Mục lục
Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì vậy, năm 13 tuổi ấy, anh bắt đầu cho gọi cô, cũng để cho cô chính thức nhìn thấy bộ dạng anh.

Vốn chỉ là một trò chơi chẳng cần vướng bận trong lòng, qua thời gian dài, thế nhưng đã trở thành trò chơi khiến anh mải mê.

Anh thừa nhận, khi đó đùa bỡn bé con nhà họ Thẩm, rất là có khoái cảm trả thù, cho nên anh lẳng lặng chờ đợi bông tiểu Tường Vi này lớn lên, đợi tới khi cô hoàn toàn bị anh đùa bỡn trong tay, rồi sẽ mạnh mẽ hủy diệt…

Ai ngờ, cũng trong trò chơi này, chơi một lần anh đã đánh mất chính mình, cho tới tận bây giờ, vẫn là anh đánh giá quá thấp đóa tường vi luôn co rúm lại trong góc tường.

Khẽ cười một tiếng, anh châm chọc mình, ngón tay thon dài sờ sờ ga giường, đã cũ kỹ phai màu, anh tưởng tượng thứ mà lớp chăn gối sạch sẽ này bao quanh chính là cơ thể xinh đẹp của cô, yếu ớt và kiên cường, cố chấp lại thiện lương, chúng mâu thuẫn với nhau nhưng lại dung hợp tuyệt vời trên con người cô.

Căn nhà gỗ nhỏ, tràn đầy mùi vị sạch sẽ mộc mạc, ánh mắt anh không khỏi trở nên dịu dàng, như đang nhìn thấy con người nhỏ bé nằm trên giường, từng ngày từng ngày lớn lên, càng ngày càng xuất trần thoát tục, e là chính cô cũng không phát hiện ra, đóa Tường Vi của nhà họ Thẩm, sau khi nở rộ sẽ kinh diễm tới thế nào!

Đáng tiếc, dưới ánh đèn vàng nhạt ấm áp, bóng người từng tựa lưng vào đầu giường cười cười, sẽ không trở lại nữa. Lập tức, căn nhà gỗ nhỏ mất hết mọi sắc màu, trống rỗng vắng lạnh.

Cô không mang bất kể một thứ vật phẩm nào trong căn phòng này đi, ngoại trừ con búp bê cũ rách năm 10 tuổi cô mang tới. Anh hiểu, cô không muốn nợ anh bất kỳ một thứ gì, đây là sự quật cường đặc biệt của cô, yếu ớt như vậy, nhưng thà chết đói nơi đầu đường, cũng không cần anh bố thí.

Lần này, cô đi thật. Cơ hội giữ cô lại cũng không cho anh! Mới phát hiện ra, khi anh không dùng tới sức mạnh, chỉ một con người thôi anh cũng không giữ nổi, huống chi là trái tim?

Ngẫm lại những năm này, từ một cô bé hay xấu hổ tới mức chẳng dám gặp ai, cô đã lột xác thành nữ thần quyến rũ nhất dưới ánh đèn flash, anh không hề biết rằng, cũng sẽ có khoảnh khắc cô hấp dẫn anh tới vậy.

Ký ức quay về, anh cũng bị cô ấy – hoa mạn đà la màu máu hoa lệ làm cho kinh ngạc, trời sinh cô nhất định sẽ tỏa sáng, chẳng may lại gặp phải anh.

[Sự yên bình này, không có anh, như vậy chúng tôi mới hạnh phúc, anh, hiểu không…]

Cô mềm giọng nói khẽ dường như vẫn đang lượn lờ ngay bên tai anh, cô nói, không có anh cô mới thấy hạnh phúc, có phải nghĩa là cô muốn tống khứ anh ra khỏi thế giới của cô ư?

Cô không oán không hận, cười yếu ớt nhẹ nhàng, tái nhợt mà ấm áp, để lại cho anh nỗi nhớ nhung vô biên và sự hối hận thật sâu đậm.

Nếu như, lúc ban đầu anh không bị thù hận làm cho mờ mắt, nếu như năm ấy trong đêm ‘mạn đà la màu máu’, anh chịu thừa nhận đã bị ánh mắt cô bỏ bùa, đối xử tử tế với cô, như vậy thì, có lẽ kết cục ngày hôm nay đã hoàn toàn khác rồi, có phải không?

Anh không biết câu trả lời.

Cô ra đi, mang theo màu sắc trong thế giới của anh, nhất thời trống vắng, sống như mất hồn, căn nhà trở nên yên tĩnh khác thường, yên tĩnh tới mức đáng sợ. Cúng giống như năm năm trước, cái chết của cô đã đưa anh vào tuyệt vọng.

Nhưng lần này, anh đã sâu sắc hiểu ra rằng, đó là yêu, từ khi mơ hồ không rõ anh đã yêu cô!

Chỉ tại thù hận, anh sợ thừa nhận, thậm chí là kháng cự, thậm chí là giết chóc.

Tựa vào bên giường, nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, trong một thoáng chốc, hình như anh lại nhìn thấy cô, tóc dài màu đen, khóe môi mím lại cười lạnh nhạt yếu ớt, rõ ràng thân thể đang là phát run, trong đôi mắt trong suốt lại cố chấp tĩnh lặng, chăm chú nhìn anh, như nhìn một kẻ dơ bẩn không chịu nổi, thật sâu thật lâu…

Hối hận, còn kịp sao?

Điều hối hận duy nhất là đã đối xử tệ với cô, anh còn không biết mình cũng có thể bị lạc vào.

Cười khẽ một tiếng, nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi hương đặc biệt của cô…

“Tiên sinh, tiên sinh, ngài ở đâu vậy?”

Giọng nói của chú Hải từ ngoài cửa vọng vào, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hắc Diêm Tước.

Anh mở mắt ra, nhăn nhăn mày đáp một tiếng, nhìn thấy chú Hải vẻ mặt hoảng hốt đi vào, “Chuyện gì?”

“Không xong rồi tiên sinh, Niệm Tư tiểu thư không cẩn thận vấp ngã, hiện đang bị đau bụng dữ dội.” Lão Hải khẩn trương nói, dù sao nghe nói Niệm Tư tiểu thư có thai, chuyện liên quan tới mạng người, mặc kệ là ai cũng không được coi thường.

Hắc Diêm Tước đứng dậy từ trên giường, bước nhanh ra cửa, “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên lành sao lại ngã? Người giúp việc đã ở đâu? Gọi bác Ân chưa?”

Lão Hải cũng đi đằng sau, “Đã gọi rồi, bác Ân đang chạy tới.”

“Ừ. Chuyện này không lớn không nhỏ, Niệm Tư mang thai hai tháng, thai nhi còn chưa ổn định, cộng thêm tính nó tùy tiện, các người trông coi nó cẩn thận cho tôi!” Hắc Diêm Tước lạnh lùng nói, sao đứa trẻ này lại không chịu yên thân thế không biết!

“Vâng, tiên sinh, tôi sẽ cố hết sức! …” Lão Hải thuận theo, nhưng lại có chút ầm ừ, “Này, tiên sinh… thứ cho tôi lắm chuyện, có thể hỏi một chút không, đứa trẻ trong bụng Niệm Tư tiểu thư… thật, thật sự là của tiên sinh sao?”

“Làm sao có thể!” Lời chú Hải lập tức làm cho Hắc Diêm Tước lạnh giọng quát lớn, giống như đây là một chuyện vô cùng hoang đường, “Bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể, duy chỉ Niệm Tư là không thể nào!”

“À, nhưng tại sao vậy tiên sinh?” Lão Hải trợn to mắt.

“Lão Hải, có một số chuyện, chú nên hiểu là tôi không muốn nói nhiều. Chú đã mở miệng hỏi, vậy thì cũng nên biết, tên con bé có ý nghĩa đặc biệt.” Anh thở dài, trong đầu thoáng qua một tia sáng, chẳng lẽ… chẳng lẽ cô ngốc Tường Vi cũng ngộ nhận đứa trẻ là con anh? Trời ạ, sao anh lại không nghĩ tới chuyện này?

“Niệm Tư…. Diệu Tư! Tiên sinh, chẳng lẽ là….” Lão Hải bừng tỉnh ra.

“Chính là như thế! Nó là con riêng của Diệu Tư, nửa tháng trước tôi cũng mới biết, không thể tin nổi anh trai còn có con nữa! Thì ra lúc trước vẫn bị tên thất phu Nhạc Tín Dương len lén nuôi dưỡng ở nước ngoài! Nếu không nhìn thấy hình dáng Niệm Tư, tôi cũng sẽ không tin nổi Diệu Tư lại có con gái lớn như vậy, cảm tạ trời đất!”

Hắc Diêm Tước thấy hình dáng Niệm Tư và Nhã Ca giống hệt nhau, thật sự đã kinh ngạc một trận, trải qua nhiều lần điều tra, mới biết thì ra Niệm Tư thật sự là con của anh trai, có lẽ đây cũng là nguyên nhân tại sao năm đó anh ấy yêu mẹ Tường Vi, nhưng vẫn phải cưới Nhã Ca.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK