“Ừ!” Mạc Kỳ Minh nhận lấy, nhét thuốc mỡ vào trong tay Lăng Tuyết Mạn, “Mạn Mạn, sau khi trở về, bảo nha đầu kia bôi thuốc cho nàng.”
“Ừm, đã biết. Các ngài đều về đi, ta cùng Lâm Nhi cũng phải đi rồi.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu, nhìn đến Mạc Kỳ Diễn, giật mình nhớ lại một chuyện, liền cười tủm tỉm, “Nhị Vương gia, ngài đưa ta về Hoán Y Cục được không, ta có chuyện muốn nói với ngài.”
“… Được” Mạc Kỳ Diễn chần chừ một chút, cuối cùng gật đầu.
Sắc mặt Mạc Kỳ Minh trong nháy mắt hiện vẻ khó coi, nhưng chớp mắt một cái liền biến mất, ôn nhu nói với Lăng Tuyết Mạn: “Mạn Mạn, ta đi trước, kéo cổ áo cho kín, đừng để gió thổi vào.”
“Ừm.” Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, nhanh buộc lại áo choàng, nhìn bọn họ, toét miệng: “Chúng ta đi, ngày mai có ai rảnh, hãy đá bóng cùng ta nha. À, nhưng mà nơi đá…”
“Mẫu thân, đến cung Cảnh Hiên đi, con sẽ sai người chuẩn bị sân.” Mạc Ly Hiên vội nói.
“Hì hì, được, Hiên nhi, ngày mai ta đi tìm con.” Lăng Tuyết Mạn cao hứng gật đầu.
“Ha ha, lâu rồi không có đá bóng, Mạn Mạn, ngày mai ta sẽ đến.” Nhã Phi cũng có chút kích động khó nhịn.
Mạc Kỳ Dục nhíu mày, nghĩ nghĩ, nói: “Buổi chiều đi, buổi chiều ta mới có thể tranh thủ thời gian đến.”
“Ừ. Đúng rồi, Tam Vương gia, ngài có đá không? Nếu có, hãy đến nha. Đúng rồi đúng rồi, Dục Dục, ngươi đi hỏi Ngũ Vương gia cùng Lục Vương gia, chúng ta cùng nhau náo nhiệt, Lục Vương gia còn nợ ta chưa có trả đâu, không thể để hắn tiện nghi như vậy.” Lăng Tuyết Mạn kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn xán lạn.
“Được!” Mạc Kỳ Dục và Mạc Kỳ Minh cùng đáp.
“Vậy được, Nhị Vương gia, Lâm Nhi, chúng ta đi.”
Lăng Tuyết Mạn vui muốn chết, bọn họ vẫn đối với xử với nàng như lúc trước, làm cho nàng có cảm giác mất đi lại được, tâm tình tốt cực kỳ, quên đi nữ nhân đê tiện Hạ Lệ Nhân kia.
Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Kỳ Diễn đi về phía Hoán Y Cục, Trần Lâm Nhi lặng yên đi xa phía sau.
“Mạn Mạn, muốn nói gì với ta?” Mạc Kỳ Diễn nhẹ nhàng hỏi.
Lăng Tuyết Mạn đã đem chuyện muốn nói trong lòng nghĩ một hồi, giờ nghe hắn chủ động mở miệng hỏi nàng, liền nói: “Nhị Vương gia, ta muốn xin ngài giúp một việc, được không?”
“Giúp cái gì?” Mạc Kỳ Diễn khẽ cười, nói.
“Cung nữ Trần Lâm Nhi đi cùng với ta, ban đầu là nha hoàn trong cung mẫu phi ngài, vì phạm một chút lỗi, bị mẫu phi ngài phạt đến Hoán Y Cục, ta muốn để cho Trần Lâm Nhi đi đến cung Ly Hiên, vì làm ở Hoán Y Cục rất vất vả, nhưng mà vì lệnh của Thái Quý Phi, nên Thượng Công Cục không dám điều động.” Lăng Tuyết Mạn nói đơn giản.
Mạc Kỳ Diễn dừng chân, nhìn Lăng Tuyết Mạn, nói khẽ: “Mạn Mạn, việc này đơn giản, không cần báo với mẫu phi ta… ta làm chủ là được rồi, một lát ta sẽ nói với Thượng Công Cục, không có gì khó.”
“Ha ha, ta đã biết, Ly Hiên không làm được, nhưng ngài chắc chắn làm được, Thái Quý phi nghe lời ngài mà.” Lăng Tuyết Mạn cười, lông mày cong cong, trong đôi mắt trong vắt toàn là ý cười, “Cám ơn ngài.”
Mạc Kỳ Diễn cười sủng nịch “Ha ha, nha đầu ngốc, chuyện nhỏ như vậy, còn phải cảm ơn ta sao?”
“Ừ ừ, ta không nói nữa, chúng ta đi thôi.” Lăng Tuyết Mạn hoạt bát, chớp mắt, đi thẳng về phía trước.
Khóe môi Mạc Kỳ Diễn giơ lên một chút tươi cười chua xót, chậm rãi đuổi theo.
Chuyện cũ đột nhiên trào lên trong lòng, nụ cười trên mặt Lăng Tuyết Mạn dần dần biến mất, “Nhị Vương gia, thực xin lỗi, kỳ thực ta vẫn muốn nói với ngài lời xin lỗi, nhưng là…”
“Mạn Mạn, là ta không tốt, là ta yêu nàng quá trễ, hết thảy, đều tại bản thân ta, nàng không cần phải xin lỗi.” Mạc Kỳ Diễn tự giễu, nhìn phía trước, mắt có chút mờ mịt, “Về sau, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi, ta chỉ mong nàng vui vẻ, vậy là đủ rồi.”
“Kỳ Diễn…”
Lăng Tuyết Mạn đột nhiên kêu tên Mạc Kỳ Diễn, chân dừng lại, ngước mắt nhìn nam nhân trước mặt, đau lòng khó nhịn, “Ngài vì ta, bị rất nhiều ủy khuất phải không? Tuy ta không biết rõ nguyên nhân, nhưng Nhị Vương phi ở bên ngoài cửa lớn của Tứ Vương phủ đã nói rất nhiều, ta luôn không có cơ hội hỏi ngài, hôm nay một lần nữa gặp ngài, ta… ta rất xin lỗi, cũng rất vui vẻ. Kỳ Diễn, ta không phải nữ nhân tốt, hoặc là nói từ lúc bắt đầu, ta… ta đã lừa ngài, ta… Hoàng thượng nói ta không sạch, đó là sự thật, ta không xứng được ngài yêu, ta…”
“Mạn mạn, không nên nói như vậy.” Mạc Kỳ Diễn ngắt lời, cực lực giấu cảm xúc, nói nhỏ: “Ở trong lòng ta, nàng là nữ tử xinh đẹp thần khiết nhất, trước kia là vậy, sau này vẫn là vậy, Mạn Mạn, ta… nàng chỉ cần nhớ kỹ cả đời Mạc Kỳ Diễn này chỉ yêu một nữ tử là nàng là tốt rồi… là tốt rồi…”
Có thị vệ qua lại tuần tra, lời thỉnh an không ngừng vang lên.
Một góc áo choàng bị gió thổi lên, mái tóc đen như mực cũng bị gió thổi, Lăng Tuyết Mạn si ngốc đứng ở trong gió, nhìn vào đôi mắt tràn đầy đau đớn kia, thật sâu trong tim, suy sụp.
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn thật sâu, mãi lâu sau, Mạc Kỳ Diễn xoay người, tiếp tục đi về phía trước, Lăng Tuyết Mạn không một thanh âm đuổi theo.
Ngoài cửa Hoán Y Cục, mỉm cười cáo biệt.
Quay người lại, trên má hình như có dòng lệ nóng chảy xuống, bước chân Mạc Kỳ Diễn bị kiềm hãm, Lăng Tuyết Mạn đứng ở bên cửa vẫn đang nhìn hắn, sau đó dứt khoát rời đi.
Nửa canh giờ sau, một thân ảnh cao lớn rắn rỏi xuất hiện tại Hoán Y Cục, Mặc Thanh đi theo phía sau, cầm theo hộp thức ăn.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lăng Tuyết Mạn mở cửa, kinh ngạc giương đôi mày thanh tú, “Tam Vương gia, sao ngài lại đích thân đến? Sai người đến là được rồi.”
“Thế nào, không mời ta vào sao?” Mạc Kỳ Minh khẽ cười.
“A, phòng ta ở thật không xứng với thân phận của ngài, vào cũng không có chỗ ngồi, vẫn là…” Lăng Tuyết Mạn hơi xấu hổ, nghiêng người, chỉ chỉ vào cái bàn xiêu vẹo, vừa mở miệng muốn nói, Mặc Thanh đã cầm ghế dựa xuất hiện ở cửa, cũng nói “Chủ tử, đem vào sao?”
“Ừ.” Mạc Kỳ Minh lên tiếng.
Lăng Tuyết Mạn không có đường cự tuyệt, ngẩn người đứng tại chổ, Mạc Kỳ Minh đã thong thả bước vào.
Trong phòng coi như ấm áp, cũng không biết là ai nói giúp, tóm lại lúc Lăng Tuyết Mạn trở về, đã thấy trong phòng có hai cái lò sưởi rất lớn, lửa than cháy lùng bùng, đến trà cũng là mới pha.
Mạc Kỳ Minh bày đồ ăn trên bàn xong, lấy ra hai đôi đũa, đưa tới một đôi, cười nhẹ, “Ta cũng chưa ăn, cùng nhau dùng bữa đi.”
“Ngài, ngài không về Tam Vương phủ dùng bữa sao?” Lăng Tuyết Mạn chất phác hỏi, nhìn đôi đũa, tâm tình rất phức tạp.