• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ưm..."

Hô hấp dồn dập và âm thanh ái muội tràn ngập trong xe, nhiệt độ dần dần tăng lên.

Tống Dữ Tinh bị bắt phải nhận nụ hôn cường thế và tràn đầy dục vọng chiếm hữu của người đàn ông như bị dã thú gặm cắn, nuốt trọn con mồi của riêng mình vào bụng.

Nhất thời, cậu quên phải phản ứng.

Lục Tứ đành phải dừng lại, khàn giọng nhắc: "Há miệng."

Tống Dữ Tinh theo bản năng há miệng ra, Lục Tứ lại một lần nữa hôn lên môi cậu, tùy ý tiến vào lãnh địa của cậu, răng môi gắn bó không rời.

"..."

Nụ hôn này kéo dài đến hơn mười phút, khó khăn lắm mới dừng lại được.

Nhiệt độ trong xe lại tăng lên lần nữa, khiến cho từ gò má đến cổ của Tống Dữ Tinh cũng ửng lên. Cậu như người chết đuối vất vả lắm mới được cứu, vô lực nằm trong lòng Lục Tứ thở hổn hển.

Xem ra hôn môi cũng là một hành động rất tốn thể lực.

Ôm chặt người kia vào lòng, Lục Tứ thấy tâm trạng mình tốt hơn rất nhiều, còn chưa thỏa mãn mà hôn hôn khóe môi Tống Dữ Tinh.

"Khụ..."

Tài xế ngồi ghế trước cố gắng làm người vô hình suốt mười mấy phút, cuối cùng không nhịn nổi phải phát ra tiếng, sắc mặt cực kì phức tạp, mắt cũng không biết nhìn đi đâu.

Trời mới biết hắn vừa hắn vừa trải qua cái gì!

Đúng là tạo nghiệt!

Tống Dữ Tinh: "..."

Lục Tứ: "..."

"Khụ, hai người tiếp tục đi, cái gì tôi cũng chưa thấy, cái gì tôi cũng chưa nghe!"

"Lục tổng, bây giờ tôi xuống xe vẫn còn kịp đúng không?"

Lúc nãy hắn đã muốn xuống xe rồi, nhưng không kịp, ai mà biết được người trẻ tuổi bây giờ lại gấp gáp như vậy, vừa tiền đến là ôm hôn, hắn còn không kịp lên tiếng.

Khóe miệng Lục Tứ co rút, "... Ra ngoài đi."

Hắn quên mất, lúc nãy hắn mới uống rượu không thể lái xe, nên đã gọi tài xế đến đón.

Tài xế dạ vâng rồi vội vàng mở cửa đi xuống, còn đưa tay lên che mắt, ý thức cầu sinh vô cùng mạnh mẽ, rất sợ sẽ nhìn thấy cái gì không nên nhìn.

Lục Tứ đã vùi cả khuôn mặt của Tống Dữ Tinh vào trong lòng mình, chỉ có thể thấy vành tai đỏ như máu và cần cổ ửng hồng của đối phương. Hắn yêu thương xoa xoa tóc thanh niên, trấn an: "Không sao, người mình cả."

Bên tai truyền đến giọng nói buồn bực của đối phương, "Xấu hổ chết đi được..."

Lục Tứ không nhịn được mà cười trầm trầm, Tống Dữ Tinh chôn đầu trước người hắn, có thể nghe thấy chấn động trong ngực người đàn ông truyền tới, tiếp đó là giọng nói từ tính đầy cưng chiều: "Không sao, ngẩng đầu lên, ngoan."

"Không muốn, em còn tưởng rằng... Tưởng rằng anh không thích em, không đến tìm em, cũng không để cho em liên lạc với anh..."

Tống Dữ Tinh đưa ngón trỏ chọc chọc ngực người đàn ông, tủi thân nói: "Lục Tứ, anh xấu lắm!"

Lục Tứ tự biết mình đuối lý, thấy vừa áy náy vừa yêu thương, rối tinh rối mù hết cả.

"Xin lỗi em, đều là tôi không tốt, tôi không phải không thích em." Cánh tay hắn phát lực, ôm eo Tống Dữ Tinh rồi bế cậu lên, để cậu ngồi lên đùi mình, hai người đối mặt nhau.

Tống Dữ Tinh vẫn cúi đầu, vùi mặt vào cổ hắn, không muốn nhìn hắn.

Cánh tay Lục Tứ căng chặt, vững vàng ôm eo cậu, cảm nhận được sự ấm áp trong lòng, hắn mới dần bình tĩnh lại.

"Chẳng qua là tôi đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa chúng ta."

Tống Dữ Tinh: "Vậy, vậy bây giờ anh nghĩ rõ ràng chưa?"

"Ừ, rất rõ ràng." Lục Tứ cúi đầu, hôn lên vành tai mượt mà đỏ ửng của cậu, ôn nhu mà trịnh trọng nói: "Tống Dữ Tinh, anh thích em, là kiểu thích mà chỉ muốn ở bên em."

"Mấy ngày này xa cách, trong đầu anh chỉ toàn là hình bóng em, ăn không ngon, ngủ không yên, ngay cả trong mơ cũng thấy em."

"Anh thừa nhận, anh không phải người tốt, lúc đầu cùng em yêu đương cũng không có thái độ nghiêm túc." Lục Tứ nhìn người trong ngực, ánh mắt thâm thúy càng thêm nhu hòa, "Nhưng bây giờ, anh phát hiện ra, anh không thể rời khỏi em được, Tống Dữ Tinh."

Giọng hắn lẫn lộn rất nhiều tình cảm mà không từ ngữ nào có thể diễn tả, từng câu từng chữ đập vào lòng Tống Dữ Tinh.

Dù biết là mình đang diễn trò, tim Tống Dữ Tinh vẫn đập nhanh hơn nửa nhịp, cậu ngẩng đầu, không kịp đề phòng đã đối diện với cặp mắt của Lục Tứ và gương mặt đẹp trai động lòng người của hắn.

Cậu không tự nhiên dời mắt đi, trong lòng đột nhiên thấy không nỡ, còn có chút chột dạ.

Dường như Lục Tứ thích cậu thật, nhìn cậu chân thành thâm tình như vậy, khụ... Đối diện với gương mặt hoàn toàn phù hợp thẩm mỹ của mình, cậu có chút không kiềm chế nổi.

Có phải cậu quá đáng rồi hay không?

Tống Dữ Tinh lại thay đổi cách nghĩ một chút, mấy lời này của Lục Tứ cũng không hoàn toàn đúng, chẳng qua đang dỗ dành cậu thôi.

Quả nhiên, trước kia hắn chỉ muốn đùa giỡn với cậu một chút!

Sao mà tin được tra nam cơ chứ, lời ngon tiếng ngọt ai mà không nói được?

Chột dạ cái gì? Không! Cậu còn lâu mới chột dạ!

Nếu cả hai đều là tra nam thì so một chút xem ai tra hơn đi.

Thấy Tống Dữ Tinh mãi không lên tiếng, Lục Tứ ôm má cậu, để cậu nhìn mình, "Anh biết, anh đã rất quá đáng với em, em có thể không tha thứ cho anh, nhưng anh sẽ đối tốt với em... Anh cũng không cho phép em rời khỏi anh."

Hắn đã mơ hồ có cảm giác nguy cơ, Tống Dữ Tinh đẹp như vậy, dường như ở trường rất được chào đón, nam sinh vừa rồi mà cậu gọi là "đàn anh" có vẻ có ý tứ với Tống Dữ Tinh, còn dám cướp người của hắn.

Không biết tự lượng sức mình.

"Anh, anh biết mà, em chỉ thích anh." Tống Dữ Tinh hít mũi một cái, hai tay ôm chặt eo người đàn ôn, giọng nói mềm mại tràn ngập cảm giác không muốn rời xa, "Chỉ ở bên anh là em thấy rất vui, sao lại rời bỏ anh được."

Không được, phải mau mau đoạt Lục Tứ tới tay chạy lấy người, không thể chơi kiểu này tiếp nữa.

Trong lòng cậu mơ hồ có một loại linh cảm xấu.

Nếu chơi tiếp thì sẽ quá trớn mất!

Tống Dữ Tinh có cảm giác mình đang ngồi xe qua núi, vừa mạo hiểm vừa kích thích.

"Anh cũng biết mà..."

Lục Tứ vui mừng ra mặt, hắn biết mà, nhóc ăn vạ thích hắn như vậy, sao có thể tùy tiện bỏ đi được, hắn lo lắng thừa thãi rồi.

Nếu đã thẳng thắn với cậu rồi, Lục Tứ sẽ không giấu giếm tình cảm của mình, hắn ôm má Tống Dữ Tinh, ghé lại hôn một cái.

"Cưng ơi, anh thật sự rất thích em!"

Tống Dữ Tinh: "..."

Thụ sủng nhược kinh! (*)

(*): Được sủng ái mà kinh sợ.

Tống Dữ Tinh rối rắm trong lòng một lát, do dự mở miệng: "Anh, tối nay em có thể tới nhà anh không, em muốn thăm Dâu Tây Nhỏ."

Chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay luôn đi, ngủ với Lục Tứ...

Nghĩ thôi cũng thấy kích động, dù sao cậu cũng chưa từng thực hành qua mà.

Lục Tứ đương nhiên không biết suy tính của Tống Dữ Tinh, hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ mong đem người về nhà.

"Đưa em đi ăn cơm sau đó về nhà."

"Được, nghe anh!"

Vẫn là tài xế vừa nãy lái xe, trên đường chỉ dám nhìn thẳng, sợ sẽ nhìn thấy cái gì không nên nhìn.

Hai người đi ăn cơm trước, lúc về đến biệt thự thì mới hơn tám giờ tối.

Vừa vào cửa, Oreo hưng phấn lè lưỡi chạy huỳnh huỵch tới rồi dừng lại trước mặt Tống Dữ Tinh.

"Oreo, đã lâu không gặp." Tống Dữ Tinh ngồi xổm xuống, xoa xoa bộ lông mềm mại của con chó ngáo, Oreo thoải mái híp mắt, cọ cọ đầu vào ngực cậu.

Lục Tứ đã quen rồi, chó đần mỗi khi thấy Tống Dữ Tinh đến thì sẽ tự động lờ đi chủ nhân là hắn, nhất định là nó mơ ước bảo bối xinh đẹp của hắn.

Hắn nhặt một quả bóng rồi ném ra xa, cảnh cáo nhìn Oreo, "Sang kia chơi đi."

Oreo tủi thân trừng hắn, bất đắc dĩ đuổi theo quả bóng.

Lục tổng nhếch nhếch môi, kéo Tống Dữ Tinh đứng lên, "Đi, đưa em đi nhìn Dâu Tây Nhỏ." Hắn vừa nói vừa ôm eo cậu, động tác cực kỳ tự nhiên.

Tống Dữ Tinh phát hiện ra trong góc phòng khách có thêm một cái giá leo rất sang trọng dành cho mèo, Dâu Tây Nhỏ đang lười biếng nằm trên đó, trong lòng còn ôm một con cá đồ chơi được làm rất giống thật.

Dâu Tây Nhỏ be bé ôm một con có nhìn còn lớn hơn nó, trông rất buồn cười.

Thấy chủ nhân trở lại, Dâu Tây Nhỏ lười biếng meo một tiếng, không thèm cử động, xem ra ở nhà mới cực kì thoải mái.

Lục Tứ đưa tay xoa xoa đầu mèo, chọc cho Dâu Tây Nhỏ u oán kêu meo meo, hắn thì tranh công: "Mấy ngày nay anh chăm nó rất tốt, em xem có phải nó tăng cân hay không."

Không chỉ chăm rất tốt, còn nửa đêm không ngủ được thì nhìn mèo nhớ người.

Thế mà bảo không thích mèo, này không phải là rất thích sao, Tống Dữ Tinh âm thầm lẩm bẩm.

Nhưng mà Dâu Tây Nhỏ quả thực béo lên, cậu nhẹ nhàng nhón chân, hôn lên mặt Lục Tứ một cái.

"Đây là phần thưởng!"

Thanh niên cong mắt cười, ánh đèn sáng ngời khiến da cậu trắng như ngọc, đôi mắt đẹp đến động lòng, nốt ruồi dưới mắt càng trở nên đặc biệt tinh xảo.

Yết hầu người đàn ông động đậy, hắn đột nhiên tiến tới áp Tống Dữ Tinh lên tường, cúi đầu hôn.

Hành động này lại đúng ý Tống Dữ Tinh, cậu chủ động bám vai Lục Tứ, chủ động đáp lại nụ hôn này.

Hơi thở và răng môi hòa quyện vào nhau, không khí tự dưng mập mờ hơn.

Dâu Tây Nhỏ ôm cá lớn của nó, trợn tròn mắt nhìn hai tên loài người không biết thẹn thùng ôm ôm hôn hôn. Oreo cũng chạy tới, nghiêng đầu nhìn chằm chằm bọn họ, tràn đầy nghi ngờ.

Hai người đang mải hôn môi không rảnh mà để ý tới một mèo một chó.

Dù sao cũng là người trẻ tuổi tinh lực dư thừa, hôn một hồi, Tống Dữ Tinh cũng cảm thấy thân thể Lục Tứ thay đổi.

Cực kì rõ ràng là đằng khác.

Lục Tứ hơi cứng người, lo rằng mình sẽ dọa sợ chú thỏ trắng không hiểu sự đời, lúc hắn đang muốn buông ra thì ---

"Nếu không thì chúng ta về, về phòng chứ?"

Thanh niên cắn môi, ngượng ngùng cúi đầu, tai đỏ bừng.

Nhìn bộ dạng kia của cậu, Lục Tứ sao có thể chịu được, tiểu mỹ nhân còn chủ động mời mọc, lúc này không làm gì thì không phải đàn ông!

Nhưng hắn cũng không vội vàng, cười cười chọc ghẹo, "Vội như vậy sao?"

"Không có... Anh xấu xa, em không quan tâm anh nữa!"

Tống Dữ Tinh đưa tay đẩy vai Lục Tứ nhưng không dùng chút sức lực nào, ngược lại còn bị hắn nắm chặt cổ tay, sau đó thân thể cậu đột nhiên bị nâng lên.

Lục Tứ ôm ngang cậu, cười nhẹ, "Nghe em, về phòng."

Một mèo một chó vẫn mở to đôi mắt tò mò.

"..."

Dâu Tây Nhỏ: "Meo meo meo~" Loài người thật kỳ lạ!

Oreo: "Ngao ngao~" Đúng vậy đúng vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK