Mục lục
Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng: Quả Phi Đợi Gả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không cho phép!”


Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn gần như vặn vẹo, lại cúi đầu phủ lên môi Lăng Tuyết Mạn, hung hăng cắn đến khi mùi máu tươi vọt vào trong mũi, giữa răng môi nồng đậm tơ máu mới dừng lại, nhìn thiên hạ phản kháng đến vô lực, gằn từng chữ nói:“Lăng Tuyết Mạn đừng cho là ta đùa giỡn ngươi. Từ đêm hôm đó ta đoạt tấm thân xử nữ của ngươi, ta đã cảnh cáo ngươi. Là ngươi tự tìm đường chết!”


Môi Lăng Tuyết Mạn bị cắn rách, đau tái mặt run rẩy. Thể xác và tinh thần cảm thấy rét lạnh thấu xương. Đối với lời Mạc Kỳ Hàn như nghe được vừa tựa như không nghe thấy. Nước mắt ở trong hốc mắt lưng tròng, cuối cùng nhịn không được mới rơi xuống, thì thào: “Ngươi nói đúng, là tại ta tìm chết, là ông trời cho ta cơ hội sống lại một lần, khiến ta rơi vào bàn tay ma quỷ của ngươi, đều là ta gieo gió gặt bão, đều là lỗi của ta”


Giờ phút này đầu óc hỗn độn, Mạc Kỳ Hàn cũng không có nghe rõ Lăng Tuyết Mạn nói về hai chữ sống lại, chỉ đối với biểu tình gần như tuyệt vọng cùng lời nói nỉ non của nàng, cảm thấy trong lòng dâng lên một trận đau đớn.


Ngón trỏ mơn trớn môi rách tan của Lăng Tuyết Mạn, giọng điệu chậm lại biến thành thì thầm, “Tuyết Mạn đừng chọc ta tức giận nữa được không? Ta thật không muốn đối xử với ngươi như vậy. Thu tâm lại. Mạc Kỳ Diễn chỉ là ở trước mặt hoàng thượng nói mấy câu cho ngươi mà thôi, ngươi liền động tâm với hắn sao? Phải biết rằng cuối cùng người làm cho ngươi không có chôn cùng không phải Hoàng Thượng, cũng không phải Hoàng Hậu, càng không phải là Mạc Kỳ Diễn, mà là phu quân của ngươi Mạc Kỳ Hàn!”


Ngừng lại, Mạc Kỳ Hàn sâu hít thở mấy hơi chậm rãi nói tiếp: “Quên chuyện ngươi suýt nữa chết trong biển lửa sao? Là ta cứu ngươi, ngươi không nửa có phần cảm kích ta sao? Ta biết ngươi hận ta hủy đi thanh bạch của ngươi. Nhưng ta hiện tại không có cách nào làm cho ngươi có biết việc ngươi trở thành nữ nhân của ta là do ông trời an bài. Không chỉ có thân thể của ngươi, mà lòng của ngươi cũng phải là của ta! Tuyết Mạn không nên ép ta nữa. Ta khinh thường việc đánh nữ nhân. Nhưng ngươi lại nhiều lần chọc giận ta. Ngươi làm cho ta phá lệ. Tốt nhất không được khiêu chiến cực hạn của ta!”


Lăng Tuyết Mạn cười nhạo, con ngươi thanh lệ tràn đầy nước mắt “Ngươi bắt buộc ta yêu ngươi sao? Nhưng ngươi có biết tình yêu miễn cưỡng không được không? Ngươi chưa bao giờ yêu một nữ nhân phải không?”


Mặt Mạc Kỳ Hàn tái nhợt ẩn ở trong bóng tối làm cho Lăng Tuyết Mạn nhìn không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Mà ngón trỏ phủ ở trên môi Lăng Tuyết Mạn bất ngờ ngừng lại, ký ức như là một tấm lưới nhanh chóng phủ lên tâm hắn, làm hắn không thể tránh.


Mắt lặng lẽ nhắm lại, trong lòng lặp đi lặp lại một cái tên: Ngô Đồng, Ngô Đồng, Liễu Ngô Đồng.


Thời gian lặng yên trôi qua, lại mở mắt ra, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn Lăng Tuyết Mạn rơi lệ, rất lâu sau mới nói: “Đừng khóc. Ta ghét nhất nữ nhân khóc nhè, xấu chết!”


“Ta xấu mắc mớ gì đến ngươi?” Lăng Tuyết Mạn bật thốt lên, nâng tay lau nước mắt. Cảm thấy nam nhân trên người có vẻ như từ âm u chuyển sang quang đãng, liền đẩy Mạc Kỳ Hàn, không sợ chết gầm nhẹ: “Nặng chết đi. Ngươi muốn đè chết ta hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK