• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 41

Lâm Vân Sinh càng lúc càng không thể ngồi yên được, Hạ Thiên Thành đã rất nhiều ngày không đến xem diễn cũng không phái người đến mời cậu, lúc đầu cậu chỉ cho rằng có thể là hắn rất bận rộn, dù sao thì gần đây bọn họ ở bên nhau cũng không tồi. Nhưng mà, thẳng cho đến khi cậu nhìn thấy Thạch Trụ trong tòa nhà đó, cuối cùng mới bừng tỉnh đại ngộ, ha, cậu cũng thật ngốc nghếch a, sao lại có thể quên mất sự tồn tại của nam nhân này nhỉ.

Kỳ thật, Lâm Vân Sinh cũng biết, cái chuyện quên mất này chẳng qua chỉ là sự lừa mình dối người đáng cười của cậu mà thôi, sở trường của cậu là hiểu được lòng người thì làm sao có thể không nhìn ra cho được, thật ra ngay cả lúc Hạ Thiên Thành trầm mê cậu nhất, thì từ đầu đến cuối vẫn ưu nhã thanh tỉnh. Một Hạ Thiên Thành như thế lại đi cường bạo nam nhân thô tục kia, lại còn liên tiếp làm ra những chuyện mà khiến cho người khác và ngay cả bản thân hắn chắc cũng không mấy thấu hiểu, tất cả những chuyện này đều nói rõ nên cái gì đây? Chỉ là có điểm cậu không hiểu chính là, rốt cuộc thì nam nhân đó có mê lực gì, mà có thể lọt được vào trong mắt xanh của một Hạ Thiên Thành chỉ thích tuấn nam mỹ nữ.

Lâm Vân Sinh đã không còn có thể đạm nhiên được nữa, hiện tại cậu chỉ hận lúc đầu sao lại để mặc cho bản thân trầm mê, rõ ràng biết rằng nếu như không chiếm được trái tim của Hạ Thiên Thành thì kết quả sẽ rất thảm, mà trái tim của Hạ Thiên Thành lại khó đoán định đến thế, nhưng mà cậu lại mê lú không chịu tỉnh, đây cũng xem như là tự mình tác nghiệt không thể sống sao?

Lâm Vân Sinh bi ai nhìn rõ được kết cục thất bại của bản thân, nhưng tính cách mạnh mẽ kiên trì tôi luyện sau bao nhiêu năm khiến cậu tuyệt đối không cam nguyện thua thiệt tất cả như vậy, nếu đã không thể nào sống tốt được, thì cậu còn phải lo lắng cái gì nữa?

Cũng ngay lúc này, hành vi khác biệt lúc thường của Hạ Thiên Thành đã triệt để khiến cho các vị phu nhân dấy lên sự cảnh giác, các nàng lại lần nữa chú mục vào người nam nhân mà các nàng không muốn nhìn đến nhất. Dung Tú Anh lại càng tỉ mỉ hồi tưởng lại một lần tất cả những điểm nhỏ nhặt nhất có liên quan đến nam nhân đó mà nàng biết, nàng cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản, lão gia đối với y đặc biệt chú ý, còn thật sự trầm mê, cho dù trong khoảng thời gian này cũng có nhiều lúc gián đoạn, nhưng nàng cũng không hề nhớ được lão gia có từng đối với ai ái muội không rõ ràng như thế này không.

Đã làm phu thê nhiều năm rồi, Dung Tú Anh cũng hiểu rõ khá sâu về trượng phu của nàng, hắn trước giờ không phải là một người có thể lặp lại sai lầm, hắn muốn làm như vậy, hơn phân nửa là tự hắn cũng không phát giác được, càng chưa từng suy nghĩ, nhưng mà khẳng định là hắn cũng chưa từng lo lắng do dự qua, và nếu đã có ý đồ muốn làm thì nhất định sẽ nỗ lực, sau đó đến cuối cùng thì khó thể cắt đứt, tất cả những điều này, Dung Tú Anh càng nghĩ lại càng không kìm được thấy kinh hoảng.

Hôm nay, nhị phu nhân của Hạ Thiên Thành, là nữ tử tài hoa đã từng là hoa khôi trong đại học viện của Bắc Bình Lâm Thục Bình đến tìm nàng chuyện phiếm. Dung Tú Ạnh vốn  nghĩ muốn đem những lời này cùng thương nghị với nàng, nhưng lại biết rõ tính cách của Lâm Thục Bình là thanh lãnh kiêu ngạo nhất, làm tỉ muội với nàng lâu như vậy rồi, trước giờ cũng chưa từng thấy nàng kết thân với ai nữa, Dung Tú Anh sợ nàng ghét phiền, lại sợ nói không rõ ràng sẽ khiến nàng ngộ nhận mà chế giễu, nhưng nếu không tìm nàng thì Dung Tú Anh lại có thể đi tìm ai? Hai người tiểu thiếp kia sao? Mấy ngày nay đến làm trò hề náo loạn nàng còn chưa đủ sao, cái loại đó, cũng không chịu suy nghĩ sự việc cho rõ một chút, suốt ngày chỉ biết khóc nháo thì có thể làm được cái gì đây!

Lời còn chưa nói ra, Dung Tú Anh trước hết đã tự mình thở dài một hơi phiền muộn.

Sự lo lắng này của nàng, cũng là bởi vì chính bản thân nàng, nhưng mà, lại có ai có thể cảm kích đâu.

Lâm Thục Bình đang uống trà nhìn nàng một cái, “……Tỷ tỷ, có chuyện gì khiến ngươi rầu vậy, làm gì than thở ghê thế.”

Dung Tú Anh thấy nàng hỏi, bèn đáp: “Muội muội, ngươi cũng nên biết rõ mà, ngươi còn không rầu?”

“Ta cũng biết?” Lâm Thục Bình không kìm được kinh ngạc nhướng mi, sau đó, bừng tỉnh gật đầu, “Ngô, ngươi nói là chuyện đó.”

“Đúng a, chuyện đó còn không đáng buồn rầu sao? Muội muội, ngươi nói xem chuyện này rốt cuộc là sao, lão gia sao lại nhìn trúng được một người như thế? Đã trôi qua nhiều ngày như thế rồi, hơn nữa ngươi vẫn còn nhớ chuyện lần trước chứ? Cũng là nam nhân này.” Dung Tú Anh thật sự không hiểu rõ.

Lâm Thục Bình nửa ngày không nói gì, Dung Tú Anh cho rằng nàng kiêu ngạo thanh lãnh, nàng sẽ không thèm quan tâm, chỉ là chuyện này còn có thể chia sẻ với ai a, có trời biết từ sau khi nàng biết được chuyện này, đã phiền muộn đến nhiều ngày không ngủ yên. Trên đời này cũng chỉ có Hạ Thiên Thành, có thể quấy nhiễu lòng nàng đến thế, từ lúc nàng biết rõ hắn đã có vợ nhưng vẫn muốn gả cho hắn, cho đến lúc nàng vì hắn cố tâm chịu đựng rồi chịu đựng, đại khái chắc là kiếp trước nàng đã thiếu nợ hắn đi.

“Rầu thì có tác dụng gì đâu?” Lâm Thục Bình hạ thấp thanh âm xuống, lần này, nàng cũng thật sự đau lòng.

Bởi vì Hạ Thiên Thành nhìn trúng một người như thế, hơn nữa còn là một nam nhân, cái dạng đó có gì hơn nàng sao?

Dung Tú Anh nhìn nàng như vậy, mới biết được là nữ nhân này cũng không dễ chịu gì hơn nàng, chỉ là che giấu không biểu lộ ra thôi, “Lần này không thể tiếp tục theo ý của lão gia nữa, nếu truyền ra ngoài sẽ khiến người khác chê cười, muội muội, ngươi thông minh nhất, ngươi cũng nghĩ cách đi, cũng là vì tốt cho lão gia thôi.”

Nói đến cùng, cũng là vì người nam nhân này. (Ở đây là chỉ Hạ Thiên Thành)

Lâm Thục Bình cười khổ, thật là nữ nhân luôn lo lắng những điều nhỏ nhặt mà, nàng và Dung Tú Anh không giống nhau a, Dung Tú Anh dịu dàng ôn hòa, nàng thì đạm mạc lãnh tĩnh, nhưng mà lúc đối diện với nam nhân này, đều biến thành ngốc nghếch như vậy.

Lâm Thục Bình nghiến răng, “Muốn biện pháp còn không có sao? Tìm một nguyên nhân để đuổi nam nhân đó đi không phải là được rồi sao?”

Dung Tú Anh lắc đầu, “Lão gia sẽ không đồng ý đâu, lại nói, đuổi ra rồi cũng có thể tìm trở lại mà.” Hơn nữa chắc chắn là sẽ bị bắt trở lại.

“………Đuổi ra rồi còn có thể để cho y bị tìm trở lại sao? Vậy thì không bằng đừng làm.” Lâm Thục Bình đạm nhạt nói.

“ A? Ngươi là nói…….” Dung Tú Anh kinh ngạc.

Lâm Thục Bình lập tức cắt lời, “Ta là cái gì cũng không nói a, tỷ tỷ, theo ta thấy tốt nhất là đưa cho tên đó một số tiền, để y cao chạy xa bay, còn không thì cũng tránh đi một thời gian.”

Dung Tú Anh kinh hồn khẩn thiết, cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ tiếp lời: “Ân, tốt nhất là cứ thế, chỉ là không biết y có nguyện ý không.”

Các nàng vẫn nghĩ nam nhân kia sợ là kẻ tham sang phú quý không chịu đi, các nàng đều không biết Thạch Trụ nếu như biết được dự định này của các nàng, vậy thì có bảo y dập đầu lạy các nàng y cũng nguyện ý.

Đối với những cách thức này Lâm Thục Bình không có nói ra miệng, mà chỉ là ngầm thương nghị.

***

Thạch Trụ cảm thấy Đinh Linh Nhi dường như đã nhận được y, mấy lần này, mỗi lần y đến thăm nàng đều sẽ nhìn chằm chằm vào y không dứt, có lúc thậm chí còn cười với y một cái, phát hiện này khiến Thạch Trụ kích động không thôi, cũng không thèm để tâm đến Thanh Thanh đang ở cạnh bên, một ngày thì hết nửa ngày là ngồi ngốc ở chỗ của nàng, y không nhẫn nại được mong muốn liền giành lấy việc chiếu cố Đinh Linh Nhi, Thanh Thanh nói mấy lần cũng không nghe, bèn lạnh lùng đứng một bên nhìn, cứ như thế tiếp tục nhàn tản.

Dù sao thì y cũng chỉ là giành đi công việc mà thôi, nàng đứng ở cạnh bên, thì bọn họ cũng không thể làm ra được chuyện gì không đứng đắn.

Từ từ, Thạch Trụ liền thường xuyên ở lại chỗ của Đinh Linh Nhi ăn cơm xong rồi mới đi, Đinh Linh Nhi không thuận tiện, cơm của nàng trước giờ đều là do Thanh Thanh đi lấy về rồi ăn một mình, ở Hạ phủ những cái khác không nói, riêng về phần cơm thì rất tốt, bàn cơm chung của hạ nhân có thể bảo chứng là mỗi người được ít nhất một món ăn. Còn như Đinh Linh Nhi, mỗi bữa đều ít nhất là hai món, qua đợt này, Thạch Trụ đều có thể cảm thấy được khí sắc của Đinh Linh Nhi rõ ràng tốt hơn nhiều, đây cũng là niềm an ủi duy nhất mà hiện nay y có được.

Mà mỗi lần rời khỏi phòng của nàng trở về nơi của mình, tâm tình Thạch Trụ liền bắt đầu trầm trọng, lúc này, sắc đêm dần dần tăm tối, đại khái là đã đốt đèn không lâu, Hạ Thiên Thành chắc cũng đến rồi, hiện tại hắn có thói quen ở trong phòng y xem sách xong rồi ngủ, đêm dài thăm thẳm dù sao cũng đủ cho hắn giày vò rồi.

Vì thế mỗi ngày từ lúc sau khi ăn cơm tối xong cho đến sáng ngày hôm sau, Thạch Trụ chính là phải trải qua một loại hành hạ nhỏ nhoi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK