Mạnh Tư Thành quan sát căn phòng nho nhỏ này, đồ đạc đơn giản, một giường lớn một cái bàn, bên cạnh là một tủ treo quần áo, dựa vào góc tường còn có một thùng giác nhỏ.
Mạnh Tư Thành quan sát như vậy, khiến Tô Hồng Tụ càng lộ vẻ quẫn bách nói: "Thời gian không còn sớm, chừng nào thì anh cho tôi xem mẫu đây?" Cô vội vàng nói đến chính sự.
Mạnh Tư Thành cũng biết anh có chút luống cuống, chỉ là từ trước tới nay, anh vẫn chỉ có thể đứng ở dưới nhà cô, lặng lẽ nhìn lên chiếc cửa sổ nhỏ lộ ra ánh đèn mờ mờ nhưng ấm áp.
Anh đã từng không chỉ một lần phỏng đoán, nơi riêng tư thuộc về cô này là dạng gì, cô sinh hoạt như thế nào?
Cái cửa sổ đó, đã từng cách anh thật xa xôi, xa xôi đến mức như cả đời đều không thể đi vào.
Hôm nay, thế nhưng anh lại đứng ở chỗ này, đứng ở không gian riêng tư thuộc về cô, nhìn cô vì anh mà cúi đầu mím môi cười xấu hổ.
Mạnh Tư Thành thấy Tô Hồng Tụ lo lắng nhìn mình, anh mỉm cười, đem laptop đặt lên bàn rồi mở ra. Tô Hồng Tụ liền giúp đỡ anh cắm dây laptop vào ổ điện.
Nhìn hệ thống máy vi tính đang từ từ khởi động, Tô Hồng Tụ lấy chiếc ghế duy nhất ở góc phòng đặt bên cạnh Mạnh Tư Thành nói: "Anh ngồi đi."
Mạnh Tư Thành cũng phát hiện trong phòng cô chỉ có một cái ghế, nhíu mày hỏi: "Vậy còn em?"
Tô Hồng Tụ chỉ sang chiếc giường nói: "Anh ngồi ghế đi, tôi ngồi trên giường là được."
Thật ra Tô Hồng Tụ là một người ưa sạch sẽ, bình thường khi về đến nhà chuyện thứ nhất cô làm chính là tắm rửa thay áo ngủ sau đó hoặc là tựa vào trên giường đọc sách, hoặc là dọn dẹp phòng làm chút việc nhà, nhưng hôm nay có một Mạnh Tư Thành ở đây, tự nhiên cô phải ăn mặc thật chỉnh tề không dám thay đồ.
Mạnh Tư Thành nhìn cái ghế, cầm ghế lên, chuyển chiếc ghế lại gần mép giường, sau đó mới ngồi xuống, bắt đầu nhập mật mã vào win¬dows.
Tô Hồng Tụ cảm thấy cái ghế giống như đặt quá gần giường, nhưng Mạnh Tư Thành giống như cũng không phải cố ý, vì vậy cô cũng không tiện nói gì, chỉ có thể cẩn thận ngồi ở mép giường.
Hai người ngồi rất gần nhau, Tô Hồng Tụ cảm giác cô có thể nghe được hơi thở như có như không của Mạnh Tư Thành, giống như còn có thể ngửi được mùi nước cạo râu dễ ngửi trên người anh.
Mặt Tô Hồng Tụ nóng lên, cô không dám ngẩng đầu nhìn Mạnh Tư Thành, chỉ khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, giống như hi vọng trong màn hình rất nhanh sẽ xuất hiện điều gì đó có thể đem sự lung túng này hóa thành vô hình.
Mạnh Tư Thành thành thạo mở ra “my computer”, tìm được các loại văn bản mẫu, chỉ cho Tô Hồng Tụ nhìn rồi nói: "Những thứ này tất cả đều là văn bản mẫu, tôi sẽ mở ra từng cái cho em xem, xem tài liệu của em thích hợp nhất với mẫu nào."
Lúc anh thoáng nhìn qua cô, thấy dưới ánh đèn, hai má Tô Hồng Tụ đỏ hồng giống như uống rượu say.
Anh khẽ ngây người, hô hấp cũng hơi loạn rồi.
Chợt nhớ tới rất nhiều năm trước, ở trường trung học cơ sở trong túc xá lời nói của Tôn Bách Công lúc đó, anh ta nói thật ra Tô Hồng Tụ là một cô gái rất ưa nhìn, chỉ cần chú ý ăn mặc cũng sẽ trở thành người đẹp.
Thật ra Mạnh Tư Thành chưa nhìn thấy cô chăm chút sắc đẹp, chỉ là ngọc tốt bị làm lu mờ, anh chưa bao giờ nghĩ qua khi cô lau đi bụi bặm, lại lộ ra vẻ đẹp mê người như vậy.
Anh chỉ hi vọng, cô cứ như vậy, lặng lẽ, để không người nào chú ý đến.
Anh chỉ hi vọng, cô chỉ là của riêng mình anh.
Hiện tại dưới ánh đèn mông lung, hai má cô hồng như được thoa phấn, đôi mắt mông lung ngượng ngùng, cổ hơi cúi xuống lộ ra đường cong đẹp đẽ.
Cô như một món ngon, đang chậm rãi tản mát ra mùi thơm mê người, chọc người mơ ước.
Cô cũng như một con bươm buớm, giống như đang giùng giằng cởi kén ra, sau đó mở ra chiếc cánh xinh đẹp bắt đầu bay lượn trên bầu trời.
Tô Hồng Tụ ý thức được ánh mắt nóng bỏng của anh đang nhìn cô, càng thêm bất an, vì vậy cúi thấp đầu không nói lời nào, ai biết ánh mắt kia vẫn nhìn chằm chằm vào cô, ngay cả tay đang cầm chuột cũng không động đậy, vì vậy chỉ có thể ho khan một tiếng, rất nhỏ giọng hỏi: "Anh đang nhìn cái gì vậy?"
Đôi mắt Mạnh Tư Thành mang theo lửa nóng có chút không tình nguyện rời mắt từ trên người cô chuyển qua trên màn hình máy vi tính, mím môi nói: "Không có nhìn cái gì."
Thanh âm của anh khàn khàn, ở trong không gian nhỏ bé này, cực kỳ làm cho người ta suy nghĩ mông lung, mà bởi vì hai người ngồi gần nhau, hơi thở của anh phun đến bên tai cô, càng thêm chọc cho tai cô cúng nóng lên.
Vì vậy hô hấp của hai người càng ngày càng gấp rút, cũng có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương.
Cuối cùng Mạnh Tư Thành khắc chế không được, chợt vươn tay bắt được tay cô, nắm lấy không buông ra nữa.
Tô Hồng Tụ cảm thấy bàn tay to của anh đang cầm thật chặt tay mình, sức lực hơi lớn, lớn đến nỗi làm tay cô hơi đau.
Cắn chặt môi dưới, cô chau mày nhỏ giọng nói: "Hơi đau một chút. . . . . ."
Mạnh Tư Thành cúi đầu nhìn dáng vẻ cô dịu dàng ngượng ngùng, nói: "Đau không, vậy tôi buông ra nhé?"
Tô Hồng Tụ cúi đầu không nói gì, nhưng Mạnh Tư Thành cũng không buông tay ra, ngược lại anh dùng sức lôi kéo.
Chỉ lôi nhẹ, anh liền đem cô ôm thật chặt vào trong ngực rồi.
Nằm trong lồng ngực của Mạnh Tư Thành, lồng ngực anh nóng bỏng, còn rất kiên cố, đây là cảm giác của Tô Hồng Tụ vào giờ phút này.
Tô Hồng Tụ nhắm mắt lại, khẩn trương không dám mở mắt.
Mạnh Tư Thành một tay ôm lấy cô, một cái tay khác nhẹ nâng cằm của cô lên.
Tô Hồng Tụ không dám ngẩng đầu, thế nhưng cái tay kia giống như có ma lực, khiến cô kìm lòng không được mà ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của cô vẫn nhắm như cũ, lông mi khẽ run rẩy vì khẩn trương.
Mạnh Tư Thành cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô.
Hai đôi môi thử thăm dò, cảm giác thấm ướt, hơi thở hỗn loạn, không khí mập mờ lan tràn trong căn phòng nhỏ, kích tình bắt đầu thiêu đốt.
Tô Hồng Tụ cũng không biết lúc này nên làm như thế nào, cô vô dụng nắm lấy góc bàn, mặc cho Mạnh Tư Thành nâng lên cằm của mình, mặc cho môi lưỡi của Mạnh Tư Thành khẽ mở môi của mình, thăm dò thật sâu vào bên trong.
Một tia rên rỉ kìm lòng không được từ trong miệng cô tràn ra, cô càng khẩn trương nắm lấy góc bàn, giống như nếu không vịn vào góc bàn kia chân cô sẽ không thể đứng vững.
Mạnh Tư Thành ôm chặt cô, anh nhận thấy tay của cô đang nắm chặt góc bàn, liền đưa tay ra cầm lấy, dẫn tay của cô đến ngang lưng anh rồi nói: "Ôm lấy eo của anh."
Giọng nói anh khàn khàn thô ráp khiến anh cũng không tin đây là giọng nói của mình.
Tay của Tô Hồng Tụ vụng về đặt ở ngang lưng anh.
Thắt lưng của anh rất kiên cố, không có một chút thịt dư nào.
Hai tay cô ôm eo anh thật chặt, sau đó cô cảm nhận được lồng ngực anh đang phập phồng, còn có nhịp tim đập của anh.
Cảm thấy cô luống cuống và khẩn trương, Mạnh Tư Thành dịu dàng dụ dỗ nói: "Đừng sợ . . . . . ." Sau đó thừa dịp cô mở ra đôi mắt mê mang và khóe miệng khẽ nhếch, anh lại xâm nhập lần nữa, sau đó tùy ý khuấy động ở đôi môi cô không xót một chỗ nào.
Đó là tư vị ngọt ngào anh khát vọng.
Môi lưỡi dây dưa, hơi thở càng ngày càng mê loạn, Tô Hồng Tụ ở trong mê mang, loáng thoáng cảm thấy Mạnh Tư Thành di chuyển, giống như cô bị ôm lấy, sau đó giống như Mạnh Tư Thành lại ngồi xuống, ngồi ở bên trên giường.
Loáng thoáng có một bàn tay, đang tìm kiếm sau lưng của cô, thử thăm dò rồi dần dần đi xuống tới thắt lưng, sau đó lại từ từ lục lọi đi tới trước ngực mềm mại.
Đang lúc này, một hồi tiếng chuông dễ nghe vang lên, Tô Hồng Tụ chợt từ trong mê loạn tỉnh lại, mở ra đôi mắt sương mù, lại thấy tiếng chuông kia là từ điện thoại của cô.
Tay cô vội vàng cầm lên điện thoại di động của mình, vừa nhìn là mẹ cô gọi, trong lòng cô càng khẩn trương, giùng giằng đứng lên từ trong ngực Mạnh Tư Thành, đi nhanh đến trong góc phòng nhận điện thoại.
Mẹ cô điện thoại cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi hôm nay công việc như thế nào, Tô Hồng Tụ nơm nớp lo sợ trả lời.
Mẹ cô nghe ra trong giọng nói của Tô Hồng Tụ có chút cứng ngắc, vội hỏi xảy ra chuyện gì, Tô Hồng Tụ khẩn trương liếc nhìn Mạnh Tư Thành ở bên cạnh, lại thấy Mạnh Tư Thành đang ngồi nhàn nhã ở trên giường của cô, vẻ mặt anh có chút không vui đang nhìn cô.
Tô Hồng Tụ vội vàng quay đi, hít một hơi thật sâu rồi giải thích với mẹ cô: "Không có truyện gì đâu mẹ, hôm nay con chỉ cảm thấy không thoải mái lắm, hơi nhức đầu thôi."
Mẹ cô vừa nghe thế vội hỏi có sao không, Tô Hồng Tụ không thể làm gì khác hơn là nói chắc chỉ bị trúng gió một chút, thật ra không sao, chỉ hơi mệt thôi.
Mẹ cô lần này mới yên lòng, vì vậy dặn dò Tô Hồng Tụ uống thuốc cảm dự phòng, sau đó lên giường nghỉ ngơi đi, chú ý sức khỏe không nên để bản thân quá mệt.
Lần đầu tiên Tô Hồng Tụ lừa gạt mẹ mình dĩ nhiên lòng cô rất áy náy, bà nói gì cô đều gật đầu liên tục đồng ý.
Để điện thoại xuống, Tô Hồng Tụ cầm chặt điện thoại di động cẩn thận đi tới bên giường, đứng im.
Mạnh Tư Thành ngước mắt nhìn cô nói: "Mẹ em gọi?"
Tô Hồng Tụ gật đầu nói: "Đúng vậy."
Mạnh Tư Thành đảo tròng mắt, sau đó nhìn màn hình máy vi tính, mở ra văn bản mốn xem lúc trước, click chuột không nói lời nào.
Tô Hồng Tụ trộm nhìn gò má của anh, so với vừa rồi vẻ mặt anh càng thêm không vui.
Tại sao vậy chứ? Tô Hồng Tụ không rõ.
Mạnh Tư Thành giương mắt nhìn cô đứng ở nơi đó, bộ dạng như học sinh tiểu học, bất đắc dĩ nói: "Em không cần phải như vậy, ngồi xuống đi, tôi cho em xem văn bản mẫu."
Vì vậy Tô Hồng Tụ vội vàng ngồi xuống, bởi vì Mạnh Tư Thành đã ngồi ở trên giường, cho nên cô ngồi ở trên ghế đặt cạnh giường .
Sắc mặt của Mạnh Tư Thành càng thêm không vui, mặt anh trầm xuống, vì vậy Tô Hồng Tụ càng không hiểu.
Mạnh Tư Thành trầm mặc không nói, nhưng cuối cùng không nhịn được hỏi: "Em gạt mẹ mình?"
Đôi mắt Tô Hồng Tụ mở to không hiểu nói: "Tôi gạt mẹ tôi?" Đúng vậy, hôm nay cô đã lừa mẹ, nhưng tại sao anh lại vì chuyện này mà không vui?
Mạnh Tư Thành nhìn cô vẫn đang không hiểu, rất tức giận nói: "Chuyện của chúng ta, em không nói cho mẹ em biết."
Tô Hồng Tụ chợt hiểu được, mặt cô đỏ bừng, dịu dàng lẩm bẩm nói: "Hai chúng ta thì có chuyện gì à. . . . . ." Cô càng nói càng thấp, trực giác nói cô biết lời nói này đoán chừng càng khiến Mạnh Tư Thành lại càng không vui.
Quả nhiên, Mạnh Tư Thành nghe xong lời này, nhíu mày hỏi ngược lại: "Em nói cái gì ?"
Tô Hồng Tụ cúi đầu, cắn môi không nói lời nào.
Mạnh Tư Thành nhìn tình trạng này, thở dài, một tay anh kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình nói: "Chẳng lẽ chúng ta không phải đang hẹn hò sao?"
Nghe được anh nói hai chữ kia, nhịp tim Tô Hồng Tụ gia tốc đập mạnh lần nữa.
Giữa bọn họ, vẫn có một tầng cửa sổ mơ hồ ngăn cách, chưa từng nói rõ, hôm nay anh nói những lời này, coi như là đem tất cả xuyên phá.
Bọn họ đang hẹn hò. . . . . . Cho nên, bọn họ là quan hệ trình cảm trai gái sao?
Một tay của Mạnh Tư Thành đặt ở trên bờ vai mảnh khảnh của cô, đem cô bao phủ ở bên trong hơi thở của anh: "Từ đầu đến cuối em đều không nói cho mẹ em biết chuyện của chúng ta." Anh nhỏ giọng oán giận như vậy.
Tô Hồng Tụ mím môi cười nói: "Tôi không phải cố ý không nói, chỉ là trước mắt không có cơ hội nào để nói thôi."
Ánh mắt đen sâu thẳm của Mạnh Tư Thành nhìn cô nói: "Vậy em tính toán lúc nào thì nói đây?"
Tô Hồng Tụ nghiêng đầu đi, cô cũng không biết lúc nào nên nói với mẹ cô chuyện này. Sức khỏe mẹ cô vốn không tốt, mà đối với chuyện tình cảm giữa cô và Mạnh Tư Thành, trong lòng cô không có cái gì cảm thấy nắm chắc.
Mạnh Tư Thành nhìn vẻ mặt của cô, anh biết tất cả mọi chuyện đều phải từ từ, lập tức cười nói: "Không sao, nếu hiện tại không muốn nói, vậy sau này sẽ từ từ nói."
Vì vậy, tối nay, anh ôm cô vào trong ngực, tay cầm tay, hai người cùng nhau nhìn các loại văn bản mẫu ở trong máy vi tính.
Tạm thời quên hết các loại phiền não, anh và cô đều cảm thấy thật ngọt ngào.
Lúc anh muốn rời khỏi, thì đã muộn rồi.
Anh nhìn Tô Hồng Tụ, không nói gì, đứng dậy rời đi.
Khi anh cẩn thận vì cô đóng cửa lại, nhìn cửa sổ phát ra ánh sáng mờ mờ mà ấm áp, anh nghĩ, không biết sẽ có một ngày, phải chăng cô sẽ để anh ngủ lại đây?