Tôi tưởng tượng giả sử cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ, cô mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm, lười biếng nằm nghiêng trên so-pha, mái tóc dài hơi rối buông xõa trước ngực, sau đó dùng đôi mắt như lưỡi câu nói với tôi: “Lại đây…”, sau đó… nghĩ nhiều quá, toàn những thứ không thực tế có thể khiến người ta phát điên.
Uống hết ba lon Red Bull, lái xe suốt một đêm mà tôi không hề cảm thấy mệt mỏi.
Hơn sáu giờ sáng, cứ lái xe thẳng về phía tây, sau đó nhìn thấy một vệt đỏ nơi chân trời trong kính chiếu hậu, mặt trời đã mọc.
Đường vành đai 2 có ngã rẽ, sau vài tiếng còi để vượt qua một chiếc xe tải thì Lâm Tịch tỉnh giấc.
Sau khi tỉnh dậy, cô dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó ngồi dậy, bên phải xe là một con sông rất rộng, men theo đường quốc lộ đi qua con sông, từ đây có thể nhìn thấy phong cảnh vô cùng đẹp: Bên dưới con đường quốc lộ rộng lớn là một dòng sông trong vắt, sau đó là một cánh đồng vàng óng trải dài, mùa đông phương Nam là thế, ruộng lúa mạch đã thu hoạch vẽ nên một bức tranh kỳ lạ của màu vàng cam và vàng óng ả, những cái cây xanh ngắt điểm tô trên cái nền vàng ấy.
Lâm Tịch nhìn vệt nắng đỏ rực như lửa nơi chân trời, nói: “Dừng xe, dừng xem, xem mặt trời mọc”.
“Được”, tôi nói.
Dừng xe trên một bãi cỏ khá rộng sát bờ sông, tôi quay đầu xe lại, hướng về phía đông.
Sáng sớm trời khá lạnh, tôi không muốn phải bước ra khỏi xe.
“Tôi cũng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng ngắm mặt trời mọc, bây giờ thì cứ như đang nằm mơ", cô gác tay phải ra sau đầu.
“Hồi còn đi học, tôi đã ngắm mấy lần”, tôi nói.
Mặt trời chầm chậm nhô lên, mặt trời mọc, đồng ruộng, sông suối, cây xanh, con người, một bức tranh sơn dầu thật hoàn hảo.
Khi tôi cầm thuốc lên thì bao thuốc không cẩn thận rơi xuống gần chỗ cô ngồi, cô định nhặt giúp tôi, cô quên mất chân mình đang bị thương, vừa dịch chân đã cau mày kêu lên một tiếng.
Tôi vội vàng cúi xuống nhặt bao thuốc, khi tôi nhặt lên, mái tóc dài từ chiếc đầu đang cúi của cô chạm vào trán tôi, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt đẹp như trong mơ của cô, hàng lông mi dài chớp chớp, đẹp quá.
Không hiểu dũng khí ở đâu ra mà tay phải tôi níu lấy cổ cô, rồi hôn nhẹ lên đôi mắt đẹp của cô.
Cô đẩy tôi ra nhưng không được, tôi chỉ sợ mình sẽ gặp phải thảm cảnh như gã quan vô lại kia: một cái đĩa đập thẳng vào mặt, máu me be bét.
Hôn xong, lập tức buông ra.
Tim tôi đập thình thịch, tôi lén nhìn cô một cái, phát hiện ra cô còn xấu hổ hơn cả tôi, mặt đỏ bừng.
Tôi thấy cô như thế thì không kìm nén được, lại nắm lấy tay trái cô, kéo cô lại gần, cả người cô mềm mại đổ về phía tôi, tôi ôm lấy đầu cô, hôn lên môi cô.
Sau đó, tôi trèo về phía cô... như một đóa hoa hồng nở rực, nhụy hoa phả ra hương thơm thoang thoảng, dễ chịu khiến tôi chìm đắm vào đó, không thể rút ra được.
“Anh đi theo em, nếu sau này anh hối hận thì làm thế nào?”, đột nhiên cô lên tiếng hỏi.
