Những ngày sau đó, Thiên Nhã cũng có thái độ chẳng dễ chịu gì với Tiêu Cửu Thành, tuy lý trí bảo rằng những chuyện đó đều đã thuộc về quá khứ của Tiêu Cửu Thành rồi, không nên so đo làm gì, dù sao chính mình cũng có quá khứ, đều đã qua rồi, cứ để tâm mãi sẽ thành chấp nhặt.
Những chuyện đó nàng đều hiểu, nhưng về tình mà nói thì vẫn cảm thấy rất khó chịu, Thiên Nhã nghĩ có lẽ do lòng dạ mình quá hẹp hòi, cũng có lẽ do mình không thích thái độ quá qua loa đối với tình cảm của Tiêu Cửu Thành lúc trước.
Thiên Nhã vốn đã rất để ý chuyện mình có ba cô bạn gái cũ, bây giờ ba cô bạn gái cũ này lại còn tìm tới tận cửa, bất kể nhìn từ góc độ nào thì cũng không tốt với bạn gái mới, cho nên chuyện Thiên Nhã giận mình, Tiêu Cửu Thành cũng có thể hiểu được.
Nhưng Tiêu Cửu Thành cũng cảm thấy, tuy rằng Thiên Nhã đang giận, nhưng cũng may là không quá nghiêm trọng, chỉ hơi lạnh nhạt chứ vẫn chưa đến mức chiến tranh lạnh với mình.
Tiêu Cửu Thành biết, phải cho Thiên Nhã thời gian để tiêu hóa những cảm xúc này.
Lúc đi về, Thiên Nhã để Tiêu Cửu Thành chờ ở cổng lớn của công ty, còn nàng đến bãi đỗ lấy xe.
Trên đường Thiên Nhã đến bãi đỗ xe, có người đột nhiên liều mạng lao ra, va vào người Thiên Nhã.
Cú va chạm này làm chồng giấy trên tay người kia bay tứ tung, rơi đầy trên đất.
"Xin lỗi..." Lục Ngưng Tuyết vội vàng xin lỗi, tay chân luống cuống muốn nhặt những tờ giấy rơi trên mặt đất lên.
Thiên Nhã thấy giấy tờ rải rác khắp nơi nên cũng ngồi xổm xuống giúp nhặt lên.
"Cảm ơn, không cần đâu, tôi tự nhặt được..." Lục Ngưng Tuyết có chút hoảng loạn nói, bởi vì cô không muốn để cô gái này nhìn thấy những bức vẽ rơi trên mặt đất của mình, mấy bức vẽ này thật sự hơi khó giải thích...!
Nhưng đã quá muộn, Thiên Nhã đã nhặt những bức vẽ lên, thị lực của nàng vốn rất tốt, liếc mắt nhìn một cái, nội dung thật sự táo bạo đến mức không thể tả nổi, Thiên Nhã dời tầm mắt về phía những trang giấy khác rơi xung quanh nàng, tất cả đều là nội dung 18+, hơn nữa đều là hai cô gái, đủ loại tư thế, có cả đơn sắc lẫn tranh minh họa màu sắc rực rỡ...!
Lúc Lục Ngưng Tuyết xuyên qua gọng kính đen dày cộp của mình để nhìn lên người bị mình va vào, cô bị vẻ ngoài xinh đẹp của Thiên Nhã thoáng làm ngạc nhiên, nhưng cảm giác ngạc nhiên cũng không duy trì nổi một giây đồng hồ, bởi vì cô thấy cô gái xinh đẹp kia đang nhìn những bức vẽ của mình, mặt Lục Ngưng Tuyết trắng bệch, thoáng chốc lại lập tức đỏ bừng lên, quả thực cảm thấy xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Thiên Nhã theo bản năng đưa mắt nhìn chủ nhân của những bức vẽ, cô gái này đeo gọng kính màu đen, bộ dạng điềm đạm kiệm lời hệt như con mọt sách, còn lại nhìn cũng không tệ, nhưng trang điểm không ổn lắm.
Giờ phút này cô gái kia đỏ bừng cả mặt, dường như cảm thấy rất xấu hổ vì đã để lộ hết những bức tranh này.
Tuy rằng Thiên Nhã cũng hơi bị những bản vẽ này làm kinh ngạc, nhưng nàng vẫn tiếp tục giúp cô ấy nhặt lên.
Chờ sau khi hai người đều nhặt xong, Thiên Nhã mới đưa hết những tờ giấy mình nhặt được cho Lục Ngưng Tuyết.
"Cảm ơn..." Lục Ngưng Tuyết nhanh chóng nói cảm ơn rồi cúi đầu, rời khỏi cái hiện trường làm cô xấu hổ muốn chết này.
Thiên Nhã nhìn dáng vẻ cô gái kia hoảng loạn xấu hổ, nghĩ thầm chắc những bức tranh này đều là do cô ấy vẽ, nhìn bề ngoài đúng là không giống kiểu người sẽ vẽ ra những thứ không đứng đắn như vậy chút nào.
Lúc này, Thiên Nhã nghe được giọng của Tô Thanh Trầm.
"Em cầm gì thế?" Tô Thanh Trầm hỏi Lục Ngưng Tuyết.
"Không...!có gì..." Lục Ngưng Tuyết giấu giếm, kẹp chặt chồng giấy không dám để cho Tô Thanh Trầm phát hiện.
"Vậy chúng ta về thôi." Tô Thanh Trầm nói.
Sau đó giọng nói càng lúc càng xa, Thiên Nhã nghĩ thầm bình thường chẳng lại ai vẽ như vậy, vừa rồi cô gái kia đi cùng Tô Thanh Trầm, Tô Thanh Trầm lại là nhân viên Tiêu Cửu Thành mang đến, không phải quan hệ giữa bọn họ cũng là kiểu vậy chứ? Thiên Nhã càng nghĩ càng thấy hợp lý, trước kia Thiên Nhã cũng không phát hiện ra sự tồn tại của những người như vậy, từ khi ở bên cạnh Tiêu Cửu Thành rồi mới phát hiện xung quanh có rất nhiều người giống thế.
Nhưng mà, thứ làm Thiên Nhã kích động không phải chuyện Tô Thanh Trầm cũng là lesbian, mà là việc vừa rồi nhìn thấy mấy bức tranh kia, đúng là lúc trước nàng đã từng tưởng tưởng chuyện nữ nữ quan hệ thân mật, nhưng đều là trừu tượng thôi, bây giờ liên tưởng trừu tượng lại biến thành hình ảnh cụ thể, mang đến cảm giác dao động kỳ lạ, sau đó lại nghĩ đến chuyện Tôn Nguyệt Ninh từng nói kỹ năng giường chiếu của Tiêu Cửu Thành rất tốt, cảm giác lại càng kỳ quái hơn.
Đương nhiên Tiêu Cửu Thành đang chờ Thiên Nhã ở bên ngoài sẽ không biết lúc Thiên Nhã lấy xe đã xảy ra một "khúc nhạc dạo" như vậy, nhưng trên đường lái xe về, Thiên Nhã vẫn rất trầm mặc.
"Thiên Nhã, em xin lỗi, làm cho chị không vui rồi." Tiêu Cửu Thành lại chịu thua nhận sai với Thiên Nhã thêm lần nữa, cô biết Thiên Nhã ăn mềm không ăn cứng.
Thiên Nhã cũng không trả lời ngay, tuy rằng Thiên Nhã cảm thấy việc bản thân đi ghen tuông những chuyện năm xưa thì có chút chấp nhặt, cảm thấy bản thân không đủ rộng lượng, nhưng Thiên Nhã cũng thừa nhận mình không phải người rộng lượng trong chuyện tình cảm.
"Quên đi, đều qua rồi, em có quá khứ của em, tôi có quá khứ của tôi, coi như hòa nhau, nhưng tôi không hi vọng còn có lần sau." Qua một hồi lâu Thiên Nhã mới trả lời, nàng không muốn dính dáng đến đám người yêu cũ của Tiêu Cửu Thành nữa.
"Sẽ không có lần sau nữa." Tiêu Cửu Thành lập tức đảm bảo, để cô xem lần sau còn ai dám gây sự!
"Tôn Nguyệt Ninh đi theo chị vào buồng vệ sinh, có làm phiền chị không?" Tuy rằng đã có dấu hiệu trời sáng sau cơn mưa, nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn chưa yên tâm hỏi lại.
"Cô ta nói với tôi, kỹ năng giường chiếu của em giỏi đến mức làm cô ta không thể rời bỏ được em!" Giọng Thiên Nhã không nóng không lạnh..
Danh Sách Chương: