Tiêu Cửu Thành ngủ rất say, nhưng bây giờ Thiên Nhã lại không hề buồn ngủ, thật ra không phải là nàng không có cách gì đối với Tiêu Cửu Thành đang trần truồng ngủ, nàng có thể đổi phòng rồi đi ngủ, hoặc là bế Tiêu Cửu Thành cùng với chăn về phòng cô ta, nàng vẫn có thể bế được một cô gái gầy như Tiêu Cửu Thành.
Nhưng Thiên Nhã không chọn bất kì cách nào cả, nàng chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Thành đang nằm trên giường mình rất lâu, cuối cùng nhấc chăn lên, một lần nữa lại nằm lên giường mình.
Nhưng Thiên Nhã nằm lên giường, nội tâm lại không bình tĩnh, thậm chí nàng không dám tới gần Tiêu Cửu Thành đang khỏa thân ngủ, tuy các nàng ngủ trong cùng một cái chăn, nhưng Thiên Nhã lại cố tình cách ra một khoảng trống ở giữa, xa đến mức một người nữa nằm vào cũng được.
Nhưng mặc dù cách xa như vậy, nội tâm Thiên Nhã vẫn có cảm giác khó nói, thứ tình cảm gì đó lặng lẽ dâng trào trong lòng.
Thiên Nhã nằm ở bên kia vẫn không nhúc nhích, nằm rất lâu, nhưng không ngủ được, nàng luôn không nhịn được nhớ tới hình ảnh vừa rồi Tiêu Cửu Thành thổ lộ, nàng nghĩ, Tiêu Cửu Thành thật sự thích mình sao, hay là chỉ buông lời đùa giỡn với mình, nói không chừng ngày mai cô ta tỉnh lại, sẽ quên mất.
Tuy rằng mấy ngày nay thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến Tiêu Cửu Thành, nhưng không giống như bây giờ, Tiêu Cửu Thành ngập tràn ở trong đầu nàng, dường như không chừa cho nàng bất kì khe hở nào.
Thiên Nhã phát hiện, lúc trước mình thích Lý Quân Hạo, cũng chưa từng như vậy, lo được lo mất, cảm giác không thể tự chủ được rất mãnh liệt.
Thiên Nhã phát hiện nàng thật sự rất chán ghét cảm giác không thể khống chế được như vậy.
Một Lý Quân Hạo đã đủ rồi, không nghĩ tới lại còn có một Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã cho rằng lực sát thương của Tiêu Cửu Thành còn mạnh hơn Lý Quân Hạo nhiều, bởi vì nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành quá câu người, quá lấy lòng phụ nữ.
Sự đối đãi và cảm giác mà nàng nhận được từ Tiêu Cửu Thành, là thứ chưa từng có với Lý Quân Hạo.
Ví dụ như hương vị mập mờ làm cho lòng người ngứa ngáy trong lúc yêu đương kia rất kì diệu, là chát, là chua, là đắng, nhưng không ngăn được vị ngọt.
Thật ra nàng và Lý Quân Hạo chưa từng thật sự yêu nhau, trước khi kết hôn, nàng vẫn rất có cảm tình với Lý Quân Hạo, nhưng lại ít tiếp xúc, cho nên trước khi kết hôn cảm giác của nàng đối với Lý Quân Hạo cũng chưa mãnh liệt bao nhiêu.
Sau đó, Lý Quân Hạo tới theo đuổi mình, vẫn luôn dùng hình tượng lịch lãm để tiếp cận mình, Thiên Nhã có thể cảm thấy Lý Quân Hạo cũng không quá nhiệt liệt với mình, khiến Thiên Nhã luôn cảm thấy còn thiếu chút gì đó, nhưng khi ấy nàng không có bất kì kinh nghiệm yêu đương gì, cũng không có bạn bè thân thiết để trao đổi kinh nghiệm, nàng cho rằng đó chính là dáng vẻ vốn có của tình yêu, cho nên, nàng còn chưa kịp yêu đương cuồng nhiệt, đã bị Lý Quân Hạo đưa thẳng vào cuộc sống của một đôi vợ chồng lâu năm.
Tuy Thiên Nhã thừa nhận mình có chút ghen tị, không thích Lý Quân Hạo quá thân thiết với những người phụ nữ khác, thường xuyên vì vậy mà tức giận với Lý Quân Hạo, nhưng nàng đã kết hôn với Lý Quân Hạo, nàng chấp nhận người đàn ông này, chấp nhận là chấp nhận, nàng thật sự toàn tâm toàn ý đối đãi người đàn ông ấy, tận đến khi Lý Quân Hạo đề nghị li hôn vì Tiêu Cửu Thành, còn âm thầm chiếm lấy tài sản của Độc Cô gia, tất cả đều khiến Thiên Nhã không kịp chuẩn bị, đột nhiên từ thiên đường rơi vào địa ngục.
Bây giờ Tiêu Cửu Thành ở trong mắt Thiên Nhã, cũng là một địa ngục nhìn vô cùng giống thiên đường, nhìn bên ngoài rất cám dỗ, nhưng một khi không cẩn thận sẽ khiến mình vạn kiếp bất phục.
Nhưng đột nhiên Thiên Nhã nghĩ đến một việc, người Lý Quân Hạo yêu là Tiêu Cửu Thành, sau đó Tiêu Cửu Thành lại nói thích mình, tuy rằng có phải thật hay không, Thiên Nhã vẫn chưa dám chắc, nhưng Thiên Nhã nghĩ nhỡ đâu là thật? Người Lý Quân Hạo không chiếm được, có thể sẽ là của mình, vậy chẳng phải mình cũng coi như đã trả thù Lý Quân Hạo rồi sao, cảm giác này rất kì diệu.
Lúc Thiên Nhã vẫn chưa ngủ được, đại não không ngừng suy nghĩ, Tiêu Cửu Thành đột nhiên xoay người về phía Thiên Nhã.
Đại não Thiên Nhã lúc này mới ngừng lại, nhìn khuôn mặt Tiêu Cửu Thành gần trong gang tấc, ngũ quan tinh xảo thanh tú nhìn vô cùng nhu hòa, tim Thiên Nhã không khỏi nhảy lên, trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ, người phụ nữ này cũng rất đẹp.
Thiên Nhã bị ý nghĩ này làm cho hoảng hốt, nàng mới không thích Tiêu Cửu Thành, nàng là phụ nữ, làm sao lại thích phụ nữ được, thật sự quá vô lí! Thiên Nhã không ngừng tự thôi miên mình trong lòng, nói mình không thích Tiêu Cửu Thành, cho dù nàng quan tâm đến Tiêu Cửu Thành, cũng chưa chắc là kiểu thích này.
Tiêu Cửu Thành xoay người lấp đầy khoảng trống ở giữa, cách Thiên Nhã rất gần, có lẽ bởi vì nghe được hơi thở của người mình thích, Tiêu Cửu Thành đang ngủ mơ, theo bản năng tới gần nơi phát ra hơi thở, sau đó chui thẳng vào trong lồng ngực Thiên Nhã.
Tiêu Cửu Thành nhào vào trong ngực, làm cả người Thiên Nhã đều cứng đờ, nàng theo bản năng muốn duỗi tay đẩy Tiêu Cửu Thành ra, nhưng lúc đẩy tay, chạm vào da thịt mềm mại trơn bóng của Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã lại giống như bị điện giật rụt về, nàng cảm giác nếu mình chạm vào Tiêu Cửu Thành một cái, rất giống như cố tình chiếm tiện nghi của Tiêu Cửu Thành.
Thiên Nhã không dám duỗi tay chạm vào thân thể Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành lại ôm chặt lấy thân thể Thiên Nhã, cũng lấy thân thể mình cọ vài cái vào người Thiên Nhã.
Mềm mại của Tiêu Cửu Thành cọ vào thân thể mình, đối với Thiên Nhã mà nói là một cảm giác hoàn toàn xa lạ, Thiên Nhã xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt..
Danh Sách Chương: