Mạnh Tư Thành thấy cô hiển nhiên đã nhận ra, bất đắc dĩthừa nhận nói: “Không sai, đây chính là hình trước kia của em.” Nói xong anh cũng lại gần nhìn, vừa nhìn vừa nói: “Bộ dạng trước kia của em, nhìn lại thấy thật ngốc.”
Tô Hồng Tụ tự nhiên cũng nhìn ra khi đó mình thật là ngốc, ánh mắt đơn thuần, ngây thơ nhút nhát nhìn về phía trước, đó chính là Tô Hồng Tụ của mười mấy năm về trước!
Cô nhìn mình nhiều năm về trước cảm khái một phen, sau chợt nhớ tới: “Mạnh Tư Thành, làm sao anh có được tấm hình này?”
Mạnh Tư Thành nghe cô hỏi cái này, hạ giọng nói: “A, khi đó nhìn thấy giấy báo dự thi, trên đó có tấm hình này. . ., sau nó thành giấy bỏ đi, anh thấy ném đi có chút đáng tiếc. . . vì vậy liền lột xuống giữ lại.”
Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Tư Thành, lại nhìn đến vành tai có chút đỏ, con ngươi tránh né của anh. Tô Hồng Tụ không nhịn được cảm thấy buồn cười: “Thời điểm đó anh đang làm lớp trưởng, là anh lợi dụng chức vụ len lén từ chỗ nào lấy đi hình của em, có phải hay không?”
Mạnh Tư Thành nghiêng đầu lại, kéo lấy tay của cô, từ trong tay của cô lấy lại bức hình rồi cẩn thận cất vào trong ví tiền, rồi bỏ vào túi, sau đó mới không cho là đúng nói: “Cái gì mà len lén, không thể nói anh như vậy.”
Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút thời điểm khi đó, thật là vừa cảm động vừa buồn cười: “Thì ra là thời điểm trước kia anh đã lén yêu thích em nha!”
Mạnh Tư Thành không được tự nhiên, nghiêm nghị nhìn cô, sau đó dứt khoát quang minh chính đại thừa nhận: “Đúng vậy, anh đã thích em từ khi đó.”
Tươi cười của Tô Hồng Tụ lập tức thu lại, cô nhìn thấy trong ánh mắt anh có thâm tình cùng nhớ lại, trước mắt loáng thoáng xuất hiện thiếu niên lạnh lùng, cô độc rất nhiều năm trước, đôi mắt luôn bắt bẻ khi nhìn cô. Cô- cô gái luôn nhạy cảm, tự ti có hay không đã từng xuyên thấu qua vẻ lạnh lùng cố ý che dấu mà cảm nhận được nội tâm ấm áp của anh?
Như anh đã từng nói, khi đó bọn họ không hiểu được yêu như thế nào? Cũng không hiểu được cách chung đụng ra sao? Bọn họ dấu đi trong lòng những cảm xúc tốt đẹp cho nhau, đối xử khách khí, xa lạ thậm chí dùng ánh mắt khinh bỉ mà đối mặt với thế giới này cũng đối mặt với chính cảm xúc của mình. Vì vậy vào giờ khắc này, ánh mắt của cô đã có chút ươn ướt, có bao nhiêu người ở thời khắc thiếu niên đã lặng lẽ khắc sâu hình ảnh một người khác trong đáy lòng, lại có bao nhiêu người có thể sau rất nhiều năm cùng nhau nhớ lại những năm tháng tuổi xanh tốt đẹp? Đặc biệt như bọn họ vậy, hai người từkhông được tự nhiên đối mặt, sau bao nhiêu năm đi qua kết cục nhiều nhất chỉ là những lời thăm hỏi thoảng qua, sau đó tình yêu say đắm chỉ dám chôn chặt trong lòng, có lẽ đến thời điểm tóc đã trắng xoá nhìn lại tấm hình ngày xưa, nhớ lại bản thân đã từng thích đối phương, đối với người bầu bạn với mình cả cuộc đời là một tiếng thở dài mỉm cười?
Cô hẳn là nên cảm tạ trời cao, để cho bọn họ sau khi quanh đi quẩn lại thế nhưng có thể nắm tay, cùng nhau cười nói nhớ lại những năm tháng thanh xuân đã qua?
Mạnh Tư Thành cẩn thận cầm lấy tay cô nắm ở trong tay mình, một tay khác khẽ vuốt gươngmặt cô: “Nghĩ gì thế?”
Tô Hồng Tụ từ trong hồi ức tỉnh lại, thấy Mạnh Tư Thành đang ân cần nhìn mình. Đôi mắt này loáng thoáng mười mấy năm trước còn là một thiếu niên, trải qua năm tháng bắt đầu trở nên thành thịc, chững chạc, cũng bắt đầu biết dịu dàng. Cô cầm ngược lại tay anh, khe khẽ cười với anh, nhẹ giọng nói: “Không có gi, mẹ đang chờ chúng ta, chúng tam au lên lầu thôi.”