Trong một góc, một người đàn ông mặt mày căng thẳng, tầm mắt lướt qua đám người rồi dừng lại trên một trong số họ.
Đó là người thu hút nhất trên sàn nhảy.
Lục Tứ đỏ mắt, nhìn chằm chằm đối phương.
Trên sàn nhảy, thanh niên nhuộm tóc xám bạc bị vây giữa đám người, mỗi sợi tóc đều như phát sáng. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi đen, vạt áo nhét vào lưng quần, để lộ vòng eo thon giống như một tay đã có thể ôm trọn. Vải dệt màu đen khiến cho làn da đã trắng của cậu lại càng thêm trong suốt như ngọc, hai nút áo trên cùng không cài, một mảng ngực nhỏ trắng nõn và xương quai xanh tinh tế, lên trên một chút là gương mặt tuấn tú khiến người ta không thể dời mắt.
Trên sống mũi cậu là một chiếc kính bằng kim loại gọng nhỏ, tăng thêm mấy phần lịch sự và cấm dục, nhưng nốt ruồi lệ chí dưới mắt khiến cậu lại càng quyến rũ hơn.
Người con trai dáng vừa cao vừa gầy, tay cầm một ly cocktail, thân thể lười biếng chuyển động nhẹ nhàng theo tiếng nhạc, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười vừa kiêu ngạo vừa lạnh nhạt.
Ánh mắt của mọi người dường như đều dính lên người cậu. Có vài người là kiểu hạc giữa bầy gà, đi đến đâu cũng có thể thu hút sự chú ý của người khác.
Cho dù âm thanh trong quán bar vừa to vừa lẫn lộn, Lục Tứ vẫn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập cực mạnh, hắn đứng hơi xa sàn nhảy, hơn nữa ánh đèn lờ mờ, nên nhìn không rõ lắm, cố lắm mới thấy thân hình của đối phương và đường nét khuôn mặt, nhưng hắn chỉ liếc một cái là nhận ra ngay.
Tống, Dữ, Tinh!
Trong nháy mắt, Lục Tứ để ly rượu trong tay xuống, đi về hướng sàn nhảy, bước chân vội vàng, thậm chí hơi hỗn loạn.
"A... Sao chạy nhanh như vậy chứ?" Nhân viên pha chế nghi ngờ nhìn theo bóng hắn rời đi.
Trong quán bar rất nhiều người, Lục Tứ đi rất nhanh, trên đường còn đụng phải người ta.
"Á, không nhìn đường à!"
Lục Tứ nói tiếng xin lỗi, chân vẫn không ngừng đi về phía bên kia, lúc sắp đến sàn nhảy, người thanh niên đã biến mất khỏi vị trí vừa nãy.
Hắn đứng cạnh sàn nhảy, vội vàng tìm kiếm hình bóng người kia giữa đám đông hỗn độn.
Không có.
Mịa, chẳng lẽ lại chạy à!
Lục tổng căm hận nghiến răng, trong lúc lơ đãng liếc mắt về phía ghế dài bên kia sàn nhảy, ánh mắt hắn đông cứng lại.
Mái tóc màu xám bạc rất nổi bật, người thanh niên ngồi ở góc trước mặt, đưa lưng về phía Lục Tứ. Lúc này hắn không để ý đến những thứ khác, nhanh chóng đi đến chỗ cậu.
"Tinh ca, bây giờ cậu còn dám ra đây chơi, không sợ vị Lục tổng kia biết sự thật sao?" Hàn Dã ngồi đối diện Tống Dữ Tinh, vừa uống rượu vừa hưng phấn hỏi. Nếu như Lục tổng biết chú thỏ trắng nhỏ vừa ngoan vừa mềm trong mắt hắn lại biến thành mèo hoang cuồng ngạo bay nhảy khắp nơi, không biết hắn sẽ có phản ứng gì.
Ha ha... Có chút mong đợi.
"Chẳng qua chỉ là vui đùa chút thôi." Tống Dữ Tinh lười biếng dựa vào ghế, nhẹ nhàng lắc lắc ly cocktail đẹp đẽ trong tay.
Cậu nhếch nhếch khóe môi, bất đắc dĩ nói: "Không nghĩ đến là hắn lại thật lòng, haizz... Tôi đúng là tra nam đùa giỡn tình cảm của người khác mà."
Cũng nửa tháng rồi, có khi họ Lục kia đã quên sạch cậu luôn.
"Hàn Dã, biểu tình của cậu là làm sao hả?"
"Tinh, Tinh ca..." Hàn Dã khó khăn nuốt ngụm rượu trong miệng xuống họng, vẻ mặt quái dị nhìn về phía sau lưng Tống Dữ Tinh, liều mạng nháy mắt với cậu.
"Mắt cậu bị tật à?" Tống Dữ Tinh không nhanh không chậm uống một ngụm rượu, đột nhiên cảm thấy lành lạnh, cậu không chút để ý quay đầu lại nhìn.
"!!!"
Con ngươi của cậu rung động, rượu trong miệng suýt thì bị phun ra ngoài nhưng cậu vẫn bị sặc không nhẹ.
"Khụ khụ..."
Lục Tứ đứng sau lưng cậu, sắc mặt đen xì như đáy nồi, âm trầm kinh khủng như đi bắt gian vợ mình với người đàn ông khác, tròng mắt lạnh lùng đầy tơ máu, lóe lên ánh sáng như muốn giết người.
Má nó chứ, Lục Tứ đến đây từ khi nào!
Những lời cậu mới nói không lẽ hắn nghe được hết rồi, yết hầu Tống Dữ Tinh chuyển động, cậu khẩn trương nuốt nước bọt.
Ánh mắt của Lục Tứ như sắp chém cậu thành nghìn mảnh đến nơi.
Tống Dữ Tinh nhanh chóng đứng dậy, định lùi lại hai bước rồi co cẳng chạy.
Ai ngờ, cậu vừa bước được một bước, cổ áo sau gáy đã bị một lực giữ lại, đồng thời giọng nói trầm thấp đầy tức giận vang lên bên tai: "Còn muốn chạy đi đâu?"
Tống Dữ Tinh thấy lòng rét lạnh, âm thanh này như tiếng tử thần vẫy gọi vậy.
"Ừm... Hai người từ từ nói chuện, tôi không quấy rầy đâu, đi trước đây!" Hàn Dã ném cho Tống Dữ Tinh một ánh mắt thương xót và áy náy, vội vàng biến mất không chút do dự.
Vị Lục tổng này nhìn cũng có khả năng lắm chứ, Tinh ca bảo trọng đêm nay nha!
Tống Dữ Tinh: "..."
Hàn Dã đồ không có tính người.
Cậu điều chỉnh sắc mặt rồi quay lại nhìn người đàn ông, cố gắng nặn ra một nụ cười giả trân, bóp giọng nói: "Vị tiên sinh này, ngài nhầm người rồi thì phải?"
"Nhầm người?"
Lục Tứ tức đến nổ phổi, hắn dùng sức siết cổ tay Tống Dữ Tinh, nhìn cậu đăm đăm, tức quá hóa cười, "Tống Dữ Tinh, cho dù cậu có hóa thành tro thì ông đây cũng nhận ra cậu!"
Ngực người đàn ông phập phồng kịch liệt, gân xanh trên trán nổi lên, ánh mắt kia rất phức tạp, vừa giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người kia, lại vừa có vẻ tủi thân và khó tin, còn có sự vui mừng và kích động ẩn sâu trong đó.
Lục Tứ không thể hình dung cảm nhận của mình bây giờ, vốn dĩ hắn kích động đến mức khó mà kiềm chế nổi, nghĩ bụng cuối cùng cũng tìm được người, nhưng khi hắn đi tới thì lại nghe được những lời nhẹ bẫng kia.
Người trước mặt hắn là Tống Dữ Tinh, nhưng không phải Tống Dữ Tinh nghèo khó nhát gan yếu ớt lại nghe lời mà hắn biết.
Tóc nhuộm màu xám bạc, đeo một cái kính gọng kim loại, dái tai trái có một cái khuyên đính đá xanh lấp lánh dưới ánh đèn, trên người không phải quần áo giá rẻ một chục một cái nữa mà là áo sơ mi, quần tây, thắt lưng, đồng hồ, giày hàng hiệu, mỗi cái phải đến hàng vạn.
Gương mặt đó vẫn tinh xảo như vậy, đẹp như tranh vẽ, khiến cho người ta không thể dời mắt, nhưng biểu cảm cũng không giống như trong trí nhớ của hắn, không có một chút dáng vẻ ôn nhuận khôn khéo nào.
Tống Dữ Tinh trước mắt hắn rất xa lạ, tự tin và khoa trương.
Hoặc là, đây chính là bộ dáng vốn có của cậu, tất cả những gì trước kia đều là cậu ngụy trang để lừa hắn.
"Chẳng qua chỉ là vui đùa chút thôi?" Lục Tứ dường như rít qua kẽ răng.
Mọi người xung quanh thấy có mùi drama, rối rít nhìn về phía bọn họ.
Khí lực của Lục Tứ rất lớn, cổ tay của Tống Dữ Tinh bị hắn nắm cho đau luôn, "Lục Tứ, có gì thì từ từ nói, anh bỏ tôi ra đã."
Lục Tứ vẫn không thả ra, vớ vẩn, nhỡ lại chạy mất thì sao.
Hắn nhếch môi, "Bây giờ lại quen tôi rồi à, sao không giả vờ tiếp?"
Tống Dữ Tinh nhíu mày, vẻ mặt Lục Tứ sao lại như đi bắt quả tang vợ ngoại tình thế, tức giận thì thôi đi, sao còn tủi thân vậy?
Cứ như cậu bắt nạt hắn không bằng.
Hai người đều là tra nam mà, lại còn chó chê mèo lắm lông.
Người vây quanh hóng chuyện càng ngày càng nhiều, còn ghé tai nhau thì thầm to nhỏ.
Lục Tứ đang thấy rất bực, trực tiếp trút giận lên đám người hóng hớt này, "Nhìn gì mà nhìn!"
Người đứng gần bị hắn quát cho sợ hết hồn.
Lục Tứ không rảnh mà để ý đến họ, không nói gì lôi Tống Dữ Tinh đi.
Sức lực của Tống Dĩ Tinh dĩ nhiên không bằng một người đàn ông khỏe mạnh lại chăm chỉ rèn luyện như hắn, nhưng cũng sẽ không ngoan ngoãn để hắn định đoạt.
Chuyện đã tới nước này, cậu cũng không cần giả vờ nữa.
"Lục Tứ anh dẫn tôi đi đâu, bỏ tôi ra!"
"Lục Tứ, đờ mờ, anh bỏ ra cho tôi!"
Nghe thấy thế, bước chân người đàn ông dừng lại, hắn đứng đó nhìn một lượt rồi lại lôi cậu đi về phía quầy phục vụ.
"Cho một phòng bao."
Nhân viên ở quầy bị vẻ mặt và giọng điệu của hắn dọa sợ, vội vã đăng kí một gian phòng cho hắn.
Lục Tứ cảm thấy lý trí của mình sắp rơi xuống vực rồi.
Mẹ nó!
Tống Dữ Tinh tạm thời không giãy giụa nữa, xung quanh nhiều người như vậy, cậu cũng có sĩ diện.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người đến phòng bao.
Lục Tứ đuổi nhân viên đi, kéo Tống Dữ Tinh vào trong rồi trở tay đóng cửa lại. Phòng bao yên tĩnh ngăn cách sự náo nhiệt và những ánh mắt tò mò bên ngoài.
Sau đó, Tống Dữ Tinh nhìn Lục Tứ mặt mũi âm trầm, bước chân rất nhanh đi qua đi lại mấy vòng, dường như muốn làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Cậu lười biếng dựa vào tường, xoa xoa cổ tay bị kéo đã đỏ lên của mình, "Lục tổng, đừng đi nữa, tôi hoa mắt rồi."
Không được, không tỉnh táo được!
Tính khí Lục tổng trước giờ nóng nảy, hắn nhấc chân đạp một cước lên bàn trà nhỏ, âm thanh chân bàn ma sát với sàn nhà vang lên rất chói tai, khiến cho Tống Dữ Tinh không khỏi nhíu mày một cái.
Cơn giận trong lòng Lục Tứ hơi giảm bớt, nhưng hắn vẫn còn bực mình lắm, hắn đi nhanh đến bên cạnh người thanh niên, hai tay chống lên bức tường sau lưng đối phương, giam người trong lồng ngực, nhìn chằm chằm cậu.
"Tống Dữ Tinh, tốt nhất cậu nên cho ông đây một lời giải thích hợp lý!"
Người thanh niên giơ cổ tay đỏ ửng lên trước mặt hắn, giọng nói có chút đáng thương và nghiền ngẫm: "Anh, vừa nãy anh làm đau em."
Vẻ mặt Lục Tứ ngưng trọng, hắn dời mắt, quả nhiên thấy dấu tay đo đỏ trên cổ tay của đối phương, da Tống Dữ Tinh trắng nõn nên nhìn rất rõ.
"Cậu... Đừng có nói lảng sang chuyện khác!"
Hắn cũng không phớt lờ mấy phần nghiền ngẫm trong mắt đối phương, trước kia căn bản Tống Dữ Tinh sẽ không có kiểu giọng điệu và thần thái thế này, hắn cắn răng, "Những lời vừa rồi là có ý gì, cái gì gọi là vui đùa một chút thôi? Còn nữa... Cậu ngủ với tôi xong là cắp mông chạy mất!"
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn lại nắm cổ tay Tống Dữ Tinh, "Không đúng, đến bệnh viện với tôi trước!"