“Sao anh phải đi theo em?”
“Anh...”.
Tôi ngắt ngang lời cô: “Em là chim phượng, anh là cát...”.
Tới lượt cô ngắt lời tôi: “Là gió chứ không phải là chim phượng”.
“Ừm, anh là kẻ điên, em là kẻ ngốc, quấn lấy nhau tới chân trời góc bể...”.
“Hồi học tiểu học ai dạy anh môn văn hả? Bình thường anh cũng tán gái thế này sao?”, cô chất vấn tôi.
“Em quan tâm làm gì! Em là bà xã của anh, sau này anh sẽ quản lý em!”, tôi nói.
“Không!”
“Không?”
“Thế thì anh...”
Tôi đưa tay ra: “Em hét đi, em hét rách họng cũng chẳng có ai để ý tới em".
Chưa chờ tôi nói hết, “Em đâu có định hét!”, cô ép sát người vào tôi, chiếc lưỡi mềm mại đã dính chặt lấy lưỡi tôi, nóng bỏng, đam mê, tôi cũng nhiệt tình hôn đáp lại cô, lưỡi cô thi thoảng lại nghịch ngợm định trốn thoát khỏi miệng tôi, tôi si tình đuổi theo, cuốn lấy, như có hàng ngàn ngọn sóng đang dâng trào.
Buổi sớm nay thật đẹp... tiếp tục đi về phía trước, giữa trưa, chúng tôi tới một thành phố, một thành phố không nhỏ, khung cảnh rất đẹp, tôi hỏi Lâm Tịch vì sao lại tới thành phố này, cô nói vì tiền sữa cho con của chúng tôi sau này, tôi không ngờ người phụ nữ này cùng biết đùa như thế.
Lái xe tới trước một sạp hàng nhỏ, Lâm Tịch bảo tôi xuống xe mua cho cô đôi giày, tôi xuống chọn một đôi, xỏ vào chân, cô khen: “Cũng có mắt phết”.
“Ha ha, anh không biết mua thế nào…”
Tới một khách sạn năm sao, thuê một căn phòng.
Vào phòng, tôi tắm một cái, thực sự không thể chịu nổi nữa, Lâm Tịch đang làm gì đó trước máy tính xách tay, mắt tôi không mở ra nổi, cả người cứ như bị rút kiệt, đầu óc nặng trình trịch, nằm lên giường ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tịch dùng tay tôi làm gối, thật đúng như nằm mơ, tôi rất thích lông mi cô, hôn nhẹ lên đó một cái làm cô mở mắt ra: “Anh làm em tỉnh giấc…”.
“Á!”.
“Chỗ này của anh cứ chọc vào em, khó chịu quá! Em phải bẻ nó đi!”, cô đưa tay ra giữ lấy, nói là sẽ bẻ đi.
“Đừng mà! Thế em không biết làm nó mềm ra à?”.
“Em làm sao mà biết?”, cô hỏi.
“Làm thế này này”, tôi ôm chặt lấy cô. Suốt mấy ngày, cả hai đều không ra ngoài, cứ quấn quýt lấy nhau rồi gọi cơm hộp.
Lâm Tịch nói không muốn ra ngoài, tôi hỏi cô rốt cuộc định làm gì? Cô nói mệt mỏi bao nhiêu năm, muốn sống phóng túng vài hôm, tôi không tin cô là người như thế.
Người ta nói đàn bà càng kiêu ngạo thì lại càng dịu dàng, câu này thật đúng không sai, tôi đã lún sâu vào sự dịu dàng của Lâm Tịch rồi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại hoàn toàn thay đổi chỉ trong mấy ngày này, cứ như thể một gã công nhân nghèo khổ mua xổ số và trúng mấy triệu tệ, cuộc sống hoàn toàn đổi khác.
Ngày thứ mười ba, sau một cuộc mây mưa, tôi nói ngày nào cũng như thế này, sắc mặt em càng ngày càng nhuận, sắc mặt anh thì ngày càng héo hon như một cái xác chết, cô bật cười: “Xác chết cũng được, xác chết thì chỗ nào cũng cứng”.
“Đồ dâm đãng...”.
“Dậy đi, ra đây xem”, cô đưa tôi tới trước chiếc laptop.
Trên mạng là một clip vô cùng nóng bỏng do Lâm Tịch quay, cô đã tự làm nhòe mặt mình nên không rõ là ai, giọng nói của cô cũng đã được xử lý, sau đó được post lên mạng, trong phút chốc, cái clip “Một vị quan cao cấp của thành phố nào đó xxx” đã gây chấn động toàn bộ cư dân mạng.
Lâm Tịch còn nói với tôi, cô đã thu thập rất nhiều tài liệu, bỏ vào một bức thư tố cáo rồi gửi tới mấy cơ điều tra, lão già đó hôm qua đã nhảy lầu tự sát... Còn Vương Hoa Sơn và phó tổng Táo cũng bị cô nàng chơi cho một vố thê thảm, sau khi giao nộp những tài liệu tố cáo mà Lâm Tịch thu thập suốt một thời gian dài, phó tổng Táo và Vương Hoa Sơn đều phải vào nhà lao ăn cơm.
Nữ chủ nhân của công ty Ức Vạn thành phố Hồ Bình chính là Lâm Tịch.
Tôi nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, cảm thấy không rét mà run, sau này tôi mà làm gì cô, cô mà hận tôi thì liệu cô có âm thầm khiến tôi biến mất vĩnh viễn khỏi thế gian này không.
“Sao lại nhìn em như thế?”, cô hỏi tôi.
Tôi không nói gì.
“Có phải cảm thấy em rất tàn nhẫn không?”.
“Anh sợ sau này em dùng thủ đoạn đối phó với anh”, tôi nói.
“Sao em lại nỡ làm thế? Trừ phi... trừ phi anh phụ lòng em”, cô lườm tôi một cái.
“Anh làm sao mà nỡ?”.
“Tùy anh, nếu anh không thích em nữa thì nói với em một tiếng. Mọi người chia tay vui vẻ, chắc chắn em sẽ không gây khó dễ cho anh”, cô bắt đầu giở tính nhõng nhẽo của con gái ra rồi.
Tôi ôm lấy cô, hỏi: “Chúng ta ra ngoài nhé, mốc cả người lên rồi”.
“Đi dạo phố, nhé”.
Quá khứ của Lâm Tịch tôi không biết, cũng không muốn biết, còn về tương lai, tôi tràn đầy hy vọng, nhưng tôi sẽ không lo lắng về Lâm Tịch, rất nhiều thứ tới một ngày nào đó, chẳng ai biết là sẽ trở nên như thế nào. Cũng giống như tôi một tuần trước còn đang định mua một chiếc xe second-hand, bây giờ tôi đã lái chiếc xe trị giá hàng chục triệu phóng vun vút trên phố.
Tôi nói: “Anh luôn ngưỡng mộ Hứa Tiên có một người vợ “văn võ song toàn”... Không ngờ mình cũng tìm được một người còn hơn như thế, em không phải do Bạch Xà hóa thân thành đấy chứ?”.
Tư duy của Lâm Tịch vô cùng kín kẽ, lúc xuất phát tới đây, cô đã lên kế hoạch cho từng bước đi trong tương lai.
“Anh nói em là gì thì là nấy. Ngày trước các anh chửi em là hồ ly tinh, sau đó lại nói em mặt người dạ thú. Rồi là nữ ma vương, nữ long vương, bây giờ thì lại là Bạch Xà Tinh. Anh nói thế nào cũng được”.
Tôi cười hi hí: “Hỏi: Thời gian giao phối của rắn có thể duy trì được mười hai tiếng đồng hồ, em có suy nghĩ gì về vấn đề này? Đáp: Hứa Tiên thật lợi hại”.
“Anh... dê xồm”.
Rất nhanh sau đó, Lâm Tịch tiếp quản toàn diện tập đoàn Viễn thông Ức Vạn, bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê người trang hoàng lại bộ mặt công ty, cải tạo văn phòng làm việc, chi phí vô cùng tốn kém, Lâm Tịch làm Tổng giám đốc, còn tôi vẫn là một trợ lý nhỏ.
Ha ha, tạo hóa trêu ngươi.
Đời người luôn trải qua rất nhiều sự tình cờ, trùng hợp, tôi chẳng buồn quan tâm tới cuộc sống của người khác nữa, đó không phải là việc của tôi. Những việc tôi cần làm chính là làm tốt mọi việc, bao gồm cả việc trân trọng hạnh phúc mà tôi và Lâm Tịch đang có... Xem ra ông trời thực sự đối xử với tôi rất tốt, tôi và Lâm Tịch quanh co trên những con đường mới lên đèn, tôi rất thích thú bầu không khí của thành phố này, nhưng tôi cảm thấy cảnh sắc đêm nay trở nên đẹp nhất là vì có Lâm Tịch ở bên cạnh tôi.
Chúng tôi cùng tới siêu thị Parkson, trước khi vào cửa, tôi đã nghĩ ra nên tặng Lâm Tịch cái gì, tôi sẽ mua một chiếc nhẫn tặng cô, tôi đưa Lâm Tịch tới thẳng cửa hàng trang sức và chuyên tâm chọn một chiếc nhẫn.
Lâm Tịch dường như cũng biết ý đồ của tôi, mỉm cười rạng rỡ. Tôi yêu cầu nhân viên bán hàng lấy một chiếc nhẫn kim cương có vẻ rất đẹp, nhìn Lâm Tịch bằng ánh mắt thăm dò, giây phút Lâm Tịch e thẹn cúi đầu như một cô gái mới lớn, cái thần thái đáng yêu đó khiến tôi bất giác rúng động. Tôi nhanh nhẹn đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi căng mọng của cô, Lâm Tịch giơ nắm đấm về phía tôi, tôi nhanh tay nhanh mắt, chộp lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Tịch, nhẹ nhàng lồng chiếc nhẫn vào ngón tay vô danh của cô.
“Em yêu, em thích không?”. Tôi cảm thấy vô cùng tự tin, gu thẩm mỹ của tôi khá tốt, chắc chắn Lâm Tịch sẽ thích chiếc nhẫn này”.
“Anh nói đẹp là được, tóm lại ngoài anh cũng chẳng có người đàn ông nào khác nhìn em”, Lâm Tịch tinh nghịch nói với tôi.
“He he, em khiêm tốn quá, em không biết là em đẹp thế nào đâu, bây giờ anh chỉ hận là không thể nuốt em…”, tôi giả bộ nheo mắt nhìn cô đầy say đắm.
“Thưa anh, bạn gái anh đeo chiếc nhẫn này hợp quá, đây là kiểu nhẫn thịnh hành nhất năm này…”, cô nhân viên bán hàng góp chuyện.
“Cô ấy là vợ tôi, hôm nay là kỷ niệm ngày chúng tôi kết hôn”, tôi khoác vai Lâm Tịch, nói với cô bán hàng, “Phiền cô cho vào hộp của tôi. Chúng tôi lấy chiếc này”.
“Ai là vợ anh hả? Hôm nào là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta?”, cô đẩy tôi ra, bất mãn nói.
“Có em ở bên anh thì hôm nào cũng là kỷ niệm ngày cưới”.
Trên đường về nhà, Lâm Tịch nhẹ nhàng tựa vào vai tôi, vui vẻ như một chú chim non, cứ ríu ra ríu rít. Lúc đi qua một tiệm hoa, tôi bảo tài xế dừng xe lại, mua một bó hoa hồng rất to tặng Lâm Tịch.
Chúng tôi về tới nhà rồi, vừa vào tới nhà, tôi đã nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, quay người đi tới bên Lâm Tịch: “Lâm Tịch, em có sẵn sàng sống với anh suốt đời không, anh sẽ mãi mãi yêu em”.
Lâm Tịch nhìn tôi, đôi mắt đẹp của cô tràn đầy tình yêu, giây phút đó, chúng tôi nhìn nhau rất lâu.
Đời người như mộng, mộng như cuộc đời.