa với Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm chỉ mỉm cười mà không nói.

Anh hoàn toàn coi Gia Vũ là em trai mình, cùng lúc Gia Vũ cũng rất hợp với anh, mặt khác Gia Vũ là trẻ mồ côi, lúc đi học cũng là vừa học vừa làm thêm kiếm tiền. Mỗi lần Tiêu Lâm nhìn thấy Gia Vũ cố gắng như vậy liền liên tưởng đến Quý Lâm. Quý Lâm cũng là một ngưới rất nỗ lực.

Có khách đến, Gia Vũ phải đi qua tiếp đón.

Cậu vừa rời đi, Tiêu Lâm lại tiếp tục lên mạng.

Anh gõ một đoạn chữ thật dài, post nó lên weibo.

CV Tùy Phong Nhập Dạ: Qua nhiều năm như vậy anh mới hiểu được, hai người ở bên nhau, chỉ để ý đối phương là không đủ. Tình yêu còn cần tín nhiệm, thẳng thắn, chân thành và dũng khí, Lúc trước là anh không đủ trưởng thành, làm sai rất nhiều chuyện, cũng bỏ lỡ rất nhiều cơ hội. Giờ anh đã cố gắng lớn lên, không biết tiêu chuẩn “đàn ông tốt” của em có thay đổi hay không? Hiện tại anh đã biết nên yêu thế nào, em có thể trở về bên anh không?

Post xong Tiêu Lâm liền đóng máy tính, chuẩn bị về nhà để tối còn nghe ca hội sinh nhật của Quý Lâm.

Trải qua ba năm rèn luyện, Tiêu Lâm đã thành thục không ít. Từ một sinh viên đơn thuần biến thành một quản lí xí nghiệp nước ngoài, từ một tiểu thiếu gia đến cái bát cũng không biết rửa thành một đàn ông nội trợ điển hình, nấu được món ngon, thu dọn được nhà cửa, gọn gàng ngăn nắp.

Vài năm gần đây, Tiêu Lâm gần như mỗi tháng đều đến thăm Quý Lâm một lần, Anh không vào cửa, mỗi lần đều để đồ ăn cùng mấy thứ đồ lặt vặt cố ý mang đến cho Quý Lâm đặt ở cửa nhà cậu, ấn chuông cửa rồi đứng trong góc khuất trên hàng hiên, xa xa ngắm nhìn Quý Lâm.

Bởi vì lần đầu tiên đến tìm cậu, biểu hiện lúc đó của anh một lần nữa khiến Quý Lâm hiểu lầm. Sau đó Quý Lâm đã nói với anh một câu —- “Chờ khi nào anh hiểu được tín nhiệm thì chúng ta mới nói chuyện khác.” Lúc ấy Tiêu Lâm còn không hiểu ý của Quý Lâm, sau dần dần cũng thông suốt rồi. Thì ra anh vẫn không biết yêu một người là như thế nào.

Hai người cứ vậy dây dưa đến ba năm …..

Quý Lâm phát hiện hôm nay trên weibo có rất nhiều người @ cậu. Quý Lâm bày vẻ mặt mờ mịt nhấp mở danh sách, liền thấy được cái stt kia của Tiêu Lâm.

Đọc xong, hai hốc mắt của cậu đều đỏ hồng, năm năm …… cậu cùng Tiêu Lâm đã xa nhau năm năm.

Quý Lâm vẫn không rõ vì sao lòng cậu vẫn không tháo được cái gút mắc kia. Chuyện tình năm đó không thể hoàn toàn trách Tiêu Lâm, bản thân cậu cũng có trách nhiệm. Lúc ấy chỉ vì Thanh Lam diễn tuồng mà cậu đều coi là thật, cậu còn lấy tư cách gì để trách Tiêu Lâm? Nói tin tưởng anh một trăm phần trăm, còn tỏ vẻ hào phóng không thèm để ý. Nhưng kỳ thật lúc đó, nếu cậu nói cho Tiêu Lâm, em để ý, em khó chịu, em không muốn thấy Thanh Lam đắc ý trước mặt em, buông bỏ cái kiên cường gì gì đó của mình, yếu đuối thì sao?

Lúc đề nghị chia tay, cậu thậm chí còn không hỏi một câu vì sao ….. Cứ thế mà đồng ý. Biết rõ Tiêu Lâm có thể đã hiểu lầm gì đó, những vẫn không thèm giải thích. Nếu lúc đó cậu nói với anh, bố mẹ em bỏ em mà đi rồi, em cần anh, có phải sẽ có một kết quả khác hay không?

Trong vài năm xa cách này, Quý Lâm không phải là chưa tha thứ cho Tiêu Lâm, kỳ thật đa phần là Quý Lâm tự trừng phạt mình.

Lúc trước Tiêu Lâm tổn thương cậu, mà chẳng lẽ cậu không làm trái tim anh đau đớn……

Năm năm, một đời người có mấy lần năm năm nữa đây? Vì sao không cho nhau một cơ hội để yêu lại từ đầu?

Buổi tối có ca hội sinh nhật, Quý Lâm tìm kiếm ID của Tùy Phong Nhập Dạ, quả nhiên Tiêu Lâm ở đó. Quý Lâm biết vì mình trước kia đã từng rời đi một lần, nên mỗi lần Tiêu Lâm đến đều sẽ đánh tiếng trước để fan không nhắc đến anh.

Thật ra, bọn họ không nói nhưng em vẫn biết anh luôn ở đấy.

Đột nhiên có người xoát Tùy Phong Nhập Dạ trên khung chat vài lần.

Tất cả mọi người đều luống cuống. Quản lý viên phản ứng nhanh nhạy, lập tức cấm người đó chat, mà đầu óc Quý Lâm chỉ toàn Tiêu Lâm sẽ lập tức rời đi!

Quý Lam nhanh chóng mở lời, “Gần đây hình như tất cả mọi người đều truyền nhau rằng tôi sắp lui giới.” Quý Lâm không nhanh không chậm nói, mang theo ý vị trêu chọc, “Ở trong giới nhiều năm như vậy, cũng nên lui rồi.”

Dứt lời vẫn thấy ID của Tiêu Lâm ở đó, vì thế cậu mới yên tâm hát thêm một bài.

Quý Lâm xoát stt vừa rồi của Tiêu Lâm, cẩn thận đọc lại từng chữ, đợi đến lúc cuối của ca hội, đặc biệt nói với Tiêu Lâm một câu, “Này, em chuẩn bị cuối tuần quay về A thị.”

Tiêu Lâm tưởng mình nghe lầm, nhưng cảnh fan điên cuồng xoát bình luận nói cho Tiêu Lâm biết, anh không nghe lầm.

Quý Lâm muốn về đây!

Tiêu Lâm cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài, có phải ý của Quý Lâm là nguyện ý trở về bên mình không?

Lúc này một trong những khách quý trong ca hội sinh nhật của Quý Lâm, cũng là bạn tốt của Quý Lâm, Ô Che Mưa gửi một tin nhắn cho Tiêu Lâm.

Ô Che Mưa: Người anh em, người nào đó cuối cùng cũng thông suốt rồi, lần này phải nắm cho chắc…….

Tùy Phong Nhập Dạ: Nhất định, cảm ơn cậu mấy năm qua đã chăm sóc cho Tiểu Ngữ.

Ô Che Mưa: *Cười to* có gì đâu. Nếu cậu thật sự muốn mời tôi uống rượi thì tôi cũng không từ chối đâu﹁_﹁

Tùy Phong Nhập Dạ: Đây là điều tất nhiên.

Ô Che Mưa: Tôi phải đi nấu cơm cho Tiểu Ly nhà tôi rồi, nói chuyện sau.

Tùy Phong Nhập Dạ: Tạm biệt.

Nói chuyện với Ô Che Mưa xong, Tiêu Lâm cầm điện thoại lên, gọi đến dãy số mà anh đã khắc sâu vào trong tâm khảm, “Tút …. Tút…..”

Không phải đợi quá lâu, Quý Lâm tiếp máy.

Tiêu Lâm gần như nín thở, không biết nên nói như thế nào, đã lâu lắm rồi anh chưa nói chuyện nhiều với Quý Lâm.

Mà Quý Lâm ở đầu bên kia vẫn duy trì trầm mặc.

“Nếu không nói gì thì tôi tắt máy đây.” Quý Lâm đột nhiên lạnh lùng mở miệng.

“Là anh, Tiêu Lâm đây.” Tiêu Lâm sợ Quý Lâm thật sự sẽ tắt điện thoại, khẩn trương nói tiếp.

“……….” Nghe được thanh âm của Tiêu Lâm, Quý Lâm lại trầm mặc.

“Quý Lâm, em đừng tắt máy vội, hãy nghe anh nói được không.” Tiêu Lâm khẩn cầu nói.

Qua vài giây, Quý Lâm mới nói, “Anh nói đi.”

“Quý Lâm, anh biết trước đây mình thật khốn kiếp, làm sai rất nhiều chuyện, trước kia anh quá yếu đuối nhát gan. Năm đó anh không có dũng khí come out, không biết suy nghĩ cho em, không đủ tin tưởng em, thậm chí còn vào thời gian em đau khổ nhất đích thân cắt đứt tình cảm của chúng ta. Năm năm, anh đã mất em suốt năm năm….. Bố mẹ vẫn hy vọng anh có thể đưa em về nhà gặp họ, mẹ anh nói bà rất muốn được gặp em. Quý Lâm, nếu anh nói anh đã học được yêu là như thế nào, thì em có nguyện ý …. Cho anh một cơ hội nữa để chăm sóc em hay không?” Tiêu Lâm nói một hơi hết tất cả những điều ấp ủ trong lòng, tiếp theo liền nhắm mắt chờ câu trả lời của Quý Lâm.

Kế tiếp nếu không phải là địa ngục thì đó là thiên đường.

Mấy phút chờ đợi này đối với Tiêu Lâm dài như một thế kỷ.

“Anh đã come out với gia đình?” Quý Lâm đột nhiên hỏi một câu như vậy.

“Ừm, theo anh về gặp bố mẹ đi.”

“Thứ hai em sẽ về.”

“Thật sao! Quý Lâm, anh……”

“Thứ hai anh qua đây đón em đi. Trong hai ngày này anh giúp em tìm một chỗ ở đã.” Quý Lâm ngắt lời của Tiêu Lâm, tuy rằng đã quyết định quay về làm hòa với Tiêu Lâm, nhưng nếu để cậu đột nhiên đối mặt với anh, Quý Lâm vẫn chưa chuẩn bị tốt. Hơn nữa mấy ngày này cậu còn vài chuyện cần phải xử lý, cho nên Quý Lâm đành để Tiêu Lâm đến vào thứ hai.

“Được, thứ hai anh đến đón em.” Tuy rằng phải chờ hai ngày mới được gặp Quý Lâm, nhưng giờ đây Tiêu Lâm đã thỏa mãn lắm rồi. Lúc này Quý Lâm nói cái gì thì chính là cái đó.

Ngắt máy, Tiêu Lâm phát hiện Gia Vũ đã tan làm về, lập tức chia sẻ niềm vui này cho Gia Vũ, “Gia Vũ, Quý Lâm sắp về rồi.”

“Thật sao? Chúc mừng đàn anh, thật là quá tốt rồi.” Thấy đàn anh kích động đến như vậy, Gia Vũ cũng vui mừng thay cho anh từ tận đáy lòng, đợi chờ năm năm, cuối cùng đàn anh đã đợi được đến ngày hôm nay.

Thế còn hạnh phúc của cậu đang ở nơi nào?

Gia Vũ đi vào phòng ngủ, mở máy tính tiếp tục sửa kịch bản. Phải sửa xong trong hai ngày, bằng không bận chuyển nhà sẽ không có thời gian để sửa nữa. Fan của Bạch Nham mấy hôm nay liên tục thúc giục kỳ thứ hai của “Công Tử Hữu Lễ”.

Gia Vũ nhìn lên danh sách bạn tốt trên QQ, avar của Bạch Nham vẫn tối đen. Cậu hơi thất vọng tắt QQ, nghiêm túc sửa kịch bản.

Quý Lâm thu thập xong hành lý, ngắm tỉ mỉ từ trong ra ngoài cái ký túc xá dành cho giáo viên mà mình đã ở năm năm nay, hơi luyến tiếc.

Lúc này đột nhiên có người ấn chuông cửa.

Quý Lâm sắp xếp lại tâm tình của mình, nhanh chân ra mở cửa. Người đến là Hạ Vũ và Tô Lý.

“Hi, Bất Ngữ sama~” Tô Lý vẫn dùng tên trong võng phối để gọi Quý Lâm.

“Sao em còn gọi cậu ta là Bất Ngữ sama?” Hạ Vũ quay đầu nhìn Tô Lý, sửa lại lời cậu.

“Em thấy gọi Bất Ngữ sama rất có cảm giác thôi mà …….” Tô Lý giải thích, nhưng vẫn không chịu đổi miệng.

Hạ Vũ  liếc nhìn Quý Lâm đầy bất đắc dĩ, tỏ vẻ mình cũng bó tay.

Quý Lâm lắc đầu, ý nói không sao cả.

“Hai vị đây cuối cùng cũng nhớ đến tôi.” Vừa vào nhà Quý Lâm liền bưng hai cốc nước lên cho họ, “Ngày mai đã phải đi rồi, chỉ còn chút nước sôi.”

“Không sao, không sao ~ Nghe nói nước sôi uống dưỡng nhan sắc.” Tô Lý nhanh tay nhận lấy.

Lúc trước Tô Lý vẫn cảm thấy Lưu Thủy Bất Ngữ rất lạnh lùng, nhưng chậm rãi tiếp xúc một thời gian, hai người thân dần mới bắt đầu thấy cậu hiền hòa hơn. Mà Hạ Vũ cũng thật thích đùa giỡn với Quý Lâm, dưới sự hun đúc của Hạ Vũ, cậu giờ đây cũng thấy nói đùa với Quý Lâm không có gì quá đáng sợ. Mỗi lần thấy Quý Lâm bày ra vẻ mặt không thèm quan tâm, Tô Lý liền thấy rất buồn cười.

“Bất Ngữ sama, mai cậu sẽ bị đại thần nào đó bắt cóc đi mất, nên chúng tôi tới đây tiễn nè.” Tô Lý treo trên mặt vẻ vô tội nhìn Quý Lâm, mắt chớp chớp, “Sau đó mai chúng tôi sẽ không đến làm bóng đèn nữa…..”

“Hạ Vũ, mau quản Tô Lý nhà cậu đi.” Quý Lâm tức giận trừng mắt liếc Tô Lý, rồi quay về nhìn Hạ Vũ bên cạnh.

“Thật ra Tiểu Ly nói không sai mà……” Hạ Vũ nhún vai, đứng cùng một chiến tuyến với tiểu thụ nhà mình.

Quý Lâm một người cô đơn đành phải ngồi một bên trừng hai người.

“Mai đại thần sẽ đến đón cậu?” Quả nhiên có tiểu công làm chỗ dựa, Tô Lý càng thêm lớn mật, tiếp tục “hỏi cung”.

“……….”

Quý Lâm yên lặng đứng dậy bỏ đi, không thèm nhìn hai người trong phòng khách kia nữa.

Đêm đó ba người cùng ra ngoài ăn một bữa cơm no rượu say, sau còn cùng đi hát, chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Quý Lâm rất cảm ơn người bạn này, trong mấy năm nay, họ vẫn thường chăm sóc cậu.

Sáng sớm thứ hai, Quý Lâm chợt nghe thấy có người đang bấm chuông. Cậu chạy đến trước cửa, tay trái che ngực, cố làm mình có vẻ bình tĩnh. Quý Lâm đứng tại chỗ hít một hơi thật sâu.

Sau khi đã chuẩn bị sẵn sang, Quý Lâm bước đến  mở cửa.

Người đứng bên cửa chờ đợi kia quả nhiên là Tiêu Lâm.

Hai người cứ đứng tại chỗ, ánh mắt giao thoa, không nói nên lời.

“Tiểu Ngữ, chúng ta về nhà thôi.” Tiêu Lâm đánh vỡ yên lặng, hai tay dang ra.

Nghe được câu đó, Quý Lâm rốt cục cũng không nhịn được nữa, tiến lên từng bước, ôm chặt lấy Tiêu Lâm, nước mắt bắt đầu rơi.

Tiêu Lâm, đã lâu không gặp, thật sự đã lâu không gặp …….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK